Chương 560: Kẻ đứng sau

Đại Chúa Tể

Thiên Tầm Thổ Đậu 06-03-2023 12:34:38

"Uỳnh!" Ma trụ đầy hung sát lực nện vào trận văn, một tiếng va chạm kinh thiên vang lên. "Đùng đùng!" Dao động kinh người, không gian bùng nổ, tiếng vang không dứt. Linh lực trong linh trận cuồn cuộn đổ về vị trí kia định chống đỡ ma trụ công kích, nhưng phần lớn trước đó đã bị điều động tấn công Mục Trần phía bên kia, nên lúc này khó lòng kịp quay lại phòng ngự. Mục Trần mắt lóe sáng liên tục, cảm nhận thế công dũng mãnh kéo đến sau lưng, Tiêu Hoàng đã bắt đầu trở nên điên cuồng không màng tất cả tấn công hắn. (LTC: lúc đầu thì bảo linh trận vây là chính, không có tính tấn công, giấu 2 trận tấn công bị moi ra rồi bây giờ lại tấn công ào ào... nhiều sạn quá...) Hắn lúc này không thể lui, không thể để quyền khống chế cục diện trở lại trong tay Tiêu Hoàng. Bị mắc lỡm lần hai như thế, chắc chắn tên kia sẽ điều động toàn bộ năng lượng khổng lồ để bảo vệ trung khu linh trận. Mà như thế Mục Trần muốn phá trận lại càng thêm khó. Hung quang dâng lên trong mắt, Mục Trần điên cuồng ngưng tụ hung sát khí, hắn gầm lên. Đại Tu Di Ma Trụ càng to thêm, văng vẳng tiếng gào thét như tu la địa ngục, sát ý ngập trời. - Phá! Tiếng hét như sấm sét quát ra, Đại Tu Di Ma Trụ lại tiếp tục nện xuống. "Rốp" Mục Trần thúc giục Lôi Thần Thể tối đa, vận dụng hết mức linh lực trong cơ thể, còn huy động hết lực dùng Đại Tu Di Ma Trụ, công kích dữ dội khiến Phược Thiên trận không thể chịu nổi, vết nứt từ trung khu linh trận như mạng nhện nhanh chóng lan tỏa. - Tên khốn kiếp! Tiêu Hoàng không còn có thể bình tĩnh nữa, sắc mặt tái xanh hét lớn, ấn pháp thay đổi, miệng phun ra một ngụm máu. Tinh huyết bắn ra, lao vào trong linh trận, dung hòa vào những con linh xà đang gào thét hướng tới công kích Mục Trần. Thình lình thân hình hư ảo của chúng huyết quang sáng rực, cấp tốc kết hợp lại với nhau, hóa thành một con Thông Thiên Cự Mãng chừng nghìn trượng. (LTC: chật hết cái linh trận rồi còn đâu) Cự mãng chiếm cứ thiên địa, cái bóng bao phủ cả mấy trăm trượng. Đỉnh núi khổng lồ bị cái bóng che khuất đến run rẩy. Tiêu Hoàng đã bị Mục Trần khiến cho nóng máu. "Vù!" Thông Thiên Cự Mãng vừa thành hình, cái đuôi khổng lồ liền quật xuống, ngọn đuôi như mũi thương bén nhọn chớp nhoáng đâm tới sau lưng Mục Trần. Tốc độ kinh khủng khiến người ta tim đập thình thịch. Bên ngoài linh trận, Lạc Li cũng hơi đổi sắc, tay nắm Lạc Thần Kiếm định xông vào cứu hộ. Nhưng nàng vừa xoay đi, Tiêu Vương lập tức kéo dây hỏa cung, mũi tên bốc lửa ngùn ngụt đáng sợ. Tên nhắm thẳng Lạc Li, giương mà không bắn, nhưng chỉ cần nàng cử động, hắn sẽ lập tức ngăn cản. Tiêu Vương cũng nhận biết Lạc Li cực kỳ lợi hại, nhưng nếu hắn dốc toàn lực vẫn đủ tự tin có thể ngăn cản được nàng. Lạc Li trừng mắt nhìn lại Tiêu Vương đang tạo áp lực về phía mình, nhưng không ra tay, chỉ đưa mắt nhìn vào trong linh trận bên này. "Ầm!" Áp lực nguy hiểm hiển nhiên Mục Trần cảm nhận rõ nhất, nhưng ánh mắt hắn không hề kinh sợ, vẫn lạnh lẽo như cũ. "Ầm!" Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào trung khu linh trận trước mặt, vết nứt càng lúc lan ra càng nhanh. "Vù!" Công kích xé gió đã áp sát, lưng hắn mơ hồ cảm thấy đau đớn. Mọi người trừng mắt nhìn vào, không một ai chớp mắt. - Phá! Mục Trần thình lình tiến lên, mắt lóe sáng, ma trụ lại hung hăng nện xuống. "Rốp! Rắc!" Sức chống chịu của trung khu đã đến cực hạn, lúc này không thể nhận nổi một đòn nào nữa, khe nứt lập tức vỡ ra, mang theo một tiếng nát tan vang khắp linh trận. "Bang!" Ánh sáng tràn ngập, linh trận nổ tung. Kình lực kinh hoàng bộc phát, Mục Trần bị chấn đến run người. "Véo!" Tiếng gió bén nhọn áp tới, lưng áo của hắn đã bị xé toạc, nhưng ngay khi cái đuôi nhọn hoắt sắp xuyên thủng tấm lưng Mục Trần lại đột ngột khựng lại, linh lực mênh mông tiêu tán, Thông Thiên Cự Mãng khổng lồ cũng nổ tan nát thành những