Chương 54

Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay

Tất Đồng 07-10-2023 16:25:08

Từ giờ đến lúc hừng đông còn khoảng một canh giờ nữa. Mây đen xuất hiện che lấp bầu trời, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên giảm xuống. Tiếng gió nổi lên, cảm giác như mưa to gió lớn sắp kéo đến. Mặt đất chấn động rất mạnh, bụi đất mịt mờ, giống như có thứ gì đang trườn bên dưới. Đêm trăng tròn vẫn chưa qua. Tuy rằng không biết ban nãy Tạ Vô Diễn đã dùng cách gì nhưng rõ ràng bây giờ hắn không thể tiếp tục sử dụng pháp thuật được nữa. "Rắc!" Lại một tiếng nứt nữa vang lên. Một đám dây leo thô ráp khổng lồ quanh mình phảng phất một luồng khí màu tím lật đất chui lên làm sỏi đá bay tán loạn. "Thường xuân độc." Tốc độ khuếch tán độc của loại dây leo này rất nhanh, nếu không kịp thời uống thuốc giải thì trong khoảng thời gian nửa nén hương độc sẽ xâm nhập vào tim. Loại yêu vật này không sinh trưởng ở gần đây, vậy mà cũng bị dẫn dụ đến nơi này sao? Thuốc giải của độc này cũng rất khó điều chế, huống hồ tất cả mọi người hoàn toàn không ngờ lại gặp loại yêu vật này ở đây, thế nên tuyệt đối không thể để nó đến gần. Huyền Điểu vô cùng lo lắng: "Chúng nó đông lắm." Tạ Vô Diễn hơi nhíu mày, đặt tay lên gáy Thẩm Vãn Tình ấn cô vào trong lòng sau đó giơ tay hội tụ linh lực, ấn ký phong ấn nháy mắt biến thành màu đen. "Khoan đã!" Thẩm Vãn Tình thấy Tạ Vô Diễn làm vậy vội vàng túm lấy cổ tay hắn ngăn lại. Cô không hề do dự rút kiếm rạch đầu ngón tay, dùng máu tươi vẽ một đạo phù chú rồi dùng mũi kiếm đâm thủng nó. Linh lực đột nhiên nổ tung tạo thành một lá chắn hình cung đẩy tất cả đám dây leo ra xa. Bất kỳ yêu vật nào chạm vào lá chắn này đều sẽ bị bắt lửa, bọn chúng kêu lên thảm thiết rồi nhanh chóng lùi lại. Thẩm Vãn Tình thở ra một hơi, cô quay người ngồi xuống tiếp tục xử lý vết thương cho Tạ Vô Diễn. Tạ Vô Diễn tựa đầu vào thân cây rũ mắt nhìn Thẩm Vãn Tình, khóe miệng hơi nhếch lên. Mặt nàng dính chút máu, lông mày hơi nhíu lại, dáng người nho nhỏ, nhìn ngoan ngoãn đáng yêu như một tiểu cô nương chưa trưởng thành. Vậy mà không ngờ rằng nàng cũng đã học được cách tự bảo vệ bản thân mình rồi. "Nhìn chằm chằm ta làm gì." Thẩm Vãn Tình tức giận cột lại cái nút dây cuối cùng sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta cầm Tu Linh thư không phải chỉ để tối ngày hóng chuyện đâu nhé." Tạ Vô Diễn cười nhẹ: "Vâng vâng vâng." "Chỉ còn một canh giờ nữa thôi trời sẽ sáng, huynh cứ yên tâm ngủ một giấc đi." Thẩm Vãn Tình tự tin vỗ ngực: "Ta có thể chống đỡ lá chắn này, chắn chắn không cho đám yêu quái kia cơ hội xông đến." "Có lẽ là không được đâu." Vết thương của Tạ Vô Diễn khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhưng sắc mặt của hắn vẫn tái nhợt như cũ, giọng nói hơi khàn: "Bọn nó không phải