Đan phường hoàn toàn yên tĩnh.
Trong ánh mắt rất nhiều võ giả nhìn về phía Vân Phi Dương lộ ra vẻ như nhìn thằng ngu.
Kim công tử cũng khẽ giật mình, chợt nghiền ngẫm cười nói:
- Tiểu tử, ngươi khẳng định muốn mua gấp đôi ta đan dược mua?
Vân Phi Dương nhún nhún vai nói:
- Không được?
- Được.
Kim công tử vỗ vỗ tay, cười nói:
- Có cốt khí, ta thích.
- Ha ha ha, tên này cũng dám đoạt đan dược con cháu Thủ phủ Quan Dương thành nhìn trúng, còn phách lối ra giá gấp đôi.
Mọi người cười rộ lên.
- Con cháu Thủ phủ?
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
Khó trách tên này cười quỷ dị như vậy, nguyên lai là công tử ca rất có tiền.
Kim công tử ngạo nghễ nói:
- Tiểu tử, chỉ cần xuất ra 100 ngàn linh thạch, đan dược sẽ là ngươi.
Hắn nhận định, gia hỏa ăn mặc phổ thông xuất không ra nổi 100 ngàn.
Vân Phi Dương lấy ra một không gian giới chỉ, giao cho mỹ nữ bên cạnh, nói:
- Phiền phức kiểm lại một chút.
Mọi người khẽ giật mình.
Chẳng lẽ gia hỏa nhìn như không đáng chú ý thật có thể xuất ra 100 ngàn linh thạch?
Kim công tử cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Ước chừng một lát.
Mỹ nữ tiếp đãi sau khi kiểm kê, cười nói:
- Kim công tử, vị công tử này thanh toán 100 ngàn linh thạch, giá gấp đôi ngươi.
Xem náo nhiệt võ giả trừng to mắt.
100 ngàn linh thạch tuy không tính quá nhiều, nhưng một võ giả trẻ tuổi nhẹ nhàng lấy ra vẫn rất rung động.
Thân phận người này tuyệt không đơn giản, có lẽ là dòng chính gia tộc của thành trì lớn nào đó!
Sắc mặt Kim công tử đột nhiên khó coi.
Tên này xuất ra 100 ngàn linh thạch chẳng khác nào đoạt đan dược mình coi trọng!
Mất mặt.
Không được!
Bản thiếu tốt xấu gì cũng là con cháu Thủ phủ Quan Dương thành, há có thể bị người ta chế giễu.
Kim công tử lãnh đạm nói:
- Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi thật có thể xuất ra 100 ngàn linh thạch, bản thiếu xem thường ngươi.
Vân Phi Dương lắc lắc đan dược, muốn bỏ vào trong túi.
Cử chỉ này thật sâu kích thích Kim công tử, hắn nhìn về phía mỹ nữ tiếp đãi cắn răng nói:
- Ta ra 200 ngàn!
- Không hổ là Kim công tử, quả nhiên tài đại khí thô!
Mọi người khen.
Mỹ nữ tiếp đãi lại có chút xoắn xuýt nhìn về phía Vân Phi Dương, hắn cười nói:- Ngươi không phải nói ta ra 100 ngàn, đan dược sẽ thuộc về ta à?
"Hừ."
Kim công tử nói:
- Bản thiếu nói qua, nhưng ta hiện tại thay đổi chủ ý, phải dùng giá cao hơn mua được, có bản lĩnh, ngươi cũng tăng giá đi.
- Tốt thôi.
Vân Phi Dương giơ lên bốn ngón tay, nói:
- Ta ra 400 ngàn.
Mọi người trợn mắt.
Kim công tử cũng mộng.
Hiển nhiên không ai có thể nghĩ đến tên này cũng sẽ tăng gấp đôi giá.
- Tốt, rất tốt!
Kim công tử phẫn nộ nói:
- Ta ra 600 ngàn!
- 800 ngàn.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
Khóe miệng mọi người nhất thời co giật.
Đây là Đan phường, không phải bán đấu giá, hai người vậy mà bắt đầu đấu giá.
Vân Phi Dương đề giá lên 800 ngàn để Kim công tử càng thêm tức giận.
Nói thật.
800 ngàn có chút quá nhiều với hắn, cao hơn thì không thể thừa nhận.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
- Không có can đảm theo cũng đừng giả vờ kẻ có tiền trước mặt bản thiếu.
- Con cháu phú thương?
- Ta nhổ vào!
Vân Đại Tiện Thần nói thế triệt để chọc giận Kim công tử, đầu hắn bát đầu nóng lên, phẫn nộ quát:
- Bản thiếu ra một trăm vạn!
"Ba!"
Vừa dứt lời, Vân Phi Dương thả đan dượctrong tay ra, giơ ngón cái, nói:
- Vẫn là công tử có tiền, tại hạ cam bái hạ phong.
Dát.
Kim công tử nhất thời trợn mắt.
Khi hắn lấy lại tinh thần, Vân Phi Dương đã thu hồi giới chỉ rời đi tụ hợp cùng U Lan.
