Chương 1039: Ta muốn đại khai sát giới!

Siêu Thần Yêu Nghiệt

Giang Hồ Tái Kiến 24-12-2022 00:25:56

- Lấn Vạn Thế đại lục ta, hôm nay là ngày nghiền xương các ngươi thành tro! Thanh âm Vân Phi Dương mang theo sát khí khủng bố vang vọng khắp thiên địa. Trong khoảnh khắc, sát khí như liệu nguyên chi hỏa cả đại lục, võ giả ở trong đó đều không rét mà run, sát khí này khiến sinh linh bình thường tiếp xúc sẽ có một loại cảm giác rơi vào địa ngục. Đồ Tể bị sát khí bao phủ, sắc mặt hoảng sợ đại biến, Chân Long lực hiện lên lập tức uể oải. Hắn là Hư Không cảnh, nhưng trước mặt Vân Phi Dương Hư Không cảnh không xứng xách giày! Vạn Hư Không cảnh xâm nhập tán lạc trong Vạn Thế đại lục cũng kinh hãi không thôi, ánh mắt hoảng sợ. Nội tâm bọn hắn bay lên cảm giác xấu, phảng phất như ngay lập tức sẽ chết! - Là ai! Chỉ cần bộc phát sát khí lại để cho mình bất an và sợ hãi như thế! Lược Đoạt giả ngẩng đầu nhìn về phía khu vực thanh âm truyền đến, chỉ thấy một nam tử ngưng tụ sát khí lơ lửng giữa Thương Khung. Đây là một người trẻ tuổi ước chừng hai ba mươi, tướng mạo anh vũ, khí thế phi phàm. - Là hắn! - Là Vân Phi Dương! Thủ hạ Lược Đoạt giả từng phụng mệnh dỡ bỏ pho tượng trong thành trì, cho nên vẫn còn nhớ rõ đối với khuôn mặt này! Năm đó, bọn hắn thấy pho tượng Vân Phi Dương hai tay nắm kiếm, nhìn lên thương khung nhao nhao xì mũi coi thường. Một phàm nhân vậy mà hiện ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, bực nào trang bức. Cho đến ngày nay, bọn hắn nhìn thấy bản tôn Vân Phi Dương mới ý thức được, nguyên lai khí thế trên pho tượng không bằng một phần mười chân nhân! - Hắn là Vân Phi Dương? Trên Chiến thuyền bên, nam tử tự xưng Vương đứng lên, trong ánh mắt hiện ra vẻ hoảng sợ. Thân là cường giả Khuy Thiên kỳ tầng chín, hắn vẫn khó có thể thừa nhận sát khí khủng bố do Vân Phi Dương tỏa ra, trong nội tâm càng bay lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt. - Không có khả năng! - Rõ ràng chỉ có cảnh giới Hư Không cảnh Phân Nguyên kỳ, vì sao thấu phát khí thế chỉ có Chí Tôn cảnh mới có! Lược Đoạt giả đã mất đi phong khinh vân đạm trước đó, đã mất đi khí chất một gã Hóa Thần cảnh Khuy Thiên kỳ nên có. Nhưng. Càng rung động chính là. Phía trên Thương Khung đằng kia lại xuất hiện một gã võ giả, thấu phát khí tức dĩ nhiên đến Chí Tôn cảnh! Trong nội tâm Lược Đoạt giả tự xưng Vương càng thêm hoảng sợ, nghĩ thầm, tiểu tử kia, ly khai Vạn Thế đại lục không bao lâu vậy mà kết bạn cùng cường giả Chí Tôn! Không không. Không phải kết bạn. Mà tên cường giả Chí Tôn cảnh kia hiện tại bị Vân Phi Dương khống chế, chỉ có thể nghe lệnh mà thôi. ... Lược Đoạt giả và thủ hạ của hắn đều tâm kinh đảm hàn sau khi Vân Phi Dương và Hứa Lịch Thái