Tại sao Hầu Tam phải bị trói bị nhục nhã nửa tháng trước mắt bao người?
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn là sư tôn Vân Phi Dương - tín ngưỡng của vị diện này. Trước mặt Lược Đoạt giả, một cái phàm giới cấp thấp không xứng có tín ngưỡng, bắt người có quan hệ với Vân Phi Dương, tiến hành chà đạp tàn khốc có thể tan rã ý chí tinh thần và tín ngưỡng của bọn hắn. Phương pháp này do lão giả có danh hiệu 'Đồ tể' Hư Không cảnh đứng trên đài cao nghĩ ra, võ giả ngưng tụ tại Thiết Cốt Thành cũng do hắn triệu tới.
Đồ Tể nhìn lướt qua rất nhiều võ giả, thản nhiên nói:
- Người có quan hệ với Vân Phi Dương đứng ra có thể làm cho sư tôn hắn bớt nỗi khổ da thịt.
Nhục nhã Hầu Tam không đạt được hiệu quả. Nếu như nhục nhã thêm thân nhân có quan hệ với Vân Phi Dương mới có đúng chỗ hiểm, lại để cho bọn phàm nhân thế tục minh bạch, tín ngưỡng của bọn hắn không có năng lực bảo hộ thân nhân mình.
Nội thành, mọi người trầm mặc, Lâm Nhược Hiên muốn đi ra ngoài, bởi vì hắn là nhạc phụ Vân Phi Dương. Nhưng vừa đi ra một bước lại bị Từ Phàm ngăn lại, thấp giọng nói:
- Thành chủ, Hầu tiền bối không hy vọng có nhiều người hơn chịu khổ, ngài không thể đi ra!
Lâm Nhược Hiên nắm nắm đấm. Nhìn về phía lão giả máu tươi đầm đìa trên đài cao, gần như dùng ánh mắt cầu xin nhìn mình, phảng phất đang nói:
- Không được đi ra!
Một khắc này.
Trái tim Lâm Nhược Hiên truyền đến từng trận đau đớn.
Hắn không sợ chết cũng không sợ bị nhục nhã, nhưng vì Hầu tiền bối, vì chúng sinh tín ngưỡng, thống khổ đè nặng trong nội tâm, thu hồi bước chân.
- Không có người đứng ra sao?
Đồ tể lạnh lùng nói:
- Cũng được, vậy ra sẽ chocác ngươi hảo hảo thưởng thức, sư tôn của tín ngưỡng các ngươi bị ngược đãi như thế nào.
Hắn nhẹ nhàng giơ roi da trong tay lên, rót vào trong đó một chút Chân Long lực, khóe miệng mỉm cười nhìn võ giả nội thành.
Bỗng nhiên, trong đám người đi ra một nữ tử tướng mạo yêu mị cũng không để ý người khác cản trở đi lên đài cao. Nàng là Bảo Lỵ, mặc dù vẫn gợi cảm vũ mị, nhưng trong đôi mắt dịu dàng lại thấu phát hận ý.
Hầu Tam không có hôn mê, xuyên thấu qua sợi tóc mất trật tự, thấy kiến Bảo Lỵ đi tới, run rẩy phát ra thanh âm khàn khàn:
- Hài tử, đi xuống ...
Bảo Lỵ lắc đầu, nhìn về phía lão giả kia, nói:
- Thả Hầu tiền bối, ta đến thế.
- Ngươi?
Lão giả nhạt cười nhạt nói:
- Là ai? Có tư cách gì thế hắn?
Bảo Lỵ nắm chặt đôi bàn tay, đáp:
- Ta là nữ nhân của Vân Phi Dương.
Tám chữ, vang dội vô cùng.
Làm cho tất cả thành trì trên vạn thế đại lục nhộn nhạo.
- Ai!
Bảo Tụng Nhân trong đám người ngửa đầu nhìn trời, hai hàng lão lệ chảy xuống, hai tay khô gầy kịch liệt run rẩy. Hắn biết rõ con gái một khi thừa nhận có quan hệ thân cận cùng Vân Phi Dương, tất sẽ bị tra tấn rất thống khổ.
- Không...
Hầu Tam cố gắng ngẩng đầu, yếu ớt nói:
- Nàng không phải nữ nhân đồ nhi ta, nàng là sinh tử cừu địch đồ nhi ta, không nên tin nàng!
Vị lão giả này đang cực lực phủ nhận, đang cực lực bảo hộ Bảo Lỵ, không cho nàng bị bất cứ thương tổn gì. Nhưng Đồ Tể không tin, hắn đánh giá Bảo Lỵ, cười lạnh nói:
- Ngươi nên sớm xuất hiện.
Đúng vậy, trước khi Hầu Tam bị trói, Bảo Lỵ đã muốn đứng ra, nhưng vẫn bị bọn người phụ thân ngăn.
- Thả Hầu tiền bối ra đi.
Bảo Lỵ nói.
Đồ Tể nhìn thoáng qua đám người, âm trầm cười nói:
- Theo ta được biết, trong Thiết Cốt Thành còn rất nhiều người có quan hệ cùng Vân Phi Dương, ngươi không đủ sức nặng.
Bảo Lỵ nắm chặt đôi bàn tay, mặt lạnh lùng nói:
- Nữ nhân của hắn, sức nặng này còn chưa đủ?
