Trong khoảnh khắc ánh mặt trời dâng lên chói lòa, trời đất giống như cũng bị nhuộm một màu đỏ rực rỡ.
Hắn bước thẳng đến chỗ ánh sáng, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là vô số tinh hỏa bay đến tụ quanh người hắn hay là mỗi một tấc da thịt, mỗi một sợi hồn phách trên người hắn đều đang bốc cháy rồi tiêu tán trong gió như tàn lửa, vừa đẹp đẽ vừa thê lương.
Hắn bước từng bước đến chỗ Ngưu Diện Cự Mãng. Mỗi một lần bàn chân chạm đất lại thêm một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt đám minh ma và hồn phách của chúng thành tro bụi.
Ngưu Diện Cự Mãng nổi giận gầm lên một tiếng rồi chậm rãi cúi đầu nhìn thẳng vào hắn. Dung nham trên người nó như đang sôi lên.
Thời gian như đảo ngược quay trở lại không biết bao nhiêu năm về trước, Tạ Vô Diễn vẫn bình tĩnh như vậy, biểu cảm vẫn làm người ta không rét mà run như vậy.
Đó là sức mạnh cường đại mà Thẩm Vãn Tình chưa bao giờ nhìn thấy.
Cô biết hậu quả của việc cưỡng chế phá phong ấn. Linh hỏa của hắn sẽ tắt, thần hồn của hắn sẽ bị kéo về vực sâu trăm năm từng giam cầm hắn, hắn sẽ bị vạn quỷ của Phong Ma quật gặm cắn, cuối cùng dần dần biến mất trên thế gian.
"Tạ Vô Diễn!"
Tầm mắt Thẩm Vãn Tình trở nên mơ hồ, ấn chú trên người cô tựa như một tấm lưới thít chặt cơ thể cô, cô cảm thấy mỗi một giọt máu chảy xuôi trên người mình đều đang sôi lên.
Cô không nhìn rõ quang cảnh xung quanh, không nghe rõ âm thanh bốn phía, nhưng cô có thể cảm nhận được sợ sợ hãi của đám minh ma, người của Thiên Đạo cung đang nhanh chóng đến gần, tiếng người hò hét, vô số con huyết hạc bay ra từ tay bọn họ nháy mắt phủ kín bầu trời.
"Là hắn!"
"Sao có thể thấy được? Hắn không phải đã bị phong ấn rồi sao? Sao có thể..."
"Nếu cưỡng chế phá phong ấn, này ma đầu cũng sẽ chết thôi."
"Có lẽ hắn cũng đến vì thuật thiêu huyết, tiếc rằng lại không được như ý nguyện."
Mặt đất dưới chân Tạ Vô Diễn đã biến thành một màu đỏ sẫm, vạt áo và mái tóc bị gió thổi bay, ấn ký nhanh chóng lan ra toàn thân. Nhìn đôi mắt yêu dã kia, nhìn khí thế đáng sợ kia, trông hắn chẳng khác gì Tu La vừa bò ra từ luyện ngục.
Thẩm Vãn Tình không biết thời gian đã qua bao lâu. Gió cát xen lẫn bụi đất quay cuồng trong không khí, trước mắt chỉ thấy ánh sáng màu trắng màu đỏ đan xen. Cô ngồi dậy, mạch máu toàn thân hình như đã hoàn toàn vỡ nát. Trong ánh nhìn nhập nhèm, cô nhìn thấy chú ấn màu đen kia đã bò đến tận cánh tay.
Nước mắt hòa lẫn máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Bọn họ gần trong gang tấc, nhưng dường như lại cách nhau rất xa.
Tạ Vô Diễn hình như có linh cảm, hắn xoay người lại nhìn cô, sau đó hơi mỉm cười. Đó là kẻ bị người đời mắng là kẻ điên, bị ghê sợ như yêu ma quỷ quái, nhưng không biết từ lúc nào Thẩm Vãn Tình đã không còn sợ hắn nữa.