xuất hiện, trái lại, sinh linh Vạn Thế đại lục lại mừng rỡ như điên! - Vân thành chủ về rồi! - Vân thành chủ về rồi! - Chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi! Tất cả quận quốc lớn, tất cả đại thành trì, võ giả nhìn nam nhân bao phủ sát khí trên thương khung, gần như điên cuồng hoan hô, nước mắt tràn mi. Không hề nghi ngờ. Vân Phi Dương là hi vọng của bọn hắn. - Hài tử! Một mẫu thân ôm hài nhi chỉ có bảy tám tuổi, lệ rơi đầy mặt nói: - Vân thành chủ con sùng bái, kính ngưỡng về rồi... Hài tử đã bị bổn nguyên cướp đoạt đại trận ăn mòn, hai mắt bị mù, nhưng lại nắm chặt lấy tay của mẫu thân, hưng phấn nói: - Mẹ, con nghe được, con nghe được! Đông Lăng học phủ. Cao Viễn Chúc chỉ vào thương khung, dùng thanh âm run rẩy nói với tất cả học sinh đang tụ tập tại Diễn Võ Trường. - Hắn là Vân Phi Dương, học trưởng của các ngươi! Ánh mắt rất nhiều học sinh lập loè sùng bái cực nóng, cuối cùng không biết ai la lớn: - Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất! - Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất! - Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất! Thanh âm sóng sau cao hơn sóng trước truyền lại trên không Đông Lăng Thành, võ giả ở trong đó nghe vậy, không khỏi huyết mạch phun trương. Cái khẩu hiệu này do bọn Diệp Tu Nam hô lên lúc Vân Phi Dương đối chiến Trương Hằng cũng được học sinh học phủ ghi khắc. Khẩu hiệu không còn là khẩu hiệu, nó đại biểu một thời đại, một thời đại thuộc về Vân Phi Dương, mà thời đại này không trở thành quá khứ, còn đang kéo dài! Thiết Cốt Thành. Bọn người Diệp Tu Nam, Hắc Mao, Khúc Vãn Ca sớm đã nước mắt như mưa, nhưng lại cắn chặt răng, không có phát ra thanh âm thút thít nỉ non. Phi Dương ca về rồi. Không thể khóc, không thể mất mặt! Hầu Tam bị ngược đãi, ngón tay khô gầy nhẹ nhàng run rẩy, dùng hết khí lực ngẩng đầu, xuyên thấu qua loạn tóc nhìn về thương khung. Trùng hợp, Vân Phi Dương cũng đưa ánh mắt xuống Thiết Cốt Thành tiếp xúc với ánh mắt đã ảm đạm do thống khổ tàn phá đó.Ông! Thân thể Vân Phi Dương chấn động mạnh một cái, khí thế khủng bố bộc phát, song mắt đỏ bừng quát: - Là ai nhục nhã sư tôn ta như thế?! Ừng ực. Đồ Tể nuốt một ngụm nước miếng, mồ hôi lạnh chảy ròng. Lương Nhân và Diệp Tu Nam chỉ vào hắn, tê tâm liệt phế hô: - Phi Dương ca, là hắn! Là hắn hành hạ Hầu tiền bối ba ngày nay! - Ba ngày? Hành hạ ba ngày!? Vân Phi Dương mang theo sát khí khủng bố, như như lưu tinh cực tốc rơi xuống, đơn chưởng chém ra, ngưng tụ chưởng ấn. - Lão cẩu! Ta muốn bầm thây ngươi vạn đoạn! Hầu Tam trong nội tâm Vân Phi Dương rất nặng, cũng là sư tôn chân chính được hắn tán thành, hôm nay bị người nhục nhã để cho hắn triệt để bạo tẩu! Hô! Chưởng ấn gào thét đến không có bộc