đốm sáng rơi lả tả đầy trời. Nháy mắt đó, áp lực bao phủ Mục Trần hoàn toàn biến mất, thay vào đó là cảnh tượng hắn đứng giữa rừng linh quang lấp lánh đang rơi xuống. Tràng cảnh kinh tâm động phách khiến người ta ngẩn ngơ Không ít người lại tỏ ra kiêng dè sợ hãi trước thân ảnh đang ở giữa không trung kia, không ngờ được Mục Trần chỉ dùng sức bản thân mình lại có thể phá được linh trận siêu cấp mà ngay cả Ôn Thanh Tuyền cũng bị vây khốn. - Không hổ là Huyết Họa Giả! Võ Linh từ xa mỉm cười tấm tắc, ánh mắt nhìn Mục Trần cực kỳ phấn khích. Năm xưa Mục Trần giữa đường bị trục xuất khỏi Linh Lộ, đối với hắn là một ẩn thất rất lớn, làm phí hết một năm cực kỳ quan trọng hình thành nền tảng tu luyện. Với thiên phú của những kẻ tham gia Linh Lộ, một năm khổ tu đó có thể khiến họ bỏ xa người khác. Vốn còn lo Mục Trần vì thế mà mai một, mất đi một đối thủ đáng giá, nhưng hôm nay đã cho thấy Mục Trần vẫn là Mục Trần... - Đại tái linh viện lần này thật hay ho... Võ Linh lẩm bẩm. Hiện giờ Cơ Huyền cũng xem như không ai chống nổi, mà Mục Trần thạnh thế cũng không kém. Hai bên ân oán sâu sắc, nếu chạm trán ắt phải có đại chiến. Hai tên kia như hai vì sao tranh sáng trên bầu trời, cảnh tượng đó một võ cuồng như Võ Linh làm sao không hưng phấn cho được. - Nhưng chuyện hôm nay nào chỉ đơn giản như vậy, có thể khiến bọn người kia đồng loạt ra tay, thủ đoạn này ngoài hắn ra thì còn ai? Võ Linh nheo mắt nhìn ra vài hướng xa xa, hơi dừng lại một chút, ánh sáng lóe lên khó hiểu. "Phụt" Tiêu Hoàng ngơ ngác nhìn linh trận nổ tan nát, gương mặt đỏ lên rồi phun máu như mưa, linh lực trong cơ thể trở nên hỗn loạn vô cùng. Linh trận bị phá, hắn cũng bị tổn thương không nhỏ. - Không thể nào... Tiêu Hoàng cay đắng xóa đi vết máu, thất thần nhìn linh trận nổ ra từng mảnh, ánh mắt khó tin. Linh trận của hắn cường đại có thể vây khốn cao thủ nhất trọng Thần Phách nan đến chết nhưng lại bị một tên linh lực nan phá tan tành. - Có vẻ như linh trận của ngươi cũng không mạnh như ta tưởng nhỉ. Mục Trần xoay lại, đạm mạc cất lời, châm chọc nhìn Tiêu Hoàng. Tiêu Hoàng trừng mắt như lang sói, nhưng lại đầy vẻ kiêng dè. Linh trận tâm đắc của hắn bị phá, không thể không chân chính xem trọng Mục Trần. - Ngươi đã thua, vậy theo cá cược, ngoan ngoãn giao 20000 điểm cho ta đi. Mục Trần mỉm cười. Tiêu Hoàng hơi run rẩy, ánh mắt lành lạnh. - Xem ra ngươi quả nhiên không muốn tính toán, vậy tiếp theo giao cho cô vậy. Mục Trần thấy vậy chỉ nhún vai, nghiêng qua nói với Ôn Thanh Tuyền. Ôn Thanh Tuyền hờ hững gật đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn sang Tiêu Hoàng, chiến thương rực rỡ trong tay, mắt phượng lóe lên một tia sát ý nhàn nhạt. Tiêu Hoàng biến sắc, bất giác lui lại, vẻ phòng bị đầy e ngại. Mục Trần thấy Tiêu Hoàng như thế, chán nản lắc đầu, hờ hững nói: - Tiêu Hoàng, làm bộ làm tịch cái gì nữa, thủ đoạn gì đó chuẩn bị sẵn thì lấy ra hết đi, còn giấu cờ? Khi dễ bọn ta mù hay sao? Tiêu Hoàng trợn tròn hai mắt, vẻ mặt đề phòng tan biến, nhìn chằm chằm Mục Trần. Một lát sau mới nói: - Sao ngươi biết được? - Bởi vì các ngươi nghĩ rằng mình mạnh, nên chỉ bằng các ngươi là đủ tư cách khiêu chiến. Mục Trần bình tĩnh trả lời. - Ha ha, thật không hổ danh Huyết Họa Giả Mục Trần a. Bất quá lá gan của ngươi thật không nhỏ, biết rõ nơi này đến không dễ đi mà vẫn vác xác tới. Mục Trần chỉ hờ hững nhìn, không trả lời. Thấy vẻ mặt ngông nghênh của Mục Trần, Tiêu Hoàng nhếch môi cười lạnh, vung tay lên quát: - Chư vị, hắn đã phát hiện, còn ẩn nấp làm gì? Nhiều đội ngũ trong khu vực chưng hửng chẳng hiểu chuyện gì. - Hô hô, vốn còn tưởng rằng chúng ta không có cơ hội ra tay, đúng là Huyết Họa Giả có khác. Một tiếng cười khanh khách thình lình vang lên. "Vèo!" Đột nhiên ngọn núi kia lóe sáng, hào quang xuất hiện mang theo vài người. Khi ai nấy nhìn thấy rõ gương mặt những kẻ đó, thì sắc mặt trở nên vô cùng chấn động.