Chương 37

Hoạn phi thiên hạ

Hoạn phi thiên hạ 16-11-2023 15:07:00

[Quyển 3 – Chương 37] Tiểu Thắng Tử nhìn người trẻ tuổi, cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa: "Hừ, có thể làm cho Thiên Tuế gia ra tay cũng là bản lĩnh của ngươi, gia đã lâu không động tay rồi." Tên khốn kiếp này không ngoan ngoãn trả lời, hắn ngoan ngoãn trả lời còn đổi được toàn thây, nếu hắn quy hàng có khi còn chỉ bị phạt, có thể giữ lại được cái mạng nhỏ. "Cẩu hoạn đảng, ngươi cho rằng lão tử sẽ sợ ngươi à." Người trẻ tuổi hung hăng trừng mắt với Bách Lý Thanh. Một tia âm u hơi lóe lên trong đôi mắt âm trầm của Bách Lý Thanh, ánh mắt hắn liếc qua đôi chân hơi run run, khóe miệng nhếch lên: "Không, ngươi đúng là không sợ bản tọa." Hắn chậm rãi cởi áo choàng, sờ bao tay vàng trên tay mình, đi về phía người kia. Tiểu Thắng Tử không dám ở lại, lập tức đi ra ngoài khép cửa lại. Nhóm xưởng vệ Tư Lễ Giám bên ngoài mặt vô cảm đứng gác, khi trong phòng bỗng truyền ra một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, tiếng kêu thảm đó tuy dừng lại rất nhanh, nhưng âm thanh không giống của con người có thể phát ra này vẫn làm cho những người Tư Lễ Giám đứng ở cửa đồng loạt run run cơ mặt. Tiểu Thắng Tử lắc đầu, trong lòng cũng có chút không yên. Chỉ chốc lát sau, trong phòng lại vang lên tiếng ngâm nga khe khẽ, âm thanh đó tuy thấp lại cực kỳ dễ nghe, như có người đang gảy đàn, róc rách như tiếng nước chảy, Tiểu Thắng Tử nghe thật kỹ, nhớ ra đây là một đoạn kịch tên "Tế Tuyết", kể về long nữ Tô Tam Nương vì cứu tình lang bị bệnh nặng mà dùng huyết nhục long thân nuôi dưỡng tình lang, cuối cùng chỉ còn lại cái đầu, hóa thành suối Đông Hải, có một thời các quý phu nhân thượng kinh rất thích nghe khúc này. Nhưng cùng với mùi máu tanh càng ngày càng nồng, tiếng ca ngâm nga xa xôi đó có vẻ cực kỳ hưởng thụ, làm cho người ta cảm thấy rất quỷ dị, lông tơ dựng đứng, Tiểu Thắng Tử cũng không khỏi rùng mình một cái. Vì sao không nghe được âm thanh gì của gã tiểu nhị kia? Không biết bao lâu sau, cửa bỗng cọt kẹt mở ra, Cẩm Y Vệ canh giữ trước cửa nhanh chóng tiến lên định nghênh đón Bách Lý Thanh, lại lùi một bước theo bản năng ngay trong một giây xoay người. Tất cả Cẩm Y Vệ chỉ cảm thấy hoa mắt, bọn họ gần như cảm nhận được một dòng khí hắc ám hữu hình bay ra từ trên người bóng người cao gầy đó, giống như những xúc tua muốn kéo người ta vào bên trong cánh cửa. "Làm sao vậy?" Cho đến khi giọng nói lạnh nhạt của Bách Lý Thanh vang lên Tiểu Thắng Tử mới trừng mắt nhìn đám Cẩm Y Vệ bị dọa lùi một bước, vội vàng tiến lên nói: "Thiên Tuế gia." Những người khác đồng loạt cung kính cúi đầu: "Thiên Tuế gia." "Ừ, tên kia khai rồi, lời khai ở đây, trong đó có cả đường thông tới hang dưới nước và địa hình." Bách Lý Thanh vừa thản nhiên nói vừa cởi bao tay vàng trên tay xuống, tùy tiện ném cho Cẩm Y Vệ ở cạnh cửa, sau đó đi về phía ngoài lầu. Tiểu Thắng Tử nhận lấy lời khai Bách Lý Thanh ném