[Quyển 3 – Chương 56] Vua hải tặc
"Cái gì?!" Bạch Nhụy ngẩn ngơ nhìn nàng.
Tây Lương Mạt nhắm hai mắt không trả lời, lúc mở mắt ra, trong đó chỉ còn lại lãnh đạm bình tĩnh, nàng chậm rãi nói: "Không có gì."
"Vậy bây giờ chúng ta..." Mị Tinh nhìn Hải Minh Vương đứng ở ngoài miếu chờ Trân Châu Quận Chúa vào miếu cúng bái thần linh, lại nhìn hắn đợi từng người của nàng ta vào xe ngựa rồi ra khỏi cửa đi mất.
Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói: "Để hai cao thủ bộ chữ Liệt ở bản địa đi theo, xem bọn họ đi đâu, sau đó ..."
Nàng dừng một chút, nói tiếp: "Chúng ta đi theo là được, nếu ta đoán không sai nơi bọn họ hẳn là đi thượng kinh!"
Mị Tinh gật đầu: "Vâng."
Nhìn đoàn xe của Hải Minh Vương biến mất nơi xa, Tây Lương Mạt mới xoay người thẳng sống lưng rời đi.
Khi tới bến tàu miếu Hải Thần, dì Hương lập tức tiến lên đón, cười nói: "Đại công tử, chúng ta đã chuẩn bị xong, có thể lên thuyền rồi!"
Tây Lương Mạt gật đầu, nhìn người của mình đem tất cả đồ đạc lên thuyền lớn, vừa đi vừa thờ ơ nói: "Dì Hương, Hải Minh Vương là người thế nào?"
Dì Hương sửng sốt, cười nói: "Chắc là vừa rồi đại công tử thấy Hải Minh Vương cùng Trân Châu Quận Chúa phải không, nói ra hai vị này đều là nhân vật truyện kỳ của Tây Địch đấy..."
Thì ra vị Trân Châu Quận Chúa này vốn không phải huyết mạch hoàng gia, mà là huyết mạch của Long gia Tây Địch, tên gọi Long Trân Châu, là nữ nhi nhỏ nhất của Long gia, Long gia Tây Địch là cận thần của thiên tử, chẳng những nắm trong tay binh quyền còn rất được Hoàng Đế sủng hạnh, năm đó khi Minh Hiếu Thái Hậu vẫn là thiên kim nhà thái phó đã gả vào Long gia Tây Địch, có điều đại công tử Long gia cưới bà ta là một người đoản mệnh, chưa được mấy năm đã qua đời, chỉ để lại một con trai, chính là Long Tố Ngôn.
Khi Long Tố Ngôn một tuổi, vị goá phụ Long gia này bỗng nhiên được Hoàng Đế đón vào trong cung phong làm Ninh Mỹ Nhân trong tiếng bàn luận của mọi người, không lâu sau bà ta sinh ra đứa bé thứ hai là Bách Lý Hách Vân, người người đều cho rằng Hoàng Đế mạo hiểm sai trái đưa bà ta vào cung như vậy nhất định vô cùng sủng ái, thế nhưng sau khi sinh đứa bé này bà ta lại không được phong thưởng như các tần phi khác sau khi sinh con, tiên đế chỉ ban cho bà ta một đôi ngọc như ý mà thôi.
Sau đó vị Ninh Mỹ Nhân an phận trong hậu cung bắt đầu cuộc sống không có tiếng tăm gì, dịu dàng hiền đức, cẩn thận ổn định trong cung, cho đến khi Bách Lý Hách Vân dần dần lớn lên, đồng thời càng trở nên xuất sắc được tiên đế coi trọng, cộng thêm Bách Lý Hách Vân lần đầu tiên lĩnh binh bình định nội loạn đạt được không ít chiến tích, làm cho vị Ninh Mỹ Nhân cũng thuận thế sắc phong làm tam phẩm Ninh Tiệp Dư, ngày càng được sủng ái.
