Hai bên đều một câu cũng không nói, trên mặt không có chút cảm xúc, nhưng lại biểu hiện ra một bộ dáng không có điều gì bất thường, ăn đồ ăn ở trong bát.
Thẩm Vãn Tình nhíu mày, ngẩng đầu nhìn những người khác ở mấy bàn bên cạnh mình, mỗi người đều đang ăn ngấu nghiến, không có bất kì ai hướng mắt về phía mình bên này.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng Thẩm Vãn Tình mơ hồ sinh ra một trận cảm giác quái dị.
Giống như là tất cả mọi người xung quanh đều là người giấy được khoác bởi một lớp da, đang đóng vai diễn của mình, không có bất kì suy nghĩ cùng linh hồn.
Sau khi có cái suy nghĩ này, tay cầm đũa của Thẩm Vãn Tình dừng lại.
"Đến đây đến đây, đây là rượu của mấy vị khách quan." Tiểu nhị bưng một vò rượu đi đến.
Khi hắn cúi eo đặt rượu xuống, thân thể to lớn che mất ánh sáng trên đầu cô.
Thẩm Vãn Tình sắc bén phát hiện, cơ thể cả Phong Dao Tình cùng Kỷ Phi Thần đồng thời cứng đờ.
"Khách quan, còn có gì muốn phân phó không ạ?" tiểu nhị quay đầu, khóe môi câu lên, lộ ra nụ cười nhẹ.
"Ừ," Thẩm Vãn Tình gật đầu: "Thêm vài đĩa thức ăn."
"Thức ăn gì?"
"Ta nghĩ xem..." Thẩm Vãn Tình một bên suy nghĩ, một bên giơ tay lên sờ sờ châm cài trên tóc mình.
Giây tiếp theo, động tác cực kỳ nhanh mà rút ra trâm cài tóc, vọt lên quay một cái nắm chặt, tay cầm trâm đưa xuống, trâm cài đâm vào mu bàn tay của tiểu nhị, xuyên qua cắm ở trên mặt bàn.
Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, khiến cho tất cả khách không hẹn mà cùng dừng lại động tác, một dạng như con rối bị điều khiển mà quay đầu lại, nhìn về hướng của bọn họ.
Hiện tại tu vi của Thẩm Vãn Tình đã tiết bộ rất nhiều, tận lực để lẫn chút linh lực vào trâm cài, tiểu nhị liên tục kêu thảm thiết, dãy dụa không thoát ra khỏi cái trâm cài đó, cả người cũng không thể động đậy được.
Tăng Tử Vân không phản ứng lại, đứng ở chỗ cũ ngây ngốc mất nửa ngày.
Kỷ Phi Thần nhảy vọt người lên, đem hai người kéo về hướng của Phong Dao Tình.
Lạnh lùng nói: "Lùi về đằng sau."
"Tại sao lại..." Tăng Tử Vân lời còn chưa nói xong, liền đột nhiên im bặt.
Tất cả người khách dường như là cùng lúc đứng dậy, bao vây xung quanh bọn họ thành một vòng tròn, giống như cách đi của xác chết mà tiến lại gần họ.
Bao gồm cả tiểu nhị ở trong, trên mặt những người xung quanh đều sinh ra tầng tầng nếp nhăn, giống như một tầng da mặt che phủ lên, rơi lóc tróc xuống đất.
Không phải là một con Mặt Nạ quỷ.
Mà là một đàn.
Quả nhiên là phủ phục đợi thỏ, chỉ là vai diễn đã bị đảo ngược lại hoàn toàn. Cả cái nhà trọ căn bản không có một người sống, tám phần chính là trước một ngày tất cả đã bị sát hại, lột xuống da của bọn họ để làm ngụy trang.
Nhóm người Kỷ Phi Thần, mới là con mồi của đám Mặt Nạ Quỷ này.
Nhưng mà trừ bọn này ra, con quỷ chân chính muốn tập kích Thẩm Vãn Tình, lúc này lại không thấy xuất hiện.
Mặc dù không biết là tại sao, nhưng quả nhiên, tình tiết trong kịch bản bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo rồi.
Trong phòng khách ở trên lầu.
Tạ Vô Diễn thong thả mà ngồi trên bệ của sổ, một tay buông lỏng đặt trên đầu gối, một tay khác cầm quả táo lặp đi lặp lại tung lên rồi đỡ lấy, cực kỳ hứng thú mà nhìn tình cảnh ở dưới lầu.
"Bịch!"
Một bên cửa bị mạnh mẽ đẩy ra.
Từ bên trong bước ra một con Mặt Nạ Quỷ nhếch nhác, da thịt ở trên mặt bị vỡ mất hơn nửa, một bộ dạng dữ tợn.
Nhìn có vẻ, chắc là người khách bỏ mạng tại đây.
Mặt Nạ Quỷ nhếch nhác quay đầu lại, đúng lúc đối mặt với Tạ Vô Diễn.
Nó đột nhiên phát hết yêu lực, oai phong hùng dũng mà đi đến.
"..."
Tạ Vô Diễn cắn một miếng táo, động một chút cũng lười muốn động, chỉ là hứng thú mà nhìn nó một cái, sau đó cong cong mắt, cười.
Uy áp.
Đe dọa với áp bức cực kỳ mạnh mẽ.
Mặt Nạ Quỷ nhếch nhác bị dọa sợ, lập tức ngoan ngoãn thu lại yêu lực, giả vờ như không nhìn thấy mà quay đầu lại,"au ú" một tiếng lao xuống lầu, đánh về phía Kỷ Phi Thần.
Sau đó bị một bùa chú đốt chết.
