Thẩm Vãn Tình cảm thấy không nói nên lời.
Cô quay đầu lại, nhìn chằm vào mắt của Tăng Tử Vân một cách nghiêm túc, Tăng Tử Vân cũng nghiêm túc mà nhìn cô.
Bầu không khí rơi vào khoảng giằng co hồi lâu.
Cuối cùng, Thẩm Vãn Tình thời dài một hơi, vươn tay đặt lên vai của Tăng Tử Vân, sốt sắng khuyên nàng: "Tốt hơn là ngươi nên từ bỏ."
Sắc mặt Tăng Tử Vân thay đổi, mắt đỏ lên vì tức giận: "Ngươi xem thường ta?"... Không, sao ngươi lại tự bổ não mà đi đến kết luận này.
"Ý của ta là," Thẩm Vãn Tình cố gắng giải thích,"Tạ Vô Diễn không phải là loại người mà ngươi có thể tiếp cận."
Tăng Tử Vân cắn răng, tay nắm chặt: "Cho nên hiện tại ngươi đang uy hiếp ta đúng không?"
Thẩm Vãn Tình cảm thấy có chút khó nói cho người này hiểu: "Ta không có..."
"Không cần phải giải thích!"
Tăng Tử Vân đẩy tay Thẩm Vãn Tình ra, giọng điệu lạnh lùng: "Dù người có ngăn cản thế nào, ta cũng sẽ không từ bỏ, ý niệm này của người liền chết đi. Nhân đây, ta khuyên ngươi, bất kể ngươi không từ thủ đoạn nào bám lấy Tạ công tử, hắn cũng sẽ không thích ngươi."
Nói xong, nàng ta giậm chân, quay đầu bỏ đi.
Nhìn bóng lưng Tăng Tử Vân rời đi, Thẩm Vãn Tình rơi vào trầm tư.
Sao cô cảm thấy khung cảnh này vô cùng quen thuộc.
Giống như một cô nhóc ngốc nghếch, đáng yêu theo đuổi nam thần, sau đó bị nữ phụ độc ác ra tay ngăn cản: "Ngươi nhanh chóng từ bỏ đi, hắn không phải là người ngươi có thể tiếp cận."... Vòng đi vòng lại thì cô vẫn là nữ phụ độc ác.
"Vãn Tình, sao muội lại đứng ngốc ở đó?" Nghe thấy tiếng động mà đến, Kỷ Phi Thần khẽ gọi một câu.
Thẩm Vãn Tình đáp lại, lon ton chạy đến bên bàn ngồi xuống.
Kỷ Phi Thần múc một bát canh gà đặt trước mặt cô, hắn có chút đau lòng gảy gảy tóc che trên trán cô, cau mày nói: "Vất vả cho muội, mấy ngày nay muội gầy không ít."
Thẩm Vãn Tình – người đã tăng lên bốn cân, suýt chút nữa không thể mặc vừa váy, xấu hổ đến mức muốn vùi đầu vào bát.
Thực sự, chỉ có người thân mới luôn nghĩ rằng bạn gầy.
Kỷ Phi Thần nhìn cô với ánh mắt "người gầy" lúc đầu thì cảm thấy đau lòng, sau lại cảm thấy tự tránh, hắn điên cuồng gắp thức ăn vào bát của cô, cho đến khi chồng thành một núi nhỏ.
Thẩm Vãn Tình ngồi bên cạnh cầm đũa, cảm thấy xấu hổ vì cuộc sống cơm bưng tận miệng, vì vậy cô cũng bày tỏ lời cảm ơn bằng cách gắp lại chút đồ ăn cho Kỷ Phi Thần.
Thế là tình cảnh trở thành hai người bọn họ không ngừng gắp thức ăn cho nhau, thức ăn trong bát đều bất động...
"Muội muội vất vả, muội muội ăn nhiều chút."
"Không, ca ca mới vất cả, ca ca ăn nhiều chút."
Vô cùng hài hòa nhưng cũng mười phần xấu hổ.
Nhưng nếu từ xa nhìn lại, lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất hòa hợp.
Ví dụ như đứng ở trên lầu quan sát, Tạ Vô Diễn dựa vào lan can, nhìn hai người bọn họ.
Trong tay cầm một vài trái anh đào, hắn không ăn mà ném cho Huyền Điểu ở trên vai hắn hứng, sau đó nuốt trọn vào trong bụng.
Thẩm Vãn Tình thật sự là một người biết hưởng thụ cuộc sống.
Cho dù là đang ở trong nhà trọ, cô cũng sẽ tự sắp xếp một chỗ nhỏ của riêng mình.
Trong phòng cô đều là mùi thơm của hoa cỏ, là tự mình điều chế trong những lúc nhàn rỗi, buồn chán, mùi rất dễ chịu. Chỉ cần đi một vòng trong phòng cô, trên người sẽ mang theo mùi này.
Giờ phút này, trên người Tạ Vô Diễn có dính chút mùi này, che đi mùi máu tanh, nhưng lại không hợp với hơi thở chết chóc trên người hắn.