Từ đó về sau Bách Lý Hách Vân trên chiến trường một đường thuận lợi khiến Ninh Tiệp Dư được sắc phong làm Ninh Phi, sau đó lại sinh ra một đứa bé, hoặc có lẽ là một đôi song sinh – Bách Lý Tố Nhi và Bách Lý Liên Nhi, cũng là dấu hiệu Ninh Phi đạt được sủng ái cao nhất – bà ta được tấn phong làm Hoàng Hậu.
Tuy trong cung còn có nhiều Hiền Phi, Quý Phi được sủng ái, bà ta cũng thực sự cũng không phải được sủng ái nhất, nhưng từ đó địa vị của bà ta đã vững chắc, không ai có thể lay động.
"Cho nên từ đó vị Hoàng hậu nương nương này không vênh mặt hất hàm sai khiến như những người khác, mà tiếp tục an phận thủ thường khiêm tốn sống trong cung của mình, cho đến khi con trai của bà ta rốt cuộc đánh bại mọi người, bà ta một bước đi lên trở thành Thái Hậu mẫu nghi thiên hạ." Tây Lương Mạt nhàn nhạt tiếp lời.
Dì Hương gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy."
Bà nói tiếp: "Trong triều ngoại trừ Long gia nắm giữ binh quyền, còn có một người có uy vọng vô cùng lớn trong đám văn thần, được xưng là Hàn Lâm vương gia Hải Vân Vương, Hải Vân Vương chỉ có hai con trai, một con gái nhỏ chết non, sau đó Minh Hiếu Thái Hậu đưa tiểu nữ nhi Trân Châu của Long gia cho Hải Vân Vương làm con nuôi, Trân Châu Quận Chúa ngoan ngoãn thông minh, Hải Vân Vương và Vương phi đương nhiên là bằng lòng, thương yêu Trân Châu như con ruột, thậm chí ngay cả hai con trai ruột còn không bằng."
"Thì ra là ba ngàn sủng ái tại một thân, vừa là nữ nhi con vợ cả của Long gia, vừa là đứa con Hải Vân Vương thương yêu nhất, thảo nào hôn sự của nàng ta được chuẩn bị kỹ càng như vậy." Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói.
"Vâng, ngay cả Hải Minh Vương một đường diệt trừ phiến loạn trên biển còn mang vô số trân bảo trở về tặng, còn cô gái nào được sủng ái như Trân Châu Quận Chúa nữa, năm đó Trinh Nguyên Công Chúa mặc dù là đệ nhất mỹ nhân Tây Địch thế nhưng thực ra không quyền không thế, cũng chỉ là công cụ và đồ chơi được nuôi dưỡng trong cung mà thôi." Dì Hương gật gật đầu nói.
"Còn Hải Minh Vương này là nhân vật thế nào, là vị hôn phu của Trân Châu Quận Chúa à?" Tây Lương Mạt ra vẻ thờ ơ nói.
Dì Hương trầm ngâm một lát: "Hải Minh Vương cũng thực sự là một nhân vật khác thường, hắn vốn là con của lão Hải Minh Vương cùng một dân nữ sinh ra sau một đêm phong lưu bên ngoài, đứa bé này cũng không được hoàng gia thừa nhận, lão Hải Minh Vương rất yêu thương dân nữ này, không trở về vương phủ mà cùng dân nữ ấy sống trên một đảo nhỏ, không màng thế sự, sau đó không biết vì sao đảo kia xảy ra hỏa hoạn, Hải Minh Vương cùng dân nữ kia bị chết cháy, chỉ có đứa con riêng này vẫn còn sống."
"Ngươi nói, Hải Minh Vương là con riêng?" Tây Lương Mạt hơi nghi ngờ nhíu mày, quá khứ như vậy rất ít khả năng có thể làm giả hoặc giấu diếm, chẳng lẽ nàng hoa mắt?
Không... Nàng có thể không tin đôi mắt mình, nhưng tuyệt đối tin trực giác của mình.
