Tốc độ lan truyền tin tức trong giang hồ nhanh đến chóng mặt. Chỉ vài ngày sau cơ hồ người của cả thiên hạ đều chạy đến đây nghe Thẩm Vãn Tình kể chuyện. Người trong trấn thấy vậy bèn trưng dụng một quán trà, bên trong bày trường kỷ cộng thêm một đống đồ ăn ngon để cung phụng Thẩm Vãn Tình như cung phụng thần tiên, mục đích là để nghe cô kể chuyện.
Ngày nào quần chúng nhân dân hóng chuyện cũng đứng kín vòng trong vòng ngoài quán trà, người nào không chen được vào thì cố gắng căng tai nghe những người đứng trong truyền tin ra, người này truyền cho người kia, chẳng khác gì truyền thanh trực tiếp cả.
Tạ Vô Diễn cũng ở đó. Ban đầu quần chúng hóng chuyện vẫn còn hơi rén: dù sao thì cái tên Tạ Vô Diễn cũng đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn trong lòng mọi người. Ai cũng sợ hắn sứt ý cái gì thì sẽ một chưởng đập chết tất cả mọi người. Nhưng sau khi quan sát một khoảng thời gian thì mọi người bỗng nhận ra: đa số thời gian hắn đều ở đó làm vật trang trí.
Hắn luôn chống tay lên đầu nằm trên trường kỷ phía sau lưng Thẩm Vãn Tình nghỉ ngơi, thỉnh thoảng ngáp một cái, không ngắt lời cũng không tức giận, cho dù có một đứa trẻ nghịch hợp chạy qua chạy lại không cẩn thận ngã lên người hắn hắn cũng không nhíu mày, sự kiên nhẫn này đúng là vượt quá dự liệu của mọi người.
Câu chuyện mà Thẩm Vãn Tình kể rất khoa trương, hơn nữa rất có sắc thái chủ quan của nhân vật chính.
"... Trong bóng đêm đen kịt, ta cuối cùng cũng tìm được Tạ Vô Diễn. Cho dù lúc ấy ta đang bị thương nặng, cũng chẳng quen biết gì hắn, nhưng ta vẫn quyết định anh dũng cứu hắn một phen!"
Tạ Vô Diễn nhướn mày.
"Nhìn thấy Tạ Vô Diễn bị yêu quái đánh cho máu me be bét, ta quyết định ra tay cứu hắn. Thế là ta xuyên qua biển lửa, thân khoác sương rạng, chân đạp mây tía. Tạ Vô Diễn nhìn ta, cảm động rơi lệ..."
Tạ Vô Diễn thảnh thơi cắn một miếng táo.
"... Lúc bọn ta đến thành bắc, gặp Thực Mộng Yêu tác quai tác quái gây hại cho dân lành, bọn ta quyết định đi vào Mãn Nguyệt lâu trừ yêu. Các ngươi hẳn là biết Mãn Nguyệt lâu chứ? Đó là một thanh lâu rất nổi tiếng, các cô nương ở đó ai cũng xinh đẹp tuyệt trần, lại còn có cả tiểu quan nữa!"
"Wow, tiểu quan trông như thế nào?"
"Rất tuyệt vời, người thì có khuôn mặt thanh tú, hắn nói chuyện với ngươi hai câu thôi cũng thẹn thùng, người thì sẽ ngọt ngào gọi ngươi là tỷ tỷ, kiểu vậy đó."
"Thật vậy chăng?"
"Thật mà thật mà! Ngươi cho rằng chỉ có vậy thôi sao? Đương nhiên là không rồi! Còn có... ái ái ái!"
Tạ Vô Diễn buông trái táo trong tay xuống, phủi phủi tay đứng dậy rồi túm lấy cổ áo Thẩm Vãn Tình rồi bế cô lên.
Thẩm Vãn Tình vùng vẫy vài cái, sau khi bị Tạ Vô Diễn liếc một cái thì bèn nằm ngoan như một con mèo con để hắn bế đi. Đương nhiên trước khi đi cô còn không quên vẫy tay chào tạm biệt quần chúng hóng hớt trong quán.
Quần chúng hóng hớt: Oa! Ân ái quá!
Về sau, câu chuyện được Thẩm Vãn Tình tô vẽ nhanh chóng được lan truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ. Những người kể chuyện ở các quán trà lớn lập tức theo kịp trào lưu, đang kể dở cái gì cũng dừng hết lại để chuyển sang kể series truyện này, lại còn đặt cho nó một cái tên: "Mèo con khó thuần của ma vương bá đạo".
