Sau đó còn chưa bước được vài bước, đột nhiên cô cảm thấy sống lưng một trận phát lạnh.
Mây đen cuồn cuộn, che lấy ánh trăng.
Tiếng gió ngày càng to hơn, bầy không khí dường như trong nháy mắt bị kìm nén lại.
Hàn ý lạnh thấu xương đến từ bốn phía tám hướng, bao phủ quanh toàn thân của cô.
Thẩm Vãn Tình thử bước về phía trước, nhưng lại phát hiện cơ thể mình cứng nhắc đến kì quái, sau khi bước vài bước khó khăn, liền cảm thấy máu trong người toàn thân trên dưới của mình giống như bị đông cứng lại, không động đậy được.
Trước mắt dường như trong phút chốc liền bị một đoàn khói đặc che phủ, cảnh trước mắt biến thành mơ hồ nghiêng ngả.
"Chính là hơi thở này."
Tiếng nữ nhân u ám, dường như là dán bên tai của cô mà truyền đến: "ngươi có biết, ta đợi ngươi bao lâu rồi không?"
Chủ nhân của âm thanh đưa tay ra, nhẹ nhàng chống lên gáy của cô, từ hàm dưới thuận theo đường nét một đường đến đầu vai, sau đó lại thuận đến sau lưng. Một cái tay khác thì siết chặt lấy cái eo của Thẩm Vãn Tình, sau đó từng chút giữ chặt vào trong.
Luồng khí lưu mạnh mẽ đó, thuận theo động tác của ả mà quét qua toàn thân của Thẩm vãn Tình, khiến người ta cảm thấy như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Không thể không nói.
Cái tư thế này cực kì ái muội.
Nếu như là dùng lời nói của hiện đại để hình dung, chính là có một chút sẽ khiến Tấn Giang khóa bài viết vì có cảnh 18+.
Chắc là ả ta rồi, cái con Mặt Nạ Quỷ từ trong tay Kỷ Phi Thần trốn thoát.
Ả Mặt Nạ Quỷ này thật thông minh.
Trước tiên để cho bạn đồng hành của mình khiến cho thể lực của Kỷ Phi Thần với Phong Dao Tình bị tiêu hao, nhân lúc hai người họ cho rằng mấy con quỷ này bị thiệt hại nghiêm trọng, không dễ dàng mà kéo nhau quay trở lại, lại một lần nữa to gan ra tay.
Dựa theo logic mà nói, khế hoạch này xác thực không tồi.
Nhưng Thẩm Vãn Tình cảm thấy ả ta đã đánh giá thấp Kỷ Phi Thần.
Với sự nhạy bén của bọn họ, đoán chừng rất nhanh sẽ cảm nhận được điều khác thường.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ hãi, đi theo cái đoàn phá vỡ tu tiên bên cạnh ngươi à?" Mặt Nạ Quỷ dáng vẻ giống như có thể đọc được tâm tư của Thẩm Vãn Tình, ả phát ra vài tiếng cười điên dại, ngón tay chống sau lưng của cô hơi hơi dùng lực.
Đau đớn như kim châm muối sát.
Nhưng mà hiện tại Thẩm Vãn Tình không thể phát ra một chút âm thanh nào.
Cô có thể cảm nhận được con Mặt Nạ Quỷ này đang ở sau lưng mình, cắt một vết máu cực kì cực kì dài. Liền giống như muốn thuận theo vết máu này, mạnh mẽ mà tước sống lấy da của cô.
"Chỉ cần ta nuốt xuống máu thịt của ngươi."
"Dù cho là một nghìn hay một vạn tên Kỷ Phi Thần, đều không có cách nào ngăn cản ta."
Ý gì vậy?
Đang trong tình cảnh đau đớn, Thẩm Vãn Tình vẫn giữ lại được một tia lí trí.
Đệt.
Vì thế cái ả Mặt nạ Quỷ này cố chấp với mình như vậy, hóa ra không phải đơn thuần bởi vì do mình xinh đẹp à?
Ngón tay sắc bén của Mặt Nạ Quỷ dường như cắt cả sống lưng của Thẩm Vãn Tình.