Quang ảnh trùng điệp. Ngọn lửa hừng hực xua tan tất cả sương đen. Tiếng gió nhỏ dần, chỉ còn mỗi sự dịu dàng của hắn xuyên thẳng vào trong lồng ngực cô.
Thẩm Vãn Tình không nhìn thấy Tạ Vô Diễn nữa.
Đôi tay đang chống lên mặt đất của cô dần nắm chặt thành quyền, nước mắt lã chã rơi xuống mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Có vô số bóng dáng màu đen trắng từ trên trời rơi xuống, đứng trên khoảng đất đã khôi phục lại bình thường. Là người của Thiên Đạo cung, nhiều hơn rất nhiều so với ban nãy.
Nhận được tin từ huyết hạc, tất cả đệ tử của Thiên Đạo cung ở xung quanh đều bị triệu tập đến đây. Việc ma đầu đã bị phong ấn năm đó nay lại hiện thế không phải là chuyện nhỏ, ngay cả sư tổ đang bế quan tu luyện cũng bị kinh động. Vô số lưỡi kiếm kề trên vai Thẩm Vãn Tình nhưng cô không hề ngẩng đầu.
[Hệ thống nữ phụ: Có muốn kiểm tra tiến độ nhiệm vụ và phương án giải quyết tối ưu không?]
"Tạ Vô Diễn đã chết rồi sao?"
[Hệ thống nữ phụ: Kiểm tra tiến độ nhiệm vụ "Ngăn cản Tạ Vô Diễn hủy diệt nhân gian": tiến độ nhiệm vụ đạt 95%, nhiệm vụ không cần ký chủ can thiệp cũng có thể hoàn thành. ]
Thẩm Vãn Tình chậm rãi nhắm mắt lại.
Tạ Vô Diễn cưỡng chế phá phong ấn, thần hồn bị tổn thương nên hắn sẽ bị nhốt ở Phong Ma quật một lần nữa. Có lẽ hắn sẽ bị phong ấn thật lâu. Một trăm năm, hoặc là một ngàn năm. Nhưng dựa theo cốt truyện, không bao lâu sau, Cô Quang kiếm sẽ bị đánh thức, cho dù Thẩm Vãn Tình có tình nguyện hiến tế hay không thì bọn họ cũng sẽ tự có cách giải quyết.
"Thẩm cô nương, cô có thể sống sót trở về từ tay ma đầu kia, đúng là may mắn." Có người thu kiếm, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vãn Tình, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô.
Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, đứng dậy. Tiểu cô nương vốn hoạt bát vui vẻ bây giờ trở nên trống rỗng vô hồn. Mặt cô không có biểu cảm gì cả nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống, đôi mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng và tan vỡ.
Người của Thiên Đạo cung người chặn trước mặt Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình, vừa xử lý vết thương giúp bọn họ vừa tiện thể khống chế bọn họ.
"Thẩm cô nương, chắc là cô đã hiểu được minh ma mạnh đến mức nào rồi đúng không?" Người đứng bên cạnh Thẩm Vãn Tình hiển nhiên là một người có địa vị rất cao của Thiên Đạo cung. Thực lực của hắn vô cùng cao, chỉ cần đứng như vậy thôi cũng khiến cô cảm thấy áp lực.
Vị kia trưởng lão kia chắp tay sau lưng đưa mắt nhìn quanh cảnh hỗn độn xung quanh mình, giọng nói bình tĩnh: "Tốc độ phát triển của chúng nhanh hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều. Ba năm, không, có lẽ chỉ một năm sau, mỗi một tấc đất trên thế gian này đều sẽ biến thành tan hoang đổ nát như thế."
"Ta cũng đã từng do dự giống như các người vậy, bởi vì ta muốn bảo vệ những người thân yêu của mình." Trưởng lão nói: "Nhưng đến lúc ta cho rằng mình thật sự có thể làm được điều đó ta mới phát hiện, một khi tai họa ập đến, không một ai có thể may mắn thoát khỏi."
