Chương 1515: Tà Ma xuất hiện

Đại Chúa Tể

Thiên Tầm Thổ Đậu 06-03-2023 12:34:06

3 tháng thời gian, từ từ trôi qua. Trong 3 tháng này, không khí trên Đại Thiên thế giới cũng từ từ trở nên ngưng trọng, mà nguồn gốc của nó chính là từ việc nơi giao giới giữa Đại Thiên thế giới và Ngoại Vực Tà tộc gần đây không ngừng phát sinh đại chiến. Thậm chí, Võ Cảnh cùng Vô Tận Hỏa Vực là người trấn thủ biên giới, càng trở thành cái gai trong mắt Ngoại Vực Tà tộc, vô số Tà Ma cuốn tới, điên cuồng triển khai thế công đối với 2 phe siêu cấp thế lực đứng đầu Đại Thiên thế giới này. Tuy nói loại thế công này cũng không thể nào rung chuyển Vô Tận Hỏa Vực, Võ Cảnh đang có Viêm đế, Võ tổ trấn giữ, nhưng động cơ âm thầm ẩn chứa trong đó, lại truyền ra khắp Đại Thiên thế giới. Hiển nhiên, Ngoại Vực Tà tộc yên lặng mấy vạn năm, đã bắt đầu rục rịch. Sau khi biết được điểm này, tẩt cả các thế lực trên Đại Thiên thế giới đều hoảng sợ trong lòng, khó tránh khỏi có chút kinh hoàng, dù sao hung danh của Ngoại Vực Tà tộc thật sự quá thịnh, cho dù ờ thời thượng cổ, cũng là khiến cho Đại Thiên thế giới máu chảy thành sông, vô số cường giả vẫn lạc, có thể nói là kiếp nạn. Mà hôm nay, Ngoại Vực Tà tộc trở mình, tất sẽ dấy lên một hồi gió tanh mưa máu, thậm chí, không chừng vô số sinh linh trên Đại Thiên thế giới sẽ rơi vào cảnh phá hủy diệt tuyệt. Một cảm giác tai ương lặng lẽ truyền ra khắp Đại Thiên thế giới, khiến vô số người âm thầm chấn động, nhân tâm bàng hoàng. Thiên La đại lục, tổng bộ Mục phủ. Bên ngoài chủ điện, Mục Trần nhìn đông đảo cường giả Mục phủ, dẫn đầu chính là mạn đà la cùng cửu u, hiện tại Mục phủ đã trở thành bá chủ chân chính của thiên la đại lục, tất cả các thế lực hàng đầu đã thần phục, đặc biệt là khi chiến tích của Mục Trần ở ma ha cổ tộc truyền ra, những phe siêu cấp thế lực vốn vẫn còn tâm tư khác đối với thiên la đại lục, đã hoàn toàn nguội lạnh. Bởi vì bọn họ hiểu, hiện giờ Mục Trần đã hoàn toàn quật khởi, nói về thực lực, trên Đại Thiên thế giới này cũng đủ đứng hàng đầu, thêm cả bối cảnh của bản thân hắn, hùng bá thiên la đại lục, đã là việc nước chảy thành sông. Cho nên, hiện tại thủ lĩnh các phe thế lực hàng đầu thiên la đại lục đều tề tụ nơi này, đội hình tỏ ra tương đối cường hãn hoành tráng. "Chuyến này ta tới bắc hoang khâu, các ngươi trấn thủ thiên la đại lục, cần đề phòng vạn phần, lúc nào cũng sẵn sàng tiến vào trạng thái chiến tranh." Mục Trần nhìn đông đảo dưới trướng, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói. Chuyến đi Bắc Hoang Khâu lần này, nhất định sẽ không an bình, Ngoại Vực Tà tộc chắc chắn sẽ nghĩ tất cả các biện pháp phá hỏng phong ấn, cho nên giữa 2 bên nhất định sẽ bộc phát giao phong kịch liệt, cũng không al biết tới lúc đó kết quả sẽ thế nào. Nhưng bất kể ra sao, thân là Mục phủ chi chủ, hắn phải tính tới trường hợp xấu nhất, cho nên