Ba người không hẹn mà cùng im lặng.
Thẩm Vãn Tình nghe tiếng Kỷ Phi Thần bên cạnh hít vào một hơi rất rõ ràng sau đó quay đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như người cha già đang lo lắng cho con gái của mình vậy.
Thẩm Vãn Tình xấu hổ tê hết cả đầu: Anh nhìn tôi làm gì! Mộng cảnh này cũng đâu phải do tôi nằm mơ!
Cô chỉ còn cách ngó lơ ánh mắt kia của Kỷ Phi Thần mà nghiêm túc nhìn chằm chằm bản thân phiên bản mặc giá y kia. Nói thật lòng, thẩm mỹ của Tần Chi Hoán cũng khá được. Váy cưới với đồ trang sức đẹp đẽ long lanh không nói, ngay cả lớp trang điểm trên mặt cũng rất xinh đẹp làm cho Thẩm Vãn Tình trông vô cùng lóa mắt.
Quả nhiên đây chính là sức hấp dẫn chí mạng của cô mà.
Tuy rằng Kỷ Phi Thần có rất nhiều lời muốn nói nhưng giờ hiển nhiên không phải là lúc thích hợp để tán gẫu, vì thế hắn chỉ có thể nuốt những lời đó vào trong bụng. Hắn thở dài, thấp giọng dặn dò: "Mộng cảnh thông với linh phủ, vì thế chúng ta đừng tạo ra động tĩnh quá lớn nếu không thần chí hắn sẽ bị hỗn loạn."
Thẩm Vãn Tình gật đầu, sau đó lập tức nghe thấy bên cạnh vang lên một tràng "lộc cộc rầm rầm", muốn ầm ĩ bao nhiêu thì ầm ĩ bấy nhiêu. Cô vừa quay đầu nhìn thì thấy Tạ Vô Diễn đang kéo một cái ghế ra ngồi phịch xuống sau đó nghênh ngang gác chân lên bàn. Hắn nghiêng đầu nhìn "Thẩm Vãn Tình" đang mặc giá y ngồi trên giường, cười nhạt một tiếng rồi phun ra một câu bình luận: "Xấu chết đi được."
Thẩm Vãn Tình không đồng ý với lời bình này: "Xấu là xấu thế nào?! Huynh nhìn mấy thứ trang sức trên đầu ta đi, đẹp thế kia cơ mà. Ta nằm mơ cũng không nằm mơ thấy mấy thứ xinh đẹp thế này đâu!"
Tạ Vô Diễn lạnh lùng liếc cô một cái, giọng điệu làm người ta rét lạnh tấm lưng: "Nàng cũng hay nằm mơ thật đấy."
"?"
Phản diện các anh trông thấy người khác nằm mơ cũng phải có ý kiến cơ à?
Tạ Vô Diễn không nhìn cô nữa mà thuận tay cầm lấy quả táo trên mặt bàn cắn một ngụm, ra vẻ ghét bỏ rồi ném "viu" một cái. Quả táo rơi xuống đất, lăn thẳng đến bên chân "Thẩm Vãn Tình".
Tuy rằng bọn họ đang ở trong mộng cảnh nhưng chỉ cần khống chế tốt thần niệm của mình là sẽ không bị chủ nhân của mộng cảnh trông thấy. Tuy vậy nếu có người gây ra tiếng động quá lớn thì người trong mộng cảnh cũng có thể nhận ra được điều bất thường.
"À..." Thẩm Vãn Tình thấp giọng nhắc hắn: "Chúng ta phải nhỏ tiếng chút."
"Ồ."
Tạ Vô Diễn miệng vừa đồng ý, tay đã khảy khảy một đống táo đỏ hạt dưa với gì gì bày trên cái bàn một cách nhàm chán, vậy là lại thêm một tràng âm thanh ồn ào.
Thẩm Vãn Tình tận tình khuyên hắn: "Được rồi, không nhỏ tiếng cũng không sao, nhưng chúng ta đừng sờ mó linh tinh được không?"
"Được."
Sau đó hắn tiện tay cầm luôn cái gậy dùng để khêu khăn trùm đầu rồi đứng lên, đi tuần tra một vòng như lãnh đạo về bản rồi dỡ một nửa đồ đạc trong phòng xuống như dỡ nhà vậy. Thẩm Vãn Tình vừa bước theo sau hắn vừa lải nhải:
"Sao huynh lại lấy lục lạc của người ta!"
"Ồ."
"Cái ly này lát nữa sẽ dùng để uống rượu giao bôi, ây da huynh nhẹ tay một chút."
"Nàng còn muốn uống rượu giao bôi?"