Nghề kể chuyện cũng có cạnh tranh. Để làm cho câu chuyện của mình trở nên đặc sắc hơn, đám người này còn tự thêm vào cốt truyện vài tình tiết thảm thiết. Chưa đến một tháng, Tạ Vô Diễn và Thẩm Vãn Tình bỗng nổi như cồn khắp làng trên xóm dưới, hơn nữa nhan sắc của hai người bọn họ cũng không phải dạng vừa, thế là lại hút thêm một đám fan trung thành về nhà.
Đi trên đường cái, liếc mắt cũng có thể nhìn thấy poster của Tạ Vô Diễn, mặt nạ Tạ Vô Diễn, búp bê vải Tạ Vô Diễn. Nhưng của goods của Thẩm Vãn Tình thì lại không có bao nhiêu, nguyên nhân nghe nói là lần nọ Tạ Vô Diễn nhìn thấy một nam nhân mua búp bê vải của Thẩm Vãn Tình ôm vào lòng, một giây sau suýt chút nữa hắn đã thiêu cả cái trấn này thành tro. Thẩm Vãn Tình phải cố hết sức an ủi, vừa hôn vừa khuyên hắn hắn thì hắn mới thôi. Thế là từ đó về sau trên thị trường không còn goods của Thẩm Vãn Tình nữa.
Hành vi này của Tạ Vô Diễn có làm bá tánh cảm thấy hắn thật hung dữ ác độc hay không?
Không.
Bọn họ chỉ cảm thấy: "OTP của con riêu hơn bún riêu nữa trời đất thiên địa quỷ thần ơiiii!!!"
Phe bảo thủ do Thiên Đạo cung cầm đầu vừa biết được chuyện này thì cảm thấy vô cùng tức tối. Bọn họ mất mấy trăm năm để đắp nặn ra hình tượng ác độc cho Tạ Vô Diễn, sao có thể để cho dăm ba cái chuyện lăng nhăng này làm cho sụp đổ trong chớp mắt như vậy được?
Thế là bọn họ lập tức phái đệ tử của mình đến các thành trấn để tuyên truyền, cảnh báo bá tánh các nơi, rồi dán thông báo trình bày hành vi độc ác của Tạ Vô Diễn. Nhưng cuối cùng bọn họ đều bị fan trung thành của Tạ Vô Diễn dập cho tan tành.
Phong Dao Tình thấy vậy thì hết sức cảm động. Cho dù là vì nguyên nhân gì thì ít nhất người trong thiên hạ đã không còn coi hai người này như ma quỷ tội ác chồng chất nữa. Bọn họ cũng không cần phải đeo trên lưng tiếng ác như trước nữa.
Đương nhiên, chuyện bọn họ kiêu căng chạy đến môn phái khác lấy đồ nhà người ta về dùng như đồ của mình thì nên mắng.
Tất cả những người thân cận với Thẩm Vãn Tình đều thấy mừng thay cho cô, ngoại trừ cô ra. Nguyên nhân là vì cô phát hiện sau khi Tạ Vô Diễn trở nên nổi tiếng thì trên diễn đàn chuyện giang hồ của Tu Linh thư bỗng nhiên xuất hiện một đống truyện đồng nhân: "Ngày hôm qua ma vương bảo hắn vẫn không thể buông tay ta","Dù trăm năm đã qua ta vẫn luôn đợi người","Sau khi ma nữ Thẩm Vãn Tình hắc hóa, ta bỗng trở thành "bạch nguyệt quang" của ma tôn" vân vân và mây mây.
Thẩm Vãn Tình ngày nào cũng ôm Tu Linh thư cãi nhau nảy lửa với tác giả của đám truyện đồng nhân này, cãi không nổi người ta thì sẽ thút thít tố cáo với Tạ Vô Diễn để hắn xóa cái truyện đó đi.
Xóa xóa một hồi, đám tác giả của những truyện đồng nhân kia bắt đầu bất bình: "Rốt cuộc là kẻ nào đã xóa bài của ta? Chẳng lẽ là cái người lúc nào cũng cãi nhau với ta ở dưới phần bình luận? Có cần phải thẹn quá hóa giận như vậy không?"
Thẩm Vãn Tình tức giận đến mức ngoạm lấy bả vai của Tạ Vô Diễn.
Tạ Vô Diễn không hề phản kháng mà chỉ bất đắc dĩ dung túng cho cô làm bừa. Hắn cầm lấy Tu Linh thư trong tay cô, ngón trỏ lướt vài cái trên trang giấy. Ngay lập tức, giao diện của cái diễn đàn kia trên Tu Linh thư xuất hiện một dòng chữ màu đỏ tươi cho dù làm thế nào cũng không xóa nổi:
"Câm miệng."
