Thẩm Phán Hải vừa phát sinh diễn biến kinh tâm động phách, bên ngoài đang xem trên kính, vô số đệ tử tròn mắt trước biến cố bất ngờ, rồi những tiếng vang ầm ầm bàn tán
- Cơ Huyền và Huyết Thiên Hà thật quá thông minh sắc sảo!
- Mưu kế tuyệt đỉnh, vậy là gã Mục Trần đã bị loại, hắn cũng là ứng cử viên quán quân đó nha.
- Đúng, Thiên Thánh viện trưởng đã nói bất kể dùng cách gì, chỉ cần vượt qua là được. Mục Trần trúng chiêu chỉ có thể nói do hắn quá bất cẩn.
- Hừ, ta thấy cách thắng này cũng không thượng võ.
- Đáng tiếc a...
Đủ kiểu bàn tán, có người ủng hộ, có người khích bác, các khán đài cực kỳ náo nhiệt.
- Cơ Huyền thật không biết xấu hổ!
Tức giận nhất dĩ nhiên là khán đài của đệ tử Bắc Thương linh viện, ai nấy mặt xanh mặt trắng. Vốn dĩ cục diện là Bắc Thương linh viện có đến hai người Mục Trần và Lạc Li an nhiên đi tới, đang có ưu thế lớn để ra ngoài trước, chẳng may lúc này Mục Trần đã bị hại, chỉ còn lại Lạc Li, ưu thế bỗng nhiên biến mất.
- Tên khốn đáng giận!
Vũ Hi nổi cáu đỏ mặt tía tai.
Diệp Khinh Linh chỉ thở dài. Không ai đoán ra một chiêu đê tiện của hai tên kia lại ra tay vào thời khắc này. Theo quy tắc mà nói, rõ ràng Cơ Huyền không phạm quy.
- Không sao đâu, dù Mục Trần ca ca không thể tái chiến, còn có Lạc Li tỷ tỷ mà. Nàng ta chắc chắn không cho Cơ Huyền toại nguyện!
Duẫn Nhi trấn an bản thân và mọi người.
Linh Khê thì đang nhíu mày, ánh mắt không rời Thẩm Phán Kính. Năng lực của nàng có thể nhận thấy được rõ áp lực từ vùng xoáy siêu cấp kia, muốn vượt qua nó e rằng cao thủ tam trọng Thần Phách nan cũng chẳng dễ dàng.
Thực lực Mục Trần chỉ mới nhất trọng Thần Phách nan, khả năng có thể thoát ra gần như bằng không.
- Cơ Huyền, quả là một hiểm họa...
Lời nói nhẹ nhàng, ánh mắt Linh Khê xẹt ngang một tia sát khí.
Năm vị viện trưởng trên cao vẫn quan sát cục diện, sắc mặt Thái Thương viện trưởng khá khó coi, khẽ liếc nhìn Thiên Thánh viện trưởng, lão kia nở nụ cười thản nhiên.
Thái Thương viện trưởng nắm chặt bàn tay, cố nén giận. Hiện tại nổi nóng cũng chẳng ích gì, mặc dù thủ đoạn Cơ Huyền rất ti tiện, nhưng vẫn chưa hề vượt quá quy định.
- Đành phải trông chờ vào Lạc Li.
Khẽ nhủ thầm, Thái Thương viện trưởng cũng đành thở dài. Cũng may Bắc Thương linh viện vẫn chưa thua trắng, cô bé Lạc Li kia có gia cảnh không kém, thực lực thâm tàng bất lộ.
Thẩm Phán Hải. Siêu cấp lốc xoáy, vùng rìa.
Ôn Thanh Tuyền lo lắng nhìn vào bên trong lốc xoáy, cách đó không xa Cơ Huyền và Huyết Thiên Hà tủm tỉm cười. Kế hoạch liên thủ của họ xem như hoàn mỹ.
"Véo"
Thình lình một luồng kiếm khí sắc bén vang lên, theo đó là một con đường trống rỗng do linh lực bị xé nát, bóng hình cô gái xinh đẹp lóe lên đã nhanh chóng thoát ra ngoài, đúng là Lạc Li.
