Lời Vân Phi Dương nỗi giận nói dập dờn trong thiên địa, võ giả Vạn Thế đại lục đều nghe rõ ràng.
Bọn họ nắm thật chặt quyền đầu, hai mắt xuất hiện vẻ phẫn nộ.
Đúng vậy.
Vạn Thế đại lục nằm trong ngàn vạn Phàm Giới do Tiểu Thần Giới chưởng khống, vì cái gì gặp nguy cơ hai tháng mà không có cao thủ Thượng Giới đến đây tương trợ.
Bọn họ từng nghĩ tới, Vạn Thế đại lục quá mức xa xôi, Thượng Giới cũng không biết.
Nhưng tín ngưỡng chúng ta xuất hiện, chém giết người xâm nhập cũng đánh bại kẻ cầm đầu, cường giả Tiểu Thần Giới kịp thời xuất hiện!
Không ai ngu ngốc.
Bọn họ minh bạch, Vạn Thế đại lục không có trong lòng Thượng Giới, sinh mệnh mình và đồng bào đê tiện hèn mọn như cỏ rác,.
- Hừ.
Hư ảnh linh hồn Tả sứ cười lạnh nói:
- Chỉ là một Phàm Giới cấp thấp, không có tư cách để chủ thượng đến cứu.
Mọi người nghe vậy, lửa giận càng lớn hơn.
- Ha ha ha!
Vân Phi Dương giẫm Minh Lệ cười to nói:
- Đồng bào Vạn Thế đại lục, các ngươi nghe được chứ, Tiểu Thần Giới không có để chúng ta trong mắt.
- Nghe được!
Diệp Tu Nam và đám Hắc Mao rống to.
Võ giả Vạn Thế đại lục nghe được cũng bộc lộ ra sự phẫn nộ.
Vân Phi Dương dừng cười, ánh mắt hiện lên hàn quang, nói:
- Ngay hôm nay, Vạn Thế đại lục ta, không do Tiểu Thần Giới chưởng khống nữa!
- Cho nên.
Hắn giơ chân đạp lên mặt Minh Lệ, nói:
- Tặc này phạm Vạn Thế đại lục ta, tử tội khó thoát, mà Tiểu Thần Giới ngươi không có quyền quản lý!
Xoát!
Thất Thải Hồng Quang kiếm giơ lên, kiếm khí lấp lóe.
Minh Lệ trợn tròn mắt.
Hắn cho rằng thủ hạ Tiểu Thần Chủ xuất hiện, mình sẽ không chết, chưa từng nghĩ tên này vẫn còn dám động thủ!
Hắn điên.
Sớm biết thế, bản Vương đã không đến cái hạ đẳng vị diện này hấp thu bản nguyên.
Tuy Minh Lệ rất hối hận, nhưng vẫn la lớn:
- Ta chính là con cháu Giới Chủ Linh Vũ Giới, Tiểu Thần Giới các ngươi có trách nhiệm bảo hộ an toàn của ta!
Vừa mới dứt lời, hư ảnh linh hồn tả sứ vung tay lên, đánh xuống Vân Phi Dương, nói:
ể ồ- Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng!
Hô!
Mặc dù chỉ là linh hồn hư ảnh, nhưng ngưng tụ lực lượng vẫn rất khủng bố để Vân Phi Dương nhíu mày.
- Muốn giết lão tử?
- Chỉ bằng vào linh hồn hư ảnh, quá ngây thơ!
Âm thanh Vân Phi Dương kết thúc, tất cả thuộc tính trong thân thể nổi lên, trong nháy mắt ngưng tụ cự đại pháp tướng, giơ hai tay đón lấy đại thủ đang áp xuống!
- Tên này dám động thủ cùng Tả sứ?
Tròng mắt Hứa Lịch Thái kém chút trừng ra ngoài, trong lòng chấn động khó có thể hình dung.
Tả sứ.
Trợ thủ đắc lực của Tiểu Thần Chủ.
Không nói trước, tiểu tử này có thể đánh được hay không, mà dám động thủ với tả sứ chẳng khác nào động thủ cùng Tiểu Thần Chủ!
Về sau có còn muốn lăn lộn ở Tiểu Thần Giới hay không!
Hô!
Pháp tướng dung hợp băng hỏa lôi, kiếm, Cuồng Khí các loại thuộc tính hình thành đấm ra một quyền sinh ra cường độ đến cực hạn.
Ken két!
Không gian Lâm Dật Phong dùng Thần lực gia trì không chịu nổi gánh nặng hoàn toàn tan vỡ, không gian Vạn Thế đại lục bại nứt, sơn hà băng toái!
Giờ khắc này.
Võ giả ở Vạn Thế đại lục không quan tâm gia viên của mình có tổn hại.
Bởi vì bọn hắn biết, Vân Phi Dương đại biểu toàn bộ sinh linh đại lục đang giao thủ với với cường giả Thượng Giới!
Thiên có thể nát.
Địa có thể băng toái.
Tôn nghiêm, không thể vứt bỏ!
Dưới bạo phát, Vạn Thế đại lục gặp đả kích trầm trọng, mặt đất rạn nứt, sơn hà phá toái phảng phất như tận thế.
Pháp tướng và hư ảnh linh hồn tả sứ va chạm tạo ra hủy diệt như tận thế.