Mặc dù kia chỉ là một trang giấy do Tu Linh thư ngưng tụ thành nhưng ai cũng có thể xuyên qua hai chữ này mà ngửi thấy mùi máu tươi làm cho người người run sợ. Mọi người đều biết sức mạnh này thuộc về Tạ Vô Diễn.
Bọn họ lập tức ngộ ra người mạnh nhất trong thiên hạ này là ai. Người đó không phải là Tạ Vô Diễn mà chính là tiểu cô nương đang giương nanh múa vuốt nhà hắn.
*
Đương nhiên trong khi người trong khắp thiên hạ ai cũng kiêng dè Tạ Vô Diễn thì ngoại trừ Thẩm Vãn Tình ra vẫn còn một người không hề bằng mặt lẫn bằng lòng với Tạ Vô Diễn. Đó chính là nam chính của thế giới này: Kỷ Phi Thần.
Bây giờ hai người đàn ông này bắt đầu đấu đá với nhau.
Ngày đầu tiên khi Thẩm Vãn Tình trở về, Kỷ Phi Thần rất nhiệt tình dẫn hai người vào trong phòng dành cho khách sau đó chỉ tay giới thiệu: "Vãn Tình ngủ ở phòng bên trái, còn phòng của Tạ công tử thì ở bên phải."
Tạ Vô Diễn: "Không cần đến hai phòng đâu."
Kỷ Phi Thần: "Cần hai phòng mà."
"Không cần hai phòng." Tạ Vô Diễn lười biếng nói: "Tướng ngủ của nàng ấy rất xấu, ta phải ngủ cùng nàng ấy mới được."
Thẩm Vãn Tình:... ?
Cạn lời, hai tên đàn ông các người cãi nhau tự dưng bảo tướng ngủ của ta xấu làm gì?
Hai thanh niên này bắt đầu cãi nhau như học sinh tiểu học, đầu tiên là dùng những câu lễ phép để châm chọc nhau, cuối cùng cũng không biết là ai không kiên nhẫn nữa mà ngả bài:
"Thân là huynh trưởng, ta còn chưa đồng ý giao phó Vãn Tình cho ngươi đâu."
"Ta mạnh hơn huynh."
"... Mạnh hơn thì có liên quan gì đến chuyện này! Ta không đồng ý!"
"Nhưng ta mạnh hơn huynh."
Kỷ Phi Thần tức giận đến mức vứt luôn thể diện của nam chính ra sau đầu. Bàn tay lật ngửa, một thanh kiếm bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay. Hắn hùng hổ rút kiếm muốn lao lên liều mạng với Tạ Vô Diễn nhưng bị Phong Dao Tình ôm ngang chặn lại: "Đừng đừng, chàng đánh không lại người ta thật."
Tạ Vô Diễn thảnh thơi đi vào trong phòng của Thẩm Vãn Tình, Kỷ Phi Thần ở sau lưng hắn hét to: "Tạ Quốc Cường! Ngươi đứng lại đó cho ta!"
"?"
Tạ Vô Diễn nhướn mày giơ tay lên, hắn hoạt động cổ mình một cách chậm rãi, sau đó cười lạnh một tiếng xoay người lại.
Thẩm Vãn Tình lập tức túm lấy cánh tay Tạ Vô Diễn lôi vào trong phòng: "Ngủ cùng đi ngủ cùng đi, không đáng đâu không đáng đâu."
Tuy rằng nhờ sự nỗ lực của Thẩm Vãn Tình và Phong Dao Tình thì hai người đàn ông này cũng đã tém tém lại nhưng bọn họ vẫn lén lút đấu đá nhau trong sáng ngoài tối. Trên bàn cơm, Kỷ Phi Thần dịu dàng gắp một đũa đồ ăn cho Thẩm Vãn Tình: "Ăn nhiều một chút, muội nhìn muội xem, ở ma điện xong tiều tụy thế này, không biết người nơi đó chăm sóc muội như thế nào nữa."
Thẩm Vãn Tình - con người vừa mới béo lên một cân - rất hỏi chấm nhìn Kỷ Phi Thần.
Tạ Vô Diễn vốn không thích ăn mấy thứ này nhưng hôm nay cũng phá lệ cầm đũa lên gắp thức ăn cho Thẩm Vãn Tình, còn gắp đồ ăn Kỷ Phi Thần gắp cho nàng ra khỏi bát một cách rất ghét bỏ.
Kỷ Phi Thần gắp vào, Tạ Vô Diễn lại gắp ra. Thế là hai người này anh một đũa tôi một đũa, bắt đầu giằng co.