Đang trong kịch liệt đau đớn, Thẩm Vãn Tình đã cảm thấy đầu óc của mình không thể tiếp nhận được bất kì nội dung nào cả, chỉ còn lại màu trắng nhợt nhạt đốt đến chói mắt.
"Chấp nhận số phận đi."
Thânh âm của Mặt Nạ Quỷ ở bên tai cô đã biến thành mơ hồ không rõ: "coi như không phải là ta, sau này ngươi cũng trở thành vật tế cho những yêu quái khác."
Lời nói này không biết là đã đụng đến dây thần kinh nào của Thẩm Vãn Tình, vốn dĩ trong đầu là một mảng trống rỗng, đột nhiên hiện lên vô số cảnh tượng.
Càng giống như dục vọng muốn sống sót lúc sắp chết, kích thích cực kì nhiều trong thân thể này, hồi ức từ trước đến nay vốn dĩ chưa được đánh thức.
Những cảnh tượng đó, cùng với hoàn cảnh trong mơ cách đây không lâu của cô giống nhau đến lạ thường.
Chỉ là lần này, càng rõ rệt hơn.
Nữ nhân toàn thân đều là máu cúi đầu xuống, chống đỡ chiếc trán của đứa bé, ôm đứa bé thật chặt trong lòng, nước mắt lẫn xuống vũng máu.
Một lúc lâu sau, nàng ta hít sâu một hơi, dùng thanh âm run rẩy, nhẹ nhàng ngân lên một bài hát.
Từ trước đến nay Thẩm Vãn Tình chưa nghe qua bài hát này, nhưng lại cảm thấy quen thuộc hơn bao giờ hết.
Giống như một bài dân ca ru hài nhi ngủ vậy.
Dù cho xung quanh là địa ngục biển máu, vô số cây cỏ bị khô héo, còn có ánh lửa đang không ngừng cháy rực.
Nhưng thanh âm của người phụ nữ vẫn như cũ dịu dàng mà lại kiên định.
Hát xong một bài hát, nữ nhân hít sâu một hơi, đứng thẳng dậy, đặt đứa bé ở trong lòng vào hốc vây.
Sau đó cứa rách lòng bàn tay của mình, chăm chú dán lên thân cây, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống.
Máu thuận theo hướng của thân cây mà chảy xuống, ở dưới khắc sâu của linh lực, xen lẫn ánh sáng màu đỏ nhạt lập lòe.
Đây là Hộ Thân Chú.
"Con à," nữ nhân ngước mắt lên, nhìn đứa bé đang ngủ sau trong hốc cây, rõ ràng là nước mắt đang rơi, nhưng trong đôi mắt tràn ngập ý cười dịu dàng,"đừng làm vật hiến tế cho bất kì ai, nhất định phải đường đường chính chính, ngẩng đầu ưỡn ngực mà sống tiếp."
Hồ ức đến chỗ này, đột nhiên dừng lại.
Giống như trong chớp mắt, trong đầu bị cắt thành vô số những mảnh vỡ, biến thành vụn nát.
Đó là cái gì?
Là hồ ức của nguyên bản cơ thể này sao?
Thẩm Vãn Tình không biết cái gì cả.
Nhưng cô nhớ người phụ nữ trong hồi ức đó đã làm những chuyện gì.
Cô căn răng, dường như là hao phí hết toàn bộ sức lực của bản thân, mạnh mẽ ép ra vài đạo linh lực, điều khiển đi tìm máu tươi của bản thân.
Trên sau lưng máu đang chảy xuống trong nháy mắt bán tung tóe, cháy rực.
Mặt Nạ Quỷ ngơ ngác, vội vàng buông lỏng tay, thân thể lùi ra xa mấy mét.
Thẩm Vãn Tình cuối cùng cũng giành lại được quyền chủ động của cơ thể, nhưng mà lúc này thân thể đang bị suy yếu đến cùng cực, cô bước loạng choạng vài bước về phía trước, ngã trên nền đất, gian nan mà chống thân dậy.