Oanh!
Tiếng vang truyền trong thiên địa, không gian vỡ vụn, gió lạnh vô tình tàn phá.
Hư ảnh linh hồn Tả sứ bị pháp tướng khủng bố oanh kích triệt để hóa thành hư vô.
Sắc mặt bản tôn Tả sứ đang chạy đến đột nhiên khó coi, lửa giận trong lòng dâng lên.
Nếu như không phải khoảng cách quá xa để linh hồn lực chạy trước, thì lấy thực lực hắn, một ngón tay đã có thể đâm chết tiểu tử kia!
Linh hồn hư ảnh bị diệt, khóe miệng Hứa Lịch Thái kịch liệt run rẩy, nghĩ thầm:
- Tên này quá mạnh, linh hồn Thiên Tôn cũng có thể đánh tan!
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, không ai có thể cứu ngươi, an tâm lên đường đi!
Xoát!
Thất Thải Hồng Quang kiếm lóe ra hàn quang bổ về phía cổ Minh Lệ.
Ông!
Nhưng vào lúc này, một cỗ uy áp kinh khủng từ hạo hãn vũ trụ gào thét đến. Thần sắc Vân Phi Dương kinh hãi, trong lòng dâng lên khí tức tử vong nồng đậm.
Cỗ lực lượng này.
Có thể so với Đế Quân Thiên!
Không.
Còn mạnh hơn!
Hô!
Không gian bích lũy trên bầu trời Vạn Thế đại lục đột nhiên vỡ nát, mắt trần có thể thấy khí tức chen chúc đến, rất nhiều võ giả bị uy áp ép ngã trên mặt đất, cuồng phún máu tươi.
Minh Lệ mừng rỡ như điên, gào thét nói:
- Phụ hoàng, cứu con!
- Nhóc con!
Khí thế khủng bố lao xuống, truyền ra âm thanh âm lãnh:
- Thương tổn con ta, kết cục chỉ có chết!
Cự thủ mang theo khí thể lôi đình cấp tốc ngưng tụ trấn áp xuống Vân Phi Dương.
Một khắc này.
Vân Phi Dương trước mặt cự thủ hoàn toàn không có bất kỳ lực phản kháng gì, thật giống như con kiến hôi!
Hiển nhiên.
Cỗ khí tức này cường đại gấp mấy chục lần hư ảnh linh hồn Tả sứ!
Cảm nhận được khí tức tử vong nồng đậm, Vân Phi Dương nắm chặt song quyền, không cam lòng!
Bọn người Diệp Tu Nam ở Thiết Cốt Thành bị ép không thể động đậy, tê tâm liệt phế hô:
- Phi Dương ca!
Nhưng.
Thời khắc mấu chốt, một bóng người uyển chuyển xuất hiện trước mặt Vân Phi Dương cấp tốc đánh ra thủ ấn phức tạp.
Thần sắc Diệp Nam Tu và đám Hắc Mao ngốc trệ.
Vì cái gì vào lúc này, dưới uy áp mạnh mẽ mà Bảo Lỵ có thể cản trước mặt Vân Phi Dương!
Vân Phi Dương cũng trợn tròn mắt.
- Vân Phi Dương.
Bảo Lỵ cản trước mặt hắn, cấp tốc đánh ra võ ấn nói:
- Kiếp trước, ta mang theo tộc nhân vượt ngang vũ trụ, ngoài ý muốn đi vào Thần Giới.
- Đúng lúc gặp ngươi và Chư Thần giao thủ, mấy vạn tộc nhân đều chết dưới Thần uy của ngươi, mà ta cũng vẫn lạc luân hồi.
- Đây là đại thù, nhưng ta lại không hận nổi ngươi, bây giờ còn phải ngăn lại một chưởng cho ngươi.
- Có lẽ, đây là mệnh.
Thần sắc Vân Phi Dương ngốc trệ.
Trí nhớ Vạn năm trước nhanh chóng xuất hiện, nhớ năm đó lúc mình đang giằng co cùng Chư Thần.
Một đám võ giả thân phận không rõ xuyên qua hàng rào không gian xuất hiện, sau cùng bị mình ngộ thương chết hết.
Hắn không nhớ rõ ràng những người này nhưng lại nhớ kỹ một nữ nhân vóc người xinh đẹp, tướng mạo vũ mị, trước khi chết, tràn ngập oán hận nhìn chằm chằm mình.
Nàng là kiếp trước của Bảo Lỵ?
Bị ta ngộ sát?
- Vân Phi Dương, nhớ kỹ cho ta!
Bảo Lỵ đánh ra thủ ấn, một cỗ năng lượng quỷ dị hình thành trước người hiện lên hai chữ Cửu U.
- Năm đó bị ngươi ngộ sát là Yêu Vương Cửu U Yêu Giới, tên U Mị!
Hô!
Một chưởng chí cường đến từ Giới Chủ Linh Vũ Giới hung hăng vỗ xuống, bất kỳ sinh linh gì một khi bị đánh trúng chắc chắn thành xác không hồn!
Khóe miệng Bảo Lỵ hiện ra mỉm cười vũ mị phảng phất như hoa hồng sắp điêu linh nở ra xinh đẹp nhất sau cùng.
- Không!
Vân Phi Dương muốn rách cả mí mắt quát.