"Thế thì sao?"
"Thẩm cô nương, không phải ta đang thuyết phục cô, ta chỉ đang trần thuật sự thật." Trưởng lão xoay người lại nhìn cô, nói: "Huynh trưởng của cô cùng bạn bè của cô ngày hôm nay sống sót được chỉ là do may mắn. Đợi thêm một hai năm nữa, bọn họ còn có thể may mắn như vậy sao?"
Thẩm Vãn Tình trầm mặc một hồi, khóe môi cô cong lên, cô thấp giọng cười một tiếng, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, lồng ngực cô cũng đang rung lên.
"Ông đang khuyên ta đi chết đúng không?"
"Đây không gọi là chết." Trưởng lão sửa lời cô: "Đây gọi là lựa chọn chính xác."
Lựa chọn chính xác?
Phong Dao Tình vùng ra khỏi đám người Thiên Đạo cung. Nàng rút kiếm chém soạt một đường, kiếm khí sắc bén lập tức bổ về bên này. Nàng chắn trước mặt Thẩm Vãn Tình, nói với trưởng lão: "Ông không có lý do gì để đưa muội ấy đi cả."
"Phong cô nương, cô còn quá trẻ." Trưởng lão vô cùng bình tĩnh: "Có một số việc không nhất định phải có lý do."
Thẩm Vãn Tình ngẩng đầu nhìn nàng.
Không có bất kỳ phép màu nào, dưới thế vây công của Thiên Đạo cung, người một thân trọng thương như Phong Dao Tình căn bản không chống cự được bao lâu đã bị vô số thanh kiếm chĩa thẳng vào yết hầu, bị khống chế trên mặt đất.
[Hệ thống nữ phụ: Ký chủ, nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi. ]
"Chỉ cần ta đồng ý đi cùng Thiên Đạo cung là được sao?"
[Hệ thống nữ phụ: Đúng vậy. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ý thức của cô sẽ biến mất khỏi thế giới này. Chúng tôi sẽ chọn ra những thế giới thích hợp để làm phần thưởng cho cô lựa chọn. ]
"Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Sau một hồi lâu hệ thống mới dùng âm thanh cơ giới hóa lạnh băng đáp lại cô:
[Hệ thống nữ phụ: Hệ thống đã được lập trình để đạt thành mục tiêu cuối cuối cùng căn cứ vào kỳ nguyện của thế giới này, vì vậy trước mặt chúng tôi chỉ có thể đưa ra những phán đoán và lựa chọn thích hợp nhất. Để tránh cho thế giới này sụp đổ, hy vọng ký chủ hãy lựa chọn một cách chính xác. Nếu ký chủ sinh ra cảm xúc tiêu cực khi chấp hành nhiệm vụ, hệ thống sẽ tiến hành trừng phạt, mong ký chủ hãy suy nghĩ cẩn thận. ]
Thẩm Vãn Tình nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Sắc trời u ám, giống như quanh cảnh sau khi cơn mưa lớn ập xuống chưa được bao lâu vậy. Cô không nhìn thấy ánh sáng, cũng không nhìn thấy chân trời. Thiên Đạo cung sẽ không tha cho cô, hệ thống cũng không tồn tại vì cô.
Cô đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô chưa từng được lựa chọn. Ngay cả người duy nhất sẵn sàng liều mạng thay cô mở ra một con đường mới cũng không còn nữa.
Thẩm Vãn Tình đột nhiên hiểu ra tại sao Tạ Vô Diễn chưa bao giờ để ý đến sống chết của bản thân, bởi vì thứ đáng sợ hơn cái chết chính là cô độc.
Trưởng lão nhìn Thẩm Vãn Tình, phất tay lên ra hiệu. Đám đệ tử của Thiên Đạo cung bước lên nắm lấy cánh tay của Thẩm Vãn Tình, giọng điệu lạnh lùng: "Thẩm cô nương, đi cùng bọn ta đi thôi."
