"Ngày trước chàng không đưa ta theo thì thôi, nhưng hôm nay là đi tính sổ với Thiên Đạo cung đấy, ta có thù riêng với bọn họ mà! Hơn nữa con người của ta lại tính toán chi li có thù tất báo, cho nên nếu đã có cơ hội để đánh cho bọn họ một trận làm sao ta có thể bỏ lỡ được chứ!"
Thẩm Vãn Tình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đám đệ tử của Thiên Đạo cung quỳ đằng sau nghe xong lệ rơi đầy mặt. ... Lần đầu tiên nhìn thấy có người nói loại lời này mà còn nói bằng vẻ mặt đúng lý hợp tình như vậy.
Tạ Vô Diễn suy tư một lúc rồi gật đầu. Hắn quét qua một tập đoàn người đang quỳ chỉnh tề trên mặt đất, nói: "Vậy nàng chọn vài người mang về bắt nạt chơi đi."
Một loạt đệ tử Thiên Đạo cung đang quỳ lập tức run như cầy sấy, vẻ mặt tuyệt vọng như sắp chết đến nơi.
Lại còn chơi được như thế cơ à? Ngươi nghĩ là đang nuôi thú cưng chắc mà đòi chọn mấy người mang về?
Thẩm Vãn Tình cân nhắc đề nghị của Tạ Vô Diễn sau đó lắc lắc đầu: "Thôi bỏ đi, ma tướng trong điện ngày nào cũng chỉ biết say rượu hát hò nhảy disco, nuôi bọn họ đã sắp phá sản rồi, bây giờ đưa thêm mấy người về lại phải tốn thêm mấy đôi đũa nữa."
Đệ tử của Thiên Đạo cung thở hắt ra như trút được gánh nặng, mũi hơi cay cay, ai nấy hết sức cảm động. Xem ra nữ nhân này cũng không hề đáng sợ như trong lời đồn. Nàng lương thiện thế kia cơ mà!
Nhưng bọn họ còn chưa kịp vui mừng thì lại nghe nàng nói: "Dù sao ngồi trên xe Bạch Long cũng rất thoải mái, đi tới đi lui cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, sau này ta vẫn có thể quay lại đây mà! Nếu chỉ đưa vài người về thì sẽ không công bằng với những người khác, làm gì cũng phải chia đều mới được. Lần sau chúng ta đưa cả mèo cưng của chúng ta đến đây đi."
Thẩm Vãn Tình nói đến đây còn rất tâm lý mà quay đầu trấn an đệ tử của Thiên Đạo cung: "Yên tâm đi, ta ra tay không nặng đâu."
Bắt nạt người ta thì một vừa hai phải thôi, không thể ra tay quá tàn nhẫn. Cô gọi cái này gọi là tái sinh tài nguyên.
Rõ ràng, đệ tử của Thiên Đạo cung không được trấn an miếng nào cả mà càng nghe càng hoảng sợ. ngôn tình hài
*
Sáng nay Thẩm Vãn Tình đã đưa xe Bạch Long cho mấy người của Huyền Thiên các mượn để đi thử nên cô bèn cưỡi Huyền Điểu trở về.
Tuy rằng ngoài miệng chưa nói nhưng Thẩm Vãn Tình vẫn hơi giận Tạ Vô Diễn. Cô không thèm để ý đến hắn, chỉ chăm chú nghịch lông của Huyền Điểu.
Huyền Điểu rất tủi thân, nó vừa khóc vừa bay.
Tạ Vô Diễn kéo cô vào lòng: "Nàng giận ta à?"
Thẩm Vãn Tình ngoảnh đầu đi, vùng ra khỏi vòng tay hắn, hừ nhẹ một tiếng: "Không phải, ta không muốn nói chuyện với chàng, chàng đừng nói gì với ta cả."
Nói xong, cô khoanh tay ngồi dịch sang bên cạnh. Nhưng trước nay cô không giận hắn được lâu, thế nên lát sau lại lén nhìn sang Tạ Vô Diễn, nói một cách mất tự nhiên: "Được rồi, ta đang tức giận, chàng mau dỗ ta đi."
Tạ Vô Diễn lại kéo cô vào trong lòng mình, gỡ tay cô ra sau đó vùi đầu mình vào hõm vai cô. Hắn cứ ngồi yên như vậy không nhúc nhích, cũng không buông đôi tay đang ôm cô ra, nhìn qua có vẻ rất yếu ớt đáng thương.