"Ta muốn uống là như thế nào? Người nằm mơ có phải ta đâu. Huynh làm hỏng hết mấy thứ này rồi Tần Chi Hoán nằm mơ kiểu gì?"
"Vậy nên nàng còn muốn mơ tiếp?"
"... Logic của huynh sao lại kỳ quái như vậy chứ!!"
Vì thế nay người bắt đầu anh một câu tôi một câu mà cãi nhau ầm ĩ. Lúc đầu Thẩm Vãn Tình còn nhớ là mình phải nhỏ giọng, sau đó nói được mấy câu thì tức giận gào lên luôn.
Kỷ Phi Thần thân là phụ huynh duy nhất ở đây, hắn dẫn theo hai đứa nhóc học sinh tiểu học lúc nào cũng có thể lao vào nhau túm tóc uýnh lộn, ban đầu còn định chen vào khuyên nhủ hai người, lúc sau thì phát hiện không ngăn nổi, vì thế hắn chỉ có thể bất lực ngồi một bên nhìn hai người này cãi nhau.
Cuối cùng, Thẩm Vãn Tình từ bỏ, mặc kệ Tạ Vô Diễn muốn làm gì thì làm.
Đại ma vương thật sự phản nghịch quá đi mất!
Có lẽ Tạ Vô Diễn cũng cảm thấy mệt nên sau khi cầm cái khóa đồng tâm trên bàn lên nhìn thoáng qua rồi tiện tay quẳng đi, hắn cũng không nói một lời mà ngồi xuống.
Nhìn thấy hai người cuối cùng cũng cãi nhau xong, Kỷ Phi Thần mệt mỏi tuyên bố nhiệm vụ: "Chúng ta kiên nhẫn chờ đến lúc mộng yểm Tần Chi Hoán xuất hiện sau đó giúp hắn thoát khỏi mông yểm, đưa thần hồn của hắn ra ngoài. Nhưng phải nhớ kỹ, hắn đang ở trong mộng cảnh, chỉ có thể dẫn đường cho hắn đi, không thể làm trái ý nguyện của hắn, nếu không khi tỉnh lại thì hồn phách cũng sẽ bị tổn hại."
Vừa dứt lời, cửa hôn phòng đã bị mở ra.
Tần Chi Hoán bước vào, trên người là một bộ hôn phục tông xuyệt tông với "Thẩm Vãn Tình".
"Thẩm Vãn Tình" ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng vô cùng, nàng liếc mắt đưa tình, thậm chí còn nhẹ giọng gọi: "A Hoán."
Tần Chi Hoán ngồi xuống, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, hai người nhìn nhau vô cùng thâm tình.
Thẩm Vãn Tình bản xịn cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp, thậm chí sắp xem không nổi nữa. Cô đưa tay đỡ trán, không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Có lẽ cả đời này cô cũng chưa từng nói chuyện bằng cái giọng điệu buồn nôn thế kia.
Xấu hổ cũng không quan trọng, quan trọng là Tạ Vô Diễn ngồi bên cạnh cô đang dùng ngón trỏ gõ nhịp lên mặt bàn, vẻ mặt vô cùng không kiên nhẫn, làm cho cô cảm thấy vô cùng áp lực.
Chớp mắt một cái,"Thẩm Vãn Tình" đã bị Tần Chi Hoán ôm vào trong lòng, mặt áp lên ngực hắn, hai người bắt đầu chàng một câu ta một câu âu yếm nhau:
"Nàng biết ta chờ nàng hồi tâm chuyển ý bao lâu rồi không?"
"Ta biết, cho đến giờ phút này ta mới phát hiện ra ta đã lãng phí nhiều năm như vậy."
"Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta đã biết rằng nam nhân kia không xứng với nàng rồi."
Khoan đã... Nam nhân kia?
"Đúng vậy, đáng tiếc ta tỉnh ngộ quá muộn. Không thể ngờ được hắn lại là một kẻ bạc tình ích kỷ ngang ngược vô lý tham lam bốc đồng xấu tính lại còn không biết kính già yêu trẻ không có đạo đức yếu đuối nhu nhược không có kiến thức đến như vậy."
Tuyệt vời.
Đây là liệt kê hết tất cả các từ thuộc trường từ vựng "khuyết điểm" ra phải không?
"Đúng vậy." Tần Chi Hoán thở dài: "Ta thấy tiếc vì muội đã từng thích một người như vậy. Nhưng không sao, ta không để ý đến quá khứ của muội, ta chỉ biết về sau ta sẽ đổi xử tốt với muội mà thôi."... Khoan đã.
Thẩm Vãn Tình có một dự cảm xấu rất mãnh liệt. Người mà hai người đang nói chẳng lẽ là...