Trộm nghe tên kia nói:
- Một trăm vạn mua mấy bình Huyền Giai đan dược, não tử có phải bị bệnh?
Kim công tử xém chút phun ra một ngụm máu.
Dùng một trăm vạn linh thạch mua lại mấy bình Huyền Giai đan dược bực nào ngu bức, trong nhà có tiền cũng không thể tiêu xài như thế.
Rất nhiều võ giả còn co giật khóe miệng.
Giờ phút này bọn họ dĩ nhiên minh bạch, Kim công tử bị tiểu tử này hố lấy một trăm vạn linh thạch mua đan dược giá trị 50 ngàn.
- Kim công tử.
Mỹ nữ tiếp đãi cười nói:
- Xin trả tiền.
Đan dược được mua với giá càng cao, nàng thu được phần trăm càng nhiều cao, đương nhiên rất vui vẻ.
"Phốc!"
Kim công tử cuối cùng nhịn không được phun ra ngoài một ngụm máu, gần như phát điên giao một trăm vạn linh thạch, căm hận rời đi.
Khi dễ loại công tử ca nhược trí có tiền thật không có cảm giác thành tựu đối với Vân Phi Dương.
Hắn đứng tại một giá thuốc, hỏi:
- Mỹ nữ, quản sự Đan phường các cô có đây không?
U Lan cười đáp:
- Công tử, không khéo, chưởng quỹ chúng ta vừa mới ra ngoài.
- Bao lâu trở về?
- Cái này...
U Lan nhìn nhìn sắc trời, nói:
- Có thể đến hoàng hôn.
"A."
Vân Phi Dương nói:
- Vậy ta ở chỗ này chờ hắn.
Nói rồi ngồi trên ghế khu nghỉ ngơi bên cạnh.
U Lan nói:
- Công tử, ta đi châm trà cho ngài.
Nói rồi quay người rời đi.
- Uy, U Lan.
Một tiếp tân nhàn rỗi vẫy tay cười nói:
- Công tử này rất lợi hại chọc Kim công tử tức đến hộc máu.
Một tiếp tân khác theo sát tới đánh giá Vân Phi Dương, hiện lên hình dáng mê trai, nói:
- Hắn rất đẹp trai a.
Vân Phi Dương tựa hồ nghe được, nghiêng mặt qua cho chúng nữ một mỉm cười ôn nhu.
Chúng nữ nhất thời ngượng ngùng cúi đầu xuống.
U Lan lắc đầu.
Những tỷ muội này của mình ngày thường ưa thích đàm luận công tử nhà này, dòng chính nhà kia, chú trọng cũng chỉ là thân phận và tướng mạo.
Diện mạo người trẻ tuổi kia rất đẹp lại có thể tiện tay xuất ra 100 ngàn linh thạch, quả thật rất có lực sát thương.
Chỉ là.
Liễu mi U Lan hơi nhíu.
- Người này, luôn cảm thấy khá quen, giống như đã gặp ở nơi nào rồi đó.
- Đúng nha.
Một mỹ nữ khác đồng quan điểm.
- Ta cũng cảm thấy nhìn quen mắt.
Tiếp tân Đan phường, đều khá quen đối với Vân Phi Dương, đáng tiếc nhớ không nổi đã gặp ở đâu.
U Lan không nghĩ nhiều, chuẩn bị đi châm trà, vô ý đi ngang qua quầy hàng chưởng quỹ, nhìn thấy bức họa trong góc.
"Ông!"
Nàng đột nhiên ngừng chân như bị sét đánh.
Nhớ ra!
U Lan không để ý tới nguy hiểm khi bị chưởng quỹ phát hiện quở trách, lấy bức họa xuống, mở ra xem, cả kinh hô:
- Là hắn!
Hai chữ phát ra rất lớn, quấy nhiễu đám khách đang chọn đan ngoái đầu nhìn và tất cả tiếp tân.
- U Lan, cô muốn chết à, dám một mình cầm trong quầy...
Một tên mỹ nữ đi tới, ánh mắt dừng lại trên bức họa, cả kinh che miệng.
"Xoát!"
Nàng vội vàng xoay người, nhìn về phía người trẻ tuổi đang nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi, run rẩy nói:
- Chân...Chân công tử!
Vân Phi Dương tựa hồ nghe thấy, xoay đầu lại cho một mỉm cười ôn tồn lễ độ.
Trước mặt mỹ nữ.Mức độ trang bức của tên này tăng vọt!
U Lan vội vàng để bức họa lại chỗ cũ, bước nhanh đi đến trước mặt Vân Phi Dương, hạ thấp người nói:
- Nguyên lai là Chân công tử, vừa rồi lãnh đạm còn mời công tử thứ lỗi.
Vừa dứt lời, mấy mỹ nữ đã vây quanh, có bưng trà, có đổ nước, trên gương mặt xinh đẹp đều treo mỉm cười mê người.
Các nàng sớm đã được Đan Tông thông báo, chỉ cần Chân Đức Suất Chân công tử xuất hiện trong Đan phường nào đều xem như khách quý trọng yếu nhất để chiêu đãi.