Thẩm Vãn Tình đứng lên.
Phong Dao Tình chau mày, nàng xuống xoay người tránh đi nhưng lại bị đám kiếm kia chĩa càng gần cổ nàng hơn.
"Vãn Tình." Nàng nói: "Muội có nhớ muội đã nói gì với ta không?"
Cô từng nói cái gì?
Thẩm Vãn Tình bị đẩy về phía trước, trước mắt là một pháp trận trắng xóa.
Gió bắt đầu nổi lên.
Trước mắt có rất nhiều hình ảnh không ngừng hội tụ, đan xen. Một người phụ nữ ngồi trong vũng máu nhẹ giọng hát ru, cúi người nói với đứa trẻ đang nằm trong lòng mình: "Con không cần trở thành vật hiến tế của bất cứ kẻ nào cả."
Thẩm Vãn Tình ngẩng đầu.
Cô vừa nhìn thấy gì?
Tạ Vô Diễn giống như đang đứng trong vầng sáng trắng kia, cơ thể của hắn và vầng sáng đó như hòa thành một thể. Hắn mỉm cười xoay người nhìn cô, trong nháy mắt kia hình như cho dù xung quanh thê lương thảm thiết cỡ nào, tất cả đều không còn đáng sợ nữa.
"Từ nay về sau, nàng có thể đi đến bất cứ nơi đâu nàng muốn."
Thẩm Vãn Tình dừng lại.
[Hệ thống nữ phụ: Kiếm tra cho thấy ký chủ sinh ra cảm xúc phản nghịch đối với nhiệm vụ, cảnh cáo, cảnh cáo!]
Thẩm Vãn Tình: "Buông ta ra."
Trưởng lão hơi hơi trầm mặt xuống, ý bảo người chung quanh cảnh giác: "Thẩm cô nương..."
Thẩm Vãn Tình rũ mắt, không trung đột nhiên có hai luồng khí sắc bén xẹt qua, gần như cắt đứt cánh tay của hai tên đệ tử Thiên Đạo cung đang khống chế cô. Vài tiếng kêu đau thảm thiết vang lên, sau đó đám người xung quanh nhanh chóng phản ứng lại. Bọn họ bày sẵn trận pháp, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.
"Cẩn thận!" Trưởng lão vươn tay chuẩn bị tóm lấy Thẩm Vãn Tình nhưng lại bị một ngọn lửa bùng lên ngăn cách.
Thẩm Vãn Tình nắm chặt cốt giới trong tay. Đó là thứ mà lúc Tạ Vô Diễn rời đi đã đưa cho cô. Huyền Điểu bay từ trong đó ra.
Hai luồng khí hình cung sắc bén ban nãy cũng đã cắt qua cánh tay, đùi của Thẩm Vãn Tình. Máu không hề rơi xuống đất mà bị Huyền Điểu hấp thụ toàn bộ. Cơ thể Huyền Điểu lớn lên với tốc độ kinh người, linh lực ào ạt tràn ra, bụi đất cuốn lên mù mịt. Trong nháy mắt, Huyền Điểu trở nên vô cùng to lớn, lông trên người màu đỏ, tròng mắt đỏ sậm, toàn thân tản ra lệ khí giống hệt như Tạ Vô Diễn, nó đập đập sải cánh dài, vạn chim nghe tiếng mà đến.
Tuy rằng thời gian rất ngắn ngủi nhưng sức mạnh của Thẩm Vãn Tình đã làm Huyền Điểu biến về bộ dạng nguyên thủy nhất của nó.
[Hệ thống nữ phụ: Xin ký chủ chú ý! Xin ký chủ chú ý! Tiến độ nhiệm vụ đang lùi lại! 43%... 27%... ]
"Đừng sống vì người khác nữa."
