Hai ngày nay, Thẩm Vãn Tình trôi qua rất thoải mái.
Người trong Huyền Thiên Các rất có đạo đãi khách, từ trước đến nay, đều tặng đủ loại bánh khác nhau đến phòng cô.
Mặc dù không biết rốt cuộc não của Phong Dao Tình bị bổ vào cái gì, nhưng quan hệ giữa hai người xác thực có ấm lên.
Vậy là mấy ngày này, cuộc sống hàng ngày của Thẩm Vãn Tình chính là sau khi ngủ dậy thì dùng bữa, sau đó đến hoa viên đợi Tăng Tử Vân muốn đi làm bóng đèn, quấn lấy việc rèn luyện học tập kỹ thuật trừ yêu diệt quỷ của nàng ta, tiếp đó khi đến buổi tối thì tiếp đãi Tạ Vô Diễn chạy đến phòng mình chơi cờ hoặc uống trà.
Đối với việc Tạ Vô Diễn nửa đêm không ngủ chạy đến để dằn vặt mình, ban đầu Thẩm Vãn Tình còn cảm thấy nơm nớp lo sợ, sau đó dần dần cũng tập mãi thành quen, thậm chí còn để lại cửa để hắn đi vào, tránh khỏi hắn đột nhiên từ trong không khí xuất hiện dọa mình.
Mặc dù không biết trong lòng của Tạ Vô Diễn có kế hoạch gì, nhưng nhìn tình hình, hắn dường như không có chuẩn bị lập tức giết chết mình.
Đoạn thời gian này vẫn tiếp tục, có thể là do duyên cớ quấn lấy việc Tăng Tử Vân rèn luyện, Thẩm Vãn Tình thấy tu vi của bản thân tiến bộ lên không ít.
Biểu hiện cụ thể, đang nằm ở trên giường thì có thể dùng lực tinh thần khống chế bánh ngọt bay đến trước mặt mình, không cần xuống giường cũng có thể ăn mãn nguyện.
Rất nhanh đã đến ngày phải xuống núi.
Quan hệ giữa Kỷ Phi Thần cùng Phong Dao Tình lại một lần nữa được sửa chữa, phục hồi như ban đầu, lên chiếc xe ngựa cũng đỡ nhau nói chuyện phiếm, nhìn thật giống như một đôi bích nhân thâm tình mật ý.
Tăng Tử Vân lao vào lòng cha của mình làm nũng, cái khuôn mặt luôn luôn cứng rắn của vị trưởng lão vừa cứng nhắc vừa nghiêm khắc đó, hiếm khi nhìn được một lần ông cười lộ cả nếp nhăn, đem tất cả những bảo khí hộ thân trên người đều tháo xuống đưa cho con gái.
Còn con chim bồ câu được gọi là Mi Mi kia, vẫn giống y hệt trước kia không có biến hóa gì khác.
Đứng trên đầu vai của Tạ Vô Diễn, kéo kéo cổ họng kêu loạn xạ một trận, một loại phô trương thanh thế muốn cùng Thẩm Vãn Tình quyết một trận tử.
Thẩm Vãn Tình cảm thấy con chim này có chút phiền, mượn việc ngáp mà lén lút dùng một pháp thuật nho nhỏ.
Những lời nói bậy đầy miệng của Mi Mi trong phút chốc bỗng nhiên im bặt.
Thuật Khóa Âm.
Đây là thuật pháp đầu tiên Thẩm Vãn Tình học được sau khi tu vi của cô tiến bộ.
Cảm nhận thế giới cuối cùng cũng an tĩnh, lần đầu tiên cô lĩnh ngộ được niềm vui của nhân sĩ tu chân.
Mà lúc này, nha đầu Tăng Tử Vân đã kết thúc việc làm nũng với cha, , dang chân chạy về hướng của Kỷ Phi Thần: "Kỷ đại ca, muội muốn cùng huynh ngồi cùng một chiếc..."
Lời còn chưa nói xong đã bị Thẩm Vãn Tình xách cổ áo kéo trở lại.
"Ta muốn cùng ngươi ngồi chung mà."
