Mấy ngày kế tiếp, Liễu Nhu một mực phá giải Đại Trận Cướp Đoạt Bản Nguyên để lấy bản nguyên ra nhanh hơn.
Nàng biết, muốn phục sinh Bảo Lỵ phải trong ba năm tìm được Sinh Mệnh thụ, thời gian rất gấp.
- Ai.
Liễu Nhu đắng chát không thôi.
Lấy sự thông tuệ của mình, nàng có thể đoán được, Bảo Lỵ vẫn lạc để Vân Phi Dương rất thống khổ.
Đúng thế.
Vân Phi Dương hiện tại rất thống khổ.
Hắn dung thân vào Phi Dương đại lục, nhẹ khẽ vuốt gương mặt Bảo Lỵ như đang thiếp đi, tự trách.
- Thật xin lỗi, do ta quá yếu.
- Ta sẽ mạnh, mạnh đến nổi để bất kỳ người nào cũng không thể thương tổn được các nàng...
Vân Phi Dương nắm thật chặt tay Bảo Lỵ.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Lâm Chỉ Khê từ bên ngoài đi vào.
Nhìn nam nhân tiều tụy kia, nàng muốn nói lại thôi, sau cùng chỉ có thể đứng ở bên cạnh.
Hô!
Vân Phi Dương thở một hơi dài, nói:
- Yên tâm đi, ta không sao.
Hắn biết.
Nàng đến ủi mình.
Lâm Chỉ Khê cũng buông lỏng một hơi.
- Ta sợ huynh nghĩ quẩn, một mực hãm sâu trong thống khổ không cách nào tự kềm chế.
- Không sao.
Vân Phi Dương nói:
- Ba hồn bảy vía nàng vẫn còn, ta muốn tìm sinh mệnh quả phục sinh nàng!
Lâm Chỉ Khê nói:- Do ta quá lo...
Vân Phi Dương trở về diệt Lược Đoạt Giả vốn là một đại hỉ sự, không biết sao lại khiến Bảo Lỵ hương tiêu ngọc vẫn, Thiết Cốt Thành hiện tại bao phủ một tầng bi thương.
Bi thống nhất.
Không ai qua được Bảo Tụng Nhân.
Bảo Lỵ vẫn lạc nửa tháng sau, trên mặt lão phủ đầy nếp nhăn tựa như già nua mấy chục tuổi.
- Nữ nhi.
Nhìn bầu trời, trong đôi mắt đục ngầu của Bảo Tụng Nhân lấp lóe nước mắt, nói:
- Con là một đạo sư hợp cách.
Hắn biết Bảo Lỵ đứng ra cản thay Vân Phi Dương không chỉ vì tình mà còn có trách nhiệm của một đạo sư.
Quả nhiên.
Biết con gái không ai bằng cha.
Dù Bảo Lỵ thức tỉnh trí nhớ kiếp trước cũng sẽ không nghĩ tới mình ngăn một chưởng vì Vân Phi Dương lại pha tạp rất nhiều nhân tố.
Còn về cừu hận kiếp trước thì không đáng nhắc tới.
- Viện trưởng.
Vân Phi Dương xuất hiện sau lưng hắn, thật sâu nói:
- Thật xin lỗi.
Bảo Tụng Nhân lắc đầu.
- Đây là lựa chọn của Lỵ nhi, không trách ngươi.
Vân Phi Dương nói:
- Ta sẽ mau chóng tìm Sinh Mệnh quả để Bảo lão sư phục sinh.
Bảo Tụng Nhân nói:
- Có câu nói này, ta cũng yên lòng...
Ông!
Một ngày nào đó, Đại Trận Cướp Đoạt Bản Nguyên được cải tiến toàn diện tản mát ra hào quang óng ánh.
- Một tháng, bản nguyên sẽ bị rút ra.
Liễu Nhu nói.
Nữ nhân này thật lợi hại.
Phải biết, Minh Lệ bố trí trận pháp hấp thu bản nguyên cần một năm, mà bây giờ mới qua ba tháng đã được cải tiến.
Thời gian rút ngắn đến bốn tháng.
Vân Phi Dương nói:
- Vất vả cho nàng.
Liễu Nhu cười cười.
Tâm lý còn thầm nghĩ:
- So với việc Bảo lão sư liều mình cứu giúp, ta thật không tính là gì.
Vân Phi Dương nói:
- Nắm giữ trận pháp chưa?
Liễu Nhu đáp.
- Ta đã tìm hiểu thấu đáo mắt trận và toàn bộ trận tuyến, tùy thời có thể bố trí ra.
- Rất tốt.
Hai con ngươi Vân Phi Dương hiện ra sát khí.
- Sớm muộn có một ngày, ta sẽ hút ra bản nguyên của Linh Vũ Giới!
Minh Lệ dù chết nhưng đã khiến Vân Phi Dương tức giận, hắn muốn lấy phương pháp đồng dạng để hủy diệt Linh Vũ Giới, giết chết Giới Chủ Linh Vũ Giới!
Liễu Nhu âm thầm lắc đầu.
Dưới cái nhìn của nàng, tên này nghiêm túc cường đại lên thì Linh Vũ Giới nhất định không may.
Đúng.
Liễu Nhu chỉ chiến thuyền lơ lửng bầu trời.
