Nghĩa Từ đại sư vung tay, một con huyết hồng hạc xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta.
Huyết hạc là đồ vật dùng để truyền tin của Thiên Đạo Cung.
Thẩm Vãn Tình nắm chặt kiếm trong tay, bởi vì dùng sức quá mạnh mà máu tươi ứa ra chảy dọc từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, sau đó ánh lửa bùng lên. Kiếm bay vụt ra khỏi tay cô, Nghĩa Từ đại sư nghiêng người tránh né nhưng vẫn bị cắt một đường vào cánh tay. Máu tươi bắt lửa nháy mắt đốt cháy cánh tay ông ta rồi thiêu luôn con huyết hạc kia thành tro bụi.
Cô không thể để người của Thiên Đạo cung biết được thân phận của Tạ Vô Diễn.
"Cô có biết bây giờ cô đang làm gì không? Cô có biết thiên hạ sẽ có bao nhiêu người chết vì sự ích kỷ này của cô không?"
"Trên đời này có nhiều người như vậy..." Thẩm Vãn Tình nói: "Nếu ai sống ai chết ta cũng phải quan tâm thì mệt lắm."
Nghĩa Từ đại sư ấn lên miệng vết thương, máu theo kẽ tay không ngừng chảy ra, ông ta phải dùng thiền trượng chống đỡ cơ thể, lồng ngực phập phồng, linh lực vừa rồi bị nhát kiếm kia đâm trúng mà tiêu tán cũng dần dần tụ lại.
Ông ta đứng lên, phất tay, thiền trượng bay lên trời, vô số ánh vàng rực rỡ tập trung về phía hắn.
"Thẩm cô nương, muốn giết chết ta không dễ dàng như vậy đâu."
Máu của Thẩm Vãn Tình quả thật có thể tăng thêm uy lực cho nhát kiếm kia nhưng đó chỉ là nhân lúc ông ta sơ ý nên cô mới có thể thành công. Nếu thật sự đánh tay đôi thật với người có tu vi cao hơn cô mấy tầng như Nghĩa Từ đại sư thì quả thật đến cơ hội chạm đến ông ta cô còn không có.
"Trừ phi cô dùng thuật thiêu huyết." Tuy rằng cánh tay Nghĩa Từ đại sư có vẻ máu me đầm đìa nhưng linh lực đã khôi phục được phân nửa: "Thẩm cô nương sẽ dùng đến nó sao?"
Nếu cô dùng thuật thiêu huyết, chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của Thiên Đạo cung.
Không đợi Thẩm Vãn Tình trả lời, thiền trượng gõ thật mạnh trên mặt đất, nháy mắt ánh sáng vàng ban nãy rơi xuống đất như mưa, mặt đất nứt ra vô số khe hở. Thoáng cái núi rừng rung chuyển, vô số ánh sáng vàng tụ thành một cái lưỡi hái chém qua phía sườn người cô.
Ánh sáng kia quá chói mắt, Thẩm Vãn Tình chỉ thấy trước mắt trắng xóa. Nhưng cô vẫn bình tĩnh dựa vào trực giác của mình triệu hồi bội kiếm, ngón trỏ chống vào thân kiếm, dùng linh lực tụ thành một cái lá chắn.
Kim quang thế tới rào rạt, thế công hung hãn khác thường, chúng liên tiếp lao về phía cô, mỗi lần va chạm đều có thể nghe thấy tiếng lá chắn nứt vỡ vô cùng rõ ràng, tựa hồ một hai phải ép cô dùng đến thuật thiêu huyết.
Mây đen vần vũ dần dần che khuất ánh trăng, lát sau sấm cũng nổi lên. Đợt công kích đột nhiên dừng lại, nhưng chưa kịp để cô thở phào một hơi thì những điểm sáng kia lại tụ lại một lần nữa, sau đó loáng một cái đã bổ về hướng Thẩm Vãn Tình như một tia chớp.
Nói thật cô cũng không chắc là mình có thể đỡ được đòn này hay không.
"Xoạt..."
Một bóng người xuất hiện trước mặt cô.