Dì Hương gật đầu, vẻ mặt có chút buồn bã và kính nể: "Không sai, đứa con riêng còn sống, được chữa khỏi vết thương, bởi vì Bách Lý Hách Vân nhớ đến Hải Minh Vương từng tại bỏ ra nhiều công sức giúp hắn đăng vị nên thừa nhận con riêng này, hắn là phụ tá đắc lực của Bách Lý Hách Vân có tài năng phi phàm trên chiến trường và triều đình, bây giờ chẳng những thừa kế danh hiệu Hải Minh Vương mà còn được triều đình thừa nhận, hiện nay vị Hải Minh Vương này thường xuyên ở bên ngoài đối phó đám hải tặc khiến hải quân chúng ta đau đầu, thành công xuất sắc, bây giờ phần lớn hải tặc không dám làm càn như trước, nhìn lá cờ lớn mang chữ Minh đều sợ hãi, nếu không phải hải quân sư trong tay Hải Minh Vương không nhiều lắm có lẽ bờ biển Tây Địch từ nay về sau không còn chiến sự!"
Tây Lương Mạt chợt hỏi: "Vị Hải Minh Vương này dường như không thực sự được Bách Lý Hách Vân tin một bề như lời đồn."
Dì Hương nhìn Tây Lương Mạt, đáy mắt hiện lên tia kính nể, vị Thiên Tuế Vương Phi này quả là lão thủ đắm mình trong quyền mưu, ánh mắt sắc bén, lập tức đánh trúng vào trọng điểm.
"Không sai, vị Hải Minh Vương này dù sao cũng không phải xuất thân dòng chính trong tộc, cho nên dù Bách Lý Hách Vân tin tưởng hắn thì hắn vẫn bị triều thần xa lánh vì xuất thân của mình, chuyện này cũng không có gì lạ, lại nói tiếp hoàng tộc Tây Địch tuy xuất thân hải tặc, tác phong làm việc cũng bừa bãi tùy tính, nữ tử ít ràng buộc, nhưng ngược lại cấp bậc càng thêm nghiêm ngặt, đứa con không phải con vợ cả nên tư cách kế thừa càng bị hạn chế nghiêm khắc."
Tây Lương Mạt nhíu mày trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Nơi lão Hải Minh Vương ở xảy ra hoả hoạn, vậy thì... Hải Minh Vương mới này bắt đầu lộ diện là lúc nào?"
Dì Hương suy nghĩ một chút, lại hỏi ý kiến của vài trợ thủ rồi mới quay mặt lại khẳng định nói: "Hoả hoạn xảy ra ba năm trước, thế nhưng Hải Minh Vương lộ diện ước chừng khoảng hai năm trước."
"Hai năm trước..." Tây Lương Mạt dừng một chút, sau đó cười như không cười ừ nhẹ một tiếng: "Thật là trùng hợp."
Dì Hương là người thông minh, bà lập tức nhạy cảm nhìn Tây Lương Mạt: "Ý của ngài là... hoài nghi Hải Minh Vương có liên quan đến việc Thiên Tuế gia mất tích?"
Tây Lương Mạt không trả lời ngay mà nhàn nhạt nói: "Lát nữa chúng ta khởi hành đi theo thuyền của Trân Châu Quận Chúa là được, dù sao bọn họ cũng sẽ đến thượng kinh."
Dì Hương gật đầu: "Vâng."
Sau đó, đoàn người thuận gió khởi hành, thủy thủ và thuyền trưởng đều là tay lão luyện cho nên rất nhanh đã theo kịp phía sau đội thuyền hoàng gia, không xa không gần.
Gió biển lạnh lẽo lẳng lặng phất qua làm cho Tây Lương Mạt hơi nheo mắt lại, lấy ống nhòm bên hông nhìn về phía đội tàu ở xa xa.
Nhìn lá cờ chữ màu vàng chói mắt trên buồng nhỏ trên tàu, người kia lúc này chắc đang ở trong khoang thuyền, hoặc đang ở cùng Trân Châu Quận Chúa xinh đẹp trẻ tuổi?