nhắc nhở đông đảo thế lực dưới trướng Mục phủ phải chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh, tránh đến lúc đột nhiên xuất hiện ma tai lật đổ, dẫm lên vết xe đổ của thượng cổ Thiên Cung. Dạ!! Phía dưới, đông đảo cường giả đều nghiêm nghị lên tiếng, trong khoảng thời gian này, những ma tai náo động Đại Thiên thế giới, bọn họ cũng đã biết, đối mặt với kiếp nạn có thể quét sạch toàn bộ Đại Thiên thế giới này, không ai có thể mang tâm tình buông lỏng đi ứng đối, dù sao sơ xẩy một cái, toàn bộ Đại Thiên thế giới cũng có thể bị diệt tuyệt. Đây mới thật sự là nguy cơ diệt tuyệt, so sánh với nó, tranh chấp giữa bất kỳ thế lực nào cũng có thể gác sang một bên, mà thời điểm thế này, những thủ lĩnh các thế lực hàng đầu thiên la đại lục cũng xuýt xoa có chút may mắn, may là trước khi tai kiếp tới, thiên la đại lục bọn họ đã xuất hiện một vị bá chủ. Nếu không, thiên la đại lục chia 5 xẻ 7, đến lúc đó nếu Ngoại Vực Tà tộc thật sự xâm lược tới, tất cả các thế lực trên thiên la đại lục cũng sẽ không chịu nổi một kích, bị chúng thuận tay mạt sát, hóa thành huyết hải. Mà bây giờ, Mục Trần đã có thể sánh ngang cường giả đỉnh phong thánh phẩm thiên chí tôn, chiến lực mạnh mẽ, dưới sự thống lĩnh của hắn, cho dù tới lúc đó thiên la đại lục có bị Ngoại Vực Tà tộc tiến công, hẳn là cũng có sức chống cự. Cho nên, lúc này đối mặt với Mục Trần, tất cả các thủ lĩnh thế lực hàng đầu tại đây, đều ôm một tia kính sợ cùng thành tâm thần phục Mục Trần khẽ gật đầu, xoay người lại, phía sau lưng, Mục Phong cười híp mắt nhìn cảnh này, thần sắc cảm thán, tiểu tử nhà mình năm đó khi rời bắc linh cảnh vẫn chỉ là một thiếu niên không chút căn cơ, thế mà hôm nay, cũng đã gây dựng lên cơ nghiệp một phương như thế, thật là xuất sắc hơn lão cha già như hắn nhiều nhiều lắm. Nhưng mà, điều này cũng khiến cho lòng hắn tràn đầy tự hào, Mục Phong ta mặc dù thực lực chẳng ra gì, nhưng con trai của ta, lại là vương giả trong loài rồng (nguyên văn: long trung chi long) "Cha, trong khoảng thời gian này người cũng ờ lại Mục phủ đi!" Mục Trần cười nói với Mục Phong, một tháng trước hắn mang Mục Phong đến Mục phủ ở, dù sao so với bách linh đại lục thì ở đây vẫn an toàn hơn rất nhiều. Mục Phong gật đầu một cái, hắn cũng biết, con trai cùng lão bà mình sẽ đi bắc hoang khâu, mặc dù mình không giúp được cái gì, nhưng có thể khiến họ bớt lo lắng đi một chút, thì đó cũng là một loại trợ giúp. "Tiểu tử thối, cứ đi làm việc của ngươi cho tốt, nhớ, bảo vệ tốt cho mẹ của ngươi, còn cả Lạc Ly, thân lả nam tử, bây giờ ngươi cũng phải gánh vác những trách nhiệm này." Mục Phong thần sắc nghiêm túc nói. Mục Trần mỉm cười gật đầu một cái, cha mặc dù thực lực không cao, nhưng tấm lòng trách nhiệm đối với người thân là không thể nghi ngờ, hắn năm đó, một thân một mình nuôi dưỡng Mục Trần trường thành, tính tình của Mục Trần hiện