Chương 29

Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay

Tất Đồng 07-10-2023 16:20:25

Yêu khí màu đen tạo thành một vòng xoáy, mang theo luồng khí lưu mạnh mẽ, bụi đất tung tóe, như muốn nghiền nát người đối mặt với nó, như thể lục phủ ngũ tạng đều bị xé rách. Áp lực cường đại khiến không khí trở nên mỏng manh, trên người như bị đè ngàn cân, như thể nghiền xương cốt thành bột phấn. Tạ Vô Diễn thả hai tay đang ôm eo Thẩm Vãn Tình ra, ngước mắt lên nhìn vào tâm sương mù màu đen, áo choàng tung bay. Vòng xoáy càng lúc càng bành trướng, trong phút chốc đột nhiên có vô số cánh tay màu đen duỗi ra, hướng về phía Tạ Vô Diễn quấn chặt lấy hắn. Gần như trong nháy mắt, Tạ Vô Diễn liền bị luồng yêu khí này nuốt chửng. "Không biết tự lượng sức mình." Từ trung tâm của màn sương đen truyền đến tiếng cười càn rỡ của tên Sơn Yêu, giọng điệu vô cùng hung hăng, ngang ngược: "Muốn trở thành anh hùng cứu mỹ nhân sao? Kết quả chỉ là không biết tự lượng sức mình, rốt cuộc chỉ là tới cửa chịu chết mà thôi." Thẩm Vãn Tình trầm mặc, trong lòng bi ai cho tên yêu quái này. Nếu ngươi bớt nói vài lời, dựa theo tính cách luôn cảm thấy tất cả đều rất phiền phức của Tạ Vô Diễn mà nói, không chừng hắn ta còn không muốn cùng ngươi đánh nhau. Nhưng dù là như vậy thì sức mạnh của tên Sơn Yêu hoàn toàn không thể coi thường. Trong nhiều năm như vậy, những người dân làng này cũng không phải hiến tế người bình thường nuôi dưỡng tên Sơn Yêu. Mà toàn là các tu sĩ, dân làng nói dối để dẫn dắt tu sĩ và trừ yêu sư đến đây trừ yêu, sau đó dùng thủ đoạn khiến công lực của bọn họ tạm thời bị mất đi, sau đó đưa họ đến trong miếu thờ được bày huyết trận. Con yêu quái được nuôi dưỡng từ những tu sĩ, so với yêu ma quỷ quái phổ thông thì càng mạnh hơn. Một luồng yêu khí lan rộng trên mặt đất, hướng đến lòng bàn chân của Thẩm Vãn Tình, sau đó tách ra thành vô số sợi dây, thuận theo bắp đùi mà quấn lấy cô. "Tiếp theo, đến lượt ngươi." Tuy nhiên, ngay khi âm thanh rơi xuống, một luồng sáng đỏ chợt lóe lên từ vòng xoáy đen không đáy. Ngay sau đó, lan tràn ra ngoài vô số vết nứt giống như mạng nhện. Trong nháy mắt, ánh sáng phát ra vô cùng chói mắt, ánh sáng màu đỏ không biết bị cái gì điều khiển mà bốc lên dữ dội với tốc độ khó có thể xem được bằng mắt thường. Gần như trong tích tắc, vòng xoáy khổng lồ bị cắt thành vô số mảnh nhỏ. "Bùm" Luồng yêu khí mạnh mẽ đó nổ tung, ngôi miếu dường như bị nứt vỡ trong nháy mắt. Tiếp theo đó là tiếng hét tê tâm phế liệt của tên Sơn Yêu. Tạ Vô Diễn mở mắt ra, không có lệ khí trong đôi mắt đỏ kia, nhưng vẫn lộ ra vẻ yêu dã. Thanh kiếm tìm kiếm vị trí của chủ nhân, vững vàng tra vào vỏ. Áo choàng cùng tóc đều tung bay, duy chỉ có hắn không di chuyển chút nào, thậm chí ngay cả vị trí cũng chưa hề xê dịch. Nói thế nào thì tên Sơn Yêu này cũng là một đại yêu quái vì vậy mặc dù không đánh lại nhưng nó còn có công phu chạy trốn. Sát khí màu đen dưới mặt đất nhanh chóng tập trung lại, một chiêu giương đông kích tây, tấn công hai người, nhân lúc bọn cô phòng thủ, nó phá nóc nhà trốn ra ngoài. Thẩm Vãn Tình liếc nhìn. Nó dường như là chạy về phía ngôi làng. Cô quay người đẩy cửa. Không có sự khống chế của yêu lực, cánh cửa lập tức bị đẩy ra. Tuy nhiên, nhìn thấy tình cảnh trước mặt, Thẩm Vãn Tình dừng lại, hít một hơi. Vốn tưởng rằng bên trong miếu đã đủ nguy hiểm, nhưng không ngờ bên ngoài còn đáng sợ hơn bên trong gấp mấy chục lần. Xác chết. Trên đất phần lớn đều là xác chết. Một đường từ cửa miếu đến tận rừng trúc. Cô cẩn thận phân biệt ra