Huyền Điểu và Thẩm Vãn Tình đều há hốc mồm.
Chuyện gì thế?
Tạ tiểu cẩu phản nghịch như vậy sao?
Không cho ngủ thì bỏ nhà đi bụi?
Thẩm Vãn Tình còn chưa kịp phản ứng lại thì bỗng nhiên nghe thấy rừng rậm bốn phía vang lên từng đợt kêu gào thảm thiết, sau đó là tiếng quỷ khóc sói gào vô cùng có tiết tấu. Đến lúc một người một chim chạy tới nơi thì dũng sĩ Tạ Vô Diễn cơ hồ đã đánh xong cả cánh rừng, đang vô cùng kiêu ngạo chuẩn bị xông vào trong hang ổ của sơn yêu.
Sơn yêu ôm đầu khóc rống: "Làm gì vậy huhu, hôm nay ta mới chỉ ăn mỗi một con thỏ con thôi mà!!"
Cả cánh rừng tràn ngập tiếng khóc lóc kêu gào của đám yêu quái.
"Vài chục năm nay bọn ta rất an phận, chỉ ăn mấy kẻ lạc đường hấp hối sắp chết mà thôi, bọn ta ngoan thế rồi còn gì!"
"Chơi xấu! Một người lợi hại như vậy lại đi bắt nạt đám yêu quái nhỏ bé như bọn ta! Ta chỉ vừa bế quan tỉnh lại, chỉ là một con tiểu xà yêu bình thường thôi."
"Hắn còn thiêu chết hoa của ta!"
Không biết tại sao nhìn đám yêu quái này khóc lóc thê thảm như vậy, Thẩm Vãn Tình bỗng cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy hình như bọn nó mới là dân lành, còn bọn cô mới là yêu quái. Nhưng nghĩ lại, chúng nó cũng không làm gì quá đáng mà đã bị đánh cho một trận, đúng là đáng thương thật.
Vì thế Thẩm Vãn Tình túm lấy Tạ Vô Diễn đang chuẩn bị chọc nát cái sào huyệt của chúng nó, khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi, chúng nó đã biết sai rồi."
Tạ Vô Diễn khó hiểu dừng tay, hắn nhìn nhìn bàn tay lấm lem máu của mình sau đó chỉ chỉ đám yêu quái bên cạnh. Đám yêu quái bị hắn chỉ điểm lập tức run bần bật, sau đó ôm nhau khóc rống lên.
Tạ Vô Diễn nhẹ nhàng nói hai chữ: "Nguy hiểm."... Rõ ràng ngươi còn nguy hiểm hơn ấy.
Thẩm Vãn Tình cuối cùng biết cái gì gọi là tự vác đá nện chân mình.
Cô vừa dỗ dành vừa kéo Tạ Vô Diễn về, sơn yêu thậm chí còn giúp cô đánh xe ngựa lại đây, sau đó chúng nó xếp hàng hai hàng, mắt hồng hồng lệ rưng rưng nhìn hai người bước lên xe.
Thẩm Vãn Tình đột nhiên nghĩ ra gì đó: "Đúng rồi, xin hỏi..."
"Ngài cứ việc hỏi!" Đám yêu quái sau khi bị ăn đòn thì rất biết điều.
"Ải Trì Đồng phía trước có một con yêu quái tên Hạ Khuynh, các ngươi có biết lai lịch của nàng ta không?"
Hạ Khuynh chính là con yêu quái có ý đồ quyến rũ Kỷ Phi Thần.
Nhắc tới cái tên này, sắc mặt của tất cả đám yêu quái đều thay đổi.
"Tiên nhân, Hạ Khuynh không phải yêu quái mà là một con linh mị."
"Linh mị?"
"Đúng vậy, linh mị không phải yêu mà là con người gặp vận biến hóa mà thành, mấy trăm năm thậm chí ngàn năm mới có một người như vậy."
Thẩm Vãn Tình đã đọc qua về linh mị trong Tu Linh thư. Tốc độ tu luyện của linh mị nhanh hơn rất nhiều so với con người nhưng cách tu luyện rất tà đạo, sức mạnh cũng rất khó khống chế.