chỉ bị mỗi Vạn Yêu Dẫn dụ đến." Vậy thì còn gì nữa? Sau khi đám dây leo phát hiện không thể tiến gần đến cái lá chắn thì lại chui xuống đất, đám yêu ma quỷ quái bên cạnh cũng bắt chước, cả đám nhanh chóng di chuyển đến một nơi nào đó. Nhìn hướng di chuyển kia, hình như là đến phụ cận một thôn trang. Bây giờ Thẩm Vãn Tình mới chú ý, đó là trung tâm nơi tất cả yêu khí hội tụ, cũng là nơi hấp dẫn tất cả các yêu vật đến gần. Đột nhiên linh lực trên không trung hội tụ thành một con rồng xanh nháy mắt xuyên qua đám yêu khí cắm phật một phát trên mặt đất tạo thành một tấm kim quang tráo*. Thanh Long đại diện cho sức mạnh của Kỷ Phi Thần, thế nên đám yêu vật đó đang lao về hướng Kỷ Phi Thần? (*金光罩: lá chắn, kết giới có màu vàng kim) Không thể nào. Tuy rằng Vạn Yêu Dẫn có thể dẫn dụ yêu quái nhưng lại không thể khống chế thần trí của chúng được. Đám yêu quái này không thể tấn công Phong Dao Tình và Kỷ Phi Thần mà không có lí do. "Mục tiêu của chúng nó là hồn phách của công chúa Chiêu Bình." Tạ Vô Diễn nói: "Hồn phách thuần âm là thứ nâng cao yêu lực tốt nhất đối với yêu quái." Mấy trăm con yêu ma quỷ quái không ngừng đâm vào kim quang tráo. Loại pháp thuật phòng ngự mà cô vừa sử dụng là một loại pháp thuật khá cao cấp, tuy rằng Thẩm Vãn Tình có thể tạo ra một khu vực an toàn nho nhỏ nhưng cô cũng không chắc là có thể chống cự được sự tấn công dồn dập của nhiều yêu quái như vậy, huống chi Kỷ Phi Thần lại muốn bảo vệ tất cả thôn trang, cho nên rõ ràng là hắn đã sắp không chống đỡ nổi nữa. [Hệ thống nữ phụ: Kết quả kiểm tra cho thấy nam nữ chính đang bị bao vây. Nhắc nhở thân thiện: Bởi vì hành vi vi phạm của ký chủ nên tiến độ nhiệm vụ đã bị lùi lại. Nếu hành vi làm lệch quỹ đạo tuyến chính còn tiếp tục tái diễn, ký chủ sẽ phải nhận sự trừng phạt đến từ hệ thống thế giới vô biên. ] Thẩm Vãn Tình: "Huynh ở lại đây đi, ta phải đi giúp bọn họ." Nghe thấy lời này, Tạ Vô Diễn cười nhẹ, lười biếng ngả lưng ra phía sau, tay để trên đầu gối: "Sao? Ta mà còn cần nàng bảo vệ nữa hả?" "Đúng vậy." Thẩm Vãn Tình trả lời rất đúng lý hợp tình, cô xoay người, tay chống nạnh bắt đầu giáo huấn: "Tình huống đặc biệt thì phải xử lý bằng cách đặc biệt, hơn nữa thỉnh thoảng để người khác chăm sóc một chút cũng không mất mặt." Tạ Vô Diễn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, ý cười nhạt đi. Hắn túm chặt cánh tay nàng. "Thiên Đạo Cung đang muốn ép nàng đi cứu bọn họ." "Ừm, nhưng ta vẫn muốn đi." "Tại sao?" "Ta không thể giải thích rõ ràng được. Cứ coi như bọn họ cũng coi như là những người rất quan trọng đối với ta đi." Đôi mắt đã không còn màu đỏ sậm cứ như vậy mà nhìn thẳng vào Thẩm Vãn Tình. Cô có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt hắn. Ánh mắt hắn trầm trầm, giống như định nói điều gì nhưng cuối cùng hắn lại