"Không có tác dụng đâu." Mặt Nạ Quỷ giơ tay lên, ngạc nhiên mà nhìn vết máu ở trên đầu ngón tay của mình, sau đó liền cười: "Giãy giụa trước khi chết không có làm cho đau đớn của ngươi giảm đi đâu."
Nói rồi, đôi con ngươi đỏ sẩm của ả chớp một cái, dường như tích lại toàn lực, đánh về hướng Thẩm Vãn Tình.
"Bịch."
Đau đớn trong dự đoán không có ập tới.
Thẩm Vãn Tình quay đầu lại, nhìn về phía sau.
Tay phải của Tạ Vô Diễn xuyên thấu qua thân thể của Mặt Nạ Quỷ, máu thuận theo cánh tay của hắn, tí tách rơi trên mặt đất.
Đó là lần đầu tiên Thẩm Vãn Tình nhìn thấy Tạ Vô Diễn có dáng vẻ như vậy.
Gỡ bỏ tất cả ngụy trang dịu dàng cùng nho nhã, không che giấu bạo ác cùng tàn nhẫn.
Không bắt buộc phải che giấu đi thực lực của bản thân, không lưu lại mà đổ dồi xuống sức mạnh vốn có của hắn.
Cả khuôn ngực của Mặt Nạ Quỷ bị một đánh của hắn xuyên thấu, da cùng với máu thịt bị trúng trọng thương triệt để mục nát, giống y hệt với bùn loãng lẫn với máu chảy tí tách xuống mặt đất.
Không chỉ là vỏ bên ngoài này, Mặt Nạ Quỷ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều sắp bị bóp nát, đâu đớn đến mức không phát ra được một tiếng kêu.
Làm sao có thể?
Trong Huyền Thiên Các từ lúc nào lại có người tu vi thâm hậu như vậy?
Nhưng rất nhanh ả liền phát hiện, luồng sinh lực này lại không phải đến từ bất kỳ linh lực bè phái nào cả.
Mà là yêu lực.
Một luồng yêu lực cực kỳ thô bạo cùng mạnh mẽ.
Ả cắn răng muốn giãy giụa, nhưng phát hiện không có chút cơ hội. Chỉ có thể nhìn vào mắt của nam nhân trước mặt, gian nan nói: "ngươi, ngươi là loại yêu gì..."
Trong đôi mắt đỏ thẫm của Tạ Vô Diễn không một chút gợn sóng, liền an an tĩnh tĩnh như vậy mà nhìn ả, nhưng dù cho là như vậy, cũng có thể khiến cho người ta cảm nhận được rõ ràng dưới lớp mặt nạ ôn nhu như ngọc đó, áp bức cuồn cuộn khiến cho người khác sởn tóc gáy.
Hắn không mở miệng, thanh âm lại một đường xông vào trong đầu của Mặt Nạ Quỷ.
"Ai cho phép ngươi đến động chạm vào đồ vật của ta."
Nói xong, lật tay nắm lại, lòng bàn tay nắm chặt.
Yêu lực cực lớn từ bốn phía tụ lại, mạnh mẽ khiến cho cơ thể của Mặt Nạ Quỷ bị xé vỡ thành vô số mảnh.
Song, dù sao vẫn là đại yêu có mấy nghìn năm tu vi, ả gắng hết tâm sức giữ chặt lại linh hồn của bản thân đang sắp bị vỡ vụn, hóa thành một sợi yêu khí phi ra khỏi.
Tạ Vô Diễn không có đuổi theo.
Hắn quay người, nhìn Thẩm Vãn Tình đang ở bên cạnh, bước đến gần.
Hai tay của Thẩm Vãn Tình chống trên mặt đất, máu tươi thuận theo cánh tay chảy xuống dưới. Ngực cô gian nan mà nhấp nhô lên xuống, cắn chặt răng mới miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn lên hướng Tạ Vô Diễn đang đứng trước mặt mình.
Trên tay của hắn toàn là máu, cả cơ thể đem theo một luồng mùi vị máu tanh nồng đậm, mặc dù không phải là của mình, nhưng nhìn vẫn rợn người như vậy.