"Chàng đừng có dùng chiêu này." Lần nào Thẩm Vãn Tình nhìn thấy Tạ Vô Diễn bật mode Tạ tiểu cẩu ngoan ngoãn thích ôm ấp là lại mềm lòng.
Tạ Vô Diễn ôm cô càng chặt.
"A a a phiền quá đi mất, sao chàng còn làm nũng giỏi hơn cả ta thế hả!" Thẩm Vãn Tình tức giận cắn lên bả vai Tạ Vô Diễn.
Tạ Vô Diễn không giãy giụa, thậm chí hắn còn chẳng rên tiếng nào, để mặc cho cô trút giận.
Một lúc lâu sau, Thẩm Vãn Tình mới thôi không ngoạm hắn nữa. Cô yên lặng tựa vào vai Tạ Vô Diễn, nhẹ giọng nói: "Ta không tức giận vì chàng đi đánh nhau mà không đưa ta theo. Chuyện tốt ta có thể chia sẻ cùng chàng, chuyện xấu ta cũng có thể gánh vác cùng chàng, đã biết chưa?"
"Ừ." Tạ Vô Diễn nói: "Ta biết rồi."
Nàng sẽ không để hắn phải lẻ loi một mình.
Kỷ Phi Thần thu lu ngồi một mình trong góc:... Không sao cả các ngươi cứ coi như ta không tồn tại đi.
Vài ngày sau, cuộc du xuân kèm về nhà mẹ này chính thức kết thúc. Ngày tiễn hai đại ma vương đi, trên dưới Huyền Thiên các giăng đèn kết hoa, ai nấy vô cùng vui vẻ, ngoại trừ đầu bếp. Bởi vì Thẩm Vãn Tình đã đưa hắn về ma điện luôn rồi.
Đầu bếp ngồi trên xe ngựa sang trọng mắt ngấn lệ vẫy tay cáo biệt, biểu cảm bi tráng như tráng sĩ một đi không trở về.
Đệ tử của Huyền Thiên Các cũng rất đau lòng. Ai cũng nghĩ ma điện là một nơi vừa hoang vu vừa đáng sợ, vì thế bọn họ tranh nhau thề thốt nhất định sẽ chăm gửi quà cho hắn.
Lúc vừa đến ma điện, đầu bếp báo tin về: "Ta đã đến nơi, chỗ này vô cùng xa lạ, không biết còn cơ hội sống sót trở về hay không, hy vọng tất cả đều tốt đẹp. Nếu có cơ hội ta nhất định sẽ trở về thăm."
Mấy ngày sau, đầu bếp lại gửi tin: "Thất sách thất sách, phòng bếp ở đây rất lớn, nguyên liệu nấu ăn nhiều vô số kể, lại còn có một vườn rau siêu to khổng lồ mùa nào thức nấy, thần kỳ quá! Bọn họ nói là cung chủ của bọn họ cái gì cũng thích ăn nên đại ma vương bèn dùng pháp thuật để làm cho rau quả ở đây bốn mùa tươi tốt. Đây chính là tác phong của cường giả đúng không!"
Lại mấy ngày sau: "Thần kỳ quá!! Nơi này có rất nhiều thứ thú vị, sàn nhạc đêm khuya quẩy quá đã! Các ngươi có biết Coca Cola là gì không? Đây là thứ thần kỳ nhất mà đời này ta từng được uống thử! Cung chủ còn phát minh ra một trò gọi là đấu địa chủ, ta học giỏi toán hơn đám ma tướng ngốc nghếch kia nên lúc nào cũng thắng được tiền của bọn họ, bây giờ đám ma tướng đó đang nợ ta một đống linh thạch đó!
Thêm mấy ngày nữa: "Toi rồi, ta chơi đấu địa chủ thắng cung chủ, ma vương nổi giận, chắc ta không sống được bao lâu nữa rồi."
Nhưng sau đó lại thấy: "Ta lại sống rồi, vì cung chủ muốn ăn vịt quay da giòn ta làm nên ma vương đã tha ta một mạng."