chẳng nói gì cả, chỉ vô cùng bình tĩnh buông cô ra. Thẩm Vãn Tình cụp mắt, định mở miệng hỏi xem Tạ Vô Diễn rốt cuộc muốn nói gì. Cô hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không nói nên lời mà xoay người ngự kiếm rời đi. Thấy nàng đi rồi, Huyền Điểu mối dè dặt chạy lại đứng trên vai Tạ Vô Diễn. Nó nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, vừa ngồi ngài đã dùng thuật thiêu huyết, có khi nào..." "Không chết được." Tạ Vô Diễn nói. Huyền Điểu muốn nói lại thôi, giống như không hề tin lời hắn. Vừa nãy Thẩm Vãn Tình không nhìn thấy nhưng nó lại thấy rất rõ. Ngọn lửa kia lấy máu thịt làm mồi, lấy xương cốt làm củi, suýt chút nữa đã thiêu rụi của hồn phách của hắn. Nếu không phải trên người Nghĩa Từ đại sư dính một chút máu của Thẩm Vãn Tình làm mồi dẫn thì có lẽ hắn đã không thể thu hồi được sức mạnh kia, cứ như vậy mà đốt sạch hồn phách của mình rồi. Tạ Vô Diễn đã mấy trăm năm rồi chưa từng dùng thuật thiêu huyết. Năm đó hắn bị Thiên Đạo cung coi như vũ khí không ngừng đốt cháy cơ thể mình để chống đỡ minh ma. Sau đó hắn lại bị đẩy vào lò đúc kiếm, cơ hồ đốt hết tất cả xác thịt mới có thể bò ra khỏi đó. Tuy mới sống hơn hai mươi năm nhưng hồn phách của hắn đã sớm chạm đến khả năng thừa nhận cực hạn, nếu tiếp tục sử dụng bí thuật này thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị nổ banh xác mà chết. Thiên Đạo Cung biết bí mật này, bởi vì trăm năm trước, lúc Tạ Vô Diễn bị phong ấn hắn không dùng bí thuật này nữa, cho dù hắn đủ khả năng làm cho sức mạnh của bí thuật này đạt đến mức cao nhất. "Điện hạ, ngài không thể tiếp tục sử dụng bí thuật này nữa." Huyền Điểu sốt ruột: "Nếu ngài lại sử dụng thêm một lần nữa, có khả năng..." "Ta biết rồi." Tạ Vô Diễn đứng dậy: "Ta nói rồi, không chết được." "Nhưng mà..." "Không lừa ngươi." Hắn không lừa nàng. Huyền Điểu cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng nó nhìn thấy Tạ Vô Diễn lại cất bước đi thì lại cuống lên: "Điện hạ, ngài lại muốn đi đâu?" "Cứu người.". Truyện Điền Văn Huyền Điểu không hiểu. Một đại ma đầu như ngài sao lại có thể nói ra cái từ này một cách hợp tình hợp lý thế này sao? * Lúc Thẩm Vãn Tình chạy đến nơi, đám thường xuân độc đã chui vào bên trong qua khe nứt của kim quang tráo rồi lập tức tấn công về phía đám thôn dân đang hoảng hốt chạy loạn. Một bóng người mặc đồ trắng xẹt qua không trung, kiếm trong tay Kỷ Phi Thần bay ra, chém đứt lìa đám dây leo to vật vã kia, dịch nhầy màu tím bắn tứ tung. Không để cho người ta bất cứ cơ hội ngơi nghỉ nào, thường xuân độc lại nhanh chóng đẻ ra hai nhánh, nhanh chóng lao về phía Phong Dao Tình đang bảo vệ Tần Chi Hoán và công chúa Chiêu Bình. "A Dao!" Kỷ Phi Thần xoay người, dùng lưng chặn lại dây leo độc. "Phập!" Dây leo đâm xuyên qua cơ thể hắn, chất lỏng màu tím thấm vào