giờ, một phần rất lớn là do sự giáo dục của Mục Phong. "Chuẩn bị hành động thôi!" Mục Trần không trì hoãn thêm, ánh mắt nhìn về phía Lạc Ly cùng Thanh Diên Tịnh, nói. Thanh Diên Tịnh cùng Lạc Ly đều gật đầu, sau đó quanh thân 3 người bộc phát linh quang, hóa thành 3 đạo linh quang phóng lên cao, thoáng chốc đã biến mất ở chân trời. Đám người mạn đà la cùng cửu u nhìn thân ảnh bọn họ biến mất, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều một mảnh ngưng trọng, các nàng cũng hiểu, sự tình ờ bắc hoang khâu lần này, liên quan tới tính mạng vô số sinh linh Đại Thiên thế giới. Mà trong lúc đám Mục Trần hành động, trên Đại Thiên thế giới, chợt có rất nhiều dao động linh lực phóng lên cao, mang theo thế cường đại, xẹt qua thiên địa. Phương hướng của những dao động cường đại này đều giống nhau, chính là bắc hoang khâu. Đại Thiên thế giới, Vô Tận Hỏa Vực.đây là một mảnh đại lục đỏ rực, trên đại lục, nhiệt độ cao, nhiệt khí bốc lên, từng tòa núi lửa phun trào, nham tương nóng bỏng chảy xuống như sông. Ở trung tâm đại lục, từng ngọn núi lửa nối liền nhau, trong đó thánh lập một tòa thành thị cực kỳ hùng vĩ, thành thị tựa như hoa sen, có một vẻ đẹp kỳ lạ. Mà lúc này, trên một tòa đài cao trong thành, một đạo thân ảnh đứng chắp tay, khí chất phóng khoáng, dáng vẻ như vậy, rõ ràng là Viêm đế Tiêu Viêm. Hắn ngẩng đầu nhìn về hư không bên ngoài đại lục, nơi đó, không gian không ngừng vặn vẹo, có ma khí ngập trời bốc lên, bẽn trong dường như có vô số ánh mắt tràn đầy tham lam cùng chém giết bắn ra. "Ngoại Vực Tà tộc này thật đúng là coi Vô Tận Hỏa Vực ta lả cái đinh trong mắt." Sau lưng Viêm đế, một lão giả tóc bạc vẻ mặt ngưng trọng, gương mặt quen thuộc, chính là lão sư của Viêm đế, Dược Trần. "Hiện giờ chính là thời điểm Đại Thiên minh ước mở ra, Vực Ngoại Tà tộc lại quy mô xâm phạm, hiển nhiên là định bám dính lấy tiêu viêm ở chỗ này." Bên cạnh, một cô gái thân thể mềm mại thon dài, váy lụa ôm sát phác họa đường cong kinh tâm động phách, xinh đẹp chí cực, gương mặt của nàng cũng cực kỳ yêu mị, trong mắt phượng sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ ngập tràn, mà thanh âm của nàng cũng là mềm mại như tơ, có thể nói là tuyệt thế vưu vật. Mà cô gái mặc váy lụa thải này, chính là một trong chủ mẫu của Vô Tận Hỏa Vực, Thải Lân. "Bọn chúng tính toán như vậy, rõ ràng là Ngoại Vực Tà tộc chắc chắn sẽ xuất thủ với bắc hoang khâu." Người lên tiếng, lại là một vị tuyệt sắc giai nhân, nàng đứng bên cạnh Thải Lân, váy áo xanh nhạt, dung nhan tuyệt mĩ, khí chất thanh đạm, tựa như trích tiên, nàng tự nhiên chính là một vị chủ mẫu khác của Vô Tận Hỏa Vực, Huân Nhi. Nghe lời của 2 vị ái thê, Viêm đế cùng nhẹ nhàng gật đầu, hai mắt hẳn híp lại nhìn vô tận ma khí trong hư không, nói: "Truyền lệnh xuống, Vô Tận Hỏa Vực phòng bị cấp 1, tất cả các thiên chí tôn tùy thời đợi lệnh!" Phía