tới, không khỏi ngẩn ngơ, Thiên Tuế gia quá là... làm việc hiệu quả rồi. Còn chưa tới một canh giờ đã cạy được miệng của gã cứng xương mà bọn họ mất cả một ngày không làm gì được. Sau đó, hắn lập tức giao đồ cho thuộc hạ, dặn dò chuyện còn lại. Cẩm Y Vệ bên cạnh đang cầm bao tay của Bách Lý Thanh, nhìn bao tay tinh xảo hoa mỹ đến kỳ cục đó mà nghẹn lời, trên mặt gần như không một chút máu, gia dùng bao tay này để làm gì vậy? Tiểu Thắng Tử vừa sai bảo vừa liếc mắt nhìn hắn: "Đây là bao tay chế từ tơ nhện quỷ huyết và vàng ròng, nó còn sống đấy, cần được nuôi bằng máu ngươi, ngươi phải cẩn thận." Cẩm Y Vệ nhìn cái bao tay đó, còn sống? Hắn không khỏi cảm thấy quái dị, giống như khi đang cầm trên tay cái bao tay sẽ cử động, Thiên Tuế gia đúng là Thiên Tuế gia, chuyên dùng những thứ hiếm lạ cổ quái. Hắn lên tiếng đáp lời rồi định đi vào xem người kia đã chết chưa. Tiểu Thắng Tử vừa sai bảo những người khác, đang xoay người thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hít sâu, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất. Tiểu Thắng Tử thầm giật mình, lẽ nào người kia còn sống, còn định chạy trốn? Hắn lập tức rút kiếm dẫn những Cẩm Y Vệ mặt lạnh khác tính đá cửa xông vào, không ngờ mới đi hai bước tới cạnh cửa thì thấy Cẩm Y Vệ vừa rồi cầm bao tay đang ngã ngồi dưới đất, lảo đảo dựa cửa đứng dậy, vẻ mặt tái mét ôm cổ nôn mửa. Tiểu Thắng Tử sửng sốt, giương mắt nhìn, sắc mặt không khỏi cũng biến đổi, ngay cả mấy Cẩm Y Vệ bên cạnh cũng tái mặt. Tiểu Thắng Tử nghĩ người kia nhất định sẽ cực kỳ xúi quẩy, nhưng tình hình đến mức này thì hắn cũng không ngờ tới, người kia đến mức... Hắn thậm chí không biết người kia có còn là người hay không. Đó là một túi da, thậm chí không có nhiều chỗ đỏ máu, càng không bị dùng đến bất cứ phương pháp tổn tương da thịt nào mà Tư Lễ Giám thường làm, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bỏ qua một đống xương cốt trắng trắng, dính đầy máu me nhầy nhụa bên cạnh. Đã từng thấy người nào không xương chưa, chính là như vậy đấy. Hầu hết xương cốt của tên tiểu nhị kia đã bị lấy ra bằng phương pháp rất kỳ lạ, công việc này cần một đôi tay cực kỳ khéo léo, đồng thời cũng là một việc khiến người ta sởn gai ốc. Tiểu Thắng Tử nhìn một đống chỉ có thể được xưng là túi da người đó, vẫn còn sống, bộ mặt vặn vẹo như một sinh vật quỷ quái không thuộc thế gian này. Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy tiếng nôn mửa của Cẩm Y Vệ bên cạnh càng thêm rõ ràng, sau đó hắn bỗng xoay người lại, túm Cẩm Y Vệ đó lên, giơ tay cho hai bạt tai: "Đồ vô dụng, cút ra ngoài, đi canh cổng thành Tây cho ta." Cẩm Y Vệ đó lùi lại mấy người, sút chút nữa giẫm lên miếng "da người" kia, sau đó sắc mặt trắng bệch vội vàng quỳ xuống. Ánh mắt đằng đằng sát khí của Tiểu Thắng Tử đảo qua những Cẩm Y Vệ sắc mặt tái nhợt phía sau, hung hăng nói: "Đám các ngươi, con mẹ nó ai muốn đi canh cổng thành với hắn thì nôn ra đi, nếu không thì