Cơ Huyền và Huyết Thiên Hà thấy nàng thoát ra được, vẻ mặt khá thất vọng, nhưng rồi thần sắc cũng trở lại hả hê. Mục Trần đã biến mất, như vậy là mục tiêu của họ cũng không thoát.
- Lạc Li!
Ôn Thanh Tuyền thấy Lạc Li, lòng vui vô hạn.
Nhưng Lạc Li lạnh lẽo chẳng trả lời, tay kết kiếm ấn, Lạc Thần Kiếm lập tức bắn đi, tỏa ra thành hai luồng kiếm khí sắc bén cắt nát biển linh lực, tấn công Cơ Huyền và Huyết Thiên Hà.
Chẳng nói chẳng rằng ngay lập tức công kích, hai người kia biến sắc, vung tay bắn ra vài tia linh lực chống cự.
"Uỳnh!"
Linh lực dao động tàn phá tứ tung, khiến cho vùng nước này xơ xác. (LTC: sao không tạo thành lốc xoáy nữa ta???)
Lạc Li lạnh như băng, Lạc Thần Kiếm về tay, linh lực cường hãn bùng nổ, định khai chiến ngay tại chỗ.
- Lạc Li, ngươi muốn khai chiến 1vs2 với bọn ta ở ngay đây sao?
Cơ Huyền trầm giọng quát.
- Há, không hổ là nữ hoàng Lạc thần tộc, rất quyết đoán nha.
Huyết Thiên Hà cười khẩy. Tình thế hiện tại, Lạc Li 1vs2 thì chẳng mấy tốt đẹp, dù nàng có Lạc Thần Kiếm chăng nữa.
- Lạc Li, đừng bức xúc.
Ôn Thanh Tuyền lao đến bên cạnh, tay giữ tay kiếm của Lạc Li, nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
- Chỗ này không thích hợp.
Ánh mắt lãnh khốc vô tình của Lạc Li không rời khỏi Cơ Huyền, tay nắm chặt Lạc Thần Kiếm, sát ý không hề che giấu.
- Lạc Li, Thẩm Phán Hải dùng bản lĩnh gì cũng đúng quy tắc, Mục Trần có kết cục đó do hắn sơ suất mà thôi.
Cơ Huyền bất giác nổi giận, hắn cười khẩy:
- Ta cũng muốn tốt cho hắn, nếu tâm cơ như vậy cũng không có, thì an phận làm kẻ bình phàm đi, con đường cường giả đừng có ham hố xông vào.
- Ngươi cho rằng ta không dám ra tay ở ngay đây ư?
Lạc Li lạnh lùng chất vất, giọng nói không chút nương tình, sát khí lành lạnh.
- Cơ Huyền, muốn ra tay thì chúng ta thử một trận ở đây cũng tốt!
Ôn Thanh Tuyền nắm tay lại, chiến thương hiện ra.
Với thủ đoạn khi nãy của Cơ Huyền, nàng cũng cực ghét, mà quan hệ với Lạc Li lại rất tốt, dĩ nhiên sẽ không đứng nhìn hai tên kia bắt nạt một cô gái.
Thấy hai nàng như thế, Cơ Huyền nhíu mày. Cả hai cô nàng la sát này đều rất đáng ngại. Nếu giao đấu ở Thẩm Phán Hải cuồng bạo này, lỡ tạo ra vùng xoáy siêu cấp nữa thì cả bốn người không ai thoát được. Hắn cũng không muốn dừng chân chỗ này.
- Ha ha, tên Mục Trần kia thật là đào hoa.
Huyết Thiên Hà cười nhạt, giọng điệu châm chọc, mà không giấu được sự ghen tị. Hai cô gái ưu tú vĩ đại như thế lại đều ủng hộ Mục Trần, thật sự khiến người ta khó chịu.
- Nếu hắn có bản lĩnh, thì tự mình xông ra đây. Nhưng bây giờ cả cơ hội giao đấu với ta cũng không có.
