Khu vực hắc ám vô biên, Phấn Khởi hào chầm chậm chạy phảng phất như một chiế thuyền cô độc mất phương hướng trong biển lớn mênh mông.
Xung quanh trải rộng rất nhiều hòn đá thể trạng không giống nhau.
Hưu!
Hưu!
Mấy đạo kiếm quang bay tới phá nát cự thạch cản phía trước, để Phấn Khởi hào an toàn tiến lên.
Vân Phi Dương đứng trên đầu thuyền thu Thất Thải Hồng Quang kiếm vào vỏ kiếm, chau mày.
Tiến vào khu vực hắc ám đã ba ngày, đừng nói phát hiện Sinh Mệnh thụ, kể cả phương hướng cũng không còn nhận ra.
Hô!
Đột nhiên trên không Phấn Khởi hào cuốn lên hư không cuồng phong lạnh lùng, mây đen bắt đầu ngưng tụ.
Trong mây đen mang theo vô số Băng Vũ, một khi rơi xuống còn mãnh liệt hơn bão táp trên biển rộng!
- Lại tới.
Vân Phi Dương sụp đổ.
Lâm Dật Phong đi ra từ buồng nhỏ trên tàu, đánh ra thủ ấn rắc rối phức tạp, từng mặt không gian kết giới xuất hiện trên không chiến thuyền.
Xoạt!
Từng khối Băng Vũ trong suốt sáng long lanh thoát ra từ trong tầng mây mang theo lực lượng cường đại mãnh liệt cọ rửa không gian kết giới.
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Đại khái một khắc đồng hồ, Băng Vũ dần dần dừng lại, cuối cùng tán loạn.
Hưu!
Không gian kết giới biến mất, sắc mặt Lâm Dật Phong hơi khó coi, hiển nhiên lần này ngạnh kháng có chút cố hết sức.
- Sư đệ!
Nhưng vào lúc này, Liễu Nhu vội vàng hô:
- Mau tới đây!
Xoát!
Vân Phi Dương xuất hiện trong khu động kho liền thấy bên trên màn sáng nguyên bản một vùng tăm tối hiện ra một điểm sáng.
- Đây là cái gì?
Ánh sáng xuất hiện quá mức đột nhiên, Liễu Nhu cũng mờ mịt.
Ông!
Nhưng vào lúc này, Phấn Khởi hào chạy chầm chậm hơi run rẩy, dù không có ai điều khiển nhưng thân thuyền tự cải biến tuyền đường.
Liễu Nhu cả kinh hô.
- Sư đệ, chiến thuyền giống như bị lực lượng nào đó dẫn dắt đang hướng về phía ánh sáng!
Lúc này Vân Phi Dương đi ra buồng nhỏ, đứng trên đầu thuyền nhìn về phía trước.
Mảnh khu vực hắc ám này có lực lượng nào đó che đậy màn sáng tìm tòi cũng che đậy nguyên niệm.
Sau nửa canh giờ.
Vân Phi Dương bằng vào mắt thường rốt cục thấy rõ có một lưu quang hình tròn đang lóe lên trong bóng tối.
Tựa như tinh cầu vị diện!
- Chẳng lẽ trong khu vực bóng tối này ẩn giấu một đại lục không người biết?
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Chiến thuyền tiếp tục chạy đi.
Khoảng cách ngày càng gần, lưu quang hình tròn vô hạn biến lớn, nhưng vào lúc này, từng chiếc chiến thuyền phân mảnh xuất hiện.
Những chiến thuyền này có cái bị chặn ngang cắt đứt, có cái bị hao tổn nghiêm trọng, phiêu đãng bên trong Hắc Ám Tinh Không bộc lộ ra vẻ quỷ dị.Càng quỷ dị là.
Trên chiến thuyền bị hao tổn có rất nhiều pho tượng sinh động như thật, có chạy, có ngã trên mặt đất.
Giống nhau là.
Trên mặt những pho tượng hình người này đều lộ vẻ oảng sợ, phảng phất như nhìn thấy một màn khủng bố nào đó.
- Phi Dương ca, là ai nhàm chán điêu khắc ra thạch tượng quỷ dị như vậy.
La Mục hỏi.
Vân Phi Dương ngưng trọng nói:
- Đây không phải pho tượng, đây là người.
- A?
La Mục ngạc nhiên.
Liễu Nhu đi tới, nàng xem những thạch tượng đó, nói:
- Bọn họ bị nguyền rủa.
- Nguyền rủa?
La Mục càng mê mang.
Vân Phi Dương nói:
- Thần Giới có rất nhiều nguyền rủa và cũng có Trớ Chú Chi Thần.
- Mà có một loại nguyền rủa có thể hoá đá sinh linh.
Năm đó Mục Oanh chính bị nguyền rủa này, về sau được Vân Phi Dương hóa giải.
Liễu Nhu nói:
- Nơi này tại sao lại có nguyền rủa? Chẳng lẽ đã từng có Thần tới đây?
Vân Phi Dương cũng rất khó hiểu.
- A Nông!
Thần Thần nhảy đến, nàng lôi kéo tay Vân Phi Dương, nói:
- Ta cảm nhận được khí tức Thần Nông Thị.
