Không ngoài dự đoán, Phong Dao Tình đã bị dao động, chớp mắt một cái, đôi lông mày nhíu chặt lại, dường như nàng ấy đang suy nghĩ đến lợi và hại trong lời của Thẩm Vãn Tình.
Mà ngay tại lúc này, Kỷ Phi Thần đau lòng nói một câu: "Vãn Tình, muội biết là huynh tuyệt đối sẽ không đem muội ra làm..."
"Sẽ, sẽ, huynh sẽ mà"
Thẩm Vãn Tình giật mình một cái, rát cổ bỏng họng hét lên một câu đánh gãy lời của Kỷ Phi Thần, một hơi nhắc nhở này khiến cô suýt chút nữa thì đi đời.
Không hổ là nam chính, cũng quá là ngay thẳng rồi.
Muốn đưa bản thân thẳng tăm tắp tiến đến tình cảnh đau khổ mà tìm chết.
Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi: "Bởi vì muội biết rằng, Kỷ đại ca hiểu rõ Phong tỷ tỷ là một người lòng mang thiên hạ, không quản bản thân mà làm việc nghĩa, là một người có trái tim nhân hậu và lòng yêu mến đối với muôn dân vì thế mới đem muội đến Huyền Thiên Các cầu thuốc chữa."
Thuận tiện bồi thêm ít bong bóng hồng, ca ngợi cặp đôi tri kỷ tuyệt mĩ ái tình này một chút.
Kỷ Phi Thần hai tay nắm chặt, đáy mắt bởi vì muội muội của mình vậy mà lại phỏng đoán bản thân như thế mà cảm thấy đau khổ cùng thất vọng. Chỉ là mím chặt hai cánh môi, một câu cũng không nói.
Thẩm Vãn Tình liếc anh ta một cái.
Người anh em, tôi biết lòng dạ anh lương thiện.
Anh gắng chịu thiệt chút, tránh cho hai đứa một trước một sau chết trên cái chiến trường đau thương này.
Nữ chính quả nhiên là nữ chính.
Là một nhân vật có tư tưởng "thương yêu bá tánh", dường như không có một chút do dự nào đã phán đoán ra được đâu là lợi đâu là hại.
"Người đâu, đem Tục Linh đến." Phong Dao Tình nói "cứu người." Liền có người nơm nớp lo sợ nói: "nhưng mà..."
"Dù cho có gia quy, ta cũng không thể mặc kệ mạng người mà trơ mắt đứng nhìn. Hơn nữa, đây còn có liên quan đến an nguy của bách tính." Phong Dao Tình thanh âm kiên định,"cứu người, trưởng lão có trừng phạt, một mình ta gánh chịu là được."
Thật ra Phong Dao Tình nhìn ra được Thẩm Vãn Tình chỉ là đang diễn kịch.
Nhưng bất luận có phải là vì muốn sống sót mà nói lời ngon tiếng ngọt hay không, đối với Phong Dao Tình mà nói đều không quan trọng.
Quan trọng chính là, lời nói của cô ta rất có đạo lý.
Phong Dao Tình không thể chỉ vì ân oán với một người, mà bỏ mặc những người vô tội gặp nạn được.
Thẩm Vãn Tình đôi mắt đẫm lệ vì cảm động.
Được cứu rồi.
Sau khi thả lỏng, cảm giác đã thoát khỏi cũng dần hiện ra.
Vừa nãy là dựa vào dục vọng sinh tồn mạnh mẽ của bản thân để chống đỡ, trước mắt có thể yên tâm được rồi, sau khi toàn thân đã được thoải mái. Bởi vì vừa nãy cảm xúc cứ lên xuống kịch liệt nên bị tiêu hao quá độ dẫn đến những đau đớn cũng ngày cảng cảm nhận được rõ rệt.
Thẩm Vãn Tình phun ra một ngụm máu, trước mắt liền biến thành một màu đen.
Tục Linh là bảo vật của Huyền Thiên Các, hiệu quả cực kì rõ rệt.
Một lần nữa mở mắt, Thẩm Vãn Tình cảm giác đau đớn trên thân thể đã tiêu tan đi hơn phân nửa, động động cổ tay, cũng không thấy cái cảm giác đau đớn đến lục phủ ngũ tạng.
Kinh mạch đã được nối lại, yêu khí trong thân thể cũng đã được lấy ra hơn phân nửa. Còn lại chất độc duy nhất đó chính là bởi vì bị thương nặng dẫn đến thân thể bị suy yếu.
Thẩm Vãn Tình thở ra một hơi dài, quay đầu lại.
Liền đối mặt với đôi con ngươi lãnh đạm cùng với dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Phong Dao Tình.
Bởi vì Tục Linh Đan phải dùng đến linh lực của đệ tử Huyền Thiên Các mới có thể dung hợp được, thêm nữa, Thẩm Vãn Tình là bị thương quá nặng, nên chỉ có thể do đích thân Phong Dao Tình ra tay.
Vì thế, vào những ngày này, mỗi ngày đều do nàng ấy trị thương cho Thẩm Vãn Tình. ... Nghĩ đến thế, cũng có thể giải thích được tại sao Phong Dao Tình lại tức đến độ hủy hôn.
Ngày ngày phí tâm phí sức giúp tiểu tam trị vết thương, kết quả người ta vừa mới tỉnh liền dính vào người Kỷ Phi Thần làm nũng...
Chính chủ gặp tiểu tam.
Lại chỉ có mỗi hai người ở trong cùng một căn phòng.
Xác thực có chút khó xử.
Phong Dao Tình thấy cô đã tỉnh, một câu cũng không nói, đưa tay ra giúp cô bắt mạch.