nuốt những thứ ở trên miệng các ngươi xuống!" Những Cẩm Y Vệ khác biến sắc, đồng loạt cúi đầu, đồng thanh nói: "Vâng!" Trong lòng cũng cảm thấy lạnh toát, càng thêm kính sợ nam nhân đáng sợ đó. Ác quỷ tàn khốc đến một trình độ nhất định sẽ thành ma thần. Tiểu Thắng Tử tái mặt liếc đống "da người" đó một mắt, cắn răng nói: "Mau xử lý thứ đó đi." Sau đó hắn sải bước đuổi theo Bách Lý Thanh. Cho đến khi ra đến hành lang Tiểu Thắng Tử mới cảm thấy ngực dễ chịu hơn một chút, đột nhiên trông thấy "thứ" đó thật sự quá kích thích. Đã lâu gia chưa từng tự mình động tay, quả nhiên, hoặc không động tay, hoặc gia động tay sẽ thành gió tanh mưa máu, cực kỳ nặng tay. Chẳng trách nhanh vậy đã lấy được khẩu cung. Cũng tại thứ ngu ngốc kia xúi quẩy, gia thích nhất những kẻ cứng xương, vì tra tấn cũng đặc biệt có cảm giác chinh phục thành công. Có điều... Nhớ tới lúc trước Bách Lý Thanh vừa ngâm nga dân ca vừa rút xương người ta, Tiểu Thắng Tử lại xoa ngực, khẽ thở hổn hển, ở Tư Lễ Giám không phải chưa từng gặp điều đáng sợ, nhưng đến trình độ này thì thật sự có phần chịu không nổi. Quả nhiên là già rồi. Tiểu Thắng Tử lấy lại bình tĩnh, đang định tới phòng nghỉ tạm thời của Bách Lý Thanh thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vàng vang lên phía sau. "Thắng tổng quản!" Tiểu Thắng Tử dừng lại, nhìn thấy một đại thái giám mặc áo đỏ đi cùng Tư Lễ Giám mệt mỏi bụi bặm chạy tới, không kịp hành lễ đã ghé vào tai Tiểu Thắng Tử khe khẽ nói mấy câu. "Cái gì?" Tiểu Thắng Tử tức khắc nhăn mày, dẫn người cùng đi tới chỗ của Bách Lý Thanh. Sau khi đến chỗ ở của Bách Lý Thanh, Tiểu Thắng Tử cung kính gõ cửa, nghe bên trong truyền ra giọng nói lười biếng và lạnh nhạt của Bách Lý Thanh: "Vào đi." "Thiên Tuế gia." Tiểu Thắng Tử đi vào mới phát hiện Bách Lý Thanh lại tắm rửa, đã thay một bộ đồ mới ngồi bên cửa sổ, được tiểu thái giám mỹ mạo bên cạnh hầu hạ chải đầu. Bách Lý Thanh cũng nhìn thấy hắn dẫn người đến, thản nhiên nói: "Tiểu Phúc Tử, nói đi." Thái giám trung niên được gọi là Tiểu Phúc Tử lập tức đi lên quỳ một gối, chắp tay nói: "Thiên Tuế gia, Tấn Bắc Vương làm loạn, dẫn ba vạn đại quân ép thẳng tới Kinh Xuyên, nay đã bao vây Kinh Xuyên." Bách Lý Thanh nghe vậy lại không hề biến sắc, chỉ hơi nhướng mày, thuận tay cầm lên một chiếc đàn tỳ bà phỉ thủy chậm rãi gảy: "Ha, quả là thú vị, đúng là nhà dột gặp mưa, chó cắn áo rách, vị Tấn Bắc Vương của chúng ta cũng thông minh đấy, nhanh vậy đã biết bản tọa đang ở Kinh Xuyên rồi." Tiểu Thắng Tử nhăn mày nói: "Chuyện này có chút kỳ quái, bọn họ làm thế nào một đường che giấu tới đây mà không bị phát hiện?" Tiểu Phúc Tử kia thấp giọng nói: "Vì ba vạn đại quân của Tấn Bắc Vương vốn ở đại doanh thành Tây huấn luyện, cho nên mới tới nhanh như thế, hơn nữa đối phương nói nơi này có lũ lụt, chạy tới trợ giúp, người của chúng ta phát hiện khác thường đã lập tức thông báo với gia nhưng vẫn muộn." Dù sao Kinh Xuyên và kinh thành chỉ cách nhau hơn một ngày đường. Bách Lý Thanh vừa lơ đãng gảy dây đàn, vừa cười cười nói: "Chậc, xem ra có người đang đánh cờ đây, nay sát chiêu ra hết rồi lại muốn liều mạng luôn." Năm đó vị Tấn Bắc Vương này đầu hàng triều đình mà không dùng đại kỳ Cẩn Vương công kích kinh thanh là vì Tây Lương Mạt dẫn quỷ vệ dùng kế ngoan độc, ép hắn không thể không gia nhập vào triều đình. Tư Ninh Ngọc này không giống với cha hắn, luôn là một kẻ có dã tâm, nhưng cũng không quá có đầu óc, mới bị xúi giục hai câu đã vội vàng ra tay. Có điều hành động coi như bí mật. "Gia, người của chúng ta ở đây chỉ một phần nhỏ, mà phòng quân kinh thành tới đây phải mất một ngày, Tấn Bắc Vương lại đã cách ly toàn bộ Kính Xuyên với bên ngoài." Tiểu Phúc Tử nghiêm trọng nói. Nói cách khác... "Nói cách khác, Bách Lý Thanh và nanh vuốt của hắn tứ cố vô thân, hắn nhất định phải chết!" Lục Tướng gia cười lạnh nhìn về phía Tây Lương Mạt. "Yêu nữ này đã không còn tác dụng gì lớn, chắng bằng giết, dùng đầu của ả để kích thích ma đầu Bách Lý Thanh, dù sao võ nghệ của hắn rất bí hiểm, không ai nắm chắc có thể bắt được hắn. Nhưng nếu hắn thấy đầu của nha đầu này, có lẽ sẽ lập tức tâm thần đại loạn, đó là thời cơ cực tốt để ra tay." "Nhưng cũng rất có thể làm cho hắn cực kỳ nổi giận, làm cho các ngươi giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm." Tây Lương Mạt lười biếng chống má, giống như đang thảo luận với người một nhà, nàng thở dài một tiếng: "Đương nhiên, người có năng lực như Lộc tiên dinh nhất định phải đi đầu, nếu ngươi đã chết, vừa lúc học trò và giáo phái của ngươi cũng đổi họ luôn." Sắc mặt Lộc tiên sinh hết trắng lại đỏ, hắn lạnh lùng liếc Tây Lương Mạt. Tây Lương Mạt nhìn sang, cười hì hì nói: "Làm sao thế? Ngài không phải vì chính thống Thiên Triều mới chém giết gian thần, sau đó vinh quang hy sinh, lưu danh sử sách sao? Tin chắc sau này Lục Tướng gia nhất định sẽ xây cho ngài một nấm mồ thật đẹp, hàng năm dẫn theo kiều thê mỹ thiếp mới cưới đi thăm mộ ngài, tân chưởng môn cũng sẽ cung phụng bài vị của ngài, hưởng thụ Tướng gia và Thái Tử gia điện hạ cho ngài vinh quang và danh dự, danh lợi đầy tay." Lời này của Tây Lương Mạt nghe không có vấn đề gì lớn, nhưng làm cho người ta cảm thấy cực kỳ quái lạ ở đâu đó. Lục Tướng gia nhìn về phía Tây Lương Mạt, giọng nói lạnh lùng: "Yêu nữ, ngươi nói đủ chưa." Tây Lương Mạt nhún vai, dừng một chút, nhìn sắc mặt của Lộc tiên sinh rồi mới cười nói: "Đúng rồi, chuyện tốt thế này có một câu tục ngữ để miêu tả nó, nhất định ngài cũng đã nghe rồi." Sắc mặt Lục Tướng gia sa sầm xuống trong nháy mắt: "Yêu nữ, ngươi..." Nhưng Lộc tiên sinh lại mở miệng: "Là câu gì?" Tây Lương Mạt cười cười nói: "Câu tục ngữ này là đời trước trồng cây đời sau hóng mát, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, cúc cung tận tụy, để danh cho đời." Được rồi, nàng thừa nhận đã lược bớt mấy câu "kế hoạch trăm năm, ưu tiên giáo dục". Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lộc tiên sinh cũng trở nên khó coi. Đúng vậy, cho dù Lộc tiên sinh hắn bất hạnh hy sinh trong lúc ra tay với đại ma đầu Bách Lý Thanh đó, thì cuối cùng tất cả vinh hoa phú quý vẫn do những người khác hưởng, không có bất cứ quan hệ gì với hắn. Nhất là nhìn từ nội lực và võ nghệ của Bách Lý Thanh, khả năng xảy ra chuyện này là vô cùng lớn. Nhìn vẻ mặt biến đổi khôn lường trên mặt Lộc tiên sinh, Lục Tướng gia cáu giận trong lòng, âm u trừng mắt với Tây Lương Mạt nói: "Ngươi quả là gian xảo, nói hai ba câu đã muốn gây ly gián giữa chúng ta." Yêu nữ này miệng lưỡi quả là lợi hại, làm cho lão hận không thể cắt lưỡi của ả ngay lập tức. Tây Lương Mạt nhìn về phía Lục Tướng gia, vẻ mặt nghi hoặc: "Hử, ta nói cái gì ly gián các ngươi sao, lẽ nào Lục Tướng gia ngươi có năng lực khởi tử hồi sinh, làm người ta sống lại à?" Lộc tiên sinh nhìn Lục Tướng gia, ánh mắt dừng trên người Tư Thừa Kiền đang im lặng không nói gì một lúc, sau đó thay đổi ngữ khí nói: "Thái Tử gia, Lục Tướng gia, lão hủ nghĩ, ở thời điểm còn chưa xác định đại sự có thành hay không, Bách Lý Thanh có chắc chắn phải chết hay không, mà khinh địch hao tổn một quân cờ trong tay có vẻ không thỏa đáng lắm phải không?" Tuy ngữ khí của hắn rất khách khí nhưng vẫn làm cho không khí trở nên quái dị. Lục Tướng gia giận dữ, lạnh lùng nói: "Được, coi như hiện giờ bản tướng không cần cái mạng của yêu nữ Tây Lương Mạt này." Sau đó lão bỗng quay mặt nói với người phụ nữ trung niên áo xanh bên cạnh, lạnh giọng nói: "Ngưng Vân, đi móc một mắt của yêu nữ này, sau đó chặt một bàn tay của ả để vào trong hộp giao cho Tấn Bắc Vương, bảo hắn khi vây sát ma đầu Bách Lý Thanh đó thì lấy ra, nhất định có thể nhân cơ hội giáng cho hắn một đòn mạnh." "Vâng." Người phụ nữ áo xanh hung tợn trừng mắt với Tây Lương Mạt một cái, rồi trực tiếp rút con dao găm trên thắt lưng ra, đi tới gần Tây Lương Mạt. Lần này, Lộc tiên sinh chỉ hơi do dự một lát rồi không nói gì nữa. Ngược lại Tư Thừa Kiền hơi nhăn mày, mở miệng nói: "Cữu cữu, chúng ta không cần dùng một nữ tử để uy hiếp kẻ địch." Tư Thừa Kiền thật ra không còn gì vướng bận với Tây Lương Mạt, mà trong người Tư Thừa Kiền luôn có một sự kiêu ngạo của người thừa kế chính thống ngôi vị Hoàng Đế, sự kiêu ngạo của thiên chi kiêu tử khiến hắn luôn cảm thấy loại hành vi này quá ti tiện. Lộc tiên sinh nhìn thoáng qua Tư Thừa Kiền, than một tiếng: "Thái Tử gia, ngài nên nghe lời cữu cữu ngài đi." Lục Tướng gia lạnh lùng nhìn Ngưng Vân: "Ra tay." Tây Lương Mạt vẫn ngồi đó, không chút biểu cảm, cũng không hề có vẻ muốn phản kháng. Ngưng Vân cô cô cầm dao găm, tới gần Tây Lương Mạt, oán hận nhe răng cười: "Tiểu tiện nhân nhà ngươi, dựa vào gương mặt xinh đẹp và trái tim ác độc là muốn làm gì thì làm, làm hại Tướng gia nhà ta thành dáng vẻ bây giờ, chỉ móc một mắt, chặt một bàn tay của ngươi đã là dễ dãi với ngươi rồi." Tây Lương Mạt liếc nhìn Ngưng Vân cô cô, bỗng mỉa