Vân Phi Dương nghe vậy, bật thốt.
- Chẳng lẽ, Dược Thần từng qua nơi này?
- Dược Thần tiền bối luôn ưa thích ngao du vũ trụ tìm kiếm kỳ trân dị bảo, có lẽ nguyền rủa này do hắn lưu lại.
Liễu Nhu cất lời.
Vân Phi Dương nhìn về phía lưu quang hình tròn ngày càng gần, nói:
- Chẳng lẽ bên trong có kỳ trân dị bảo gì đó?
Ông!
Đột nhiên, lưu quang dập dờn phía trước đầu thuyền Phấn Khởi hào chợt tan đi tựa như tiến vào một loại trận pháp nào đó.
Vân Phi Dương biến sắc, quát:
- Buông lỏng tâm... Nói còn chưa dứt lời, một cỗ khí tức đặc thù đã gào thét đến.
Lực lượng này rất quỷ dị, khi nó tiếp xúc thân thể liền bắt đầu ăn mòn da thịt để da thịt trở nên cứng ngắc.
Trớ chú Thạch Hoá!
Trong lòng Vân Phi Dương giật mình, vội vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, nhưng vẫn chậm một vước, hai tay cứng ngắc, cuối cùng diễn hóa thành từng tầng vỏ đá.
La Mục, Liễu Nhu và Thần Thần ở bên cạnh bị nguyền rủa ăn mòn, nửa người đã triệt để hoá đá.
Thân thể bị hóa đá chỉ là phụ, khí tức nguyền rủa còn ăn mòn Thức Hải, khiến cho mặt bọn người La Mục lộ vẻ hoảng sợ.
Rất nhanh.
Bọn họ bị hóa đá toàn bộ, biểu hiện trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, không khác gì với các thạch tượng lúc trước.
Bọn người Lâm Dật Phong trong boong tàu cũng không thể may mắn thoát khỏi, triệt để hoá đá trở thành thạch tượng sinh động như thật.
Vân Phi Dương còn đang giãy giụa.
Giờ phút này, hắn chỉ bị hóa đá nửa người, tuy Thức Hải bị nguyền rủa ăn mòn, nhưng vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh tuyệt đối.
Đáng giận!
Trong lòng của hắn phẫn nộ quát:
- Là ai ở chỗ này bố trí trận pháp nguyền rủa cường đại như thế!
Nghịch Thiên Quyết điên cuồng vận chuyển tuy có thể triệt tiêu nguyền rủa nhưng vẫn chậm hơn một bước so với tốc độ hoá đá.
- Không được.
- Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị hóa đá.
Vân Phi Dương gấp.
Chỉ một khắc đồng hồ, Vân Phi Dương đã bị triệt để hoá đá, trở thành thạch tượng sinh động như thật.
Bất quá.
Biểu hiện trên mặt tên này lại là phẫn nộ mà không có hoảng sợ gì.
Nguyền rủa có thể hoá đá thân thể Vân Phi Dương, nhưng linh hồn ăn mòn lại không cách nào khóa tư duy và tâm tình của hắn.
Dù sao bước vào Hóa Thần cảnh, cường độ linh hồn hắn đã đến gần tầng thứ Thiên Tôn.
Huống hồ còn có Nghịch Thiên Quyết!
Nhưng vào lúc này, trong hư không tối tăm truyền đến thanh âm già nua:
- Vạn năm rồi rốt cục cũng có một người không cùng biểu lộ xuất hiện.
- Hắn có lẽ chính là người ta phải đợi.
Hô!
Bên trong hình tròn lưu quang hiện ra hấp lực cường đại khiến cho tốc độ Phấn Khởi hào bay qua tăng lên.
Cứ như vậy.
Phấn Khởi hào chở bọn người Vân Phi Dương bị hóa đá rất nhanh chạy đến bên trong hình tròn lưu quang.
Quả nhiên.
Đúng như Vân Phi Dương đoán, bên trong hình tròn lưu quang bao phủ một tiểu đại lục, thể tích chỉ có một phần tư Vạn Thế đại lục.
Khi Phấn Khởi hào đi qua lưu quang xuất hiện trên bầu trời đại lục, chỉ thấy mặt đất khắp nơi đều là hoa cỏ.
Gió nhẹ phất qua mang theo hương thơm nồng đậm.
Nhận loại khí tức này ảnh hưởng, nguyền rủa ăn mòn Vân Phi Dương dần dần loại trừ, đá bao phủ quanh thân cũng bắt đầu nhược hóa.
Nguyền rủa bọn người La Mục cũng đang suy yếu , bất quá tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Ba!
Tiếng vỡ vụn vang lên, vỏ đá cuối cùng trên thân Vân Phi Dương tróc ra, hắn khôi phục tự do từ trong giam cầm.
Nhìn trời xanh mây trắng rồi ngửi được mùi thơm trong không khí, thần sắc hắn khẽ giật mình.
- Hài tử.
Đột nhiên, thanh âm hiền lành phiêu đãng trong thiên địa.
- Ngươi tên gì?