"Vài chục năm trước, Hạ Khuynh tàn sát phân nửa yêu quái trong cánh rừng này sau đó đến ải Trì Đồng."
Lần đó đám yêu quái trong rừng đều bị thương rất nặng, thế nên bây giờ mới biến thành bộ dáng như thế này.
Thẩm Vãn Tình nói cảm ơn sau đó dìu Tạ Vô Diễn lên xe ngựa.
Cô không biết chắc rằng bây giờ Kỷ Phi Thần đã ở ải Trì Đồng hay không, cũng không biết cốt truyện đã phát triển đến mức nào rồi. Thời gian còn lại của cô không nhiều lắm, không thể lãng phí ở ải Trì Đồng quá nhiều. Vì thế cô quyết định sẽ giết chết Hạ Khuynh.
Tạ Vô Diễn ngồi trên xe ngựa ngáp một cái rõ to. Thẩm Vãn Tình lập tức vỗ vỗ bả vai của mình: "Xin kính mời ngài." Tạ Vô Diễn ngoan ngoan ngoãn ngoãn tựa đầu lên đó.
Thẩm Vãn Tình móc quyển sổ ghi chép có tên "Những điều cần chú ý về Tạ Vô Diễn" ra, viết vào trang thứ nhất một dòng chữ: "Chú ý: Đừng ngăn cản Tạ Vô Diễn ngủ."
*
Lúc tới gần ải Trì Đồng, bọn họ có thể thoáng ngửi thấy mùi máu tươi khá nồng. Mây đen giăng kín bầu trời, tiếng sấm rền vang, không khí có vẻ vô cùng áp lực.
"Người trừ yêu?" Thủ vệ vén rèm lên nhìn vào trong, ánh mắt đảo qua Tạ Vô Diễn đang mặc áo choàng sau đó vừa cười vừa nói với Thẩm Vãn Tình: "Vài năm nay ải Trì Đồng đúng là không được an ổn cho lắm, nhưng gần đây lại có khá nhiều người trừ yêu đến."
"Gần đây?" Thẩm Vãn Tình hỏi: "Mấy ngày nay còn có người trừ yêu nào khác đến đây sao?"
"Đúng vậy, hai ngày trước có hai vị tiên nhân một nam một nữ đến nơi này diệt trừ được không ít yêu quái, nghe nói là từ Huyền Thiên Các đến đây."
Xem ra Kỷ Phi Thần đã tới rồi. Thẩm Vãn Tình hỏi thăm khách điếm bọn họ đang ở.
Từ lúc ải Trì Đồng trở nên bất ổn, cơ hồ chỉ có người đi chứ không có người đến. Thủ vệ cũng là người thích buôn chuyện, vừa mở miệng là không thể dừng lại được.
"Đúng rồi, kia là bạn của cô nương sao? Tại sao ngồi trong xe ngựa lại còn khoác áo choàng?"
Thẩm Vãn Tình nhìn Tạ Vô Diễn đang tựa vào vai mình ngủ ngon lành, vừa định trả lời thì Tạ Vô Diễn đột nhiên mở bừng mắt ra, hơi nhíu mày, đôi mắt hơi chuyển động. Sau đó hắn đột nhiên xoay người, giơ tay định bóp cổ người thủ vệ kia.
"Khoan đã!" Thẩm Vãn Tình nhạy bén đoán được ý nghĩ của hắn bèn nhanh nhẹn túm lấy cổ tay hắn.
Tuy rằng Tạ Vô Diễn còn chưa kịp chạm đến nhưng thủ vệ cũng đã bị đôi mắt lạnh cùng của hắn dọa sợ, hắn ta không dám nói gì nữa, bất giác lùi về sau vài bước.
"Xin lỗi, hắn... không lâu trước đây hắn đánh nhau với yêu quái bị thương một chút nên bây giờ hơi đề phòng quá mức." Thẩm Vãn Tình giải thích.
Tạ Vô Diễn nhìn chằm chằm thủ vệ, răng nghiến chặt như là một chú sư tử bảo vệ chủ nhân, lúc nào cũng có thể xông lên phía trước.
