Thẩm Vãn Tình im lặng bình tĩnh phân tích.
Việc này không chỉ liên quan đến vụ múa ba lê mà còn liên quan đến tôn nghiêm của vị tổ tông này. Thái độ này của hắn rõ ràng là: "Đừng tưởng rằng cô nằm mơ thì ta không tính sổ với cô." Thế nên bây giờ chỉ cần cô trả lời sai một cái là sẽ bị chém chết ngay tại chỗ.
Đối mặt với tình huống này, Thẩm Vãn Tình quyết định lựa chọn chiến thuật phòng ngự, vì vậy cô ngáp một cái vô cùng khoa trương, bắt đầu diễn: "Buồn ngủ quá, ta ngủ đây, ngủ ngon." Sau đó cô run rẩy bò lên giường, định kéo chăn che kín mặt không nhìn tên kia nữa.
Chỉ cần ta không tiếp chiêu, nguy hiểm sẽ không đuổi kịp ta.
Nhưng vừa mới bò được một nửa cô đã bị Tạ Vô Diễn nắm cổ chân lôi lại. Hắn cúi người nhìn xuống, tay chống bên cạnh người Thẩm Vãn Tình, thân hình cao lớn phủ lên người cô. Rõ ràng đây là một tư thế rất mập mờ nhưng giọng nói của Tạ Vô Diễn lại rất lạnh nhạt, không hề dịu dàng một chút nào: "Không phải nàng bảo sẽ để ta tùy ý sai bảo sao?"
"Ta đổi ý rồi." Thẩm Vãn Tình nhanh chóng phỉ nhổ chính mình: "Hết cách, ai bảo ta là một kẻ vong ơn bội nghĩa vô tâm vô phế chứ."
Tạ Vô Diễn cười nhẹ nói: "Không nhận lỗi sao?"
Thẩm Vãn Tình chân thành đáp lại: "À đúng rồi, ta quả là đáng giận."
Nhìn cô ngoan ngoãn nhận tội như vậy, Tạ Vô Diễn lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Hắn cứ tưởng mình đã sớm quen với cái thể loại người không làm theo lẽ thường như Thẩm Vãn Tình nhưng lại không ngờ được rằng hóa ra trên đời này vẫn còn có người có thể tự mắng mình một cách trôi chảy như vậy. Nhìn vẻ mặt thản nhiên không hề ngượng ngùng một chút nào của nàng, Tạ Vô Diễn đột nhiên có ảo giác hình như hắn mới là người làm gì có lỗi với nàng vậy.
Tạ Vô Diễn thấy hơi bực bội.
Trước kia mấy kẻ làm hắn bực bội thế này phần lớn mộ đều xanh cỏ rồi, không thì cả xác thể và linh hồn đều bị đốt thành tro, hoặc là bị bóp nát đầu, vặn gãy cổ gì đó. Nhưng cái người trước mắt kia không những vẫn sống nhăn răng mà còn đang chí chóe đấu khẩu với hắn đây này. Hơn nữa cho dù hắn cảm thấy càng ngày càng phiền nhưng lại không muốn nàng chết, ngược lại còn cảm thấy nàng phiền như vậy hình như còn làm người ta mềm lòng một cách kỳ lạ, chỉ muốn ừ đại theo lời nàng nói mà tha cho nàng một lần. ... Tạ Vô Diễn không biết đây rốt cuộc là cảm giác gì.
Lúc trước hắn thấy hình như đầu óc người khác có vấn đề, bây giờ hắn lại bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ bị nhốt mấy trăm năm nên đầu óc hắn cũng có vấn đề? Hay là phong ấn có tác dụng phụ gì đó?
Thẩm Vãn Tình không biết Tạ Vô Diễn đang nghĩ cái gì.
Cô chỉ cảm thấy tư thế bây giờ của hai người đúng là quá nhạy cảm. Dù sao cô cũng chỉ là một tiểu cô nương, cô cũng biết xấu hổ mà.