"Ừm, A Hoán, ta cam đoan với chàng ta sẽ không bao giờ nhắc đến cái tên Tạ Vô Diễn nữa."
Nghe xong câu này, Kỷ Phi Thần và Thẩm Vãn Tình đồng thời hít vào một hơi.
Gòy xong.
Anh nằm mơ lại còn nói xấu người khác nữa cơ à?
Ngón tay đang gõ nhịp trên bàn của Tạ Vô Diễn cũng ngừng lại. Hắn chậm rãi quay đầu nhìn Thẩm Vãn Tình sau đó híp mắt cười lạnh một tiếng.
Thẩm Vãn Tình rén cực mạnh: "Huynh đừng có giận chó mắng mèo lên ta đấy!"
Cũng may, Tần Chi Hoán cũng không tiếp tục nói xấu Tạ Vô Diễn, bởi vì dựa vào tình hình trước mắt thì bọn họ chuẩn bị hôn nhau rồi.
Trái tim Thẩm Vãn Tình suýt nữa thì ngừng đập.
Cô cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì tiếp theo cô sẽ được tận mắt chứng kiến cảnh tượng cấm trẻ em dưới mười tám tuổi của chính bản thân mình, thậm chí bên cạnh còn có thêm hai khán giả nhiệt tình nữa.
Tần Chi Hoán cúi đầu hôn xuống, nhắm mắt lại.
"Thẩm Vãn Tình" cũng hơi ngẩng mặt lên, tay tựa nhẹ lên ngực Tần Chi Hoán, có vẻ vô cùng phối hợp. Đúng lúc này, bóng của hai người hắt trên cột giường dần dần trượt xuống đất trơn tru như nước chảy rồi cuối cùng hòa vào nhau.
Thẩm Vãn Tình nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Tạ Vô Diễn, huynh có phát hiện..."
Lời còn chưa dứt, cơ hồ chỉ trong nháy mắt ánh mắt Tạ Vô Diễn trầm xuống. Hắn xẹt qua người Thẩm Vãn Tình, tay không thọc qua ngực Tần Chi Hoán.
"Tạ huynh!"
Nhưng tay của Tạ Vô Diễn không hề làm Tần Chi Hoán bị thương mà xuyên qua người hắn bóp chặt lấy trái tim của "Thẩm Vãn Tình".
Khuôn mặt "Thẩm Vãn Tình" lập tức vặn vẹo rồi tỏa ra một làn khói đen. Làn khói kia dần dần tách ra khỏi cơ thể giống như bị một bàn tay vô hình xé toạc ra, cuối cùng hóa thành một cái bóng màu đen lao ra ngoài cửa sổ.
"Thẩm Vãn Tình" mặc hôn phục mất đi hồn phách cũng giống như một con rối gỗ, ngã sõng soài trên giường, tứ chi tan biến dần, cuối cùng hóa thành một làn khói. Không gian ngoài hôn phòng vô cùng hỗn độn. Bóng tối bao trùm, không thể nhìn thấy điểm cuối.
"Mộng cảnh của Tần Chi Hoán chỉ ở trong phạm vi căn phòng này, thế nên sau khi ra khỏi đây thì hết thảy đều là hư vô. Chúng ta đều đang ở trong trạng thái thần hồn, nếu mạo hiểm tiến vào khu vực chưa xác định được sẽ rất nguy hiểm." Kỷ Phi Thần túm lấy cánh tay Thẩm Vãn Tình: "Không cần phải đuổi theo, chỉ cần làm cho Tần Chi Hoán thoát khỏi mộng cảnh này là được."
Thoát khỏi mộng cảnh?
Thẩm Vãn Tình quay đầu nhìn về phía Tần Chi Hoán. Hắn vừa mới tỉnh lại, thấy Thẩm Vãn Tình đã biến mất thì mê mang gọi tên cô rồi tìm cô khắp nơi.
"Muốn dẫn người ra khỏi mộng cảnh thì phải làm cho cảm xúc của họ dao động kịch liệt." Kỷ Phi Thần nói.
Nhưng bây giờ nhân vật chính trong mộng cảnh của Tần Chi Hoán đã hóa thành tro bụi rồi còn đâu.
Kỷ Phi Thần: "Nếu hắn mơ thấy người khác thì sẽ khá phiền phức, nhưng hắn lại mơ thấy muội."
Thẩm Vãn Tình: "Muội biết là muội, nhưng mà..."
Khoan đã.
Thẩm Vãn Tình đột nhiên ngộ ra.
Cô nhìn Kỷ Phi Thần, Kỷ Phi Thần nhìn cô
Hắn mơ thấy cô, còn cô thì đang ở đây. Không phải quá tốt rồi còn gì!
