Chương 51

Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay

Tất Đồng 07-10-2023 16:24:33

Tối hôm nay Tạ Vô Diễn lại không chạy đến phòng Thẩm Vãn Tình ngủ ké, quả là hiếm thấy. Thẩm Vãn Tình nhìn vầng trăng bên ngoài cửa sổ, nhíu mày. Cô tính toán một phen, tối mai có lẽ chính là trăng tròn. Cô nhớ rõ rằng mỗi khi đến khoảng thời gian này thì Tạ Vô Diễn sẽ suy yếu hơi ngày thường. Sau khi Nghĩa Từ đại sư nói ra câu kia, Kỷ Phi Thần và những người khác không nói câu nào, cũng không tiết lộ thân phận của Thẩm Vãn Tình, thậm chí còn tìm cớ để cô về phòng nghỉ ngơi, coi như không nghe thấy những lời hôm nay. Thẩm Vãn Tình đương nhiên không thể coi như không nghe thấy được. Đây không phải là chuyện ngẫu nhiên. Hệ thống chọn cơ thể này cho cô nhất định là có nguyên nhân. Theo như trong cốt truyện gốc thì cơ thể thuần âm hiếm có khó tìm, chưa nói đến lại còn cần người đó phải tự nguyện. Đây cũng là nguyên nhân mà trong nguyên tác Tạ Vô Diễn đóng kịch được mấy năm rồi mà Cô Quang kiếm mãi vẫn chưa xuất hiện. Hơn nữa trong nguyên tác Phong Dao Tình cuối cùng lựa chọn hiến thân không chỉ đơn giản là vì Tạ Vô Diễn muốn hủy diệt thế giới, chủ yếu là do không có cách nào áp chế sức mạnh của Minh ma nên chúng đã len lỏi vào nhân giới làm cho sinh linh đồ thán, tình huống vô cùng cấp bách. Nếu phát triển theo hướng đó, rất có khả năng cuối cùng Phong Dao Tình sẽ vẫn vì lý do đó mà chết. "Thế nên nếu muốn HE thì ta phải đi thế chỗ Phong Dao Tình đúng không?" Đây là một trong những lần ít ỏi Thẩm Vãn Tình hỏi hệ thống. Hệ thống trầm mặc hồi lâu mới đáp lại. [Hệ thống nhắc nhở: Có lẽ đây không phải là cách duy nhất nhưng đây là cách mà hệ thống đã lựa chọn sau khi sàng lọc tất cả các phương pháp có thể thúc đẩy thế giới này đi đến kết cục HE. Cơ thể này và linh hồn của ký chủ đều là sự lựa chọn cực kỳ phù hợp sau khi tuyển chọn kỹ càng. ] Thẩm Vãn Tình: "Vậy nếu ta chết ở thế giới này, kết quả sẽ thế nào?" [Cơ thể nguyên bản của ký chủ đã tử vong, không thể hồi sinh. Vì vậy phần thưởng của ký chủ khi hoàn thành nhiệm vụ chính là đưa linh hồn của ký chủ đến một thế giới khác có độ tương thích cao nhất trong các thế giới đã được sàng lọc. ] Tóm lại là cô vẫn sẽ chết. [Hệ thống chọn cô là người hoàn thành nhiệm vụ này, kỳ thật cô cũng không có tổn thất gì. Bởi vì cơ thể của cô ở thế giới kia đã chết, việc kéo dài ý thức cho cô đã được xem như phần thưởng thêm mà hệ thống tặng cho cô rồi. ] Thẩm Vãn Tình không đáp lại hệ thống. Cô lăn qua lộn lại một hồi mà không ngủ được nên đành phiền muộn mà phủ thêm áo ngoài, định đi ra ngoài hít thở không khí. Ngôi chùa này rất nhỏ, cô mới đi vài vòng đã thấy chán. Từ lúc bước vào thế giới này, cô quen được thêm rất nhiều người, nhìn qua thì rất vui vẻ náo nhiệt nhưng thật ra lại không có lấy một người bạn nào để dốc bầu tâm sự. Cô giống như chỉ đang bị hệ thống và nhiệm vụ đẩy về phía trước mà thôi. Kết bạn với ai, kết bạn với người như thế nào, đều không phải do cô quyết định. Từ sau khi tỉnh lại trong cơ thể này, về ngoài thì là sống lại một lần, nhưng kỳ thật lại là một loại dày vò từ thể xác đến tinh thần. Nghĩ như vậy, cô bỗng nhớ đến Tạ Vô Diễn. Một người ở một mình lâu rồi thường sẽ cảm thấy cô đơn, càng tỉnh táo lại càng cảm thấy quạnh quẽ. Thẩm Vãn Tình không cách nào tưởng tượng Tạ Vô Diễn làm thế nào mà có thể kiên trì được nhiều năm như vậy. Không biết tại sao, Thẩm Vãn Tình đột nhiên muốn gặp Tạ Vô Diễn. Nhưng ngay sau đó cô lại gạt cái ý tưởng kỳ quái này ra khỏi đầu, chuẩn bị đi về phòng. Hành lang hình như lạnh hơn những nơi khác một chút, gió lạnh thổi đến làm tóc cô bay bay. Một luồng khí lạnh xẹt qua lưng cô, giống như một bàn tay khổng lồ từ từ quấn lấy cổ cô. Không đúng. Bây giờ Thẩm Vãn tình cũng đã coi như là một người rất lợi hại. Cô nhanh nhẹn xoay người né tránh luồng khí lạnh kia, tay chạm vào eo, còn chưa kịp rút một tờ phù chú ra thì đã nghe thấy một giọng nữ đầy hờn dỗi: "Ngươi là con gái mà sao lại hung dữ như vậy chứ!" Hồn phách của Chiêu Bình công chúa không biết đã chạy ra đây từ lúc nào. Nàng cuống quýt ôm đầu lùi ra cách cô một khoảng mới dám xoa eo, hùng hổ nói: "Đám đạo sĩ thối tha các ngươi đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Nếu phụ hoàng ta còn sống nhất định sẽ chém đầu tất cả các ngươi." Kỷ Phi Thần không cố tình phong bế Chiêu Bình. Tuy rằng không biết tại sao nhưng quả thật hồn phách của nàng không thể cách Tần Chi Hoán quá xa. Một canh giờ trước, nàng vất vả lắm mới chạy được đến cửa chùa thì bỗng bị một sức mạnh vô hình kéo trở về, hồn phách suýt nữa thì vỡ tan. Chiêu Bình công chúa cứ tức giận lên là nhõng nhẽo nhỏ nhen hệt như bọn trẻ con: "Cũng khó trách, ta thấy ngươi đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ mà lại đi loanh quanh tìm người, chẳng lẽ là đang tìm vị Tạ công tử mà ngươi ái mộ kia sao?" Thẩm Vãn Tình không biết dỗ trẻ con thế nào, đặc biệt là dỗ một đứa trẻ đang tức giận. Cô thấy mình là một người vô cùng trưởng thành, người trưởng thành và đám trẻ con ấu trĩ thì không thể nói chuyện được với nhau. Hơn nữa bây giờ cô là một người tu tiên rất lợi hại, đi cãi nhau với một quỷ hồn thì đúng là hạ thấp bản thân. Vì thế Thẩm Vãn Tình lạnh nhạt đáp lại: "Ồ, chẳng sao cả." Nói xong thì quay người bước đi. Chiêu Bình công chúa nào đã từng bị sỉ nhục như vậy. Nàng lập tức giậm chân: "Này! Đứng lại!" Bản công chúa đang nói chuyện với ngươi đấy! Ngươi muốn đi là đi luôn mà được à?" Thẩm Vãn Tình có bị điên mới đứng lại. "Nếu ngươi đứng lại ta sẽ nói cho ngươi biết vị Tạ công tử kia đã đi nơi nào! Ta vừa mới nhìn thấy hắn!" Thẩm Vãn Tình hơi ngừng bước chân, nhưng lại nghĩ: "Không đúng, tại sao cô lại phải đi tìm Tạ Vô Diễn? Hắn không tới làm phiền cô mới tốt." Vì thế cô lại đi tiếp. "Ta không nói cho ngươi thật đấy!" Thẩm Vãn Tình làm bộ không nghe thấy gì. "Ta thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm trọng, ngươi không lo lắng sao?" Thẩm Vãn Tình tiếp tục làm bộ không nghe thấy gì. "Không sao, ngươi không để ý tới ta thì ta cũng có thể đi tìm vị Tạ công tử kia, có khi hắn lại đồng ý nói chuyện phiếm với ta không chừng." Thẩm Vãn Tình dừng lại, mặt mày vô cảm đi đến trước mặt nàng ta, nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc: "Hắn không muốn nói chuyện phiếm với cô." Cô nói xong thì xoay người đi thẳng. Nhưng mà chưa đi được mấy bước thì lại quay trở về, hỏi: "Vẻ mặt rất nghiêm trọng sao?" Chiêu Bình công chúa trầm mặc một chốc, sau đó gật đầu: "Rất nghiêm trọng." "Ồ, được rồi, không sao, ta không quan tâm." Thẩm Vãn Tình gật gật đầu, sau đó xoay người lại đi. Kết quả mới vừa đi ba bước lại quay về, nhắc nhở câu,"Ta không muốn biết hắn đi nơi nào." Chiêu bình: "Ừ, ngươi không muốn biết." Thẩm Vãn Tình yên lặng, xoay người, nhưng chân còn chưa bước đã hít sâu một hơi quay người lại: "Hay là cô nói cho ta biết Tạ Vô Diễn không