Tóc đen tung bay, người kia không hề do dự mà đón lấy tia sáng kia, mặc dù chằng chịt ấn ký phong ấn đỏ lòm ngoằn ngoèo như mạng nhện nhưng cánh tay vẫn rắn chắc vững vàng như cũ. Hắn cứ như vậy giơ tay nghênh đón tia sáng được tạo thành từ linh lực sắc như lưỡi dao kia, sau đó đột ngột bẻ gãy nó.
Sức mạnh khổng lồ lập tức nổ tung, Thẩm Vãn Tình ở trong một không gian trắng xóa mơ hồ nhìn thấy sức mạnh kia giống như điện lưu chui vào trong cánh tay Tạ Vô Diễn, chạy dọc theo mạch máu của hắn rồi vỡ ra thành vô số vết thương.
Tạ Vô Diễn ở trong ngày trăng tròn không thể vận công, nếu hắn tiếp nhận sức mạnh này như vậy, không chết là phúc phận của hắn, nhưng cánh tay này hơn phân nửa là sẽ bị tàn phế.
"Tạ Vô Diễn!"
Thẩm Vãn Tình theo bản năng muốn nắm lấy tay hắn.
"Không sao đâu."
Tạ Vô Diễn hơi nghiêng người sang bên, cô có thể nhìn thấy hai tròng mắt của hắn lại biến thành màu đỏ sậm vì chống cự chú thuật phong ấn, nhưng chưa kịp làm gì thì cô đã bị hắn lấy tay túm gáy ấn vào trong lòng mình, giống như hắn không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ bị thương của mình vậy.
"Tạ Vô Diễn."
"Đừng nhìn."
Nghĩa Từ đại sư không cho Tạ Vô Diễn thời gian để khôi phục. Ông ta nghĩ rằng phải nhân cơ hội ma đầu này bị chú thuật phong ấn khống chế mà làm hắn trọng thương. Nhưng ông ta còn chưa kịp ra tay thì giây tiếp theo, lồng ngực đã bị một sức mạnh khổng lồ đục thành một cái lỗ, lục phủ ngũ tạng bị nghiền nát bét.
Nghĩa Từ đại sư vừa kinh ngạc vừa sợ hãi mà trợn mắt lên nhìn Tạ Vô Diễn.
Tạ Vô Diễn trước mắt ông ta vô cùng bình tĩnh, linh lực chấn động làm tung bay trường bào và mái tóc đen của hắn, dần dần tiếng gió bốn phía cũng ngừng lại giữa không trung.
Huyền Điểu nhìn vừa rồi đã được chứng kiến tất cả. Nó đập cánh, sốt ruột gào lên: "Điện hạ!"
Thẩm Vãn Tình nghe thấy giọng nói thảng thốt của nó thì ngẩng đầu lên muốn nhìn xem chuyện gì nhưng lại bị Tạ Vô Diễn ấn lại, cô hoàn toàn không thể động đậy.
Nghĩa Từ đại sư nói: "Không thể nào! Rõ ràng ngươi không thể tiếp tục dùng loại bí thuật này nữa, nếu tiếp tục dùng ngươi nhất định sẽ..."
"Thế thì sao?"
"Ngươi đang tự tìm đường chết đấy."
"Có phải ta còn cần cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta nữa không?"
Giống như vừa nghe được một câu chuyện hài hước, Nghĩa Từ đại sư phá lên cười, nhưng bây giờ ông ta quá yếu ớt, tiếng cười mắc kẹt trong cổ họng nghe có vẻ vô cùng quái dị.
"Ngươi sẽ chết." Ông ta nói: "Không cần chờ người của Thiên Đạo cung tới giết ngươi, ngươi sẽ chết trong tay chính mình. Tạ Vô Diễn, ngươi..."
Ông ta còn chưa nói hết câu, tiếng xương cốt vỡ vụn đã vang lên rất rõ ràng, giọng nói của Nghĩa Từ đại sư bỗng nhiên im bặt. Có vẻ ông ta đã bị Tạ Vô Diễn giết chết.
Thẩm Vãn Tình chống tay lên ngực Tạ Vô Diễn ngực để vùng ra nhưng lại bị ấn về một lần nữa.
"Đợi một lát."
Giọng nói của hắn nhuốm màu mệt mỏi, hình như đang cố đè nén cái gì đó.
Thẩm Vãn Tình không nhìn thấy hắn nhưng có thể cảm nhận được trong nháy mắt cơ thể của hắn nóng đến mức có thể đốt cô thành tro.