mai nhếch môi: "Thế nào, vị cô cô này, ngươi lo lắng như vậy cho sự nghiệp báo thù và chính nghĩa của Tướng gia nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng rằng Tướng gia nhà ngươi sẽ vì vậy mà coi trọng ngươi, ấm giường cho ngươi à, đừng mơ tưởng, người kiêu ngạo như Tướng gia, nếu không phải mỹ nhân dịu dàng tinh thông cầm kỳ thi họa, còn có xuất thân gia giáo tốt thì hắn sẽ không liếc nhìn lấy một lần đâu." Gương mặt của Ngưng Vân cô cô lập tức đỏ lên, sau đó trở nên xanh mét, ánh mặt lạnh như băng giống như xuyên thấu lòng người của Tây Lương Mạt nhìn thẳng vào trong đáy lòng bà ta, thậm chí làm cho bà ta không còn sức phản kháng. Giống như tất cả tâm tư, bí mất quý giá nhất bị mở ra trước mắt mọi người một cách trắng trợn, làm cho bà ta khó có thể chịu nổi, cũng không cách nào chịu nổi nữa. "Ngươi... Tiện nhân nhà ngươi...!" Ngưng Vân cô cô run rẩy toàn thân, không dám nhìn Lục Tướng gia ở phía sau, cảm thấy mọi người như đang cười nhạo mình. Bà ta bỗng vặn vẹo gương mặt, khàn cả giọng gào lên: "Ngươi có gì để đắc ý, chờ tròng mắt xinh đẹp của ngươi bị móc ra, tay bị chém gãy, còn không phải cũng sẽ bị khinh bỉ như chúng ta." Dứt lời, bà ta bỗng nhào về phía Tây Lương Mạt, một bàn tay cầm dao găm chém loạn về phía gương mặt của Tây Lương Mạt. Khoảng cách gần như thế, cho dù Tây Lương Mạt muốn trốn cũng không có chỗ mà trốn, Tư Thừa Kiền giật mình, không biết vì sao, hắn theo bản năng dùng chén trà ném về phía Ngưng Vân cô cô đã gần như phát điên: "Cô cô, dừng tay!" Ngưng Vân cô cô bị chén trà hắn ném ra đập phải, lảo đảo một cái, dao găm không cắt được vào mặt Tây Lương Mạt. Tư Thừa Kiền đang định tiến lên giữ Ngưng Vân cô cô lại thì bỗng nhiên bị người ta đâm trúng ma huyệt từ phía sau. Tư Thừa Kiền dừng lại, sau đó nhìn Lộc tiên sinh ở phía sau một cách khó tin: "Tiên sinh, ngươi..." "Thái Tử gia đừng tùy tiện cản trở kế hoạch, nếu trước nay trong lòng nữ tử này không có ngươi, ngươi cần gì lo lắng cho nàng ta, sẽ chỉ thêm chê cười, chữ tình hại người mà thôi." Lộc tiên sinh khẽ thở dài nhìn Tư Thừa Kiền. Tư Thừa Kiền còn muốn nói gì lại bị hắn điểm á huyệt, chỉ có thể trơ mắt nhìn trừng trừng. "Tiếp tục!" Giọng nói lạnh lùng của Lục Tướng gia vang lên phía sau Ngưng Vân. Ngưng Vân lập tức hưng phấn, cầm dao găm lên hung hăng đâm về phía mặt Tây Lương Mạt. Nhưng khi bà ta tới gần Tây Lương Mạt bỗng thấy đáy mắt Tây Lương Mạt lóe lên một ý cười mỉa mai lạnh như băng, biến hóa kỳ lạ. Một dự cảm bất an nháy mắt lan tràn trong lòng bà ta. Nhưng bà ta đã không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy ngực bỗng lạnh toát. Bà ta cứng đờ trong giây lát, sau đó cúi đầu nhìn ngọc chưởng trắng nõn trên ngực mình một cách không dám tin. Ngón tay nữ tử thon dài trắng muốt, mang theo hơi thở cực lạnh, một cỗ hàn khí cũng theo lòng bàn tay tràn ra, trực tiếp xuyên thấu phế phủ của bà ta. Đau đớn kịch liệt lạnh giá tới quá nhanh, làm cho