Cơ Huyền cười nhạt, hắn nhìn Lạc Li:
- Muốn đòi lại công bằng cho hắn ư, vậy cứ ra khỏi Thẩm Phán Kính đi, ta sẽ phụng bồi tới cùng.
Dứt lời, Cơ Huyền lắc mình hướng lên trên, nhanh chóng đi tìm lối ra Thẩm Phán. Huyết Thiên Hà mỉm cười rồi cũng bỏ đi.
Ôn Thanh Tuyền nhìn thấy hai người rời đi, chiến thương cất vào, nhìn lại gương mặt lạnh lẽo của Lạc Li, chỉ khẽ thở dài. Không ai ngờ Mục Trần lại thất bại ở giai đoạn cuối này.
- Hắn...
Ôn Thanh Tuyền quay nhìn lại vùng xoáy siêu cấp, lực hút kinh khủng vẫn tỏa ra kinh dị khiến nàng cũng hơi biến sắc. Bản thân mà kẹt trong đó, nàng cũng không thoát ra được.
- Hắn sẽ ra tới.
Lạc Li cất giọng chắc chắn.
Ôn Thanh Tuyền thở ra, không biết nói sao.
- Cho dù hắn có ra hay không, chúng ta cũng nên rời khỏi đi, ngươi cũng không muốn Cơ Huyền đoạt quán quân dễ dàng chứ?
Ôn Thanh Tuyền cố gắng thuyết phục.
Lạc Li quay nhìn lại phía sau, rồi gật đầu. Lúc này nàng chưa thể đứng lạii đợi hắn, nếu Mục Trần vẫn không ra được, chính nàng sẽ thay hắn ngăn cản Cơ Huyền.
Lạc Li thả tay khỏi Lạc Thần Kiếm, chân đứng lên đó, kiếm khí gào thét đưa này lao đi, tóc dài tung bay, khí khái anh vũ.
Ôn Thanh Tuyền cũng nhanh chóng đi theo.
Hành trình kế tiếp khá yên ả, mặc dù áp lực càng lúc càng lớn, nhưng với năng lực siêu nhân của bốn người, vẫn dễ dàng chống cự được.
Một lát sau, họ nhận thấy dao động khác thường ở một vùng nước linh lực.
Cánh cổng lớn sáng rực xuất hiện, xem ra đã đến cuối cùng, nếu còn đi nữa, e rằng linh lực của họ cũng phải khô cạn.
Cả bốn người đều không dừng lại, nhanh chóng lao vào cổng lớn.
Kim đài trên không, Thẩm Phán Kính lóe sáng.
Dưới sự chú ý của vô số người, bốn cái bóng rực rỡ lao ra khỏi kính, lơ lửng giữa bầu trời.
Khán giả bên dưới hò reo kích động cổ vũ.
20 người, bốn chi đội tiến vào. Cuối cùng có thể ra khỏi chỉ còn lại 4 người. Khảo nghiệm tàn khốc thật khiến khán giả chấn động.
- Quả nhiên không có Mục Trần...
Có người tấm tắc tiếc rẻ. Trận chiến này không có Mục Trần, mất đi một hồi phấn khích vì thực lực tên kia thật đặc biệt.
- Bây giờ, đến tứ cường đại chiến.
Nhiều người hau háu hai mắt nhìn lên không trung. Bốn người trên cao vừa ra khỏi Thẩm Phán Kính, linh lực tiêu hao nháy mắt hồi phục, mà xem ra độ cường hãn còn cao hơn trước khi tiến vào. Hẳn nhiên khảo nghiệm Thẩm Phán Kính cũng mang lại cho họ nhiều lợi ích.
Lạc Li ngự kiếm trên không, dưới ánh mắt hâm mộ của vạn người quay nhìn lại Thẩm Phán Kính, thở dài.
"Mục Trần, ngươi nhất định phải ra. Trận chiến này ngươi đã chờ đợi nhiều năm, lần này nhất định không thể vắng mặt!"