- Chiếc thuyền buồm này có thể nghiên cứu một chút giúp chàng tìm kiếm sinh mệnh quả.
Ánh mắt Vân Phi Dương sáng lên...
Chậc chậc.
Boong tàu chiến thuyền, Liễu Nhu cảm khái.
- Chú tạo của ngoại giới thật lợi hại, loại chiến thuyền này cũng có thể chế tạo ra.
Vân Phi Dương đồng ý.
Nói thật.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, thực khó tưởng tượng, nhân loại sẽ lấy thuyền chạy trên biển vượt vũ trụ.
Thùng thùng!
Vân Phi Dương lấy tay gõ gõ, cả kinh nói:
- Chất liệu thật cứng.
Hứa Lịch Thái đứng bên cạnh lên tiếng.
- Đây là tam đẳng chiến thuyền.
- Tam đẳng?
Vân Phi Dương mờ mịt.
Hứa Lịch Thái nói:
- Theo ta được biết, chiến thuyền Lược Đoạt Giả chia làm chín cấp, nhất đẳng mạnh nhất, cửu đẳng yếu nhất.
- Một Lược Đoạt Giả lục đẳng được phân phối một chiếc tam đẳng chiến thuyền, không hổ là con cháu Giới Chủ.
Vân Phi Dương nói.
Hứa Lịch Thái trầm mặc.
- Tên kia rất ngưu nhưng sau cùng còn không phải chết dưới kiếm của ngươi, thần hồn câu diệt à.
Vân Phi Dương nói:
- Nhìn độ cứng, dù tiếp nhận công kích Thiên Tôn Cảnh cũng sẽ không có tổn thất quá lớn.
Lấy nó xuyên toa vũ trụ tất sẽ rất thuận tiện.
Nhưng vào lúc này, Liễu Nhu đứng trong một cái buồng nhỏ trên tàu phất tay.
- Sư đệ, mau đến xem...
Phòng khu động.
Vân Phi Dương đi tới, sau một khắc, thần sắc ngốc trệ, bởi vì hiện ra trước mắt hắn là lít nha lít nhít trận tuyến!
Vị trí trung tâm có một đài cao, phía trên khảm nạm rất nhiều tinh hạch và lỗ khảm để trống.
Vân Phi Dương nói:
- Chẳng lẽ đây là kho khu động của chiến thuyền?
Nghiên cứu một lát, Liễu Nhu nói:
- Muốn thao túng chiến thuyền, đầu tiên cần phá giải trận pháp.
Vân Phi Dương nói:
- Cần bao lâu thời gian?
Liễu Nhu lắc đầu.
- Không xác định.
ẩ ế ể ấNàng phải đích thân phá giải loại sản phẩm đến từ văn minh khoa học kỹ thuật giới khác này mới có thể cấp thời gian chính xác.
Ông!
Đột nhiên, chiến thuyền hơi run rẩy.
Vân Phi Dương biến sắc, lúc này đi ra buồng nhỏ, chỉ thấy không gian bích lũy trên bầu trời xuất hiện vỡ tan nhỏ, hư không loạn lưu gào thét mà ra.
Vân Phi Dương cau mày.
- Nhu nhi, khống chế chiến thuyền giao cho nàng.
Vâng.
Liễu Nhu ứng một tiếng.
Xoát!
Vân Phi Dương bay ra chiến thuyền, ngừng trên bầu trời nói:
- Chư vị, Vạn Thế đại lục tổn hại nghiêm trọng đã mất khả năng chữa trị.
Thanh âm truyền lại trong thiên địa, rất nhiều võ giả nghe được, từng người nắm quyền, ánh mắt thấu phát vẻ bi thương.
Thực.
Trong lòng bọn họ rõ ràng, dù người xâm nhập bị chém giết, Vạn Thế đại lục hủy diệt cũng đã thành kết cục đã định, không cách nào vãn hồi.
- Đây này là quê hương của các ngươi, là thế giới các ngươi sinh tồn.
- Nhưng đến lúc này, các ngươi không làm lựa chọn không được, theo ta tiến vào một thế giới khác.
- Một thế giới khác?
Đám người mờ mịt.
Vân Phi Dương nói:
- Thế giới kia, không gian bích lũy càng kiên cố, thuộc tính thiên địa càng mạnh, tạo điều kiện cho các ngươi phồn diễn sinh sống, tạo điều kiện cho các ngươi lĩnh hội võ đạo.
- Mà ta là chủ nhân phương thế giới kia.
Mỗi câu nói, mỗi chữ đều truyền vào trong tai rất nhiều võ giả để bọn hắn càng thêm mê mang.
Vân Phi Dương nói:
- Võ giả muốn theo ta chinh chiến, buông lỏng tâm thần, ta mang các ngươi tiến vào phương thế giới kia.
Lời vừa kết thúc.
Rất nhiều võ giả tuy mơ mơ màng màng nhưng phản ứng đầu tiên là buông lỏng tâm thần, bởi vì bọn họ muốn đi theo Vân Phi Dương!
Đâu chỉ nhân loại.
Hung thú sinh tồn trên đại lục nghe Vân Phi Dương nói xong đều buông lỏng tâm thần.
Dù người hay thú phương thiên địa này chỉ có một chữ đối với Vân Phi Dương —— phục!