được, bọn họ đều là những dân làng khiêng kiệu đưa cô đến đây. Tình trạng cái chết của bọn họ rất khủng khiếp, người thì đang sống sờ sờ thì bị bẻ cổ chết, người thì trên ngực bị thủng một lỗ lớn, còn có người bị chém thành hai mảnh. Cho nên... Sở dĩ Thẩm Vãn Tình đột nhiên không nghe thấy âm thanh từ bùa truyền âm là bởi vì lúc đó nhóm người này đã bị giết. Kẻ đã giết bọn họ là... "Ta giết." Tạ Vô Diễn cúi người, nhìn thẳng vào cô, trong giọng nói chứa ý cười, nhưng lại khiến cho người ta không rét mà run,"Mặc dù ta có chút hào hứng khi thấy ngươi phải chật vật như thế này, nhưng không có nghĩa là ta thích bị người tính toán."... Cô luôn cảm thấy hắn lấy cây dâu mắng cây hòe. Thẩm Vãn Tình nâng mắt lên nhìn hắn. Đôi mắt hẹp dài, lông mi dài như lông vũ, tướng mạo yêu nghiệt, vô cùng dễ dàng mê hoặc tiểu cô nương. Ngay cả khi đang nói những lời uy hiếp, nụ cười trên mặt hắn vẫn như gió xuân. Cho một nắm kẹo trước rồi hù dọa một chút, người này cũng thật cáo già. "Được rồi ..." Thẩm Vãn Tình không biết nên nói gì, suy nghĩ hồi lâu mới hít sâu một hơi, giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn,"Vất vả cho ngươi." Sau đó cô nghiêng người, cẩn thận từng li từng tí lách qua người Tạ Vô Diễn đang chặn đường, đi về hướng ngôi làng dựa theo trí nhớ. Tạ Vô Diễn: "... ?" Hắn quay đầu, nhìn Thẩm Vãn Tình cách đó không xa như đang chơi trò tránh né bom. Cô rón rén cẩn thận để tránh tất cả máu và xác chết, nhảy và nhảy như một con thỏ. Ngược lại khiến người ta buồn cười. Khóe môi Tạ Vô Diễn cong lên, khi tiềm thức nhận ra ý cười của mình, hắn cứng rắn dừng lại, thu hồi sắc mặt. Nhưng mà, Thẩm Vãn Tình còn chưa đi vài bước, đột nhiên nghe thấy trong rừng trúc có chút động tĩnh. Chẳng lẽ là Kỷ Phi Thần? Cô dừng lại nhìn theo hướng phát ra tiếng động, vừa định cẩn thận tìm kiếm thì một bóng người đột nhiên từ trong đó lao ra, loạng choạng bổ nhào tới trước mặt cô, hai gối quỳ xuống. "Hiệp nữ, mau cứu ta, hiệp nữ." Trước mặt cô là một bà lão bê bết máu, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, chật vật không ngừng quỳ lạy dưới chân cô. Thẩm Vãn Tình nhìn kỹ hơn, lập tức im lặng. ... Khá lắm, đây không phải là bà lão đã hạ dược vào trong trà của cô sao? Có vẻ như Tạ Vô Diễn không giết sạch sẽ nên để sót lại. Không nói những cái khác, Tạ Vô Diễn là người không có thói quen khi giết người để cá lọt lưới, đó thực sự là một sự việc khiến người ta đau đầu. Thẩm Vãn Tình ngồi xổm xuống, muốn nhìn một chút người này rốt cuộc có thể phun cái rắm gì. Bà lão ngẩng đầu lên, khóc đến khản cả giọng, ngước mắt lên nhìn thấy Tạ Vô Diễn ở phía sau Thẩm Vãn Tình, bà ta lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi, bà ta ôm chặt lấy hai chân của cô: "Hiệp... hiệp nữ, là hắn, chính là hắn! Hắn là yêu quái đã giết tất cả chúng ta. Hiệp nữ cứu mạng, hắn nhất định là cùng nhóm với tên Sơn yêu kia."... Thẩm Vãn Tình nhìn bà ta, lần đầu tiên phát hiện còn có người còn mặt dày hơn cả mình. Cô thở dài, quay người lại nhìn Tạ Vô Diễn. Tạ Vô Diễn đứng cách đó không xa, không nhúc nhích, cứ như vậy mà dựa vào cây trúc nhìn cô, tất cả đều là bộ dạng không quan trọng. Đúng lúc này, Thẩm Vãn Tình nghe thấy giọng nói quen thuộc của Kỷ Phi Thần, cách đó rất xa, mơ hồ truyền tới... "Vãn Tình! Tạ huynh! Các người ở đâu?" Là Kỷ Phi Thần. Bà lão nghe thấy giọng nói này, đồng tử sáng lên, như tìm thấy vị cứu tinh mà quay đầu lại, mở miệng... Xoẹt xẹt. Máu tươi bắn tung tóe, hơn phân nửa bắn lên mặt của Thẩm Vãn Tình. Thẩm Vãn Tình cầm trâm cài, hung