Chương 10

Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay

Tất Đồng 07-10-2023 16:10:56

Ngay cả quy tắc của cờ vây cũng không biết, Thẩm Vãn Tình vẫn muốn quật cường phản kháng: "... Như thế thì làm phiền Tạ công tử quá, ta thật sự cảm thấy rất áy náy." Tạ Vô Diễn đương nhiên biết Thẩm Vãn Tình đang suy nghĩ cái gì, ngữ điệu của hắn nghe có vẻ uể oải, nhưng lại hàm chút ý cười, nói rõ thì chính là đang trêu chọc cô: "Nếu như là Thẩm cô nương, Tạ mỗ đương nhiên vui vẻ bồi cùng." Thôi được rồi. Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, cười nhẹ một cái: "Chơi cờ thì có thể chơi, nhưng cờ vây không phải là loại cờ mà ta biết chơi." Tạ Vô Diễn ngước mắt lên nhìn cô: "Vậy chơi cờ mà ngươi biết." Thẩm Vãn Tình: "Cờ ta biết chơi, Tạ công tử có khả năng không biết chơi đâu." Tạ Vô Diễn cười nhẹ: "Thẩm cô nương sợ rằng đã đánh giá thấp ta rồi." "Vậy được." Thẩm Vãn Tình ngồi xuống dứt khoát đâm lao theo lao,"chúng ta chơi cờ cá ngựa." Tạ Vô Diễn: "... ?" Dựa vào loại cờ cá ngựa mà người ta mới nghe lần đầu. Thẩm Vãn Tình thành công từ chỗ Tạ Vô Diễn trốn thoát. Trước khi đi cô còn muốn thể hiện rõ cây ngay không sợ chết đứng, nói lời chính nghĩa: "Tạ công tử nên hiểu rõ nhiều hơn về thế giới muôn màu này, cờ cá ngựa là loại cờ có thể loại bỏ dã tính, tu tâm dưỡng tính, sao lại không biết đến chứ?" Tạ Vô Diễn chống cằm, đưa mắt nhìn Thẩm Vãn Tình đang hốt hoảng rời đi, thẳng đến khi bóng dáng của cô biết mất khỏi tầm mắt, mi mắt hắn mới cụp xuống, vô cùng buồn chán mà gẩy nhẹ bàn cờ trước mặt. Mà Thẩm vãn Tình sau khi chạy mất dạng, đang suy nghĩ cặn kẽ một hồi, sợ Tạ Vô Diễn âm tình bất định đuổi đến bóp gãy cổ mình, vậy là cô nghĩ tới biện pháp đến chỗ của nam nữ chính ở lì không chịu đi. Suy cho cùng thì Tạ Vô Diễn vẫn phải giả tạo làm người tốt trước mặt hai người bọn họ, tốt xấu gì cũng sẽ không ở bên cạnh hai người họ mà giết chết cô. Nghĩ như thế, Thẩm Vãn Tình quyết định tạm thời gác chuyện làm mối của nam nữ chính sang một bên, vì cái mạng nhỏ mà đi làm bóng đèn. Đúng lúc này, lùm cây sau lưng liền truyền đến âm thanh khác thường, xen lẫn một luồng hơi thở lạnh lẽo. Thẩm Vãn Tình giống như không phát hiện ra điều gì bất thường, vẫn thuận theo con đường nhỏ này hướng về phía gian phòng của Phong Dao Tình mà đi tới. Con đường nhỏ này được bao phủ bởi bóng râm của cây cối, khi có gió thổi qua âm thanh phát ra giữa những chiếc lá đặc biệt rõ rệt. Yêu quái ngủ đông đã lâu cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đánh tan gió xuất hiện, mang theo một luồng khí lưu và lực sát thương cực mạnh, hướng thẳng về phía sau lưng của Thẩm Vãn Tình. "Bịch." Ngay lúc luồng yêu khí đó sắp chạm đến người Thẩm Vãn Tình, trong không gian đột nhiên xuất hiện một tấm chắn cực lớn, cứng cáp đập bay nó. Luồng yêu khí va chạm với linh lực mạnh mẽ, chấn động sang lá cây xung quanh. Chiếc váy ngắn màu trắng của Thẩm Vãn Tình khẽ bay, những lọn tóc cũng bị luồng gió nhẹ này thổi bay, lộ ra một đoạn gáy trắng ngần như tuyết, mơ hồ có thể thấy được sống lưng thẳng tắp. Cô dừng bước chân, quay đầu nhìn lại phía sau, trên đôi lông mày nhìn như không có một chút bất ngờ gì cả, chiếc vòng trên cổ tay vẫn đang phát ra ánh sáng lờ mờ màu đỏ. Sau khi chớp nháy vài cái mới tiêu tan, một lần nữa quay trở lại hình dáng ban đầu. Kỷ gia được coi là một