đi bên nào đi?" Chiêu Bình công chúa khoanh tay, có vẻ rất cạn lời, biểu cảm trên mặt rõ ràng là: "Nhà cô có bán bánh tráng không vậy? Sao lật mặt nhanh thế?" Thẩm Vãn Tình giải thích yếu ớt: "Ta sợ chạm mặt hắn thôi, cô đừng hiểu lầm." Chiêu Bình công chúa không nhịn được nữa, nở nụ cười: "Thẩm cô nương, ngươi thật sự rất để ý vị Tạ công tử kia." Thẩm Vãn Tình: "Không hề." Chiêu Bình công chúa: "Trong giấc mơ của Tần Chi Hoán ta đã nhìn ra rồi. Ngươi cứ nhìn chằm chằm vị Tạ công tử kia, rõ ràng bên cạnh còn có cả Kỷ Phi Thần nhưng ta lại chưa từng thấy ngươi liếc mắt nhìn hắn một lần nào cả." Thẩm Vãn Tình muốn giải thích nhưng lại phát hiện ra không có cách nào để giải thích, vì thế cô chỉ có thể căng da đầu ra đáp lại: "Ta không thèm để ý hắn." Chiêu Bình công chúa: "Để ý để ý!" Vì thế hai người bắt đầu combat với nhau, đem hết tất cả số từ ngữ có thể chửi người tích góp được từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ ra nói hết một lượt. Cuối cùng không thể không thừa nhận rằng, bàn về ấu trĩ, hai người đúng là chị tám lạng tôi nửa cân. Cãi nhau một hồi xong hai người đều mệt như cẩu. Chiêu Bình công chúa: "Như vậy đi, ngươi ngồi đây tâm sự hóng gió cùng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết Tạ công tử đi hướng nào." Vì thế hai người trèo lên nóc nhà, tìm một chỗ ngồi hóng gió. Thẩm Vãn Tình vẫn còn cố cãi: "Ta không quan tâm Tạ Vô Diễn đi nơi nào, ta chỉ muốn lên đây ngắm cảnh chút thôi." Chiêu Bình công chúa nghe vậy thì cười nhạo cô không chút lưu tình, sau đó nằm xuống, cánh tay gối sau đầu, bắt đầu kể chuyện: "Ngươi không biết năm năm này ta uất ức thế nào đâu. Nhắm mắt mở mắt cũng chỉ thấy Tần Chi Hoán, ngày thường đến một người để nói chuyện cũng không có." Thẩm Vãn Tình: "Cô quấn lấy hắn là bởi vì lòng có oán niệm sao?" Nghe được câu này, Chiêu Bình trầm mặc. Nàng không lập tức trả lời mà im lặng một hồi xong mới nhẹ giọng đáp: "Ta cũng chỉ cảm thấy ghét hắn thôi." "Thật ra ta không ngốc đâu. Bắc quốc sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt. Phụ hoàng quả thật rất sủng ái ta, nhưng ta cũng biết rằng Bắc quốc đang lụn bại trong tay người, huống chi triều đình trên dưới đều toàn những kẻ ghê tởm. Hoàng thất đấu với người ngoài thì đấu không lại nhưng thủ đoạn để giết người một nhà lại rất tàn nhẫn." Chiêu Bình công chúa nói đến đây thì hơi ngừng lại, sau đó nhắm mắt lại, giọng nói còn có ý cười: "Cho nên có đôi khi ta còn nghĩ rằng, không bằng đầu đầu hàng sớm một chút, thái độ quy thuận một chút có khi còn được đối xử tốt, cũng không đến mức chết thảm như bây giờ." Thẩm Vãn Tình hỏi: "Thế nên thật ra cô cũng không để ý Bắc quốc có bị diệt vong hay không sao?" "Ta để ý chứ." Chiêu Bình công chúa cười nhẹ, sau đó nói: "Nhưng thứ bị diệt vong chẳng qua chỉ là cái tên Bắc quốc kia mà thôi." Thẩm Vãn Tình hơi giật mình. "Lê dân bá tánh trên mảnh đất kia, chắc chắn đang sống tốt hơn khi phụ hoàng ta còn tại vị." Chiêu Bình công chúa nói, quay đầu nhìn về phía Thẩm Vãn Tình: "Thẩm cô nương, hy sinh một người và hy sinh hàng trăm nghìn bá tánh và tướng sĩ, ngươi sẽ chọn cái nào?" Thẩm Vãn Tình: "Tại sao lại muốn ta chọn?" Chiêu Bình công chúa hơi ngẩn ra. Thẩm Vãn Tình tựa đầu vào đầu gối mình, giọng điệu bình thản: "Vấn đề này không phải là để cho người khác chọn lựa nên hy sinh ai mà phải đi hỏi người kia xem người đó có nguyện ý hy sinh hay không." "Cho dù là sống hay chết thì cũng