Huống chi tóc của Tạ Vô Diễn còn hơi ẩm, mày hơi nhăn lại, cổ áo thõng xuống để lệ một mảng da trắng nõn, hơn nữa góc nhìn hiện tại của cô rất tuyệt, là cái góc độ tuyệt diệu mà có thể nhìn thấy cơ bụng như ẩn như hiện ấy.
Sắc đẹp làm người ta u mê. Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Vãn Tình thấy tim mình đột nhiên đập rất nhanh.
Cô định quay đầu đi nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại tự động hiện lên hình ảnh Tạ Vô Diễn bản lậu đầy sắc diễm hương tình trong mộng cảnh kia.
Cô hoảng sợ, lập tức mở mắt ra.
Nhất định là do cô cô đơn quá lâu rồi.
Nhất định là thế.
Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc: "Ờm... ta thấy tư thế này hơi mệt chút, hay là huynh đổi một tư thế khác đi?"
Tạ Vô Diễn cảm thấy rất có lý, sau đó tự nhiên như ruồi nằm xuống bên cạnh cô, nhân tiện còn vươn tay kéo cô để cô nằm úp trên người mình.
Thẩm Vãn Tình: "..." Không phải bảo anh đổi như vậy.
Nhưng cô lại phát hiện, hình như cô đã dần dần quen với chức vụ làm gối ôm hình người cho hắn, dù sao thì tình thế cấp bách, cô cũng không thể đuổi hắn xuống ngủ dưới đất. Hơn nữa tốt xấu gì người ta cũng cứu cô một mạng, làm cái gối ôm của hắn cũng không thiệt thòi gì.
Nhưng mới nằm được một hồi, Thẩm Vãn Tình đột nhiên thấy sai sai: "Khoan đã, mạo muội hỏi một câu, con thực mộng yêu..."
"Ồ, chết rồi." Tạ Vô Diễn nói.
Thẩm Vãn Tình càng thêm hỏi chấm, cô suy tư một lát, sau đó tốc chăn ngồi dậy.
Mọe, yêu quái chết lâu rồi thì cô ở đây diễn vai hoa khôi ngây thơ làm gì nữa???
*
"Con yêu quái này chết hay sống đều do các vị tự nói mà thôi." Lâu chủ chậm rãi lấy nắp đậy gạt qua nước trà trong chén, nhấp một ngụm: "Ai biết các vị có lừa ta hay không?"
Kỷ Phi Thần: "Tạ công tử quang minh lỗi lạc, huống chi lúc này mạng người quan trọng, chúng ta nhất định sẽ không lừa gạt ngài."
Tạ Vô Diễn quang minh lỗi lạc trong lời hắn đang bận nghịch tóc Thẩm Vãn Tình. Không biết tại sao, cô cứ cảm thấy từ sau buổi tối hôm đó vị tổ tông này cứ quấn riết lấy cô.
"Lừa gạt hay không chỉ có các vị nói thì không tính." Lâu chủ buông chén trà: "Cho nên làm phiền các vị ở lại trong lâu thêm vài ngày, sau khi xác nhận chuyện kia quả thật đã được giải quyết ta mới có thể đưa khế ước bán thân của Giang Thục Quân cô nương cho các vị được."
"Ta hiểu rồi." Kỷ Phi Thần nâng mắt lên, quét mắt nhìn mọi người xung quanh: "Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ ở lại đây thêm một khoảng thời gian, sau khi xác nhận không còn con yêu quái nào quấy phá nữa thì mới đi."
Thật ra chuyện tạm thời ở lại trong thành sáng nay đã được bọn họ thương lượng xong rồi. Tuy rằng đã diệt trừ yêu quái nhưng chuyện này lại có rất nhiều điều đáng nghi. Ví dụ như tại sao con yêu quái này có thể đi vào giấc mơ của Thẩm Vãn Tình dưới mí mắt của Tạ Vô Diễn. Đây không phải là đại yêu công lực thâm hậu gì, không thể có bản lĩnh lớn như vậy được, trừ phi có người giúp đỡ nó.
