Hắc sắc huyết đan trôi lơ lửng giữa mọi người, mơ hồ có huyết khí kinh khủng tản ra, huyết khí cường thịnh đến mức, chỉ ngửi một hơi thôi cũng đủ để máu huyết trong thân thể sôi trào.
Nhìn viên hắc sắc huyết đan này, không chỉ ánh mắt Mục Trần nóng rực, mà đám người Khổng Linh Nhi cũng hừng hực lửa nóng, thân thể khẽ run rẩy, hiển lộ ra nội tâm kích động.
Kích động một lúc lâu, mọi người mới dần dần tỉnh lại,đầu tiên Mục Trần cười một tiếng, nói: "Nhanh chóng phân chia đi, dựa theo lời lúc trước chúng ta nói, các ngươi có ý kiến gì khác không?"
Nghe đến đây, trong lòng ba người Khổng Linh Nhi cũng có chút chua chua, dù sao đây chính là bốn phần huyết đan, huyết khí ẩn chứa trong đó đủ để bọn họ chân chính đột phá đến tiên phẩm thiên chí tôn.
Có điều dù đau lòng, nhưng sau khi chứng kiến sức chiến đấu kinh người của Mục Trần, bọn họ cũng không dám trở mặt đổi ý, cho nên đều khẽ gật đầu.
Mục Trần thấy vậy cũng không khách khí với bọn họ, chỉ thấy hai tay hắn tương hợp, linh lực trực tiếp tạo thành vòng xoáy, lực hút kinh khủng bộc phát, nhất thời huyết đan run rẩy, từng đạo huyết lãng hồng lưu cuồn cuộn ra, chui vào trong vòng xoáy.
Mà ba người Khổng Linh Nhi cũng trực tiếp xuất thủ, mỗi người đều thi triển thủ đoạn, rút lấy huyết khí mênh mông vô tận trong huyết đan kia.
Bốn người rút lấy huyết đan ước chừng 1 nén nhang, sau đó mới thu tay lại, chỉ thấy lúc này trước mặt bốn người đều lơ lửng một viên hắc sắc huyết đan, trên đó có huyết khí cuộn trào.
Chỉ có điều, viên huyết đan trước mặt Mục Trần đều mạnh hơn một bậc so với ba người còn lại.
"không hổ là chuẩn thánh huyết tinh, huyết khí mênh mông vượt quá mức tường tượng". Mục Trần nhìn huyết đan trước mắt, cảm thán một tiếng, có bốn phần huyết đan này, Cửu U chắc chắn có thể tiến hóa thành công.
"Haha, mục huynh, nếu hiện tại mục tiêu đã thành, vậy không ờ lại thêm nữa, cáo từ"
Khổng Linh Nhi giơ tay áo lên, thu hồi lấy viên huyết tinh thuộc về nàng, hướng về phía Mục Trần thản nhiên cười một tiếng, cũng không nhiều lời, trực tiếp dứt khoát hóa thành một đạo lưu quang vọt đi xa.
Lâm thương, tiêu thiên ánh mắt cũng lóe lên nhìn Mục Trần một cái, sau đó lập tức đi theo.
Cửu U nhìn ba người bọn họ nhanh chóng rời đi, nhìn về phía Mục Trần, thấp giọng nói: "Ba tên này sợ rằng cũng không tốt đẹp gì, chúng ta cũng nhanh chóng rời đi sao?"
Mục Trần khẽ mỉm cười, ánh mắt không khỏi nhìn về phía ba người biến mất, nói: "Không cần, chúng ta ở đây chờ"
"Chở?". Cửu U ngẩn ra.
Hai người lâm thương, tiêu thiên nhanh chóng bắt kịp Khổng Linh Nhi phía trước, sau đó bọn họ liếc mắt nhìn xa xa phía sau, truyền âm nói: "Chúng ta thật sự để lại bốn phần cho bọn họ sao?"
Khổng Linh Nhi mặt bình thản, nói: "Nếu như các ngươi nắm chắc có thể cướp đoạt, vậy cũng có thể ra tay."
Hai người lâm thương hơi khựng lại, sức chiến đấu Mục Trần thể hiện thật sự có chút kinh người, bọn họ đúng lả không có lòng tin tuyệt đối có thể cướp được huyết đan trong tay Mục Trần.
Cỏ điều, cứ như vậy ném phần bánh lớn cho Mục Trần, bọn họ cũng không cam lòng.
"Hai người các ngươi thật ngu xuẩn, quá mức tham lam, sớm muộn cũng tự rước hại vào thân"
Khổng Linh Nhi khẽ quát một tiếng, sau đó đôi mắt đẹp của nàng lóe lên, thấp giọng nói: "trước tiên chúng ta rời xa nơi này, sau đó ta sẽ từ cự ly xa phá hỏng hư không linh trận, khi đó, Hoàng Huyền Chi cũng sẽ được thả ra, sau khi hắn ra, tất sẽ cảm ứng được viên huyết đan trong tay Mục Trần, giữa hai người nhất định sẽ có một cuộc huyết đấu, đến lúc đó nếu bọn họ lưỡng bại câu thương, chúng ta cũng sẽ có thể ngư ông đắc lợi."