Thẩm Vãn Tình cực giỏi phương diện làm nũng, cô vươn tay ra quấn chặt lấy cánh tay của Tăng Tử Vân, ngọt ngào nói: "Tăng cô nương là người bạn đầu tiên ở Huyền Thiên Các mà ta biết, thì bồi ta cùng ngồi chiếc xe ngựa thứ hai nhé?"
Cô làm sao có thể thả cho nữ phụ số hai này đi làm bóng đèn chứ.
"Quan hệ giữa hai người từ lúc nào lại tốt như vậy?" Phong Dao Tình vén màn xe lên, hướng phía bên ngoài nhìn một cái, ý cười dịu dàng ở giữa đôi lông mày "Tử Vân, muội cùng nàng ấy đi cùng một đường đi."
Tăng Tử Vân: Ai với nàng ta quan hệ tốt chứ? Bọn muội căn bản là không quen biết!
Nhưng mà Thẩm Vãn Tình căn bản không cho nàng cơ hội giải thích, cứ như thế kéo nàng ta lên trên xe, tiện thể lôi theo Tạ Vô Diễn đang đứng bên cạnh xem kịch.
Thế là, chiếc xe ngựa này xuất hiện tình cảnh vô cùng kì lạ.
Suốt chặng đường Tăng Tử Vân đều không chịu thua kém, ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ căn bản không cho Thẩm Vãn Tình sắc mặt.
Tạ Vô Diễn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đôi môi mỏng mím chặt, một lời cũng không nói.
Chim bồ câu thì là dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thẩm Vãn Tình, nhưng lại không dám phát ra âm thanh vì sợ làm ồn khiến Tạ Vô Diễn tỉnh. Chỉ có thể thử thông qua ánh mắt khiến Thẩm Vãn Tình cảm thấy nhục nhã hổ thẹn.
Nhưng mà Thẩm Vãn Tình lại vui vẻ đến ngây ngất, cô một mình nhàn nhã nhìn sách tranh ở trên người mình, ăn điểm tâm đã được chuẩn bị tốt trên xe, thuận tiện uống ực ực ực nước cam đặc chế của Huyền Thiên Các mà cô đã dặn đầu bếp chuẩn bị tốt từ trước.
Lúc lâu sau, Thẩm Vãn Tình nghe thấy bên cạnh có chút tiếng động.
Cô căn bản không để ý, cầm bánh cắn một miếng, sau đó đưa tay lên lật một trang sách.
Cho đến khi hơi thở đó cách càng ngày càng gần, dường như nhẹ nhàng phả bên tai của Thẩm Vãn Tình, khiến cô không thể dễ dàng lờ đi.
Cô quay đầu lại, ngước mắt lên liền đập vào đáy mắt không chút gợn sóng của Tạ Vô Diễn.
Không biết là vừa mới ngủ dậy, hay là nguyên do nào khác, tơ máu trong mắt của Tạ Vô Diễn có thể thấy rõ ràng, nhưng lại không hiện ra một chút sa sút tinh thần nào, trái lại thấy luồng thù địch khiến người khác không rét mà run.
Thẩm Vãn Tình đã rất lâu không nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, ngơ ngác một chút không phản ứng lại. Lại nhìn hắn nửa ngày cũng không nói chuyện, vậy là khó xử nuốt xuống một ngụm nước bọt, thử hóa giải khó xử mà chỉ tay xuống bánh ngọt: "Ăn không?"
Tạ Vô Diễn cứ như thế nhìn cô, không nói muốn, cũng không nói không muốn.
Có lẽ là bị nhìn chằm chằm nên có chút sợ hãi, Thẩm Vãn Tình dứt khoát cầm miếng bánh đưa lên trước mặt hắn.
Lại là một đoạn trầm mặc dài đằng đẵng.
Đôi đồng tử đen kịt rõ ràng của Tạ Vô Diễn không có một chút cảm xúc gì, lại có thể khiến cho người ta cảm thấy sởn gai ốc, không sao nói rõ được. Hắn ngừng lại một lúc lâu, sau đó mới chậm rì rì mà dịch chuyển tầm mắt, cúi đầu xuống, cắn một miếng bánh trong tay của Thẩm Vãn Tình.