phát ra khủng bố khí thế, bởi vì toàn diện bộc phát sẽ khiến không gian Vạn Thế đại lục nát bấy. - Không! Đối mặt chưởng ấn áp chế, Đồ Tể vẫn cảm nhận được khí tức tử vong mãnh liệt, thần sắc hắn hoảng sợ quát to. - Vương, cứu ta... Lời nói còn chưa dứt lời, lực lượng chưởng ấn khủng bố ngang nhiên oanh xuống, trực tiếp trấn áp hắn. Oanh! Trên đài cao bụi đất tung bay, đợi đến khi tán đi, thủ ấn ước chừng một trượng hiện ra trên phiến đá. Đồ Tể huyết nhục mơ hồ nằm trên mặt đất, thịt nát rơi đầy đất. Hắn không chết, còn một hơi. Vân Phi Dương không cho phép thằng này giải thoát dể dàng, hắn muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn, báo thù cho sư tôn! Dưới lòng bàn tay, đồ tể huyết nhục mơ hồ nửa chết nửa sống được rất nhiều võ giả Vạn Thế đại lục nhìn thấy. Rất nhiều võ giả thấy thế không khỏi trừng to mắt, tiếp theo phát ra kêu gọi giống như lôi minh! - Bọn xâm nhập các ngươi thấy được chưa, đây chính là tín ngưỡng của chúng ta, hắn trở về sẽ là tận thế của các ngươi! - Tên này ly khai mười năm đến tột cùng đã cường đại đến mức nào! Chấp Pháp tháp chủ đang chữa thương trong thành khiếp sợ không thôi. Bên cạnh hắn, Mẫu Đơn Thánh Quân, Hỏa Linh Thánh Quân, Hôn Nha đạo nhân cũng đang chữa thương. Những cường giả đỉnh tiêm Vạn Thế đại lục này lúc trận pháp Thiết Cốt Thành bị phá bị đám người xâm nhập công kích, mỗi người đều trọng thương. Tâm thần Hầu Tam rung động. Đã từng, hắn không hy vọng đồ nhi trở về, sợ đánh không lại bọn võ giả này, không ngờ, một chưởng đánh gần chết lão cái tên khó ưa vừa rồi còn muốn hành hạ mình luôn! Hưu! Trong lúc Hầu Tam đang khiếp sợ, Vân Phi Dương từ trên không rơi xuống, đứng trước mặt hắn, nguyên niệm khẽ động tháo dây thừng trên người hắn. Hầu Tam muốn ổn định thân thể nhưng vô cùng suy yếu, khó có thể chèo chống. Vân Phi Dương vội vàng đỡ hắn, nói: - Chiếu cố tốt sư tôn ta. Diệp Tu Nam và bọn người Hắc Mao đi tới tiếp lấy Hầu Tam suy yếu. Bảo Lỵ cũng lui xuống, nhìn chăm chăm Vân Phi Dương, mặc dù mừng rỡ không thôi, nhưng nàng biết rõ, giờ này khắc này không phải lúc thổ lộ tình cảm. Hưu! Hưu! Nhưng vào lúc này, bốn phương tám hướng bay tới các cường giả Hư Không cảnh, hiển nhiên là thủ hạ của Lược Đoạt giả. Ánh mắt Vân Phi Dương lập loè sát cơ, tiếp theo câu thông Phi Dương đại lục, triệu Lâm Dật Phong ra. Lúc này, một nam nhân cõng băng quan xuất hiện khiến cho thần sắc đám người ngốc trệ. Lâm Dật Phong cũng ngơ ngác không kéo. Thằng này mới vừa rồi còn tu luyện trong trận pháp tại Phi Dương đại lục, chỉ chớp mắt đã xuất hiện bên ngoài, đầu óc theo không kịp tiết tấu, chưa lấy lại tinh thần đã nghe Vân Phi Dương nói: - Vững chắc không gian hàng rào đại lục, ta muốn đại khai sát giới!