Lâm thương, tiêu thiên nghe vậy, nhất thời mừng rỡ, hiển nhiên không ngờ Khổng Linh Nhi vẫn giữ lại thủ đoạn như vậy.
"Như vậy hay lắm, để cho Mục Trần kia cùng với Hoàng Huyền Chi đấu nhau ngươi chết ta sống, đến lúc đó chúng ta xuất thủ, để bọn họ biết được, ai mới là người có thề cười cuối cùng.!". Hai người cười to, nói.
Cái miệng nhỏ nhắn của Khổng Linh Nhi cũng vểnh lên một nụ cười tự đắc, Mục Trần này cùng Hoàng Huyền Chi đều là tuyệt thế thiên kiêu thì đã như thế nào, hiện tại còn không phải đã rơi vào lòng bàn tay nàng
Sao.
Bộp bộp!
Có điều, trong lúc nụ cười của nàng vừa nhếch lên, chợt phía trước có tiếng vỗ tay truyền tới, ba người đều cả kinh, vội vàng ngẩng đầu, sau đó sắc mặt kịch biến nhìn thấy, nước biển phía trước dao động, một bóng người thon dài tản ra vô tận uy áp hình thành trong nước biển, gương mặt này rõ ràng chính là Hoàng Huyền Chi vừa bị bao vây trong hư không linh trận!
"Tính toán thật giỏi". Hoàng Huyền Chi đứng chắp tay, cười tủm tỉm nhìn
Ba người sắc mặt đại biến.
"Hoàng Huyền Chi! Ngươi, ngươi làm sao có thể thoát khỏi hư không linh trận". Sắc mặt Khổng Linh Nhi xanh mét, khó tin nói.
"Ta cũng không cần phải thoát, nếu ta thật sự rơi vào đó thì tòa linh trận kia đúng lá rất phiền toái". Hoàng Huyền Chi cười cười, nói:"CÓ điều đáng tiếc là, thứ bị kẹt trong linh trận của các ngươi chẳng qua chỉ là một đạo linh lực hóa thân của ta mà thôi"
"Cái gì?!". Con ngươi ba người Khổng Linh Nhi đều co rụt lại, bọn họ tốn hết tâm tư vào hư không linh trận, rốt cục cũng chỉ vây được một đạo linh lực hóa thân của Hoàng Huyền Chi?
"Đạo linh lực hóa thân kia cũng không đơn giản như các ngươi nghĩ, đó là từ hoàng vũ của ta dung hợp với tinh huyết luyện chế ra, có 5 phần sức mạnh của ta". Hoàng Huyền Chi lại cười nói, ánh mắt quét qua ba người, ánh mắt hờ hững, nhưng lại làm ba người Khổng Linh Nhi toàn thân lạnh lẽo. Sắc mặt ba người Khổng Linh Nhi tái nhợt, vào giờ phút này, rốt cục bọn họ cũng hiểu chênh lệch giữa bản thân mình với Hoàng Huyền Chi, lúc này không nói thêm lời nào, linh lực bộc phát, linh quang quét ra, trực tiếp hóa thành bản thể khổng lồ, xé rách nước biển định phóng về phía bên ngoài hóa thần trì.
Chỉ cần ra khỏi hóa thần trì, Hoàng Huyền Chi cũng không thể nào ra tay với bọn họ.
"Haha, ta chờ các ngươi hơn nửa ngày, làm sao có thể để cho các ngươi chạy thoát?". Hoàng Huyền Chi khẽ cười một tiếng, chớp mắt sau đó, kim quang bộc phát, một con kim hoàng to lớn phóng lên cao, hai cánh triển khai, xé rách nước biển, che khuất bầu trời, bao phủ về phía ba người Khổng Linh Nhi
Sâu trong đáy biển xanh biếc.
Linh quang tạo thành một màn hào quang quanh thân Mục Trần, ngăn cách nước biển, hắn ngồi xếp bằng ờ đáy biển, bàn tay nhẹ nhàng chơi đùa viên huyết đan, ánh mắt hơi lóe nhìn nơi xa xôi.
"Chúng ta ở chỗ này làm gì?". Cửu U buồn bực nói, tên này cũng không giao huyết đan cho nàng, cứ vậy ngồi không ờ chỗ này.
"Chờ Hoàng Huyền Chi". Mục Trần lười biếng vươn vai, nói
"Hả?". Cửu U kinh hãi, vội nói: "Tên kia không phải đang bị vây trong linh trận sao?"
Mục Trần cười cười, nói: "Đó chẳng qua chỉ là một đạo linh lực hóa thân của hắn mà thôi, tên kia quá giảo hoạt, hẳn là cố ý làm như thế, mục đích chính là để đám Khổng Linh Nhi bỏ ra một lượng lớn tinh huyết, thúc đầy đầu huyết tinh thần thú kia đến chuẩn thánh, nói như vậy, hắn cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ phía sau xuất thủ là được"
Cửu U nhíu mày, nói như vậy, hẳn là bọn họ cũng rơi vào trong kế hoạch của Hoàng Huyền Chi?