hăng cắm vào cổ họng bà lão, dùng sức đâm xuyên qua, không cho một chút cơ hội nào để hét lên. Cô ngây người rút chiếc trâm cài ra, sau đó đứng dậy, lấy áo choàng lau vết máu trên mặt, sau đó quay lại nhìn Tạ Vô Diễn. Tạ Vô Diễn cũng nhìn cô. Lần này trên mặt hắn không mang ý cười, đôi mắt yên lặng nhìn vào mắt cô, như là đang xem xét, nhưng từ trong ánh mắt lại không có một tia cảm xúc. Giọng nói của Kỷ Phi Thần vẫn ở gần đó, Thẩm Vãn Tình không nói, giơ tay lên làm động tác im lặng. Trên thực tế, Thẩm Vãn Tình cảm thấy giết người ở thế giới này không phải là chuyện lớn. Cô còn dám giết cả quỷ, huống chi là con người. Tuy nhiên, nếu là Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình thì hiển nhiên là dù biết mình bị đám dân làng này lừa gạt, bọn họ cũng sẽ không tàn nhẫn ra tay sát hại mà chỉ khuyên can đám người đó từ nay về sau một lòng hướng thiện. Vì vậy, nếu họ thực sự từ trong miệng bà lão này biết được Tạ Vô Diễn làm những điều tàn nhẫn, trái với lý tưởng của bọn họ, họ chắc chắn sẽ nghi ngờ thân phận của Tạ Vô Diễn. Cho nên, người này nhất định không thể sống, chỉ cần không còn ai sống sót, cho dù có người phát hiện những thi thể này, bọn họ đều cho rằng là do Sơn yêu kia làm. Thẩm Vãn Tình thực sự là giúp Tạ Vô Diễn. Lý do rất đơn giản. Tạ Vô Diễn cứu cô, mà bà lão kia là người muốn hiến tế cô. Vì vậy, trong trường hợp này, hành động của bản thân không phải là tàn nhẫn, thiện hay ác đều không quan trọng. Cô chỉ giúp những người đã giúp cô. Cùng lúc đó, của ngôi làng bị một luồng yêu khí to lớn bao trùm. Luồng yêu khí nồng đậm đến mức một kẻ tu tiên tép riu như Thẩm Vãn Tình cũng có thể cảm nhận được, huống chi la Kỷ Phi Thần. Rất nhanh sau đó, giọng của hắn ngày càng xa. Có vẻ là lo lắng cho sự an toàn của đám Phong Dao Tình nên trước tiên hắn quay lại ngôi làng tìm Sơn Yêu. Cho đến khi Kỷ Phi Thần hoàn toàn rời đi, Thẩm Vãn Tình mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cô đi đến bên cạnh Tạ Vô Diễn, do dự hồi lâu mới hỏi: "Trên mặt ta còn có máu không? Làm ơn chỉ giúp ta một chút, nếu không thì nhìn xấu lắm." "..." Không ngờ cô ta nhẫn nhịn lâu như vậy cũng chỉ để nói ra câu này. Tạ Vô Diễn không trả lời ngay câu hỏi của cô, chỉ liếc nhìn về hướng thi thể bà già kia. "Ồ, ngươi nói cái này sao," Thẩm Vãn Tình thuận miệng bịa đặt "trùng hợp, ta không thích bị người khác tính toán, cho nên dứt khoát liền trả thù." Loại lời nói này không giống một người sinh trong gia đình trừ yêu sư nói ra. Tạ Vô Diễn thu hồi ánh mắt, trong mắt không giấu được vẻ nghi hoặc. Thẩm Vãn Tình mặc kệ, khẽ cười: "Đằng này, ngươi giết người, ta cũng giết người. Tại sao chúng ta không giữ bí mật cho nhau?" Đôi mắt cô sáng ngời, thậm chí linh hoạt, khôn khéo mà tìm cho mình một bậc thang. Dường như những thủ đoạn mà mọi người mặc định là tàn nhẫn và bạo lực của hắn, là điều bình thường trong mắt cô. Tạ Vô Diễn cảm thấy Thẩm Vãn Tình thông minh hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều. Đủ thông minh, cho dù trong tương lai biết rõ sự dối trá của cô. Hắn cũng cảm thấy không còn quan trọng. "Chỗ này, chỗ này, chỗ này." Tạ Vô Diễn giơ tay chỉ vài chỗ trên mặt cô, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng: "Đều có máu." Thẩm Vãn Tình sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, giống như con mèo xù lông, quay lưng về phía hắn, giơ tay lau mặt, sau đó tự tin quay đầu lại hỏi: "Bây giờ thì thế nào?" "..." Tạ Vô Diễn trầm mặc chốc lát,"Ừm không tệ, bẩn đều." Thẩm Vãn Tình: "!!!" Thật là nhục nhã.