Rất lâu sau đó người của Thiên Đạo cung cũng không nhận được thư của đầu bếp nữa. Có người lo lắng cho an nguy của hắn bèn gửi vài lá thư nhưng đều không có hồi âm, đến khi bọn họ tuyệt vọng chuẩn bị làm tang lễ cho đầu bếp thì bỗng nhận được thư trả lời của hắn: "Ta đang vui lắm, thuật dịch dung của ma tướng thật sự rất lợi hại. Có người thì chân dài mông cong, có người thì đầy đặn, mập mạp. Ta vô cùng thỏa mãn. Khiêu vũ rất vui, ăn mặc cũng không thiếu thốn gì, ha ha. Ta đã biết thế nào là tình yêu rồi. Từ hôm nay trở đi ta chính là người của ma vực. Tạm biệt Huyền Thiên các."
Thư của đầu bếp một truyền mười, mười truyền trăm. Từ đó về sau trong mắt tu tiên giới ma điện không còn là một mảnh đất hoang vu không một ngọn cỏ mà là thế ngoại đào viên ai ai cũng muốn đến.
Thẩm Vãn Tình không hề biết chuyện này. Cô chỉ biết gần đây càng ngày càng có nhiều yêu ma xun xoe chạy đến muốn đầu quân làm ma tướng dưới trướng của cô.
Cô cảm thấy thế này thì không ổn lắm. Bấy nhiêu ma tướng ngày nào cũng hát hò đã đủ ồn ào rồi, thêm mấy người nữa chắc cô suy nhược tinh thần luôn quá.
Một ngày nọ, Thẩm Vãn Tình nghĩ mình nên ghi chép lại cuộc sống sinh hoạt của mình, vì thế cô bắt đầu viết nhật ký.
"Hôm nay thời tiết sáng sủa. Ma tướng hát vẫn khó nghe như cũ. Bọn họ vừa học xong cách hát âm cao như giọng cá heo, quá khủng bố. Huyền Điểu gần đây không đến ăn chực nữa mà cứ chạy đến ma vực miết, lại còn chăm tắm mỗi ngày, chắc là yêu đương rồi.
Tạ tiểu cẩu không cẩn đè vào tóc của ta, đau quá, tuy rằng hắn đã xin lỗi ta nhưng ta vẫn phải tức giận một lát mới được. ...
Hắn tặng ta một cái váy xinh lắm, ta vui lại rồi, không tức giận nữa."
"Hôm nay thời tiết vẫn sáng sủa như cũ, nóng quá, ta không vui, muốn trời mưa để mát mẻ một chút.
Ma vực lại tới tặng đồ cho bọn ta, lần này là một đống vật trang trí cổ quái gì đó. Bọn họ giới thiệu một hồi nhưng ta nghe không hiểu gì. Ta muốn ngủ quá nhưng mà ngủ không nổi. Tạ tiểu cẩu đuổi bọn họ đi rồi, bảo là bọn họ nói nhiều quá ảnh hưởng đến giấc ngủ của của ta. Người của ma vực rất tủi thân, nói đây là hoa mà Thanh Liên đại sư tự tay điêu khắc. Ta thèm vào quan tâm nó là hoa gì, dù sao cũng không thể ăn được.
Hôm nay đầu bếp lại làm món vịt quay da giòn, ta ban thưởng cho hắn, đầu bếp rất vui, ta cũng vui, hôm nay rất vui."
"Hôm nay trời mưa! Tuy rằng bây giờ mới là tháng bảy nhưng ta muốn ngày mai tuyết rơi cơ, như vậy thì ta mới có thể đắp người tuyết được.
Huyền Điểu vừa thất tình. Nó khóc trông mà đau lòng ghê. Ta bảo để ta cắt cho nó quả đầu mới cho khuây khỏa một chút, sau đó lỡ tay cạo trọc hết lông trên đầu nó luôn. Ta bèn nói với nó kiểu tóc này tên là tóc Địa Trung Hải, vô cùng thời thượng. Nó tin lời ta nói, lại còn rất vui vẻ nữa, ta áy náy ghê.
Người ma vực lại tới nữa. Lần này bọn họ đưa đến rất nhiều trai xinh gái đẹp, nói là để làm phong phú hậu cung của bọn ta. Tạ tiểu cẩu nổi điên lên, ta lại phải ngăn hắn lại. Nhưng sau đó ta phát hiện ra có một ả trà xanh lén lút quyến rũ Tạ tiểu cẩu. Đệch, tức giận, vẫn nên để cho hắn giết hết bọn họ đi."
"Tuyết rơi! Tuyết rơi rồi! Thần kỳ quá!
