Trong thâm sơn cùng cốc, linh lực hùng hậu mênh mông khiến cho không gian trở nên mơ hồ, những ngọn núi ẩn hiện trong sương mù dày đặc.
Một cột xoáy khổng lồ trên ngọn núi sừng sững cả trăm trượng, tham lam hút lấy linh khí thiên địa, rồi tất cả đổ vào cái phễu khổng lồ đó, rơi xuống thân thể của kẻ đang ngồi trong mắt bão.
Mục Trần hoàn toàn bị che khuất bởi lượng linh lực dày đặc, cơ thể hắn như không có đáy, hấp thụ và chứa hết toàn bộ linh khí ào ạt đổ xuống..
Một tháng đã qua, hắn ngồi đó như tượng đá, chẳng hề động đậy. Việc hấp thu linh khí thiên địa cũng chưa hề ngừng nghỉ.
Quá trình tu luyện liên tục và dữ dội khiến người khác dễ dàng chú ý tới, nhiều đệ tử kinh thán thở dài. Quả là cường giả mạnh nhất trong giới đệ tử Bắc Thương linh viện, chỉ là tu luyện mà động tĩnh lại lớn đến thế.
Một ngọn núi không xa chỗ tu luyện của Mục Trần, Linh Khê quan sát hắn gắt gao. Một ngọn núi khác chếch về bên phải gần đó cũng có người đang đứng, chính là Thái Thương viện trưởng.
Linh Khê lấy ra một cái bàn cờ màu đen to bằng nắm tay, hoa văn huyền ảo mang theo dao động đặc biệt phát ra.
Linh Khê xoa xoa bàn cờ, nàng nhìn lên không trung yên tĩnh. Nơi đó đối với người khác chỉ là một bầu trời trong xanh sáng sủa, nhưng với đôi mắt của Linh Khê, nàng nhìn rõ những luồng sáng rực rỡ đan xen phức tạp, đang hình thành một linh trận khổng lồ.
Linh trận này tiêu hao hết cả một tháng bày trận của nàng.
Linh Khê thở phào một hơi, cả tháng không nghỉ xây dựng linh trận này, xong xuôi hết thảy mới thấy mỏi mệt.
Nhưng nàng lại rất vui, vì linh trận này rất quan trọng với Mục Trần sau quá trình tu luyện Đại Phù Đồ quyết đầy đủ.
Hôm đó dì Tịnh đã nhắn lại cho nàng, Đại Phù Đồ quyết chính là pháp quyết trụ cột trong tộc. Trước kia Mục Trần chỉ tu luyện dương quyển, việc đó không sao cả, nhưng khi âm dương dung hợp thành công, thì khả năng những kẻ cường đại trong tộc sẽ phát hiện ra, và Mục Trần sớm muộn cũng bại lộ.
Linh Khê cảm nhận rõ sự đáng sợ của chủng tộc thần bí kia, ngay cả thực lực hùng mạnh như dì Tịnh cũng không thể rời khỏi.
Linh Khê biết rõ bản thân không thể bảo vệ Mục Trần, chỉ có thể dốc sức che giấu hắn không cho họ phát hiện. Dù sao thì họ cũng ở nơi rất xa, khó mà cảm ứng được khi nàng đã chủ động che phủ.
- Dì Tịnh, yên tâm đi! Ta sẽ bảo vệ Mục Trần thật tốt.
Linh Khê nắm chặt tay, gương mặt đầy kiên nghị.
Thời gian như cát chảy, lặng lẽ đã trôi qua hết tháng thứ hai.
Mục Trần vẫn không có động tĩnh gì, không ngừng hấp thu linh khí cuồn cuộn đổ xuống.
Ngọn núi gần đó, Linh Khê đang ngồi xếp bằng, rất yên lặng. Linh khí trên không trung dường như có một chút dao động.
Thình lình Linh Khê mở toang hai mắt, nghiêm trọng nhìn sang chỗ Mục Trần.
- Âm dương sắp dung hợp?
Nàng lẩm bẩm, gương mặt căng thẳng, chuẩn bị sẵn sàng che giấu vùng không gian này.
Lúc này trong cơ thể Mục Trần, ngay phía trước mặt Thần Phách, viên âm chủng đã to chừng nắm tay, nhìn giống như một viên ngọc trai, đó là kết quả ngưng luyện bồi dưỡng sau hai tháng của hắn.
- Đến lúc rồi...
Mục Trần lẩm bẩm, chợt Thần Phách há miệng hút lấy viên âm chủng vào miệng.