Thẩm Vãn Tình và Phong Dao Tình chết lặng buông bát đũa nhìn hai người này đọ linh lực, linh lực dao động làm cho bát đĩa va vào nhau lanh canh rồi nổ tung, đồ ăn rơi đầy trên đất.
Phong Dao Tình: "Kỷ Phi Thần, chàng cút ra ngoài cho thiếp!"
Thẩm Vãn Tình: "Tạ Vô Diễn! Đó là món gà xào khoai tây ta thích ăn nhất đấy!"
Dù sao thì sau đó hai người này cũng bị cấm ngồi trên bàn ăn. Thế là bọn họ bắt đầu chơi cờ.
Hai người ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh trong vườn, trên bàn đá có một bộ cờ vây, nhìn qua đúng là quân tử lễ độ dịu dàng như ngọc.
"Tạ công tử đi trước đi."
"Đa tạ Kỷ đại ca."
"... Ngươi gọi ai là Kỷ đại ca?"
"Vãn Tình gọi huynh như vậy, đương nhiên ta cũng phải gọi giống nàng rồi."
"Tạ Quốc Cường ngươi một vừa hai phải thôi! Ta không đồng ý!"
Rồi bọn họ lại lao vào đánh nhau, cuối cùng bị Phong Dao Tình và Thẩm Vãn Tình nấp trong bụi cỏ nhìn lén kịp thời ngăn lại.
Tuy rằng ngoài miệng Kỷ Phi Thần nói không thích Tạ Vô Diễn nhưng ai nấy đều ngầm hiểu kỳ thật hắn đã nhận người em rể này rồi. Chút không thoải mái trong lòng này chỉ là chút không cam lòng của người làm huynh trưởng khi nhìn thấy muội muội do đích thân mình nuôi lớn bị một người đàn ông khác cướp đi mất mà thôi.
Huống chi, nếu Tạ Vô Diễn thật sự thấy ngứa mắt hắn thì chỉ cần dựa vào cái cuộn giấy đỏ ghi mấy chữ "Tạ Quốc Cường" ngày đầu tiên đến đây đã đủ để hắn huyết tẩy Huyền Thiên các rồi chứ sao có thể nể mặt như vậy được? Hắn thu liễm như vậy cũng chẳng phải do hắn thiện lương gì, hắn chỉ không muốn làm tổn thương đến những người quan trọng đối với Thẩm Vãn Tình, đơn giản thế thôi.
Kỷ Phi Thần hiểu điều này, thế nên mới không thể không thừa nhận bản thân hắn cũng muốn giao phó Thẩm Vãn Tình cho người này chăm sóc.
Một ngày nào đó, Tạ Vô Diễn đi tìm Kỷ Phi Thần. Hiếm khi hai người không cãi lộn với nhau. Tạ Vô Diễn thản nhiên nói: "Theo ta đi đến một nơi."
"Đi đâu?"
"Thiên Đạo cung."
Kỷ Phi Thần trầm mặc một chút: "Không nói cho Vãn Tình biết sao?"
"Ừ." Tạ Vô Diễn nói: "Không phải chuyện gì lớn lao lắm, chỉ là muốn huynh giúp một tay thôi."
Vốn dĩ Kỷ Phi Thần cho rằng đây sẽ là một trận chiến ác liệt, nhưng thật ra cũng chẳng có gì đặc sắc.
Tạ Vô Diễn một người một kiếm bước từ cửa lớn Thiên Đạo cung đi thẳng vào nội điện. Cho dù xung quanh hắn có bao nhiêu người liều chết dốc toàn lực phản kháng, bước chân hắn cũng chưa dừng lại lần nào.
Đánh một hồi, đệ tử của Thiên Đạo cung đột nhiên hiểu ra. Người này đã không còn là kẻ mà bọn họ có thể đối phó được, cho dù có hàng ngàn hàng vạn cái Thiên Đạo cung thì cũng không có cách nào chạm được đến một cái lông tơ của hắn.
Kỷ Phi Thần biết Tạ Vô Diễn rất mạnh nhưng không ngờ rằng hắn đã mạnh đến mức độ này. Rõ ràng Tạ Vô Diễn không cần đến sự hỗ trợ của Kỷ Phi Thần.
Chẳng mất nhiều thời gian Tạ Vô Diễn đã đứng trước mặt chưởng môn của Thiên Đạo cung. Lão già râu tóc trắng xóa kia lặng lẽ ngồi ở vị trí chủ tọa, lưng thẳng tắp, lúc nhìn về phía Tạ Vô Diễn thì râu khẽ giật giật, nhưng lại không hề nói một câu nào.
Tạ Vô Diễn chỉ kiếm vào cổ ông ta: "Đưa ta đến nơi đó."