Dường như cô có thể xuyên thấu qua hồn phách của Tạ Vô Diễn để nhìn thấy những ký ức cô độc kia. Hắn giống như đang nói cho cô nghe vậy.
"Nàng vốn nên được tự do."
Thẩm Vãn Tình ngẩng đầu lên.
"Ta sẽ không để mi khống chế ta nữa đâu." Ánh mắt cô vô cùng tĩnh lặng, nước mắt chảy xuôi xuống, biến mất trên lưng của Huyền Điểu.
Ấn ký màu đen trên vai đột nhiên biến thành màu đỏ, đau đớn dồn dập ập đến giống như muốn nghiền nát xương cốt của cô.
"Thẩm cô nương!" Trưởng lão lạnh lùng nói: "Cô muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn..."
"Chuyện có thể đúc lại Cô Quang kiếm hay không không liên quan gì đến ta cả. Ta sẽ không hiến tế. Ta muốn cứu Tạ Vô Diễn."
[Hệ thống nữ phụ: Tiến độ nhiệm vụ lùi lại: 14%... 11%... ]
"Cô điên rồi! Hắn là..."
Thẩm Vãn Tình: "Ta chưa bao giờ muốn chọn lựa chọn chính xác, ta chỉ muốn chọn điều mình muốn làm mà thôi."
"Cô có biết cô làm như vậy sẽ có bao nhiêu người phải chết không?"
Cô im lặng một lát sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, rõ ràng đôi mắt mỉm cười nhưng nước mắt vẫn đang rơi: "Các ngươi quên rồi sao? Ta cũng là một con quái vật bị các ngươi kiêng kị, một con quái vật lẽ ra không nên tồn tại trên đời này."
[Hệ thống nữ phụ: Tiến độ nhiệm vụ lùi lại: 5%... 3%... 1%... ]
Cảm giác đau đớn làm cô cơ hồ đứng không vững nhưng cô lại vô cùng kiên cường ưỡn thẳng lưng.
"Cho nên, ta và Tạ Vô Diễn là cùng một loại người."
Ánh lửa thiêu đỏ không trung.
Cô đứng ở trung tâm nơi linh hỏa tụ hội, giống như Tạ Vô Diễn trước đó. Trong khoảnh khắc tiến độ nhiệm vụ quay về con số không, Thẩm Vãn Tình phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng cô cũng không chịu đựng được nữa mà quỳ gối trên lưng Huyền Điểu. Huyền Điểu phi thân bay lên nhưng lại bị vô số linh lực hóa thành xiềng xích ngăn lại.
"Cho dù cô dùng thuật thiêu huyết thì cùng đừng hòng rời khỏi chỗ này!"
Mấy đại trưởng lão, thậm chí cả mấy vị sư tổ của Thiên Đạo cung cũng ở chỗ này. Dựa vào sức lực hiện tại của Thẩm Vãn Tình, cô vốn không có cách nào để phá vỡ tấm lưới này. Nhưng vừa dứt lời, một tia sáng màu tía xẹt qua không khí, chặt đứt tất cả xiềng xích đang trói chặt Huyền Điểu.
Đó là một thanh kiếm. Là bội kiếm của Tạ Vô Diễn.
Sau đó trong nháy mắt bội kiếm kia vỡ vụn thành vô vàn mảnh nhỏ. Một bóng dáng mơ hồ hiện lên. Thẩm Vãn Tình quay đầu nhìn lại, nghẹn ngào khóc thành tiếng.
Là thần hồn của Tạ Vô Diễn.
Lúc sắp tiêu tán hoàn toàn, hắn không quên đặt một sợi thần hồn của mình vào trong thanh kiếm.
"Choang!"
Cùng với bóng dáng của Tạ Vô Diễn, một đợt ánh sáng tím đem theo một sức mạnh cường đại đột nhiên tràn ra nháy mắt áp chế sức mạnh của Thiên Đạo cung.
"Nàng muốn đi nơi nào cũng được. Tin ta, ta sẽ không lừa nàng."