Như vậy không bình thường.
Cơ thể Tạ Vô Diễn trước nay đều lạnh như băng, nhiệt độ cao như thiêu như đốt giống như vậy là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
"Tạ Vô Diễn, huynh buông ta ra." Thẩm Vãn Tình đột nhiên thấy bất an, cô vốn định dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng lại lo lắng chạm đến vết thương trên người hắn nên lại do dự: "Ta đếm ba tiếng, ba..."
Tạ Vô Diễn: "Nghe lời ta."
Thẩm Vãn Tình đỏ mắt: "Sao ta phải nghe lời huynh chứ!"
Nhưng cho dù cô nói thế nào, dù cho dùng hết tất cả các chiêu, từ tức tối muốn hộc máu hay làm nũng thì Tạ Vô Diễn cũng không buông tay.
Ước chừng mười lăm phút sau Tạ Vô Diễn mới thả cô ra: "Được rồi."
Sắc mặt của hắn hình như trắng hơn lúc nãy một chút, tròng mắt đỏ sậm giờ cũng đã trở về như ban đầu, trừ việc nhìn trông hơi dại ra thì không có gì thay đổi cả. Cánh tay vốn dĩ máu thịt be bét cũng đã hồi phục với tốc độ nhanh dị thường.
Thẩm Vãn Tình: "Ban nãy huynh vừa làm gì?"
Tạ Vô Diễn cười nhẹ: "Sao, ta việc gì phải nói cho nàng biết?"
Thẩm Vãn Tình đột nhiên thấy cơn tức giận vọt thẳng lên não. Cô quay phắt lại nhìn Huyền Điểu, hỏi nó: "Ban nãy hắn vừa làm gì?" Cô còn nói thêm một câu uy hiếp nó: "Nếu mi không nói thật thì về sau đừng đến phòng ta ăn ké điểm tâm nữa."
Huyền Điểu choáng váng, nó thật cẩn thận nhìn sang điện hạ nhà mình.
Tạ Vô Diễn híp mắt, tựa hồ như đang cảnh cáo.
Vì thế Huyền Điểu chỉ đành nói: "Ta mù rồi."
Chủ tớ một lòng.
Thẩm Vãn Tình không biết rốt cuộc là mình đang bực bội cái gì nhưng lại không thể nổi giận với Tạ Vô Diễn nên chỉ có thể lôi một đống thuốc trị ngoại thương ra từ trong túi gấm, không nói một lời mà bôi cho hắn rồi quấn băng lên.
"Nàng đang tức giận với ai thế?" Tạ Vô Diễn nhìn cô, hơi nhăn mày, hắn xuýt xoa một tiếng, cảm thấy hơi buồn cười: "Mạnh tay quá."
Người này sao lại như vậy chứ!
Rõ ràng mình bị trọng thương còn làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng giờ lại ra vẻ như không có việc gì mà cà lơ phất phơ nói giỡn với cô.
Thẩm Vãn Tình nhớ tới lời của Nghĩa Từ đại sư.
Giọng điệu của ông ta không phải như đang nói đùa, cũng không phải đang tuyệt vọng mà rõ ràng là vui không kể xiết, giống như Tạ Vô Diễn thật sự có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào vậy.
Nghĩ đến đây, cô thấy sống mũi cay cay, một giọt nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.
Tạ Vô Diễn thu lại ý cười trên mặt: "Này."
Thẩm Vãn Tình không hé răng, cúi đầu không nói một lời mà quấn băng cho hắn.
Tạ Vô Diễn nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mình: "Khóc cái gì?"
"Ai cần huynh lo."
Thẩm Vãn Tình tức giận đến mức quai hàm bạnh ra. Cô chun mũi hít hít, hốc mắt vẫn đỏ, hùng hổ như một con mèo con xù lông: "Ta việc gì phải nói cho huynh biết?"
Nói xong, cô lại cúi xuống tiếp tục băng bó cho hắn.
Hai người không hẹn mà cùng mà im lặng, không gian yên tĩnh đến mức tiếng gió thổi qua cũng vô cũng rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, Tạ Vô Diễn đột nhiên nói: "Ta sẽ không chết."