"Nếu ta đoán không sai, bây giờ hẳn là Hoàng Huyền Chi đang đối phó ba người Khổng Linh Nhi". Mục Trần cười nói.
"Vậy chúng ta thừa dịp bây giờ nhanh ra khỏi hóa thần trì thôi?". Cửu U nói.
"Tại sao phải đi ra?". Mục Trần cười như không cười, hắn cầm viên hắc sắc huyết đan trong tay ném cho Cửu U, nói:"Viẽn huyết đan này chỉ có thể đủ để ngươi tiến hóa thành công, mà ta thì lại để ý tới 6 phần huyết đan còn dư lại kìa".
"Nếu Hoàng Huyền Chi hắn chỉ muốn ngồi chờ xuất thủ, vậy sao ta lại không thể. Chờ hắn lấy được 6 phần huyết đan kia, tự sẽ tìm tới cửa"
Cái miệng đỏ thắm của Cửu U khẽ nhếch, người khác đều trốn tránh Hoàng Huyền Chi, kết quả tên này chẳng những không tránh, ngược lại còn định để Hoàng Huyền Chi giúp hắn cướp lấy 6 phần huyết đan, sau đó hắn sẽ ra tay...
Có điều, nàng không thừa nhận cũng không được, vào giờ phút này cho dù là đối mặt với cường địch như Hoàng Huyền Chi, thanh niên vẫn như cũ trò chuyện vui vẻ, ung dung không vội vã, như vậy lộ ra có chút hấp dẫn.
Điều này làm cho nàng bắt đầu hiểu được, thanh niên trước mắt đã sớm không phải là thiếu niên yếu đuối năm đó, hắn hiện giờ đã nổi danh đại thiên thế giới, hào quang của hắn đủ để sánh ngang với những tuyệt thế thiên kiêu kia.
"Được rồi, vậy cuối cùng chúng ta có thể kiếm lớn hay lỗ nặng, hoàn toàn dựa vào ngươi vậy". Chiếc miệng đỏ thắm của Cửu U mỉm cười, nói.
Nếu là kiếm chác lớn thì bọn họ có thể lấy được trọn vẹn viên chuẩn thánh huyết đan, nếu lỗ nặng, không chỉ bốn phần huyết đan này phải thua mất, thậm chí ngay cả huyết mạch bất tử điểu của nàng cũng không giữ nổi.
Mục Trần cười cười, sau đó hai mắt khép hờ, giống như vờ ngủ say.
Cửu U cũng không làm phiền hắn, ngồi một bên, đôi mắt đẹp lóe lên tinh quang nhìn viên hắc sắc huyết đan trong tay.
An tĩnh như vậy kéo dài chừng một nén nhang, hai mắt khép hờ của Mục Trần rốt cục cũng mở ra, ánh mắt hắn lãnh đạm nhìn phía trước, nói: "Tới rồi"
Cửu U nghe vậy, thân thể mềm mại trong nháy mắt trở nên căng thẳng, bàn tay siết chặt.
Thanh âm Mục Trần phát ra, chỉ thấy trước mắt biển nổi sóng gió, một bóng người đạp nước ra, hắn tiện tay ném một cái, ba thân ảnh uể oải suy nhược bị vứt ra.
Ba người này rõ ràng chính là đám Khổng Linh Nhi, chỉ có điều, lúc này bọn họ đều sắc mặt trắng bệch, linh lực suy nhược, hiển nhiên là đã bị trọng thương.
Ném ba người sang một bên, con ngươi màu vàng của Hoàng Huyền Chi dừng lại trên người Mục Trần, hắn làm như cười cười, nói: "Ngươi quả nhiên không chạy"
"Có người đưa huyết đan hoàn chỉnh tới, ta làm sao lại chạy?". Mục Trần lười biếng duỗi một cái, nói.
"Thú vị...". Hoàng Huyền Chi bật cười, chỉ là trong con ngươi cũng không có chút vui vẻ nào: "Coi ta là đồng tử đưa đồ sao? Thật đúng là thú vị"
"Nếu lúc này ngươi dâng huyết đan lên, để cho ta lấy huyết mạch bất tử điểu của nàng, ta có thể để ngươi bình yên rời đi". Hoàng Huyền Chi nhìn chằm chằm Mục Trần, chậm rãi nói: "Nếu không sau hôm nay, danh tiếng Mục Trần ngươi vất vả gặt hái được cũng sẽ phải trở thành đá lót đường rồi"
Mục Trần đứng dậy, hướng về phía Hoàng Huyền Chi lộ ra một nụ cười, nói: "Nói nhảm nhiều như vậy, muốn lấy đi Huyết mạch của Cửu U trước mặt ta, Hoàng Huyền Chi ngươi sợ rằng còn chưa có tư cách này"
Hoàng Huyền Chi khẽ gật đầu, thần sắc dần dần hờ hững trở lại, giữa hai mắt hắn, kim quang lóe lên, hai cánh đập mạnh, một cỗ sát ý lạnh lẽo quét ra, dâng lên vô tận biển động.
"Thật sự đáng tiếc, đã như vậy...vậy đành phải phế bỏ ngươi."