sau, có ánh lửa thoáng hiện, một bóng người nhận lệnh biến mất. Ùng ùng. Mà khi Viêm đế vừa nói xong, giữa hư không chợt có một cái khe lớn hiện lên, tiếp sau đó, chỉ thấy vô số ma ảnh tràn ra như châu chấu, nhất thời toàn bộ thiên địa đều trở nên âm u. Đồng thời cùng lúc đó, 3 đạo ma ảnh vô cùng to lớn, chậm rãi từ cái khe kia bước ra, ma uy bao phủ thiên địa. Viêm đế ngẩng đầu, nhìn 3 đạo ma ảnh cực lớn kia, cười nhạt, nói: "Vậy mà lại có 3 trong số 32 tộc trưởng đại tộc cùng tới, ngoại vực là tộc này, cũng không biết là đang coi trọng ta, hay là khinh thường ta đây?" Võ Cảnh. Võ tổ Lâm Động sắc mặt bình tĩnh như nước nhìn vết rách xé rách hư không, vô số đạo ma ảnh xông ra, cũng có 3 đạo ma ảnh cực lớn phá không tới. Phía sau lưng, cũng có 2 đạo thân ảnh xinh đẹp đang đứng, người bên trái mặc y phục trắng, thân thể mềm mại thon dài, mặt có lụa mỏng, nhưng cũng không che giấu được vè xinh đẹp tuyệt trần kia, tóc đen mềm mại trải xuống, bàn tay cầm một thanh trường kiếm màu xanh, khí chất trong trẻo lạnh lùng, tựa như nữ thần nguyệt cung. Thản ảnh xinh đẹp bên cạnh, lại mang mái tóc dài màu lam sậm, da thịt trắng nõn gần như trong suốt, thổi qua có thể rách, chỉ là trên người nàng, có hàn khí vô biên tản ra, tựa như cỏ thể đóng băng vạn vật thế gian. Loại đóng băng đó, khiến nàng mãi mãi vẫn giống như thiếu nữ, năm tháng không đổi. Hai vị giai nhân này, tự nhiên chính là 2 vị chủ mẫu của Võ Cảnh, Lăng Thanh Trúc và Ứng Hoan Hoan. "Thiên chí tôn của Băng Linh tộc, ta cũng đã mang tới!" Thanh âm của Ứng Hoan Hoan thanh thúy, nhưng lại tản ra chút hàn khí. "Tất cả thiên chí tôn của Võ Cảnh cũng đã chuẩn bị chiến đấu!" Tấm lụa mỏng trên mặt Lăng Thanh Trúc khẽ xao động, giọng nói êm ái truyền ra. Võ tổ khẽ gật đầu, chợt xòe bàn tay ra, cầm tay 2 nàng, cười nói: "Không ngờ chúng ta lại có thể sánh vai nhau, chiến đấu với những Tà Ma này." "Yên tâm đi, lần này nếu lại có việc ngoài ý muốn, tới lượt ta dùng tính mạng bảo vệ muội." Lăng Thanh Trúc thản nhiên cười khẽ, mắt đẹp hơi cong. Võ tổ nghe vậy, khuôn mặt vốn kiên nghị nhất thời khổ xuống, cầu xin tha thứ: "Các nàng đều cô nãi nãi rồi, đừng đùa như vậy, ta chịu không nổi!" Lăng Thanh Trúc khẽ phì cười, bên cạnh, Ứng Hoan Hoan cũng hơi nhếch môi, hừ nhẹ nói: "như vậy không vui, năm đó ta cũng không để tỷ tới cứu" Võ tổ chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai. Ba người trò chuyện một lúc, sắc mặt Võ tổ cũng nghiêm nghị trở lại, ngẩng đầu nhìn 3 đạo ma ảnh đạp không mà tới kia, xòe bàn tay ra nhẹ nhàng nắm chặt, nhất thời một cây lôi trượng có sấm sét quấn quanh, xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trong con ngươi có vẻ sắc bén hiện lên, một cỗ dao động vô cùng kinh khủng từ trong cơ thể hắn tản ra. "Nhưng mà yên tâm đi, lần này, sẽ không còn ai có thể trước mặt ta, tổn thương tới các nàng..."