Thủ vệ lau mồ hôi lạnh trên trán, cười gượng vài tiếng: "Không sao không sao, các vị nhanh vào đi, một lát nữa là cửa thành sẽ đóng lại đấy."
Chờ đến lúc buông rèm xuống, xe ngựa đi qua cổng thành, Thẩm Vãn Tình mới dám nới lỏng tay Tạ Vô Diễn ra.
Cô phán đoán sai rồi.
Tạ Vô Diễn chỉ ngoan ngoãn nghe lời một mình cô mà thôi. Ngoại trừ cô, hắn đều có địch ý và ý muốn công kích tất cả người lẫn yêu.
Sát ý dưới đáy mắt Tạ Vô Diễn còn chưa tan đi, tay đang không ngừng vùng ra, cho đến khi Thẩm Vãn Tình ôm lấy mặt hắn, để hắn nhìn thẳng vào hai mắt của mình thì hắn mới dần dần bình tĩnh lại.
Tuy rằng thần hồn của Tạ Vô Diễn biến mất nhưng cơ thể của hắn lại vẫn nhớ kỹ hai chữ "phản kháng" với "đừng chết", thế nên mới theo bản năng muốn giết chết tất cả những thứ gì đến gần mình.
Cô cũng không có cách nào xác định được tại sao hắn lại nghe lời cô như vậy. Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì sự thô bạo của hắn càng ngày càng khó khống chế. Cô có thể tạm thời lừa gạt những người bình thường, nhưng những người thông tuệ như Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình nhất định sẽ nhìn ra manh mối.
Kế hoạch ban đầu là cô sẽ giả vờ làm người trừ yêu bắt chuyện với bọn họ, sau đó ép Hạ Khuynh lộ ra gương mặt thật, tốc chiến tốc thắng diệt trừ nàng ta. Nhưng bây giờ xem ra không nên bắt chuyện với bọn họ thì hơn.
Sau một hồi vất vả Thẩm Vãn Tình cũng đã yên vị trong khách điếm mà đám người Kỷ Phi Thần đang ở.
Từ khi ra khỏi Phong Ma Quật, Tạ Vô Diễn bỗng nhiên rất thích ngủ, sau khi nhận phòng không bao lâu thì đã ngủ thiếp đi rồi.
Thẩm Vãn Tình cũng đã hiểu ra.
Lúc ở trong Phong Ma Quật, xung quanh hắn đều là đám yêu ma không ngừng muốn cắn nuốt hắn, thế nên những ý niệm tồn lưu trong cơ thể Tạ Vô Diễn phải liên tục chống đỡ để hắn không tuyệt vọng mà chết đi. Nhưng sau khi rời khỏi Phong Ma Quật, hắn không cần lúc nào cũng phải liều chết vật lộn như trước nên ý thức tàn lưu cũng càng ngày càng yếu. Thích ngủ chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Thẩm Vãn Tình đứng dậy, nhìn Tạ Vô Diễn cuộn tròn người nằm trên giường như một đứa trẻ, tóc đen mượt mà, hai mắt nhắm nghiền, ngủ vô cùng ngon.
Cô rũ mắt.
Cứ tiếp tục như vậy, Tạ Vô Diễn sẽ phải chết không nghi ngờ.
*
Thẩm Vãn Tình ngồi ở lầu hai của khách điếm cắn hạt dưa nhìn xuống dưới lầu.
Quả nhiên là Kỷ Phi Thần cùng Phong Dao Tình.
Lâu rồi không gặp, hình như hai người họ đã thay đổi rất nhiều.
Trên người Kỷ Phi Thần có vết thương, có thể nhìn thấy trên cổ có một vết thương rất dài, nom như bị roi mây làm bị thương vậy. Phong Dao Tình nói chuyện với tiểu nhị, lưng thẳng tắp nhưng ánh mắt có gì đó không giống như trước.
Bộ dáng "ta có tâm sự trùng trùng" làm hai người chỉ đứng thôi nhưng cũng có thể thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người. Men theo hướng bọn họ ngồi, Thẩm Vãn Tình nhìn thấy Hạ Khuynh, nữ phụ cuối cùng trong nguyên tác.