- Không đủ.
Đồ tể cười nói:
- Ta cần chí thân, ví dụ như, cha mẹ của hắn, con của hắn.
- Không có.
Bảo Lỵ nói:
- Nam nhân của ta, từ nhỏ không cha không mẹ, cũng không có hậu tự.
- Vậy sao?
Đồ Tể buông buông tay, nói:
- Cái này thật tiếc.
Bảo Lỵ cắn môi mỏng, nhìn hắn chằm chằm.
- Đợi nam nhân ta trở về, tất sẽ lấy mạng chó bọn ngươi!
Đây là phép khích tướng.
Ý đồ chọc giận Đồ Tể để cho hắn dời sự phẫn nộ lên người mình.
- Bé con!
Ánh mắt Đồ Tể âm sâm nói:
- Ngươi thành công chọc giận lão hủ. Nói xong, một tay chém ra, muốn oanh đến Bảo Lỵ, đúng vào lúc này, trong đám người truyền đến tiếng gầm lên:
- Chậm đã!
Soát!
Một nam tử khôi ngô anh tuấn vọt lên, tướng mạo có vài phần tương tự Lương Âm, rõ ràng là Lương Nhân!
Từng là hoàn khố đệ tử, hôm nay đã không còn ngây thơ như xưa, nhậm chức tướng quân trong quân doanh, quân nhân thấu phát ra khí tức thiết huyết.
- Là nam nhân, đừng đánh nữ nhân.
Lương Nhân ngăn trước mặt Bảo Lỵ.
Đồ Tể thu tay, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi đứng ra đại biểu có quan hệ cùng Vân Phi Dương?
- Đương nhiên.
Lương Nhân ngẩng đầu ưỡn ngực, hào khí vạn trượng nói:- Vân Phi Dương, đại cữu ca của ta!
Soát!
Soát!
Soát!
Nhưng vào lúc này, Diệp Tu Nam, Hắc Mao và Khúc Vãn Ca cũng từ trong đám người lao tới, lớn tiếng nói:
- Vân Phi Dương, đại ca của ta!
Soát!
Soát!
Binh sĩ trong Thiết Cốt Thành cũng lao tới, cùng hô to:
- Vân Phi Dương, Thành chủ của chúng ta!
Thanh âm rung trời thật lâu chưa tan. Những binh lính này có trẻ, trước khi Vân Phi Dương đi, chưa từng gặp mặt, nhưng truyền thuyết Thành chủ đã được khắc trong nội tâm. Tốt nghiệp Đông Lăng học phủ, trở thành một thành viên thủ hộ Thiết Cốt Thành, đã để cho bọn hắn tự hào!
Vào hôm nay.
Vài tên tướng quân đứng ra, bọn hắn rốt cục nhịn không được, nhao nhao đi tới cũng đã làm xong chuẩn bị chết. Mặc dù năm đó không có theo thành chủ huyết chiến liên minh chín quận, nhưng hôm nay có thể vi Thiết Cốt Thành vong cũng vinh quang!
- Tốt, rất tốt.
Đồ Tể cười lạnh nói:
- Hôm nay sẽ để bọn ngu xuẩn rác rưởi thủ vững tín ngưỡng mà chết.
Hô!
Chân Long lực bộc phát bao phủ Thiết Cốt Thành. Bọn người Lương Nhân, Diệp Tu Nam, Hắc Mao mặc dù đối mặt khí tức khủng bố như thế, vẫn đứng thẳng.
- Người có thể chết.
- Nhưng đứng trước Thiết Cốt Thành do Phi Dương ca chế tạo, dù bị thịt nát xương tan, cũng không thể cau mày.
- Chậc chậc.
Trên Chiến thuyền, Vương của Lược Đoạt giả cảm thụ ý chí bất khuất từ màn sáng, cười nói:
- Vân Phi Dương này rất có năng lực, lại để cho một đám phàm nhân khăng khăng một mực sùng bái. Nếu có thời gian, thật muốn đi Tiểu Thần giới tìm tên kia một chuyến, ở trước mặt nói cho hắn biết, nhân loại tín ngưỡng ngươi đều bị ta giết.
- Ha ha ha.
Hắn âm trầm cười ha hả.
Nhưng.
Tiếng cười im bặt.
Bởi vì, trên không gian thương khung đột nhiên vặn vẹo, một cỗ sát khí kinh khủng gào thét bộc phát, phảng phất như hồng thủy dâng trào!
Bọn người Diệp Tu Nam đang thản nhiên đối mặt tử vong, cảm nhận được sát khí, thần sắc đột nhiên cứng ngắc, hô hấp đình chỉ. Sát khí rất khủng bố nhưng không cách nào che dấu khí tức quen thuộc.
- Là hắn...
Bọn người Diệp Tu Nam phảng phất như bị điện giật, toàn thân truyền đến cảm giác tê liệt, tiếp theo rõ ràng không khống chế được, hưng phấn la lên nói:
- Phi Dương ca trở lại rồi!
Ông!
Không gian nhộn nhạo, nam nhân ly khai Vạn Thế đại lục suốt mười năm xuất hiện trước mặt chúng sinh. Không có khí tràng hoa lệ, chỉ có nộ khí cùng sát khí rung động nhân tâm!
- Lấn Vạn Thế đại lục ta, hôm nay là ngày nghiền xương các ngươi thành tro!