Ngưng Vân cô cô chưa kịp hô ra tiếng, cổ họng phát ra những âm thanh rên rỉ. "Hừ, nữ nhân thẹn quá hóa giận là xấu nhất, hơn nữa không làm cho nam nhân thích chút nào." Tây Lương Mạt thu tay lại, nhìn Ngưng Vân cô cô, trào phúng nói. Chuyện xảy ra quá nhanh, Lộc tiên sinh đó và Lục Tướng gia đều không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Tây Lương Mạt ung dung đứng lên, dưới ánh mắt không thể tin của bọn họ và Tư Thừa Kiền, xoay người đi tới cửa hang đóng song sắt, sau đó dừng lại xoay người nhìn về phía bọn họ, cười cười nói: "Ta tuyệt đối không thích bị người ta móc mắt, càng không thích bị chặt tay đâu." "Ngươi... Không phải ngươi không còn nội lực sao?" Lộc tiên sinh ngạc nhiên nhìn Tây Lương Mạt, lúc ấy bọn họ còn hoài nghi do loại cổ kia nên mới không trực tiếp đánh gãy xương tỳ bà, phế bỏ võ công của nàng theo kế hoạch ban đầu. Tây Lương Mạt chậm rãi vuốt tóc mai mình: "Đúng vậy, khi đó ta không có nội lực, bây giờ lại có, cái này có lẽ gọi là người tốt không sống lâu, tai họa ấy mà, phải để ngàn năm." Lộc tiên sinh cười lạnh một tiếng: "Vậy sao, vậy bản tôn sẽ khiến ngươi từ nay về sau hoàn toàn không có nội lực là được." Hắn không quan tâm nàng có nội lực hay không, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến nàng từ nay về sau không có nội lực, thậm chí không đứng dậy được, một chút võ công của Tây Lương Mạt tuy rằng không tệ nhưng so với hắn vẫn còn kém nhiều. Tia lạnh trong mắt hắn chợt lóe lên, năm ngón tay hung tợn chộp tới xương tỳ bà của Tây Lương Mạt. Nhưng Lục Tướng gia luôn cảm thấy có chỗ nào đó khác thường, lão âm u nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm, cho đến khi Lộc tiên sinh sắp bắt được bả vai Tây Lương Mạt, lão chợt hiểu ra, sắc mặt lạnh xuống hô: "Lộc tiên sinh, cẩn thận!" Trong chớp mắt, tay Lộc tiên sinh hơi dừng, bỗng cảm giác được vô số thứ sắc nhọn đang xé gió đến, tiếng rít của binh khí cắt qua không khí, mang theo sát khí dày đặc xuyên thẳng qua song sắt, hướng về phía mặt hắn. Lúc này hắn mới phát hiện Tây Lương Mạt đã điểm mũi chân nhảy khỏi cửa, hắn đã không kịp bắt lấy Tây Lương Mạt nữa, thậm chí không kịp ngăn những mũi tên nhọn đó, đành phải xoay một vòng tròn giữa không trung, giật về phía sau tránh những mũi nhọn này. Sau đó, Tây Lương Mạt lại hạ xuống trước song sắt, nhìn hắn khẽ nở nụ cười: "Lộc tiên sinh, sao lại trốn, không phải ngài muốn bẻ gãy xương tỳ bà của ta sao?" Khi đang nói, trên vách tường và song sắt vang lên nhưng tiếng leng keng của vũ khí sắt chạm vào vách tường và song sắt, một cái phi long trảo cắm thẳng lên vách tường đá, theo đó là những cái bóng màu xanh thẫm như quỷ mị bật lên, giơ lên những thanh trường đao hình thù kỳ lạ, lóe lên tia sáng xanh lam, cách song sắt đánh thẳng về phía cái gáy của Tây Lương Mạt. Tây Lương Mạt giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng gió, vẫn lạnh nhạt mỉm cười với bọn họ. Nhưng những thanh kiếm này không