Chính lúc đó, cơ thể Mục Trần rực rỡ một màu trắng, hào quang cuộn lấy Thần Phách, khiến nó trở thành hai màu đen trắng.
Linh lực hùng hậu từ Thần Phách khuếch tán ra, tràn ngập mọi ngóc ngách trong cơ thể Mục Trần.
Mục Trần mở mắt, trên đỉnh đầu có ánh sáng bắn ra, Thần Phách của hắn bay lên trời, há miệng hút lấy đám sương linh khí dày đặc trên cao, ào ào đổ xuống miệng nó.
Thần Phách xếp bằng trên cao, giơ tay như muốn ôm lấy nhật nguyệt.
Hai luồng sáng trắng và đen ngưng tụ trong hai tay, hóa thành một hình thái lưỡng cực đen trắng, đen trắng đuổi nhau, xoay vần như như hai chú cá âm dương, dao động mênh mông kỳ dị khuếch tán trong thiên địa.
Đột nhiên thân thể Mục Trần có những đốm sáng bừng lên, nối tiếp lẫn nhau, hóa thành hình thái một tòa tháp!
"Boong!"
Tiếng chuông cổ kính vang vọng trong cơ thể.
Những lỗ đen ngưng tụ sau lưng Mục Trần, một tòa hắc tháp to cả trăm trượng từ từ chui lên.
Hắc tháp nhìn qua không khác Phù Đồ tháp trước kia là bao, nhưng vách tháp có hoa văn kim long, một ngọn kim hỏa nhỏ bé bỗng nhiên bùng cháy, khiến cho Thái Thương viện trưởng đằng xa vẫn luôn chú ý cũng phải giật mình đổi sắc.
Lão còn nhớ rõ ngày đó mẫu thân của Mục Trần đốt cháy Phủ Hoàng Long Chí Tôn, cũng đã từng dùng ngọn hắc tháp và kim hỏa kia. Ngọn kim hỏa khủng bố không chỉ đốt cháy pháp thân của lão ta, mà cả bản thể cũng hoàn toàn hóa thành tro tan biến.
Có lẽ ngọn kim hỏa là một dị vật vô cùng đáng sợ.
Nhìn qua hoa văn kim long trên tháp của Mục Trần nhỏ bé hơn của mẹ hắn nhiều, nhưng chừng đó cũng khiến Thái Thương viện trưởng tim đập dồn dập.
- Thái Thương viện trưởng!
Linh Khê nghiêm mặt, lớn tiếng gọi.
Thái Thương viện trưởng lập tức giơ tay lên trời cao, những luồng sáng rực rỡ uốn lượn bay lên bao phủ phạm vi vài nghìn trượng.
Linh Khê vung tay lên, bàn cờ trong tay phóng vút lên cao, từng đạo hào quang phủ xuống ngọn núi chỗ Mục Trần đang ngồi. Thái Thương viện trưởng nhất thời không thấy tòa núi đó nữa, như hoàn toàn biến mất, cả khí tức của hắn cũng hoàn toàn bị cách ly.
Cảm giác cứ như chư từng có một tòa núi nào tồn tại nơi đó.
Mục Trần đột nhiên lắc mình bay lên cao, còn Thần Phách đang giữ hình thái âm dương kia cũng hạ xuống, nhanh chóng quay về khí hải của hắn.
Cảm giác linh lực hùng hậu dâng lên như triều cường vỗ sóng ào ào đập vào cơ thể.
Linh lực kỳ lạ không còn một màu đen tuyền thâm thúy trước kia, lúc này nó có sự giao hòa giữa trắng và đen, như hai con ngư long uốn lượn quấn lấy nhau, vô cùng kỳ dị.
Linh lực của hắn đã trở nên mạnh mẽ đặc dị hơn nhiều!
Sự sung sướng lan tỏa vào từng chỗ trong cơ thể hắn.
Mục Trần giang tay ra, hét lên như sấm.
Thông Thiên cảnh trung kỳ... Thông Thiên cảnh trung kỳ đỉnh phong... Thông Thiên cảnh hậu kỳ... Thông Thiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong!
Linh lực bạo tăng rồi dừng lại, đôi mắt Mục Trần trở nên sáng quắc, trong lòng cực kỳ hưng phấn. Chỉ còn một chút nữa thôi, hắn có thể trực tiếp đột phá vào thân thể nan!
Không ngờ hắn lại có thể nhanh chóng vượt qua Thông Thiên cảnh trung kỳ, đạt đến Tam Thiên cảnh đỉnh phong!