Chương 6

Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay

Tất Đồng 07-10-2023 16:08:03

Phong Dao Tình suýt chút nữa không giữ được biểu tình nghiêm túc của bản thân: "Đi dạo cho dễ tiêu?" "Đúng vậy, đúng vậy." Thẩm Vãn Tình cúi thấp đầu như gà đang mổ thóc vậy, còn không quên đổi trắng thay đen tranh công cho bản thân,"sau đó đang giữa đường thì nhìn thấy vị đại hiệp này, nhìn hắn thương thế quá nặng ta liền ở đây trông coi đến khi hắn tỉnh lại, tỉ mỉ chăm sóc một bước cũng không rời!" Nói đến đây, còn không quên hít hít mũi, tự mình cảm động: "Cũng không cần phải cảm ơn ta, đây là việc mà người giang hồ nên làm." Cô nghĩ nghĩ, dù sao thời gian Tạ Vô Diễn tỉnh lại cũng không tính là quá sớm, bừa bãi bồi thêm thái độ quả quyết một chút, không chừng còn có thể kiến cho người khác bớt đi chút hoài nghi. Nghĩ về hướng có lợi, chẳng may cái tên phản diện này IQ khả năng không được cao như vậy đi? Tạ Vô Diễn bỗng cười thấp một tiếng, lồng ngực khẽ rung, rõ ràng là đang cười, nhưng cảm xúc trong mắt lại khiến người ta không rét mà run. Một lúc lâu sau, mới kéo dài âm cuối, nói rõ từng chữ: "ưm, đa tạ cô nương, Tạ mỗ sau này ắt phải lấy ân báo đáp." Thẩm Vãn Tình tự động phiên dịch một chút lời của Tạ Vô Diễn, nghe như là cảm ơn, nhưng từ ngữ khí có thể nghe ra được, rõ ràng là "ngươi đêm nay chết chắc rồi". Thôi được rồi, không đánh lừa xung quanh. IQ của phản diện vẫn là bình thường mà. Như thế, hành động ám sát mà Thẩm Vãn Tình dày công tính kế liền thất bại tàn nhẫn như vậy. Không chỉ như thế, còn bị tổn thất nghiêm trọng, thành công đem tên của mình ghi vào danh sách ám sát của Đại Ma Vương. Khi đang đi theo tiểu phân đội của Phong Dao Tình về Huyền Thiên Các, Thẩm Vãn Tình vẫn không quên đem theo chiếc dao đáng thương hề hề đang cắm trên đất của mình theo. Nghĩ nghĩ, dẫu sao thì cũng vũ khí đầu tiên thiếu "một" chút chút nữa là có thể thành công ám sát Đại Ma Vương rồi, vẫn là thu về được chút giá trị. Trong khi Phong Dao Tình giúp Tạ Vô Diễn trị thương, thì trong đầu Thẩm Vãn Tình đang nổi giông bão, suy nghĩ xem mình còn có chút hi vọng nào lấy hảo cảm của tên phản diện này kéo trở lại hay không. Vạn nhất đêm nay vừa mới chợp mắt, Tạ Vô Diễn lại chạy đến đây bóp nát cổ mình, vậy đường đường chính chính là một người xuyên sách, thể nghiệm của cô cũng quá ít ỏi rồi đi. Cuối cùng, nửa tiếng sau trôi qua, rốt cuộc Phong Dao Tình cũng đi ra khỏi phòng. Thẩm Vãn Tình tiến về phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Thương thế của Tạ công tử như nào rồi?" Mặc dù Phong Dao Tình chẳng ưa gì Thẩm Vãn Tình, nhưng dù sao người cũng là do cô nhặt về, vì thế vẫn nên thu lại tính khí trả lời: "Khóa Tâm Chú mặc dù vẫn chưa được giải trừ, nhưng đã không còn trở ngại lớn, từ từ điều