chém trúng Tây Lương Mạt, mà theo mấy ánh kiếm hạ xuống, song sắt nhát mắt hóa thành vô số mảnh nhỏ leng keng rơi xuống đất. "Ngươi...!" Lộc tiên sinh nhìn một cách không dám tin, phát hiện trên vách đá đó không biết từ khi nào đã bò đầy những bóng người màu xanh lam, một đám yên ắng không chút tiếng động như ma quỷ, một người tiếp một người bò lên như kiến, tốc độ cực nhanh, không hề giống người bình thường. Sắc mặt Lục Tướng gia đã sa sầm xuống, hắn xanh mặt, phun ra vài chữ qua kẽ răng: "Phi Vũ Quỷ Vệ." Tây Lương Mạt mỉm cười: "Tướng gia quả nhiên còn nhớ, đúng là đã lâu không gặp, coi như người quen cũ, chào hỏi một tiếng đi Bạch Khởi." Người áo xanh lam đầu tiên cầm đại đao hình thù kỳ lạ chặt nát song sắt giật khăn che mặt của mình xuống, tay cầm loan đao cười hì hì nói với người trong phòng: "Ai nha, đều là nhân vật lớn ty chức không dám trêu chọc, ty chức quả là vinh hạnh, cho phép ty chức tự giới thiệu, ty chức Bạch Khởi, là một trong những thống lĩnh của quỷ vệ, ra mắt các vị "nhân vật lớn"." Sau đó hắn sờ cằm: "Ừm, không ngờ còn được gặp lại người quen, chắc vì mấy vị từ trong địa ngục bò ra, Diêm Vương chờ bực mình nên bảo quỷ vệ chúng ta đến mời mấy vị về địa ngục đi thôi." Lộc tiên sinh nghe vậy nhất thời giận dữ: "Trẻ ranh, cũng dám làm càn phái người lẻn vào động tiên." Sau đó hắn rút phất trần vẫy về phía Tây Lương Mạt và Bạch Khởi, phất trần của hắn như có lực ngàn cân, vừa giơ lên đã có cương khí cực mạnh như Thái Sơn áp đỉnh đè về phía Tây Lương Mạt và Bạch Khởi. Nội lực của hắn kém Bách Lý Thanh không nhiều, cho nên Bạch Khởi đương nhiên không dám khinh thường, lập tức vung loan đao trong tay nghênh chiến. Mà cùng lúc đó, những quỷ vệ áo xanh khác cũng bò lên từng người một, vung đao nhằm về phía Lộc tiên sinh. Võ nghệ của Lộc tiên sinh tuy cao cường nhưng hắn quen với nhưng chiêu thức đại khai đại hợp, phiêu dật xuất trần, ở nơi hẹp thế này nhất thời bị nhóm quỷ vệ lăn lộn trong huyệt đạo âm u, am hiểu các loại công kích với góc độ xảo quyệt vây khốn, đánh ngang tay. Lục Tướng gia lạnh lùng nhìn về phía Tây Lương Mạt qua đám người: "Đây là kế của ngươi!" Tây Lương Mạt nhìn Lục Tướng gia, ánh mắt lại liếc qua Tư Thừa Kiền đã được Lục Tướng gia giải huyệt nhân lúc hỗn loạn, nàng thờ ơ cười: "Đúng vậy, đây là kế, vậy thì sao?" "Ngươi đã biết trước chúng ta sẽ vây bắt các ngươi ở Kinh Xuyên." Lục Thừa Tướng lại khàn khàn nói. Tây Lương Mạt cũng hỏi gì đáp nấy, thản nhiên nói: "Đúng, chúng ta biết." "Là ai tiết lộ hành tung của chúng ta, hay ngay từ đầu các ngươi đã biết chúng ta trốn ở đây?" Trong mắt Lục Thừa Tướng hiện lên một tia tàn nhẫn, lão lại hỏi. Tây Lương Mạt cười cười: "Không thể không khen ngợi bản lĩnh của Lục Tướng gia, chúng ta cũng không lợi hại đến mức biết các ngươi trốn ở đây." Lục Thừa Tướng giận tím mặt, cắn răng nói: "Là kẻ nào?" "Là ta." Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên phía sau Tây Lương Mạt.