nên để người kia được tự mình lựa chọn." "Không ai có quyền ép buộc một người chết đi, cũng không ai có quyền cưỡng bách một người tiếp tục sống." Chiêu Bình công chúa yên lặng, sau đó rũ xuống mắt, nhàn nhạt nói: "Cũng phải." Thẩm Vãn Tình quay đầu nhìn vị công chúa tên Chiêu Bình này. Không biết có phải ảo giác hay không, cô cứ cảm thấy vị công chúa điện hạ này có gì đó khác thường. Những lời Chiêu Bình vừa nói giống như đang trải đường cho Thẩm Vãn Tình hiến thân vậy. Dù câu nào nàng cũng nhắc đến chuyện của Bắc quốc nhưng thật ra tất cả đều có hàm ý. Thật ra không chỉ có Thẩm Vãn Tình cảm thấy nghi ngờ, mấy người Kỷ Phi Thần sau khi biết được Chiêu Bình có thể chất thuần âm cũng cảm thấy có điều khác thường. Tất cả các dấu hiệu đều đang chỉ ra rằng bọn họ không thể tìm được thi thể của Chiêu Bình là bởi vì nàng đã hiến tế máu thịt của mình cho Cô Quang kiếm chứ không phải bị phản quân giết chết, nhưng hình như nàng lại không hề nhớ ra chuyện này. Như vậy kẻ đi khắp nơi để tìm cho đủ người có thể chất thuần âm là ai? Chiêu bình mất trí nhớ, rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là có âm mưu khác? Câu chuyện đến đây bỗng rơi vào bế tắc. "Cô thật sự không nhớ rõ trước khi chết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?" Chiêu Bình gật đầu: "Ta không nhớ gì hết. Có lẽ chờ khi nào ta nhớ ra được thì sẽ được hoàn toàn giải thoát chăng?" Thẩm Vãn Tình suy tư. Thật ra cũng không phải là không có cách. Cô có cách để nhìn thấy ký ức của Chiêu Bình, chính là dùng máu của mình chạm vào hồn phách của Chiêu Bình rồi làm cho linh hồn dao động, như vậy những ký ức đó sẽ được tái hiện lại trong đầu của cô. Chỉ là làm như vậy thì rất có khả năng thân phận của cô sẽ bị bại lộ. Cô nhìn những ngón tay của mình, chỉ cần cứa nhẹ một cái là máu sẽ chảy ra. Nhưng không đợi cô do dự, một đám lửa bỗng nhiên bùng lên cách đó không xa, ngay sau đó một làn sương đen xuất hiện bao phủ khắp núi rừng. Tiếng ma quỷ gào thét vang lên, giống như vừa chớp mắt một cái vô số cô hồn dã quỷ đều đã tụ tập hết bên ngoài ngôi chùa này vậy. Chiêu Bình công chúa đột nhiên run bần bật. Nàng lảo đảo đi về phía trước, linh hồn dần dần trở nên trong suốt, lồng ngực cũng đang phập phồng kịch liệt. "Sao lại thế này?" "Khoan đã, là Tần Chi Hoán, hình như hắn đã xảy ra chuyện rồi." Hồn phách của Chiêu Bình tương thông với Tần Chi Hoán. Nàng còn chưa nói hết câu thì hồn phách đột nhiên nhạt đi sau đó hóa thành một làn khói biến mất trong màn đêm. Đúng lúc này, một tiếng chim hót vang lên, sau đó một bóng đen lao về phía Thẩm Vãn Tình. Là Huyền Điểu. Cả người nó đầy mùi máu tươi, nó lảo đảo nhào vào trong ngực Thẩm Vãn Tình, bộ dạng vô cùng chật vật, giống như vừa mới bò ra từ địa ngục vậy. "Sau ngươi lại bị thường thế này? Người của ngươi... khoan đã, đây không phải là máu của ngươi." Thẩm Vãn Tình nhận ra hơi thở này, nó thuộc về Tạ Vô Diễn. Thần hồn của Huyền Điểu hình như cũng đã bị thương, nó ra sức hít thở, một lúc sau mới khó nhọc nói: "Điện hạ bảo ta đưa ngươi rời khỏi ngôi chùa này." Thẩm Vãn Tình: "Đưa ta đi tìm hắn." "Ngươi sao lại ngu xuẩn như vậy chứ!" Huyền Điểu tức giận đập cánh phành phạch: "Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa nhìn ra đây là bẫy của Thiên Đạo cung ư? Nhất định là bọn họ đã biết được thân phận của ngươi cho nên mới giăng sẵn bẫy ở chỗ này rồi!" Thẩm Vãn Tình nhìn nó, đặt nó lên vai mình: "Đưa ta đi tìm hắn."