Nàng ta ngồi đó, phong tình vạn chủng, một đóa huyết châu vẽ trên xương quai xanh, một tay nâng má, mắt cười cong cong nhìn về phía Kỷ Phi Thần.
Kỷ Phi Thần quay đầu nói mấy câu với nàng ta, cúi đầu rất thấp, thoạt nhìn như là đang thì thầm vào tai nhau điều gì đó. Sau đó, hắn cười vài tiếng, giơ tay vỗ nhẹ lên vai của Hạ Khuynh.
Thẩm Vãn Tình kinh ngạc đến mức đánh rơi cả hạt dựa, đột nhiên thấy tức giận.
Tuy rằng kể từ ngày đó hệ thống không còn gióng lên cái tiếng cảnh báo đau đầu kia nữa nhưng vào giờ khắc này hình như cô có thể nghe thấy tiếng cảnh báo chói tai kia.
Cô giận run người, có một loại cảm giác cực khổ làm nhiệm vụ cả ngày trời, vất vả lắm mới đến được đoạn công lược nữ chính thì phát hiện hóa ra tất cả chỉ là phí công.
Cô nhìn sang Phong Dao Tình.
Phong Dao Tình hình như không nhìn thấy cảnh kia, thậm chí còn hữu hảo đưa cho Hạ Khuynh một chén nước.
Thẩm Vãn Tình nghệt ra.
Chỉ có nữ chính sảng văn mới có mắt như mù thôi, chị là nữ chính truyện tiên hiệp cơ mà!
Hạ Khuynh bên kia đang hàn huyên gì đó mà cười tít hết cả mắt, sau đó nàng ta hờn dỗi đẩy Kỷ Phi Thần một cái rồi đưa cho hắn một cái túi thơm.
Sau đó...
Kỷ Phi Thần cũng nhận!!!
Thẩm Vãn Tình thấy đáy lòng lạnh toát.
Nhưng khi tập trung nhìn kỹ lại, người từng có kinh nghiệm làm hoa khôi như cô lập tức phát hiện ra cái túi thơm Hạ Khuynh vừa đưa đựng mị dược, tuy rằng mùi rất nhạt nhưng dựa vào tu vi hiện tại cô cũng có thể cảm nhận được. Vậy tại sao...
Thẩm Vãn Tình nhíu mày nhìn về phía Kỷ Phi Thần.
Tu vi của Kỷ Phi Thần hẳn là không yếu, tại sao hắn lại không cảm nhận được túi hương này có vấn đề?
Đúng lúc này, tiểu nhị bước đến trước mặt Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình thì thầm gì đó vào tai hắn. Sau đó hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thẩm Vãn Tình đang ngồi trên lầu nhìn lén.
Động tác cắn dưa của Thẩm Vãn Tình đột nhiên dừng lại.
Sau một thoáng hoảng loạn ngắn ngủi cô mới nhớ ra mình đã dịch dung. Thế nên cô đặt hạt dưa xuống, ra vẻ vô cùng thân thiện nhìn về phía bọn họ cười một cái rồi định đánh bài chuồn. Nhưng hai người kia đã đi theo tiểu nhị lên lầu, chỉnh tề đứng trước mặt cô, nhìn cô không chớp mắt.
Thẩm Vãn Tình: "?" Bị nhận ra rồi sao?
Kỷ Phi Thần lập tức ôm quyền chào: "Vừa rồi nghe tiểu nhị nhắc tới mới biết thì ra trừ hai người bọn ta ra còn một người trừ yêu khác ở đây. Không nghĩ ở đây còn có thể gặp được người đồng đạo, rất hân hạnh được gặp."
Thẩm Vãn Tình: "... Đúng là trùng hợp thật."
Hai người nhiệt tình ghê.
"Nghe nói mấy năm nay ải Trì Đồng Quan gần như ngày nào cũng có nam tử bị rút cạn nguyên khí mà chết, cô nương cũng vì chuyện này mà đến sao?"
"Đúng vậy."
"Cô nương đúng là dũng cảm."
"Đúng vậy."
"Cô nương không có bạn đồng hành sao? Một mình đến nơi này?"
Thẩm Vãn Tình đau đầu, đang nghĩ xem nên giới thiệu Tạ Vô Diễn như thế nào thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn truyền đến từ phòng của Tạ Vô Diễn.