Mà cùng lúc đó, chủ nhân của người tạo ra mùi thơm này lại đang ngồi trên bàn, cười đến vô cùng rạng rỡ, cúi đầu vui vẻ nói chuyện với người đàn ông khác.
Kỷ Phi Thần thấy khóe miệng cô dính vài thứ, bất đắc dĩ lấy khăn ra, đưa cho cô.
Thẩm Vãn Tình vươn tay ra nhận lấy, ngọt ngào nói cảm ơn.
"Bụp"
Mí mắt Tạ Vô Diễn không thèm nhấc lên, quả anh đào trong tay đã bị bóp nát.
Huyền Điểu đang há hốc miệng chuẩn bị ăn thì bị dọa cho sợ hãi, nó khó khăn nuốt nước miếng, rốt cuộc lúc này mới nhận ra tâm trạng của chủ nhân vô cùng tệ.
So với trăm năm trước đánh với lũ tu tiên giả, tâm tình của chủ nhân lúc này còn tệ hơn.
Huyền Điểu thấy rằng chỉ sợ chủ nhân của nó không nhịn được mà gây ra động tĩnh lớn, nhưng không ngờ chủ nhân lại không nói một lời mà đi thẳng vào phòng. ... Chẳng lẽ đây là bình yên trước bão táp sao.
Sau khi ăn uống no đủ, rửa mặt xong, Thẩm Vãn Tình sờ sờ bụng, mãn nguyện trở về phòng, bò lên giường quấn chăn bông, lấy thoại bản từ trong gối ra, chuẩn bị đọc trước khi đi ngủ.
Đọc được một lát, cô đã cảm thấy hơi buồn ngủ.
Mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi.
Vì vậy khi Tạ Vô Diễn vào phòng liền nhìn thấy cô đang nằm trên giường với tư thế ngủ vô cùng kỳ lạ, dưới chân đạp cái gối, chăn trên người chỉ che một nửa cơ thể, trên mặt là một cuốn sách.
Tạ Vô Diễn vươn tay, cầm sách lên, liếc mắt nhìn qua.
Bên trong viết, Thượng Quan Tình rút ra kiếm Lăng Tuyết, trong chốc lát núi băng cùng mặt đất rung chuyển. Sức mạnh tinh thần cường đại của nàng khiến Ma quân Nam Cung cảm thấy khiếp đảm. Nàng dứt khoát cầm kiếm chém đứt đầu Ma quân...
Sách quỷ gì đây.
Ngón tay Tạ Vô Diễn khẽ động, dứt khoát đốt nó thành tro.
Làm xong việc này, hắn ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn Thẩm Vãn Tình nằm chỏng vó trên giường, ngủ vô cùng ngon lành.
Thẩm Vãn Tình ngủ rất ngon.
Hiện tại trời đã vào hè, thời tiết cũng dần trở nên oi bức, cho dù cô chỉ đắp hờ chăn nhưng cô luôn cảm nhận được một luồng không khí oi bức bao trùm toàn thân, khiến người ta ngủ không yên.
Ngay khi cô cảm thấy khó chịu vì cái oi bức này, cô đột nhiên cảm thấy một luồng không khí lạnh truyền tới.
Gần như theo bản năng, cô hướng về phía lạnh cọ xát, sau đó đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo.
Nó giống như một khối băng khổng lồ làm giảm bớt cái nóng mùa hè.
Thẩm Vãn Tình hướng về phía khối băng, đầu tiên là đưa tay qua, sau đó là đầu, cuối cùng cả người co thành một khối mà dựa vào.
Thoải mái.
Thẩm Vãn Tình vô cùng dễ chịu.
Sau đó ngủ càng thêm say.
Tạ Vô Diễn rơi vào trầm tư khi nhìn thấy Thẩm Vãn Tình không hiểu tại sao lại dán lên người mình.
Tâm tình của hắn đêm này rất tồi tệ.
Vì vậy hắn định trực tiếp và nhanh gọn giày vò khiến Thẩm Vãn Tình tỉnh, giống như vô số lần trước đó.
Nhưng khi nhìn Thẩm Vãn Tình tựa như con mèo nhỏ cuộn tròn bên cạnh mình, thậm chí còn gối đầu lên đùi hắn không chịu di chuyển, Tạ Vô Diễn đột nhiên không muốn đánh thức cô.
Tạ Vô Diễn nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sau đó vươn tay muốn bóp cổ cô.
Thẩm Vãn Tình nhìn qua trông yếu đuối, một tay có thể chế trụ gần hết cổ cô, như thể chỉ cần dùng chút xíu lực là có thể dễ dàng bẻ gãy nó.
Nhưng cuối cùng, hắn không có làm như vậy.
Tay hắn chỉ nhẹ nhàng di chuyển, nhân tiện vén vài sợi tóc trên mặt cô, xoa tóc cô như một con mèo.
Thẩm Vãn Tình lầm bầm vài tiếng, đầu khẽ cọ xát trong lòng bàn tay hắn.
Rất ngứa.