Sau khi bàn bạc, Kỷ Phi Thần quyết định tạm thời không nói chuyện này với lâu chủ, bởi vì bọn họ không biết tên trợ thủ này là ai, cho dù là lâu chủ của Mãn Nguyệt lâu thì cũng không đáng tin tưởng.
"Đa tạ chư vị phương sĩ." Mãn Nguyệt lâu chủ giơ tay, thì thầm với nha hoàn vài câu sau đó nói: "Mấy ngày gần đây đã làm phiền các vị phải lo lắng rồi, đây chỉ là một phần tấm lòng nho nhỏ, mong các vị nhận cho."
Thẩm Vãn Tình vừa ngó sang thì thấy hai nha hoàn bê hai cái khay phủ lụa đỏ lên, bên trong là một đống vàng thỏi. Cô vô cùng sung sướng, cảm thấy mệt mỏi bỗng dưng tan biến đi hết. Cô cảm động quyết định về sau nhất định sẽ nỗ lực sống tốt để hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ không oán thán một lời.
Kỷ Phi Thần lên tiếng: "Lâu chủ không cần đa lễ, chúng ta ra tay hàng yêu trừ ma không phải vì những vật ngoài thân này, xin ngài thu hồi lại lễ vật."
Thẩm Vãn Tình: "?" Cái gì mà vật ngoài thân?
Sau đấy hai con người kia cứ như dì cả với mẹ già cầm bao lì xì đẩy qua đẩy lại, đại chiến suốt ba hiệp. Cuối cùng Kỷ ma ma giành được chiến thắng.
Lâu chủ rất cảm động: "Cũng đúng, là do ta mạo muội, Kỷ công tử quả nhiên quang minh lỗi lạc như lời đồn."
Nói xong, lâu chủ giơ tay bảo người bên vàng xuống.
Phong Dao Tình cũng rất cảm động, nhìn hắn một cách tán thưởng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, trong mắt sóng gió mãnh liệt, tất cả đều là tán dương, giống như giây tiếp theo sẽ lập thức thăng hoa luôn vậy.
Thẩm Vãn Tình nhìn đống vàng còn chưa kịp chạm vào đã bị đem xuống, chậm rãi nặn ra một cái dấu chấm hỏi: "?"
Tại sao lại không hỏi cô chứ? Cô rất không quang minh lỗi lạc mà!
Sau khi mất vàng, Thẩm Vãn Tình nom chẳng khác gì quả cà tím dầm sương. Cô gác cằm lên bàn, ngồi đờ ra trong tư thế sống không còn gì luyến tiếc, quyết định đình công kháng nghị.
Tạ Vô Diễn liếc nàng một cái, buông lọn tóc đang nghịch trong tay ra, tựa hồ là như suy tư gì.
"Đúng rồi, nếu các vị không vội rời đi, ta đang có một chuyện khó giải quyết này muốn nhờ các vị giúp đỡ."
Hà phương sĩ vẫn luôn nằm bò ra bên cạnh làm người ngoài cuộc đột nhiên như nhớ tới cái gì. Hắn vỗ tay một cái, lấy một phong thư từ trong người ra: "Ta và phủ thái thú trong thành thường này cũng hay lui tới, gần đây trong nhà thái thú có tà ma hoành hành, nhìn có vẻ là khó giải quyết. Sau khi nghe nói có mấy vị trừ yêu sư có chút bản lĩnh vào thành thì ngài ấy có nhờ ta đưa thư này cho huynh, mời huynh đến phủ một chuyến."
Kỷ Phi Thần nhận lấy lá thư, đọc lướt qua sau đó nhăn mày, đưa thư cho Phong Dao Tình. Phong Dao Tình nhìn nhìn, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, sau đó gật đầu với hắn.