Không biết tại sao Thẩm Vãn Tình lại quay đầu lại nhìn Tạ Vô Diễn.
Tạ Vô Diễn ôm cánh tay dựa vào tường, tựa hồ là cảm nhận được ánh mắt của cô nên ngẩng đầu nhìn lại. Hai người nhìn thẳng vào nhau.
Đó là một ánh mắt mang theo sự thiếu kiên nhẫn, giống như ngay một giây sau hắn có thể lao đến túm lấy hồn phách của Tần Chi Hoán xách ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ cách thức bạo lực như vậy có thể biến người ta thành kẻ ngốc hay không.
Cô cứ cảm thấy gần đây tâm trạng của Tạ Vô Diễn vô cùng không ổn định.
Thẩm Vãn Tình rơi vào trầm tư.
Nếu tiếp tục diễn theo mộng cảnh của Tần Chi Hoán có khi còn phải động phòng, cô thấy không ổn lắm.
Kỷ Phi Thần: "Muội nghĩ cách kích thích hắn để hắn tỉnh lại là được."
Thẩm Vãn Tình vò đầu suy nghĩ. Cảm xúc dao động kịch liệt có thể làm Tần Chi Hoán tỉnh lại nhưng mà biện pháp kịch liệt thì cô chưa nghĩ ra.
Sau khi trầm tư suy nghĩ một hồi, Thẩm Vãn Tình hạ quyết tâm: "Muội hiểu rồi, chắc là muội có thể làm được."
Nghe nàng nói thế, lông mi Tạ Vô Diễn khẽ rung rung, tay phải vô thức nắm chặt lại, mày hơi nhíu lại.
Thẩm Vãn Tình không che giấu hơi thở của mình nữa, Tần Chi Hoán cũng lập tức nhìn thấy cô.
"Vãn Tình, thì ra nàng ở đây, ban nãy ta..." Tần Chi Hoán chần chừ không nói tiếp, hắn nhìn Thẩm Vãn Tình, vẻ mặt thắc mắc: "Hôn phục của nàng đâu?"
Kích thích gì thì cũng là kích thích. Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, quyết định áp dụng một loạt khác phương pháp kích thích Tần Chi Hoán: "Ta thay ra rồi."
"Tại sao nàng lại thay ra?"
"Bởi vì ta quyết định sẽ bỏ trốn cùng Tạ Vô Diễn công tử."
Tạ Vô Diễn: "?"
Nàng diễn kịch còn cue ta vào làm gì?
Đồng tử Tần Chi Hoán co rụt lại, vẻ mặt như sét đánh ngang trời: "Ta không tin, hắn rõ ràng là người như vậy..."
"Đúng vậy, ta đều biết cả." Thẩm Vãn Tình đã nghĩ xong lời kịch rồi: "Nhưng hắn là người thế nào với việc ta thích hắn thì có liên quan gì đâu?"
Câu này quả thật rất đả kích người khác.
Nhưng bởi vì bị mộng yểm ảnh hưởng, Tần Chi Hoán chìm rất sâu trong mộng cảnh, tuy rằng cảm xúc đã dao động kịch liệt nhưng hắn vẫn rất quật cường chống đỡ: "Ta không tin, rõ ràng nàng đã đồng ý với ta sẽ không..."
"Chậc."
Tạ Vô Diễn không kiên nhẫn mà tặc lưỡi một tiếng, giải trừ sức mạnh đang che giấu mình rồi xuất hiện trước mặt Tần Chi Hoán.
Tần Chi Hoán khiếp sợ: "Sao huynh lại ở đây?"
Tạ Vô Diễn không nói một lời nào mà đi đến trước mặt Thẩm Vãn Tình, đôi mắt đen phản chiếu bóng dáng của nàng. Hắn giơ tay chạm vào gáy nàng rồi kéo nàng đến trước mặt mình, cúi người hôn nàng.
Thẩm Vãn Tình: "??"
Mọe!!!
Sao lại còn có cảnh hôn thế này!!
-
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi ra ngoài Phong Dao Tình hỏi: "Mọi người ở bên trong có trải qua chuyện gì nguy hiểm không?"
Kỷ Phi Thần: "Hắn yêu nàng nàng yêu y hắn yêu nàng nhưng nàng không yêu hắn, sau đó lúc nàng hắn kết hôn cùng nàng thì nàng còn yêu y không yêu hắn rồi cuối cùng nàng hôn môi y trước mặt hắn rồi sau đó hắn sụp đổ."
Phong Dao Tình: "... Lần sau có chuyện tốt thế này thì nhớ phải đưa ta theo nhé."