"Cảm ơn." Thảm Vãn Tình vừa mới tỉnh, nên cổ họng có chút khàn.
"Kỷ Phi Thần không có ở đây." Phong Dao Tình ngữ khí lãnh đạm "không cần phải diễn đâu."
Không khí căng thẳng.
Thẩm Vãn Tình suy nghĩ một chút.
Nếu như muốn được ở bên cạnh hai người này lâu dài, ngăn cho hai người không chia tay cách tốt nhất đó chính là trở thành chị em tốt với nữ chính.
Nếu như bây giờ cô nói với nữ chính: "chúng ta bái kim lan* đi."
*bái kim lan: kết giao chị em tốt.
Đoán trừng sẽ bị trực tiếp đá ra ngoài.
Vì vậy chuyện này nên tính toán kỹ càng, từ từ thực hiện.
Vậy là cô cân nhắc một chút, quyết định khiến cho bầu không khí hòa hợp hơn, tìm đề tài nói: "Chiếc váy hôm nay Phong tỷ tỷ mặc thật đẹp, rất hợp với trâm cài tóc của tỷ nha."
Phong Dao Tình một chút cũng không có phản ứng, ngước mắt lên liếc cô một cái, sau đó nhàn nhạt nói: "Câu này trước kia cô đã từng nói qua."
"?"
Đây chính là nằm ngoài dự đoán mà.
Nguyên thân miệng cũng thật ngọt.
"Sau đó cô còn nói, đáng tiếc Kỷ đại ca không thích kiểu con gái ăn diện giống như tôi, một chút nữ tính của con gái cũng không có, vì thế chỉ xem loại người như tôi là bạn đồng hành trừ yêu diệt quỷ mà thôi, chứ không phải là người trong lòng." Phong Dao Tình liếc cô một cái, nhẹ bẫng nói: "thuận tiện, còn khuyên tôi không nên tự mình đa tình."
"..."
Kế sách thất bại rồi.
Nguyên thân làm sao có thể khen nữ chính chứ.
Thẩm Vãn Tình có chút ngại ngùng, vắt kiệt não, chuẩn bị đổi đề tài khác: "Đó không phải là do trước kia muội không hiểu chuyện à? Thật ra không chỉ có chiếc váy này, quan trọng hơn đó là, Phong tỷ tỷ chính là hình tượng tiêu chuẩn của người vợ quốc dân..."
"Câu này trước kia cô cũng đã từng nói, sau đó còn muốn tôi từ bỏ ý định dùng gương mặt này để câu dẫn Kỷ Phi Thần, anh ta không thích loại phụ nữ chỉ được cái vẻ bề ngoài, để tôi biết điều sớm một chút." Phong Dao Tình nói: "vì thế, cô đừng đem những lời như này ra để chế nhạo tôi nữa."
Đỉnh.
Nguyên thân không hổ là nữ phụ độc ác, nói toàn lời quái dị.
Thẩm Vãn Tình phát ngốc mất nửa ngày, sau đó cắn cắn răng, cười khổ nói: "Thật ra muội có thể thấy được, Kỷ đại ca rất để ý tỷ."
"Lời này cô cũng đã từng nói."
Thẩm Vãn Tình: "..."
Phong Dao Tình bắt mạch xong, thu tay về, nhìn vào mắt của Thẩm Vãn Tình, từng câu từ chữ nói: "Cô nói rằng, bất quá chỉ là sự để ý đối với bạn đồng hành mà thôi, đối với con cún con mèo anh ta đều có tấm lòng nhân hậu như vậy, muốn tôi đừng có ảo tưởng."
Quá đỉnh.
Từ ngữ tốt đẹp gì nguyên thân cũng đều đã nói hết rồi.
Thẩm Vãn Tình cứng họng.
"Kỷ Phi Thần giúp cô đi tìm thuốc rồi, không ở trong Huyền Thiên Các, vì thế cô không cần phải ở trước mặt tôi diễn kịch đâu." Phong Dao Tình đứng dậy, ngữ khí lãnh đạm nói: "thương thế trên thân thể cô đã được hồi phục căn bản rồi, sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng, bồi dưỡng cho tốt, tôi cũng không làm phiền nữa."
Nói xong, liền quay lưng rời đi.
Xem dáng vẻ này, mặt dù sự lãnh đạm mà Phong Dao Tình đối với Kỷ Phi Thần là không ít, nhưng bởi vì lần cưỡng ép giải thích của mình, tốt xấu cũng chưa đến mức độ bị chọc tức mà hủy hôn.
Thẩm Vãn Tình cảm thấy bản thân có thể yên tâm một chút rồi.
Hơn nữa căn cứ vào nguyên tác, đợt đi tìm thuốc này của Kỷ Phi Thần nói là giúp Thẩm Vãn Tình tìm, thật ra cũng đã phát hiện Phong Dao Tình bị thương vì tu luyện phản ngược, đặc biệt đi vào nơi nguy hiểm để tìm tiên thảo mang về chữa trị cho nàng ấy.
Chỉ đáng tiếc là dựa theo mạch truyện của nguyên tác, vào lúc đó Phong Dao Tình đã hủy hôn, đồng thời cạch mặt không chịu gặp Kỷ Phi Thần.
Vì thế Kỷ Phi Thần chỉ có thể buồn bã bảo người của mình chuyển giao, đến cuối cùng, nữ chính vẫn không biết thuốc đó là do nam chính giúp mình tìm về.
Nhưng hiện tại không có Thẩm Vãn Tình tác quái, hủy hôn cũng sẽ không nhanh như vậy.
Nghĩ như thế, cô chuẩn bị an nhàn ngủ một giấc, thuận tiện dưỡng tốt thân thể chịu đủ sự dằn vặt đau đớn của bản thân.