Nhai kỹ, nuốt xuống, ngay cả chuyển động của yết hầu cũng cực kì từ tốn chậm rãi.
Thẩm Vãn Tình ngơ ngác.
Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại.
Âm thanh của Kỷ Phi Thần chuyền đến, ngay sau đó màn cửa bị vén lên: "Tạ công tử, phía trước hình như xuất hiện chút tình hình."
Dường như cùng lúc màn cửa sổ vén lên, ác khí nơi đáy mắt của Tạ Vô Diễn tiêu tan không còn chút gì nữa.
"Ừ, ta cùng huynh đi xem xem." Hắn đứng dậy.
Tăng Tử Vân vừa nhìn thấy Kỷ Phi Thần, đôi mắt khẽ sáng, lập tức mở miệng nói: "Kỷ đại ca, muội muốn đi cùng huynh."
Thẩm Vãn Tình nhanh tay nhanh mắt kéo người trở về.
Cùng Tăng Tử Vân luyện kiếm lâu như vậy, cái người này rốt cuộc là có bao nhiêu không biết nặng nhẹ, cô trong lòng biết rõ.
Nếu như thật sự gặp phải chuyện gì, thì điều đầu tiên mà Kỷ Phi Thần cân nhắc tám phần mười sẽ là anh hùng cứu mĩ nhân.
Kỷ Phi Thần đương nhiên cũng biết đạo lí này, nhíu mày nói: "Tiểu Vân, muội ở trong xe đi."
Sắc mặt Tăng Tử Vân tụt xuống, ôm lấy cánh tay một bộ buồn bực.
Sau khi hai người rời đi được một lúc, Tăng Tử Vân cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, trợn mắt nhìn Thẩm Vãn Tình một cái, mở miệng nói: "Này, ngươi thích Kỷ đại ca đúng không hả?"
Thẩm Vãn Tình: "?"
"Đừng có làm bộ làm tịch nữa." Tăng Tử Vân dựng thẳng ngón tay, nói năng hùng hổ đầy lí lẽ: "Ta đã sớm nghe nói ngươi ở khắp nơi ngáng chân Phong tỷ tỷ rồi, ngày ngày đều ở trước mặt Kỷ đại ca bày ra bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu. Hiện tại chính là đố kị quan hệ giữa ta với Kỷ đại ca rất tốt, vì thế mới ở mọi nơi ngăn cản ta với Kỷ đại ca ở cùng một chỗ."
Thẩm Vãn Tình lười phản ứng với nàng, qua loa tùy tiện nói một câu: "không có."
"Không có?" Giọng nói của Tăng Tử Vân càng thêm âm dương quái khí,"Hừ, đợi tí nữa ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi với Phong tỷ tỷ."
Lời nói này rốt cuộc cũng khiến Thẩm Vãn Tình ngước mắt lên, cô hít sâu một hơi, quay đầu lại, lộ ra nụ cười nhẹ: "Ngươi hiểu lầm rồi, Tăng cô nương, ta đã có người mình thích rồi."
"Người ngươi thích?" Tăng Tử Vân một mặt không tin "Ai?"
Câu hỏi này thật sự khiến Thẩm Vãn Tình nghẹn lại.
Từ lúc bản thân cô xuyên sách đến bây giờ, chỉ quen biết có vài người.
Lật qua lật lại nghĩ ngợi mấy lần, đáng tin cậy nhất, người được chọn có thể khiến Tăng Tử Vân tin phục nhất, chỉ có một người.
"Tạ Vô Diễn." Thẩm Vãn Tình nói.
Nam phụ chính là cục gạch, thiếu chỗ nào liền đặt vào chỗ đấy.
Càng huống hồ người ta không có ở đây, dù sao cũng không nghe thấy.
"Thật sao?" Một đạo âm thanh của nam nhân chậm rì rì chuyền đến.
"Đúng đó, đúng đó." Thẩm Vãn Tình gật đầu lia lịa giống như gà con mổ thóc.
Gật đầu xong mới phát hiện điều không đúng.
Đợi đã...
Tại sao lại là giọng nói của nam nhân?