Tây Lương Mạt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi gió biển lạnh toát để cho trái tim mình bình tĩnh lại.
Mị Tinh có chút lo lắng nhìn chủ tử mình không biết nên an ủi ra sao, nàng theo Quận Chúa nhiều năm, có thể nhận ra trong lòng Quận Chúa còn cho rằng người kia là Thiên Tuế gia, mặc dù không có bất kỳ lý do gì.
Nhưng nếu người kia không phải thì sao?
Nếu đúng là người kia, vậy tình hình hôm nay phải làm thế nào? Thiên Tuế gia vẫn còn là Thiên Tuế gia ư?
Thế nhưng không đợi Mị Tinh nghĩ nhiều, tốc độ đội thuyền hoàng gia ở phía trước đột nhiên chậm lại, giảm tốc độ quá nhanh làm cho dì Hương và lão Trương thuyền trưởng phát hiện sự khác thường, ông cũng lập tức bảo thủy thủ của mình giảm bớt tốc độ.
Sau đó không bao lâu, đội tàu hoàng gia bỗng nhiên dâng lên tất cả buồm, mà cùng lúc đó, lão Trường đứng bên cạnh dì Hương cũng lập tức mang vẻ mặt nghiêm trọng, ném ống nhòm ông đang cầm cho thuyền phó: "Nhanh gọi người căng buồm lên, nhắm thẳng về phía trước!"
Tây Lương Mạt là loại người nào sao không phát hiện chuyện khác thường, lập tức xoay mặt nhìn lão Trương: "Làm sao vậy?"
Lão Trương nhăn mày, không trả lời mà nhìn chằm chằm thủy thủ bò lên cột buồm, thủy thủ đó bỗng nhiên ra hiệu kỳ lạ.
Lão Trương vừa nhìn sắc mặt càng nghiêm trọng, cũng ra hiệu vài cái, thủy thủ kia lấy ông nhòm nhìn một lúc, qua một lúc lâu hắn lại ra hiệu mấy cái.
Sắc mặt Lão Trương lập tức thay đổi, xoay người định đi, Tây Lương Mạt nhướng mày, quạt giấy trên tay nhấc lên liền móc vào cổ áo lão Trương: "Lão Trương!"
Lão Trương dùng vẻ mặt sốt ruột giải thích: "Đại công tử, đội tàu hoàng gia gặp hải tặc, hơn nữa còn là Hải Qủy Vương mạnh nhất, ta phải mau sai người chúng ta kéo buồm chuẩn bị trở về điểm xuất phát hoặc đi đường khác, đội tàu hoàng gia có pháo, thuyền chúng ta thì không!"
Tây Lương Mạt vừa mới buông lão Trương ra, lão Trương đã chạy nhanh như chớp.
Tây Lương Mạt nhìn dì Hương, nhíu mày nói: "Không phải nói Hải Minh Vương là khắc tinh của hải tặc sao, thuyền của hắn hải tặc cũng dám cướp? Huống chi không phải nói hải tặc đã không còn làm càn như trước, ta nhớ thuyền chúng ta mới chỉ đi nửa canh giờ, còn chưa xa bờ biển, xem ra Hải Minh Vương cũng không lợi hại như trong truyền thuyết."
Dì Hương có chút bất đắc dĩ: "Ngài không biết đó thôi, bắt đầu từ năm trước có một thủ lĩnh hải tặc bỗng nhiên xuất hiện, chiếm Hải Ma Đảo khó tấn công nhất, chuyên đối nghịch với thủy sư Tây Địch, hoặc nên nói là đối nghịch với người của Hải Minh Vương, thủ đoạn của bọn chúng rất lợi hại, mạnh hơn đám hải tặc trước kia, hơn nữa bọn chúng cướp giết đội thuyền hoàng gia hoặc thương thuyền đều chưa bao giờ thất thủ bất kể trả giá thế nào, không biết có phải đám hải tặc này đặc biệt nhằm vào Hải Minh Vương để trả thù hay không!"