Huyền Điểu dừng trên đầu vai của Tạ Vô Diễn, nhỏ giọng nịnh hót: "Không hổ là điện hạ, sớm đã nhìn ra trong nhà trọ này đã không còn một người sống. Lại có thể đem con yêu quái Mặt Nạ Quỷ thật biết che giấu hơi thở này nhìn thấu, càng huống hồ da mà bọn chúng khoác trên người chính là da người tươi mới nhất."
Tạ Vô Diễn không phản ứng lại nó.
Hắn nhìn hỗn chiến ở dưới lầu, ung dung thong thả lại cắn một miếng táo.
Mặc dù mấy con Mặt Nạ Quỷ này rất đông hơn nữa còn khó ứng phó, nhưng dù sao tu vi cũng không tính là quá cao, Kỷ Phi Thần hợp lực cùng Phong Dao Tình ngược lại có thể chống đỡ được, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Ô, đúng rồi, vẫn còn hai đứa vướng víu tay chân.
Vậy đoán chừng sẽ càng lâu hơn.
Nói đến kẻ vướng víu.
Tạ Vô Diễn vô thức mà chuyển tầm mắt lên người của Thẩm Vãn Tình.
Sau đó tận mắt nhìn thấy cô không chịu đựng nổi mà giơ tay lên, cổ tay đập một cái sau gáy của Tăng Tử Vân, sau khi đập người ta ngất đi, thở hổn hển nhét xuống dưới gầm bàn trốn.
Tạ Vô Diễn: "..."
Thật ra đây cũng không thể trách Thẩm Vãn Tình.
Tăng Tử Vân mặc dù là con gái của trưởng lão Huyền Thiên Các, nói là đi ra ngoài rèn luyện, những mỗi lần đều là được các sư đệ, sư tỷ bảo vệ tốt, lần đầu tiên nàng gặp phải tình cảnh này, rõ ràng là bị dọa cho phát ngốc.
Một khi đã bị dọa sợ, liền kêu gào Kỷ đại ca.
Thẩm Vãn Tình cảm thấy, cái người này giống y hệt con bọ chét, không chú ý một chút liền "Kỷ đại ca, Kỷ đại ca", sau đó nước mắt đầy mặt mà lao vào lòng người ta.
Bình thường ngược lại cũng không sao, hiện tại vào giờ phút này, bất kì ngoài ý muốn nào cũng sẽ dễ dàng khiến cho Kỷ Phi Thần có chút khó khăn, mạch suy nghĩ rối loạn.
Thẩm Vãn Tình trước tiên khuyên nhủ một chút, phát hiện không có tác dụng.
Sau đó kéo một chút, phát hiện quá tốn sức, hơn nữa còn phải suy nghĩ tránh khỏi tập kích của chỗ Mặt Nạ Quỷ này, cực kỳ tiêu hao thể lực.
Vậy là, dứt khoát đánh người ta hôn mê.
Tiết kiệm thời gian, tiết kiệm sức lực.
Mà trên lầu, Huyền Điểu có chút không hiểu: "Điện hạ, tại sao lại không đi giúp? Nếu như muốn lấy được lòng tín nhiệm của hai người đó, bây giờ giúp bọn họ thu thập chỗ Mặt Nạ Quỷ này là một thời cơ tốt mà."
Tạ Vô Diễn: "Mệt lắm, không muốn động. Bọn họ đánh gần hết thì lại tính sau."
"..."
Lí do cực kỳ tùy hứng.
Lời nói này vừa dứt, liền thấy dưới lầu khói đen chớp nháy.
Một con Mặt Nạ Quỷ ở dưới yểm trợ, trong nháy mắt di chuyển đến đằng sau Thẩm Vãn Tình, yêu lực hội tụ thành một móng yêu cực lớn, thẳng tắp hướng đến ngực của cô.
"Vãn Tình!" Kỷ Phi Thần cảm nhận được động tĩnh bên này liền hét to.
Nhưng bởi vì anh ta bị rất nhiều con yêu quái sống chết bám lấy, trong khoảnh khắc không có cách nào để cấp tốc đến bên cạnh Thẩm Vãn Tình.
Không có bất kì bảo vật hộ thân, một phát tập kích này dựa vào tu vi của cô, chưa chắc chống đỡ được.
Sau đó giọng nói vừa dứt, trước mắt một đạo ánh sáng bay qua, giống như một loại lưỡi dao sắc bén cắt đứt yêu khí tụ thành móng đó.
Một thân ảnh xuyên qua tầng tầng khói đen, đáp xuống trước mắt Thẩm Vãn Tình, Tạ Vô Diễn giơ tay lên, tóm lấy sau lưng của Thẩm Vãn Tình, kéo đến trước người mình.
Yêu khí bao quanh căn phòng, hội tụ thành vô số đoàn bóng dáng đen, ở trong căn phòng chật hẹp không ngừng quanh quẩn tuôn ra.
Nhưng dựa vào chỗ Tạ Vô Diễn làm trung tâm, dường như được một luồn sức lực mạnh mẽ che phủ, không bị chịu một chút ăn mòn nào của yêu khí.
Tạ Vô Diễn cúi đầu nhìn Thẩm Vãn Tình đang ở trong lòng một cái, tiếp đó chầm chậm thu lại tầm mắt.
Mái tóc đen cùng với y bào đỏ đen xen lẫn bay lượn, linh lực dũng mãnh trong chớp mắt hình thành một làn chắn, mạnh mẽ xua tan đi khói đen quanh quẩn trong nhà trọ.
Yêu khí màu đen không ngừng luẩn quẩn trong chớp mắt bị cắt thành hàng trăm hàng vạn mảnh vỡ, mạnh mẽ nổ tung.
Huyền Điểu vừa mới quay đầu đã thấy điện hạ của mình bay xuống dưới: "??"
Nó nhớ rằng vừa nãy có người nói mệt mà?