miệng vết thương. Kỷ Phi Thần phun ra một ngụm máu. "Phi Thần!" Phong Dao Tình quay người lại, máu tươi bắn tung tóe lên mặt nàng nhưng nàng cũng không rảnh lo những việc này, chỉ nhanh chóng chặt đứt dây leo rồi ôm Kỷ Phi Thần vào trong lòng. Lúc đám yêu quái kia sắp phá nát kim quang tráo, Thẩm Vãn Tình cuối cùng cũng chạy đến nơi. Ba tấm bùa nhanh chóng dán lên vết nứt, kim quang chợt lóe, nơi vốn đã nứt ra lại được gia cố thêm lần nữa, đám yêu quái đang tụ lại xung quanh cũng bị đánh bay ra ngoài. Tuy vậy thời gian cũng chỉ đủ để thở ra một chốc. Do yêu lực của đám yêu quái tác động, phù chú có thể rách bất cứ lúc nào. Thẩm Vãn Tình thu kiếm chạy tới trước mặt Phong Dao Tình, ngồi xổm xuống kiểm tra thương tích của Kỷ Phi Thần: "Kim quang tráo chống đỡ không được bao lâu đâu, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi. Độc tố chưa lan vào tim, Phong tỷ tỷ, tỷ có thể giải được độc này không?" Phong Dao Tình đỏ mắt nhưng phản ứng cũng khá nhanh. Nàng nâng Kỷ Phi Thần dậy: "Muội độ linh khí cho huynh ấy, ngăn cản tốc độ khuếch tán của độc tố, trên người ta có hai viên tục linh đan mang đến từ Huyền Thiên các, nhưng phải phối với gai của thường xuân độc thì mới có tác dụng." Thẩm Vãn Tình quay đầu nhìn đám thường xuân độc phía sau, đứng phắt dậy: "Muội đi thử xem." "Không, để ta đi, muội hãy chăm sóc cho..." "Hai người chúng ta chỉ có Phong tỷ tỷ biết y thuật, tỷ hãy ở lại chăm sóc cho Kỷ đại ca đi." Phong Dao Tình nhìn Kỷ Phi Thần trong lòng mình, nghiến răng gật đầu: "Nhờ cả vào muội." Thẩm Vãn Tình kỳ thật rất lo lắng. Loại độc này khó giải mấu chốt là vì không phải tất cả thường xuân độc đều có gai mà chỉ có ở một số thường xuân độc có tu vi cao và sức phòng ngự cực mạnh. Cô nhìn lướt qua, trong đống dây leo này này, số có gai chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng tục linh đan có hai viên, cho dù cô có bị thương, chỉ cần lấy được gai thường xuân độc thì sẽ không chết được. Thực vật đều sợ lửa, tuy rằng loại thường xuân này không sợ lửa bình thường như nếu lấy máu của cô làm vật dẫn thì cũng có thể tạm thời cầm chân chúng. Thẩm Vãn Tình rạch ra một khe nhỏ trên kim quang tráo. Yêu ma tức khắc nghe được động tĩnh mà ùa đến như ong vỡ tổ. Một tấm bùa chui ra từ kẽ hở kia nháy mắt bốc lửa, đẩy đám yêu vật kia ra một khoảng. Chính là lúc này! Cô nhanh chóng xác định được nhánh dây leo có gai, lập tức lao người lên. Nhưng thường xuân độc có tu vi cao phản ứng đều rất nhanh, nó nhanh chóng phân ra thành mấy nhánh chống đỡ một chưởng của cô rồi nhào về hướng cô phản kích. Một cái võng khổng lồ ập xuống. "Tin tưởng vào kiếm khí của mình." Là giọng của Tạ Vô Diễn. Thẩm Vãn Tình hơi giật mình, động tác hơi ngừng lại. "Đừng phân tâm." "Chỉ cần tìm đúng vị trí của gai độc, sau đó dùng linh lực của