Tây Lương Mạt nghe vậy, nhếch khóe môi cười như có như không: "Cái này gọi là ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng!"
Dì Hương ngẩn ra, sau đó cảm thấy lời này nghe tuy rất có đạo lý nhưng cũng cảm thấy là lạ.
Tây Lương Mạt không nói nhiều chỉ hỏi đơn giản đám hải tặc này có tùy tiện giết người hay không?
Xác định đám hải tặc này không phải người nào cũng giết, chỉ hạ sát thủ vào hoàng tộc Tây Địch.
Tây Lương Mạt bèn chậm rãi cười cười: "À, vậy thì tốt, như vậy chúng ta không cần quay đầu chạy, chỉ làm ra vẻ chạy thôi, sau đó chậm rãi tìm chỗ thích hợp để xem cuộc vui đi."
Dì Hương sửng sốt, bất an nói: "Có ổn không ạ, quá nguy hiểm, hôm nay nếu không phải bọn hải tặc hướng tới Hải Minh Vương mà vì bọn chúng không biết Hải Minh Vương ở trên thuyền, Hải Minh Vương lại không mang chiến thuyền của mình, chỉ có đội tàu hoàng gia thiếu kinh nghiệm chiến đấu, chỉ sợ sẽ có một trận sống chết."
Tây Lương Mạt cười như không cười: "Ta chỉ muốn xem Hải Minh Vương đụng với tử địch của hắn thì hươu chết trong tay ai mà thôi, chúng ta đều là dân thường, bọn hải tặc chưa đến mức làm gì chúng ta, bọn chúng muốn đồ của chúng ta, chúng ta cho cũng được."
Dì Hương do dự chốc lát, thế nhưng nhớ tới Phượng Tỷ Nhi nhà mình đã thông báo nhất định phải nghe Tây Lương Mạt sắp xếp nên không nói thêm nữa, chỉ gật đầu lập tức đi chuẩn bị.
Nhưng...
Người tính luôn luôn không bằng trời tính, Tây Lương Mạt không nghĩ rằng mình chỉ muốn xem một tuồng kịch, cuối cùng tuồng hay này là đội tàu hoàng gia bị hải tặc vây công đốt cháy chỉ còn lại một con thuyền hốt hoảng chạy trốn, thuyền hải tặc quay đầu theo dõi thuyền của nàng, quyết định tiện thể kiếm thêm chút chiến lợi phẩm.
Nàng từ khán giả đang hả hê xem cuộc chiến biến thành diễn viên xui xẻo bị cuốn vào cuộc chiến.
Hơn nữa nhóm diễn viên bọn họ còn – bị bắt làm tù binh.
Dù sao sau khi bị hải tặc phát hiện, thuyền chở hàng nặng nề bị thuyền hải tặc nhẹ nhàng đuổi theo bắt được cũng là chuyện hết sức bình thường.
"Các ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, tất cả các ngươi xuống khoang đáy cho lão tử!" Tên đầu trọc cao lớn ngăm đen, trên vai vác đại đao dẫn bọn hải đạo cũng mặc trang phục kỳ lạ hung tợn nhìn chằm chằm tù binh lần lượt từ trên thương thuyền đi tới.
Tây Lương Mạt chậm rãi đi theo phía sau dì Hương yên lặng đánh giá chiếc thuyền hải tặc này, thuyền hải tặc trông không mới nhưng được duy tu vô cùng tốt, hơn nữa nước sơn màu đen có mùi tanh nồng nặc, không biết vì dính quá nhiều máu người hay bởi bôn ba trên biển nhiều năm cho nên thấm vào mùi biển kỳ lạ.
Nhìn đám thương lữ rõ ràng không dễ đối phó trước mặt nay từng người an phận giơ tay lên đi vào nhà tù ở khoang đáy, điều này làm cho A Ni Cô tới đốc xúc bắt tù binh rất không vui, bởi vì ... điều này có nghĩa là thứ nhất trên thuyền không có hàng hóa gì tốt, thứ hai đám người này không có vẻ an phận, thứ ba hắn không thể giết ai cho nên cũng không có tiền thưởng.