dưỡng là được." "Thật sự là không còn trở ngại lớn gì à?" Thẩm vãn Tình ôm lấy chút hi vọng: "Một chút vết thương có khả năng nguy hiểm đến tính mạng cũng không còn?" Phong Dao tình nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Ta đích thân giúp hắn trị liệu." "Vậy ngươi sẽ bị thất thủ không?" Phong Dao Tình tức đến cười thành tiếng: "Thẩm cô nương yên tâm, ta từ trước đến nay chưa từng thất thủ." Thẩm Hoán Tình: "..." rớt nước mắt. Chính là vì ngươi không thất thủ nên ta mới không yên tâm đó. Sự tình biến thành khó giải quyết rồi. Thẩm Vãn Tình tỉ mỉ suy nghĩ, cảm thấy mặc dù quan hệ giữa mình và Phong Dao Tình không được tốt, nhưng vẫn có thể nói bóng nói gió nhắc nhở nàng cảnh giác Tạ Vô Diễn. "Phong tỷ tỷ, ngươi nghĩ xem, trên núi phòng bị nghiêm ngặt như vậy, ngươi nói tại sao hắn có thể..." "Ngươi nói đúng, có thể có loại dũng khí liều lĩnh xông vào Huyền Thiên Các như vậy, còn có thể vì những đứa trẻ vô tội mà kết thù với Yêu Đạo đồng thời kiên trì gắng gượng chống đỡ lại khóa tâm chú, chịu thiệt vì lợi ích của người khác." Ngữ khí của Phong Dao Tình tràn ngập sự khâm phục: "đây mới thật sự là người hiệp nghĩa." Nói xong, liền phất tay áo, quay người rời đi. Mình nói đúng? Mình nói cái gì mà đúng vậy? Thẩm Vãn Tình trầm mặc. Gánh không nổi, thật sự gánh không nổi. Cô nhìn theo bóng lưng của Phong Dao Tình, cảm giác mệt mỏi rã rời cuồn cuộn trong lòng. Đây mới được nửa tiếng, nữ chính tại sao lại bị cái tên phản diện này tẩy não rồi? Cô nghĩ nghĩ, tuy rằng Tạ Vô Diễn hoài nghi mình, nhưng dẫu sao thì người vẫn ở trong Huyền Thiên Các, sẽ không làm ra chuyện gì xung động đâu. Càng huống hồ hắn ta muốn tìm cách đạt được sự tín nhiệm của nhân vật chính, vì thế đoạn thời gian này sẽ càng thận trọng. Với lại mặc dù phía nữ chính chưa thông suốt, nhưng Kỷ Phi Thần là nam chính, độ nhạy bén khẳng định là cao hơn. Đối với chuyện đột nhiên có động vật giống đực xuất hiện bên cạnh lão bà của mình, sẽ càng ôm thêm địch ý. Thẩm Vãn Tình bấm bấm tay tính toán, còn cách mấy hôm nữa, là Kỷ Phi Thần đem thuốc trở về rồi. Nhưng không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất. Thẩm Vãn Tình suy nghĩ cả buổi tối, tìm giấy với bút, lặng lẽ viết lên một hàng chữ "nếu như ta chết rồi, hung thủ chính là Tạ Vô Diễn.", sau đó nhét xuống dưới đệm của mình. Sau đó liền hài lòng thỏa dạ đắp chăn đi ngủ. Mạng đổi mạng, kể cả bản thân biết thành khói rắm cũng phải đem hắn theo cùng. Nửa đêm canh ba, Tạ Vô Diễn mở mắt. Hắn chống thân ngồi dậy, dựa sát vào mép giường, đôi tay thả lỏng đặt trên đầu gối, sau đó nhắm mắt lại, đầu nhẹ nhàng ngả về phía sau. Những vết máu của khóa tâm chú đó trải khắp toàn thân trên dưới, với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy từng chút từng chút loãng