gia tộc lớn, nhiều thời đại bồi dưỡng thầy trừ yêu, nhất định không thể thiếu pháp bảo để hộ thân. Trước kia pháp bảo của Thẩm Vãn Tình đã bị Mặt Nạ Quỷ phá vỡ, chiếc vòng này là Kỷ Phi Thần từ trên người mình tháo ra cho cô, đối phó với chút tiểu yêu này vẫn còn dư dả lắm. Cô đi về phía trước, ngồi xuống chỗ con yêu vật rơi xuống, an nhàn thong thả mà đánh giá một chút. Tập kích cô, là một con chim. Màu lông có chút xám, nhìn có vẻ là một con non, cái đầu tròn tròn, trông giống như chim bồ câu vậy. Bắt đầu từ vừa nãy, Thẩm Vãn Tình đã cảm nhận được sau lưng có điểm khác thường. Bởi vì hơi thở như thế không ai có thể quen thuộc hơn cô, lúc Tạ Vô Diễn vừa mới tỉnh liền muốn giết chết mình, toàn thân trên dưới đều toản ra một trận khí tràng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo như vậy. Chỉ là, hơi thở này so với khí tràng của Tạ Vô Diễn, yếu hơn rất nhiều, thậm chí còn không bằng một phần vạn. Nói một cách đơn giản, không cần nhìn cũng biết là cực kỳ cùi bắp. Vì thế Thẩm Vãn Tình thậm chí còn không muốn tiêu hao sức lực bỏ chạy. Nhưng yêu vật tầm thường này, sao có thể tùy tiện xông vào Huyền Thiên Các chứ. Đoán chừng còn chưa bước qua cổng đã bị hộ vệ phòng bị nghiêm ngặt trên núi phát hiện, ngay cả hồn phách cũng bị đánh tan tại chỗ. Thẩm Vãn Tình nhớ lại một chút nội dung tình tiết trong nguyên tác, khi Tạ Vô Diễn tham gia vào tiểu quân đội trừ yêu diệt quỷ, chỉ có một người theo sát hắn cũng chính là sủng vật của hắn - Huyền Điểu. Nghe nói trước kia khi Tạ Vô Diễn chưa bị phong ấn, con Huyền Điểu này chính là thuộc hạ đắc lực của hắn. Nhưng bất quá theo sự ngủ say của Tạ Vô Diễn, linh lực của Huyền Điểu cũng bị tiêu tán mất hơn nửa. Cho đến khi phong ấn của hắn được giải trừ, mới ngửi thấy hơi thở chủ nhân mà cùng đến đây. Vì thế ở giai đoạn này, con Huyền Điểu này chỉ đơn thuần là một con chim yếu ớt biết nói tiếng người. Hơn nữa bởi vì nguyên nhân phần lớn linh lực đã bị tiêu tán, hơi thở trên cơ thể cực kì yếu. Lại thêm nữa Hyền Điểu cũng không phải là yêu, mà là một loại thượng cổ thần điểu, vì thế sẽ không bị Huyền Thiên Các phát hiện. Thẩm Vãn Tình đưa tay ra, nhấc chân của con Huyền Điểu này lên, lộ ra biểu tình chán ghét. Thật sự rất giống bồ câu. Sau đó con bồ câu này liền bắt đầu cằn nhằn lải nhải: "Ngươi lại có thể dùng pháp bảo! Đê tiện, ngươi là ai, trên người ngươi tại sao lại có hơi thở của chủ nhân ta? Nói mau, chủ nhân của ta đang ở đâu? Ta nói cho ngươi biết, đợi ta hồi phục lại thân thể rồi nhất định sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi. Cái kiểu nhân loại yếu đuối giống các ngươi tại sao dám khiêu khích nhất tộc Huyền Điểu của chúng ta, ta nói cho ngươi biết... u u u!" Thẩm Vãn Tình cảm thấy có chút ồn ào, vì thế liền dứt khoát xé ra một mảnh vải, bịt miệng của con bồ câu này lại, thuận tiện buộc luôn hai chân cùng hai tay, xách nó trong tay, đứng dậy đi về hướng nhà bếp. Nói đùa. Cô tại sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này để loại bỏ sủng vật của hắn chứ. Đánh không lại Tạ Vô Diễn lẽ nào cũng đánh không lại một con bồ câu à? Huyền Điểu liều mình giãy giụa: "u ô ư a!" Thẩm Vãn Tình: "ồ, là như này, nhắc trước với ngươi một câu, ta chuẩn bị đem ngươi đi hầm đó." Đem canh bồ câu đến cho Phong Dao Tình, nhất định sẽ thúc đẩy rất nhanh tình bạn thắm thiết. Huyền Điểu: "??!"