Nói chung là con mẹ nó đều không phải chuyện tốt!
"Đám này con mẹ nó đúng là đám bất lực, ngay cả dao nhỏ còn chưa động tới thuyền trưởng đã lập tức đầu hàng, hơn nữa toàn bộ nam nhân trên thuyền cũng đầu hàng!" A Ni Cô lầu bầu nói.
Nhưng chưa được một lúc, một gã thủy thủ chạy tới hưng phấn nói với A Ni Cô: "Tin tức tốt, có tin tức tốt đây A Ni Cô!"
A Ni Cô sửng sốt, cũng hưng phấn hoit: "Làm sao, bắt được tên Hải Minh Vương đó rồi? Hay bắt được Trân Châu Quận Chúa làm áp trại phu nhân cho vương chúng ta rồi hả?"
Gã nam nhân kia nghe A Ni Cô hỏi liên tục có chút dở khóc dở cười nói: "Hải Minh Vương không hề lên thuyền hoàng gia, mà vì có chuyện tạm thời đổi đi đường bộ, chúng ta cũng không bắt được Trân Châu Quận Chúa, thuyền của nàng chạy mất rồi, mà là trên thương thuyền này phát hiện không ít thứ tốt!"
A Ni Cô nghe vậy cũng phấn khích: "A, bắt được cá lớn rồi!"
Sự cuồng nhiệt hưng phấn thô lỗ của đám hải tặc chẳng những không thu hút Tây Lương Mạt, lại làm cho Tây Lương Mạt lập tức cảm thấy trong lòng lạnh lẽo – Hải Minh Vương không lên thuyền!
Nàng thực sự quá sơ suất rồi!
Sau đó, nàng và dì Hương trao đổi một ánh mắt, nàng khẽ thở dài một cái, xem ra phải chuẩn bị kế thoát thân, vốn còn muốn tiếp xúc gần gũi một chút với vị Hải Minh Vương này.
Đứng trong khoang thuyền tối đen, nghe tiếng nước biển đánh vào bên ngoài khoang thuyền, nàng nhắm mắt lại, không biết là thất vọng hay là bất đắc dĩ.
Thế nhưng tâm tình phức tạp còn chưa kịp biến mất, một tiếng cười như có như không âm mị lạnh lẽo lại làm cho nàng tức khắc mở mắt.
Giọng nói kia từ trên tàu truyền tới cửa lao: "Thế nào, thu hoạch rất tốt nên vui mừng quá à?"
Tiếp đến là giọng nói lớn của hải tặc A Ni Cô: "Vương, ngài xem, chúng ta thu hoạch được rất nhiều đồ tốt, có vẻ là thương lữ Thiên Triều!"
"Đồ ngu, thương lữ Thiên Triều cái gì, ngươi đã gặp thương lữ nào mang nhiều... binh khí thế này chưa, hơn nữa đám người này rất cường tráng, ngươi xem mấy thứ kia, đều là ngọc trai, đây là đám trộm ngọc trai, vương, ngài nói xem có đúng không ạ!" Một hải tặc khác khinh thường nói.
Giọng nói âm lạnh dường như đến từ đáy biển vang lên lần nữa nói: "Trộm ngọc trai? Hừ, nếu là trộm ngọc trai thì hơi sạch sẽ thái quá rồi, đem thủ lĩnh của bọn chúng ra đây."
Trong mắt Tây Lương Mạt hiện lên tia sáng cực kỳ phức tạp cùng mờ mịt.
Giọng nói này... Giọng nói này cả đời nàng cũng không quên.
Rõ ràng là giọng nói của Bách Lý Thanh, thế nhưng Hải Minh Vương không phải là Bách Lý Thanh sao? Nàng tuyệt đối không nhận sai!