nàng tiếp cận nơi đó." Giọng nói của hắn rất gần, tựa hồ như đang ở ngay sát bên người cô. Thẩm Vãn Tình hoàn hồn. Tạ Vô Diễn đang dạy cô cách sử dụng sức mạnh. "Nàng hãy tin tưởng vào sức mạnh mà nàng đang điều khiển." "Nàng sẽ không sao đâu." Thẩm Vãn Tình nhắm mắt, hít sâu một hơi, lựa chọn tin tưởng Tạ Vô Diễn. Từ những khe hở trong đống day leo đan xen, Thẩm Vãn Tình tìm được vị trí của gai độc một cách chuẩn xác sau đó nắm chặt chuôi kiếm. Linh lực hội tụ thành kiếm khí xé toạc đám dây leo, tạo thành một vòng tròn bảo vệ cô. Gai độc nháy mắt đã nằm trong tầm với. Thẩm Vãn Tình vung tay chặt đứt nó, thu vào trong túi. Nhưng vừa mới quay đầu lại, những dây leo vốn đã bị chặt đứt nhanh chóng đánh úp về phía cô. "Xoạt!" Một bóng người mặc đồ đen xuất hiện trước mặt cô, Tạ Vô Diễn vung tay ngang ngược chém đứt một đống dây leo, cánh tay còn lại ôm chặt cô trong ngực. Ánh mặt trời chợt lóe, sắc trời ửng đỏ. "Nàng sẽ không sao đâu." Tạ Vô Diễn nói: "Ta đã nói với nàng rồi." Thẩm Vãn Tình rất cảm động, sau đó cô nói: "Huynh rất mạnh cũng rất ngầu, nhưng huynh có biết cánh tay huynh đang chảy máu không? Huynh trúng độc rồi!" Tạ Vô Diễn: "?" Không biết nói lời hay thì nàng hãy im lặng đi. Hai người trở về trong kim quang tráo. Tuy rằng trời chưa sáng hẳn nhưng đêm trăng tròn đã đi qua, chú thuật phong ấn trên người Tạ Vô Diễn cũng đã yếu bớt. Trừ phi Thiên Đạo cung muốn lật mặt hoàn toàn với bọn họ, nếu không thì chắc chắn sẽ không đuổi cùng giết tận. Thẩm Vãn Tình đưa gai độc cho Phong Dao Tình. Phong Dao Tình thở phào một hơi, dung hợp gai độc và tục linh đan, sau đó đưa một viên cho Thẩm Vãn Tình: "Muội mau đưa cho Tạ công tử đi." Thẩm Vãn Tình còn chưa kịp nhận lấy thì một người phụ nữ cả người dính máu lấm lem bổ nhào đến chỗ Phong Dao Tình túm chặt lấy quần áo của nàng ta, đỏ mắt chỉ vào một người đàn ông gần đó: "Tướng công của ta sắp chết rồi! Tiên nhân, cầu xin tiên nhân hãy cứu tướng công của ta!" Thẩm Vãn Tình nhìn theo hướng bà ta chỉ. Người đàn ông kia sắc mặt trắng bệch, trên cánh tay có một vết thương nhìn mà ghê người, chắc là bị dây leo làm bị thương. Bây giờ độc tố đã ngấm sâu vào cơ thể, da thịt nửa người đã bắt đầu thâm tím. Thuốc giải có hai viên nhưng người bị thương lại có ba. Thẩm Vãn Tình im lặng. Cô nhận lấy thuốc giải từ tay Phong Dao Tình, không hề do dự mà nhét vào miệng Tạ Vô Diễn. Tạ Vô Diễn không cử động. Hắn yên lặng nhìn cô, thuốc giải cứ như vậy kẹt ở bên miệng hắn. Thẩm Vãn Tình: "Uống đi." Tạ Vô Diễn liếc nhìn Phong Dao Tình và Kỷ Phi Thần bên cạnh, ánh mắt lại vòng về khuôn mặt Thẩm Vãn Tình. Hắn hơi nhíu mày, giống như đang dò hỏi. Thẩm Vãn Tình rất không kiên nhẫn: "Huynh nhíu mày cái gì? Ta bảo huynh uống thuốc cơ mà." Tạ Vô Diễn: "..." Đúng là cái đồ không biết nói lời dễ nghe.