ra, cho đến hóa thành một chút khói xanh tụ lại ở đầu ngón tay, nhẹ ngàng động một chút, liền theo gió tan đi. Tạ Vô Diễn mở ra mí mắt, trong đôi con ngươi đỏ ngầu toàn là hàn ý, cùng với dáng vẻ khiêm tốn dịu dàng lúc nãy như hai con người khác nhau. Hắn giơ tay lên, khớp tay gập lại, gõ gõ vào cột giường. Gió động, ngọn lửa của cây nến trên bàn chớp lại chớp. Một lúc sau, ngọn lửa của cây nến trong phút chốc liền dập tắt, một đạo gió mạnh mẽ ập đến, xông thắng về phía của Tạ Vô Diễn. Khí thế đùng đùng hung dữ, nhưng khi cách hắn chỉ còn một tấc thì bỗng nhiên im bặt. Tiếp đó, trong không gian dường như sinh ra một bức chắn vô hình, yêu lực mở ra liên miên không dứt, cuối cùng tích tụ thành một đạo lửa sáng, mãnh liệt nứt ra bốn phía. Một con quỷ nhanh chóng xuất hiện, người nó trên dưới toàn là lửa, gương mặt méo mó, nhìn cực kỳ đau đớn. Như dù cho có vùng vẫy kêu gào như thế nào, đều không thể phát ra một âm thanh nào cả. Tạ Vô Diẽn mí mắt cũng không thèm động. Thậm chí tầm mắt của hắn cũng không thay đổi, chỉ là ung dung thong thả khoác áo lên người, phất phất cổ áo, sau đó đứng dậy. Khi đi qua con quỷ tốc hành kia, ngọn lửa nhanh chóng trở nên càng mãnh liệt, trong phút chống liền đem nó đốt thành tro, ngưng tụ lại thành một đạo quỷ khí, chui vào trong cơ thể của Tạ Vô Diễn. Thật phiền. Lần xuất quan này, ngược lại dẫn đến không ít trùng bọ không biết tự lượng sức mình. Ngươi nói xem mấy con quỷ này gan có bao nhiêu lớn, mới cảm thấy chỉ dựa vào chút tu vi đó, còn thật sự có thể đả thương đến một ngón tay của hắn? Nhưng nói đến không biết tự lượng sức mình. Hắn dừng bước chân, đôi mắt khẽ híp. Còn có một người cực kì lớn gan. Tạ Vô Diễn căn bản không cần phải nghe ngóng, cũng có thể thông qua hơi thở sắc bén cảm nhận được cái cô nương không rõ sống chết kia đang ở trong gian phòng nào. Nằm ngoài dự đoán chính là, cô ta ngủ cũng thật ngon. Trên eo quấn một vòng chăn, một nửa rơi xuống đất, trong lòng còn ôm một cái gối, nằm nghiêng ở trên giường, cực kỳ an nhàn. Tạ Vô Diễn nhíu lại lông mày. Sao lại có tiểu cô nương tướng ngủ khó coi như thế chứ? Hắn đưa tay ra, ngón tay khẽ ấn giữ trán của Thẩm Vãn Tình. Không ngoài dự đoán, bắt đầu từ lúc cách tay dính phải một giọt máu của cô, Tạ Vô Diễn liền có thể cảm nhận được cô là trời sinh có linh hồn thuần khiết đặc thù. Thân thể như thế này cùng với linh hồn rèn luyện ra vũ khí, có thể khiến cho yêu lực càng thêm lớn mạnh. Nói đơn giản, chính là một vật liệu cực kì thích hợp dùng để tế kiếm. Nhưng thân thể như thế này, cũng có một khuyết điểm chí mạng. Đó chính là nhất định phải tế sống. Bắt buộc phải đem người sống đưa vào lò kiếm, kiếm và người mới có thể dung nạp được với nhau. Vì thế, tiểu cô nương này mệnh cũng thật lớn, vẫn phải dưỡng đã.