Nguy rồi.
Lúc cô chạy đến nơi thì tất cả cửa đã bị đập nát, tiểu nhị hộc máu ngã soài trên đất, đang run như cầy sấy.
Phong Dao Tình vội vàng đỡ hắn lên, vận công ổn định tâm mạch của hắn.
Tạ Vô Diễn cụp mắt ngồi trên giường vò cái đầu rối bù của mình. Lúc nhìn lên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Người xung quanh đang ồn ào. Đối với hắn mà nói, cảnh tượng này chẳng khác gì một đám quái vật bộ mặt dữ tợn đang thi nhau quanh vòng vòng xung quanh hắn. Dùng mắt thường có thể thấy được hắn sắp mất khống chế. Cả người hắn sát khí nồng nồng, cơ hồ chỉ một giây nữa thôi nơi này sẽ xương trắng rải khắp máu chảy thành sông.
"Tạ..." Thẩm Vãn Tình vừa mới nói được một tiếng thì bỗng nhiên ngừng lại. cô đến gần ôm lấy đầu của hắn: "Không sao nữa rồi."
Nhưng Tạ Vô Diễn vẫn chưa hoàn toàn khống chế được cảm xúc của mình, đôi mắt hắn lạnh băng, toàn thân nóng như lửa đốt, lồng ngực phập phồng, toàn thân tràn ngập mâu thuẫn.
Thẩm Vãn Tình không buông hắn ra mà càng ôm hắn chặt hơn.
Tạ Vô Diễn xiết chặt cánh tay của cô, chặt đến mức sắp bật máu.
Thẩm Vãn Tình khom người ngồi xuống, tựa trán của mình lên trán Tạ Vô Diễn, vừa trấn án hắn vừa không ngừng truyền linh lực của mình vào trong cơ thể của hắn.
Cuối cùng không biết đã qua bao lâu, lúc người đứng hóng chuyện ở của đã bị Kỷ Phi Thần giải tán hết rồi Tạ Vô Diễn mới bình tĩnh lại được. Hắn tựa đầu lên vai Thẩm Vãn Tình ngủ rất say.
Thẩm Vãn Tình ngẩng đầu, bây giờ mới cảm nhận được nơi mà Tạ Vô Diễn vừa siết chặt ban nãy đau đớn như vừa có lửa đốt vậy.
Tất cả mọi thứ trong phòng đều đã bị Tạ Vô Diễn đập nát hết, xung quanh vô cùng hỗn độn.
"Cô nương, bạn đồng hành của cô..."
Giọng nói Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình vang lên sau lưng cô.
Thẩm Vãn Tình bây giờ rất mệt mỏi, thậm chí còn chưa kịp nghĩ ra một lời nói dối hoàn hảo nào để lừa gạt hay người này. Cô xoa xoa hốc mắt: "Chàng ấy..."
"Huynh ấy bị tà ma đoạt đi hồn phách sao?"
Nhưng Kỷ Phi Thần cũng không để cho cô giải thích mà tự tìm ra một cái cớ hợp lý: "Nhà chúng ta đã từng gặp trường hợp này rồi, hồn phách bị rút ra nhưng cơ thể chưa chết, cộng thêm một số yếu tố hi hữu thì sẽ sinh ra tình trạng mất khống chế như vậy."
Thẩm Vãn Tình sửng sốt nhìn về phía sau Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình, sau đó gật gật đầu: "Vâng."
"Không sao đâu. Ta sẽ giải thích rõ ràng với mọi người trong khách điếm. Mấy ngày nay bọn ta ở đây cũng coi như có chút tiếng nói, bọn họ sẽ thông cảm cho cô nương thôi." Phong Dao Tình cười nhẹ, nhìn vào vết thương trên cánh tay của Thẩm Vãn Tình: "Để ta xử lý vết thương cho cô nương nhé?"
Thẩm Vãn Tình yên lặng một hồi rồi cười nhẹ: "Được."
Nhà của Kỷ Phi Thần vốn dĩ chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Có lẽ bọn họ đã nhận ra thân phận của cô rồi.