Đêm đó, hai người họ vào phủ thái thú thăm dò tình huống trước. Sau khi bí mật thương nghị suốt một đêm, hôm sau bọn họ truyền tin đến, bảo mấy người Thẩm Vãn Tình thu dọn đồ đạc đến ở trong phủ thái thú mấy ngày.
Có thể nhìn ra được thái thú rất coi trọng đám người bọn họ, bởi vì ngay cả xe ngựa được phái đến để đón người thôi cũng trang trí rất hoành tráng hoa lệ, nhã gian vô cùng xa hoa, từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ: "ta vô cùng có tiền".
Từ sau đêm hôm đó, chỉ số bám người của Tạ Vô Diễn tăng vùn vụt, cứ như muốn liều mạng so bì với đồng chí Huyền Điểu mỗi ngày đến phòng cô ăn chực uống chực vậy, đã vậy còn có thêm một nhiệm vụ hàng ngày là đêm hôm khuya khoắt chạy đến chỗ cô coi cô như gối mà ôm, đều như vắt gianh, không hề ngưng nghỉ.
Giang Thục Quân bây giờ hoàn toàn biến thành một fan hâm mộ có đạo đức nghề nghiệp, ngày nào cũng múa bút sáng tác truyện đồng nhân* về hai người họ, bao nhiêu ngày ở khách điếm là bấy nhiêu ngày nàng thêu thùa vẽ tranh, không chỉ vẽ hai người họ mà nhân tiện còn thêu một đôi khăn uyên ương, lén lút nhét vào tay của bọn họ.
(*là thể loại truyện mà tác giả đã mượn lại cốt truyện và thiết lập nhân vật trong truyện có sẵn để phát triển truyện mới theo ý muốn của mình. )... Thẩm Vãn Tình thật sự lo lắng Tạ Vô Diễn sẽ không nhịn được mà bóp chết Giang Thục Quân. Nhưng ngoài dự đoán của cô, tâm trạng của Tạ Vô Diễn bây giờ lại khá tốt. Hắn còn rất bình tĩnh và kiên nhẫn tiếp nhận một đống đồ Giang Thục Quân đưa tới.
Trên xe ngựa, Thẩm Vãn Tình và Tạ Vô Diễn ngồi một bên. Giang Thục Quân ngồi một bên. Cả chặng đường nàng ta hai mắt sáng rỡ như đèn pha nhìn chằm chằm hai người, cứ có bất kỳ động tĩnh gì là nàng ta sẽ trợn to mắt, biểu cảm vô cùng kích động.
Thẩm Vãn Tình thấy hơi mệt, mệt hơn cả ứng phó với Tằng Tử Vân.
Phải nhanh chóng giải quyết vị nữ phụ này thôi.
Xe rất nhanh đã đến nơi.
"Xin chư vị tiên nhân chờ một lát, ta đi thông báo với thái thú một tiếng đã."
Thẩm Vãn Tình ngồi không nổi nữa nên nhảy xuống kiệu thư giãn gân cốt hoạt động cơ thể một chút, nhân tiện tránh khỏi tầm mắt của Giang Thục Quân. Nhưng cô mới vừa đứng vững trên mặt đất đã nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến cách đó một bức tường, hơn nữa giọng nói kia càng ngày càng gần.
"Tiểu thiếu gia, ngàn lần không được tiểu thiếu gia ơi!"
"XIn ngài đừng tùy hứng nữa, lão gia mà biết được nhất định sẽ nổi trận lôi đình đấy!"
Một giọng nam không kiên nhẫn vang lên trên đầu cô: "Ta mặc kệ ông ấy giận hay không, có cái chuyện cỏn con vậy cũng nhốt ta trong phủ, sớm muộn cũng có ngày ta buồn chán đến mức phát bệnh ra mất."
Người kia nói xong thì phi thân từ tường xuống một cách ngầu lòi.