Tạ Vô Diễn không nhúc nhích.
Hắn dựa vào mép giường, cụp mắt suy tư một lúc, hắn đã sống trên thế giới này bao lâu rồi.
Thời gian quá dài, hắn không nhớ rõ.
Khi ở Thiên Đạo Cung, mỗi đêm đều tựa như ở trong ngục tối, kèm theo đó là mùi ẩm ướt hôi thối, cùng xiềng xích lạnh lẽo.
Trên địa lao là một cái cái cửa sổ, nơi hầu như chỉ có sương mù.
Không có chim chóc, cũng chẳng nhìn thấy mây trời.
Sau đó hắn trốn thoát khỏi Thiên Đạo Cung.
Đối với Ma vực mà nói, hắn đã từng là chó săn cho Thiên Đạo Cung, tàn nhẫn săn lùng, giết chóc đồng loại. Đối với những tu sĩ kia mà nói thì hắn là một nhân vật phản diện, ác độc, bạo ngược khó sửa đổi.
Dù là ở phía nào thì đều không muốn để cho hắn sống.
Thiên đạo không dung, ma đạo cũng không dung.
Đối với tất cả mọi người, hắn nhất định sẽ khiến sinh linh chết chóc.
Trước đó không ai cho hắn lựa chọn, sau đó cũng không. Tất cả mọi người đều nói như vậy, cho nên hắn liền thật sự làm như vậy.
Hắn phá hủy một nơi và xây dựng cung điện của riêng mình, chỉ có một mình hắn.
Hắn cứ như vậy mà cô độc sống tiếp, thỉnh thoảng sẽ dẫm lên lưng Huyền Điểu đi dạo bốn phía, trêu đùa bọn họ, xem vẻ mặt kinh hãi và khiếp sợ khi những người đó nhìn thấy hắn.
Hắn đã trải qua cuộc sống như vậy rất nhiều năm.
Đối với hắn mà nói sống chết không khác gì nhau.
"Hắt xì."
Thẩm Vãn Tình gãi gãi cái mũi có chút ngứa, cau mày khẽ hắt hơi một cái, sau đó lại đổi tư thế ngủ tiếp.
Tạ Vô Diễn cúi đầu nhìn cô.
Giống như đây là lần đầu tiên có người có thể ngủ ngon lành khi ở cạnh hắn, vẫn là lần đầu tiên.
Cứ như vậy, hắn dường như là một người bình thường.
Thẩm Vãn Tình cảm thấy đêm qua là giấc ngủ yên bình nhất mà cô có được trong những ngày này. Giống như việc ngủ trong phòng máy lạnh, đến khi thức dậy tự nhiên cả người sảng khoái.
Cô vươn người, khẽ vươn vai.
Sau đó vươn tay ra, chạm vào một thứ gì đó mềm mại, lạnh buốt.
Tựa như là tóc. ... Là tóc của ai?
Chẳng lẽ cô lại gặp quỷ?
Thẩm Vãn Tình thanh tỉnh trong nháy mắt, cô lập tức ngồi thẳng dậy ôm gối, cảnh giác mở mắt ra.
Tạ Vô Diễn dựa vào mép giường, một tay chống đầu gối, hai mắt nhắm chặt, môi mỏng mím chặt, lông mày hơi cau lại, tựa như đang nghỉ ngơi.
"!!!"
Thẩm Vãn Tình choáng váng.
Cái này còn không bằng gặp được quỷ.
Chẳng lẽ cả đêm qua cô coi vị tổ tông này làm gối ôm?
Cô ôm gối trừng mắt nhìn Tạ Vô Diễn hồi lâu, thấy hắn không có động tĩnh gì, cô cẩn thận từng li từng tí bò tới, vươn tay ra cảm nhận hơi thở của hắn.
Vẫn còn thở, còn thở.
Ngay khi cô định thở phào nhẹ nhõm, lông mi của Tạ Vô Diễn khẽ động, nâng mí mắt lên nhìn cô.
Thẩm Vãn Tình giật nảy mình, cô lập tức rút tay về, đợi một hồi, muốn đợi vị tổ tông này chủ động mở miệng.
Nhưng chờ thật lâu, phát hiện hắn giống như không có ý tứ muốn nói, cứ như vậy yên lặng nhìn cô.
Tình hình rơi vào cục diện bế tắc.
Thẩm Vãn Tình suy nghĩ hồi lâu, cô cảm thấy nếu bản thân không nói lời nào, hai người bọn họ có thể mắt lớn trừng mắt nhỏ cả ngày.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó lấy chiếc gối từ trong lồng ngực ra, đặt sau đầu Tạ Vô Diễn, sau đó lấy chăn ra, cẩn thận đắp cho hắn.
Sau đó chậm rãi bò qua người hắn, xỏ giày đứng vững vàng, xoay người cúi đầu chào hắn: "Hì, ngài ngủ tiếp đi."
Tạ Vô Diễn: "..."
Hắn càng nhìn càng thấy, so với hắn, cô càng không giống một người bình thường.