Thẩm Vãn Tình khựng lại hồi lâu, nhưng lát sau lại nhanh chóng ra vẻ không để ý nói: "Ai thèm quan tâm đến huynh." Cô cột chắc vòng băng vải cuối cùng, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Huynh không lừa ta đấy chứ?"
"Ừ." Tạ Vô Diễn nói: "Ta không lừa nàng."
Một lời hứa bâng quơ lại có thể làm cho tâm trạng u ám của Thẩm Vãn Tình đột nhiên trở nên tốt hơn. Tâm trạng vừa tốt lên một chút, cô xuống tay cũng nhẹ hơn, cuối cùng còn tiện tay cột cho Tạ Vô Diễn một cái nơ bướm vô cùng xinh đẹp, sau đó chuẩn bị dìu hắn đứng lên.
Tạ Vô Diễn nhìn cái nơ con bướm thắt trên tay mình, yên lặng một hồi rồi đột nhiên đưa tay ra giữ lấy cánh tay Thẩm Vãn Tình.
"Làm gì đấy?"
"Ta nghe thấy rồi."
Thẩm Vãn Tình vẫn chưa nảy số ra hắn nhắc đến chuyện gì: "Huynh nghe thấy cái gì?"
"Tất cả." Tạ Vô Diễn nói: "Ta nghe thấy hết những lời nàng nói ban nãy rồi, ta chỉ không mở mắt ra thôi."
Ban nãy?
Thẩm Vãn Tình hồi tưởng lại xem ban nãy mình vừa nói cái gì.
Đợi đã!
Chẳng lẽ là...
Tạ Vô Diễn: "Ta nghe thấy nàng nói nàng thích ta."
Thẩm Vãn Tình: Chếc tôi.
Cô nhảy giật ra một quãng xa, khuôn mặt choáng cái đỏ lựng, hoảng loạn phun ra một tràng: "Không phải kiểu thích đó, thích có nhiều loại khác nhau! Ý của ta là ta chỉ hơi thích huynh nhiều hơn so với người bình thường một chút! Dù sao thì cũng rất phức tạp, không phải là kiểu thích kia, huynh không được nghĩ ngợi lung tung, huynh mau quên hết đi!"
"Ừ." Tạ Vô Diễn gật đầu,"Ta hiểu rồi."
Như vậy là thuyết phục được rồi sao?
Thẩm Vãn Tình cẩn thận tới gần hắn: "Huynh hiểu rồi sao?"
"Ừ." Tạ Vô Diễn vươn tay: "Đỡ ta lên đi."
Thẩm Vãn Tình cảm thấy hôm nay Tạ Vô Diễn vô cùng nghe lời cô. Cô kinh ngạc vài giây rồi bước lên đỡ lấy tay hắn, chuẩn bị dìu hắn đứng lên.
Tạ Vô Diễn nắm chặt tay cô, sau đó kéo cô một cái.
Cơ hồ không có bất cứ cơ hội nào để phản kháng, Thẩm Vãn Tình đã nằm gọn trong lồng ngực của hắn.
"Thích hơn so với người bình thường?"
"... Đúng vậy, khoan đã huynh ôm ta chặt quá."
Không đợi Thẩm Vãn Tình nói cho hết lời, Tạ Vô Diễn không kiên nhẫn mà dùng tay nâng đầu cô lên, một cánh tay khác siết chặt eo cô, cúi người xuống.
Cho dù xung quanh máu chảy lênh láng, thỉnh thoảng còn có vài tiếng quỷ tru, giờ khắc này tất cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hai trái tim đang đập dồn dập thì không thể nghe thấy thêm gì nữa.
Nhưng khi Tạ Vô Diễn gần chạm đến cánh môi cô, hắn lại đột nhiên chuyển hướng, sau đó nhẹ nhàng cắn lên vành tai cô.
Giọng nói của hắn có ý cười xấu xa: "Tại sao nàng lại đỏ mặt?"
Thẩm Vãn Tình: Đệch.
Lần sau nếu muốn cứu chữa cho người này nhất định phải đánh hắn bất tỉnh trước đã.
Huyền Điểu cô độc đứng giúp này hai người xua đuổi cô hồn dã quỷ không ngừng bò tới gần mà đáy lòng rơi lệ.
Điện hạ ngài chỉ để ý nàng đỏ mặt chứ không để bụng Điểu Điểu có đau hay không!!