Tạ tiểu cẩu hôm nay hỏi ta trà xanh là gì. Kỳ lạ, sao hắn lại hỏi ta cái này?
Người của ma vực sao hôm nao cũng đến tặng đồ thế? Khoan đã, lần này bọn họ mang đến một con mèo chân ngắn, đáng yêu quá á á á! Thích quá đi! Cuối cùng ta đã trở thành sen hốt shit rồi! Về sau gọi nó là Ultraman đi!"
"Tạ tiểu cẩu hỏi ta sen hốt shit là gì. Ta hình như đột nhiên thấy có gì sai sai..."
"Tạ Vô Diễn đẹp trai, Tạ Vô Diễn thiên hạ đệ nhất, Tạ Vô Diễn thiên hạ vô song!"
Bởi vì suốt ngày bị Tạ Vô Diễn đọc lén, nhật ký của Thẩm Vãn Tình bèn kết thúc ở đây.
Tuy rằng có Tạ Vô Diễn nên vốn dĩ chẳng có ai dám tới gây sự với cô nhưng ngày nào cô cũng rất bận rộn. Ví dụ như mới sáng ngày ra:
"Huyền Điểu lại thất tình nữa, nó đang ở bên ngoài vừa hát tình ca vừa khóc, ta phải đi cười vào mặt nó một cái mới được!"
"Ultraman đánh nhau với hổ U Minh rồi rồi! Meo meo đánh meo meo, ta muốn đi xem!"
"A a ta đi xem hoa địa ngục bá vương của ta đã nảy mầm hay chưa!"
"Chờ một chút, ta còn muốn đi..."
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Tạ Vô Diễn vươn tay kéo Thẩm Vãn Tình - con người đã bật dậy khỏi giường lần thứ tư - ôm vào lòng mình, chống cằm lên vai cô: "Nàng cũng phải quan tâm ta tí chút đi chứ."
Thẩm Vãn Tình cười: "Sao chàng càng ngày càng giống Ultraman thế?"
Tạ Vô Diễn nghiến răng: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ vứt con mèo kia đi."
Thẩm Vãn Tình xoay người lại nhìn hắn cười toe toét: "Chàng đang ghen với một con mèo đấy hả?"
Tạ Vô Diễn cúi đầu cắn xương quai xanh của cô. Hắn không hề dùng lực, chỉ bất đắc dĩ nhéo nhéo phần thịt trên eo của cô.
Cuộc sống của sủng phi cứ nhàm chán mà lại bận rộn như thế.
Trong sự cưng chiều của hai ma vương, Ultraman nghiễm nhiên trở thành ma vương thứ ba.
Có một lần nó lén chạy ra ngoài, chạy đến nơi giáp ranh với khu vực của minh ma đi vệ sinh, sau đó bị một con minh ma giẫm vào đuôi. Ultraman chạy về đáng thương làm nũng với Thẩm Vãn Tình, Thẩm Vãn Tình đương nhiên không thể nhẫn nhịn chuyện này, lập tức lôi kéo Tạ Vô Diễn đi tới cửa cãi cọ.
Thế là Tạ Vô Diễn đúm cho đám minh ma một trận, làm cho chúng nó sợ hãi đến mức mấy trăm mấy ngàn năm sau không dám vượt qua kết giới, cũng không dám dẫm đuôi mèo nữa.
Vấn đề nhân giới đau đầu suốt mấy ngàn năm nay bỗng vì một con mèo mà được giải quyết một cách vô cùng nhẹ nhàng, ai mà biết được chắc chắn sẽ té ngửa.
Dần dà mọi người đều biết nơi an toàn nhất trên thế giới này chính là ma điện. Chỉ cần ở trong ma điện thì người ngoài không ai dám làm gì bọn họ. Nhưng cũng may là Tạ Vô Diễn chẳng có hứng thú gì với việc hủy diệt tu chân giới hay thống nhất ma giới.
Nhưng chính lúc mọi người cho rằng cuộc đời sẽ an ổn nhẹ trôi như vậy thì đột nhiên Tạ Vô Diễn lại đánh hạ ma vực, tốc độ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.
Nguyên nhân là gì?
Bởi vì Thẩm Vãn Tình nhìn trúng thành Bách Quỷ của ma vực, nàng bảo rằng nơi đó đổ nát như vậy, rất thích hợp để chơi game đột kích.
Chính văn kết thúc.