Thẩm Vãn Tình nghĩ ngợi.
Động tác lấy đà rất tiêu sái nhưng chẳng có kỹ thuật gì cả, chắc chắn sẽ ngã dập mông.
Quả nhiên, tiểu thiếu gia mới ban nãy còn tràn đầy tự tin, nháy mắt trở nên hoảng hốt sợ hãi, sau đó hắn hét một tiếng thảm thiết: "A!!!!"
Thẩm Vãn Tình nhích người về bên cạnh. Phịch một tiếng, tiểu thiếu gia kia ngã ngửa bên cạnh chân cô, tiếng động vô cùng vang vọng.
Thẩm Vãn Tình thấy người này nhìn hơi quen mắt.
"Ngươi!" Tiểu thiếu gia đứng dậy một cách gian nan, vừa đứng lên đã bắt đầu hùng hùng hổ hổ: "Sao ngươi lại dám di chuyển? Hả?"
Người không nói lí thế này, giọng nói cũng quen tai, hình như trước đấy vừa gặp qua.
Hai người đối diện nhau.
Thẩm Vãn Tình im lặng.
Người này không phải là tiểu thiếu gia ngang ngược vung tiền như nước đêm đó sao?
Tiểu thiếu gia ngang ngược kia cũng nhận ra cô, hắn hơi sửng sốt sau đó ho khan một tiếng, phủi sạch bụi trên người, sau đó lập tức lật mặt: "Sao cô lại ở đây?"
Thẩm Vãn Tình: "Là thế này..."
"Không cần phải nói nữa." Thiếu gia ngang ngược giơ tay, tự cho là ngầu lòi vuốt vuốt lại mái tóc của mình, sau đó hạ giọng: "Bây giờ biết hối hận đã quá muộn rồi."
Thẩm Vãn Tình cạn lời, cô cũng lười giải thích, khoanh tay chờ hắn bổ não xong.
"Nếu lúc trước cô ngoan ngoãn một chút, không chừng ta sẽ chuộc cô ra làm tiểu thiếp đấy."
"Bây giờ cô cầu xin ta, có lẽ ta sẽ nể mặt tình cảm lần đầu gặp mặt của đôi ta mà cho cô làm nha hoàn."
"Đúng rồi, cái tên nam nhân có mắt như mù ngày đó đâu?"
Đến khi vị thiếu gia này nhắc đến Tạ Vô Diễn, Thẩm Vãn Tình buông tay, định ngắt lời hắn. Dù sao thì người này cũng là con trai của thái thú, cô cũng không muốn hắn phải mất mạng. Nhưng tên ngốc này vẫn cứ ba la bô lô:
"À, ta biết rồi. Ngày đó ta thấy hắn đáng thương cho nên mới nể mặt hắn, ta ấy mà, chỉ cần ra lệnh một tiếng thì hắn cũng mất đầu rồi, chỗ đó làm gì đến lượt hắn diễu võ giương oai."
"Thế cơ à?"
"Đúng vậy."
Sau khi thuận miệng đáp lại một tiếng, vị tiểu thiếu gia ngang ngược này mới thấy sai sai. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc chạm vào ánh mắt lạnh nhạt của Tạ Vô Diễn đang ngồi trên xe. Nhưng hắn thầm nghĩ nơi này là phủ thái thú, hắn có cha mình chống lưng nên gan cũng to lên.
Gan to lên thì cũng bắt đầu tự tin mù quáng, hắn tính toán rửa sạch mối nhục mấy ngày trước. Vì thế hắn túm lấy Thẩm Vãn Tình, ngẩng đầu ưỡn ngực dõng dạc: "Ngày trước coi như xí xóa, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết ai mới là người có tư cách có được nữ nhân này."
Thẩm Vãn Tình: "???"
Ta chỉ vừa bước xuống xe ngựa hoạt động gân cốt thôi mà? Sao lại đột nhiên mở ra cốt truyện kỳ quái gì thế?