Chương thứ bốn mươi tám: Thận Nhị thái thái bị phạt.
"Bạch ma ma, mời." Tây Lương Mạt nhàn nhạt mời một tiếng, âm điệu không cao không thấp lại khiến sắc mặt mọi người đều khác thường.
Thận Nhị thái thái chua ngoa cười: "Thật là nô bộc to gan vô lễ, chưa thông báo cũng dám làm càn trước mặt chủ tử là chúng ta."
"Nếu Nhị thái thái có tật về tai, bản Quận chúa không ngại để Bạch ma ma thông báo lại như vừa rồi lần nữa." Lúc này thái độ của Tây Lương Mạt lạnh giá, hoàn toàn không yên lặng như trước.
"Ngươi, đồ tiện...!" Thận Nhị thái thái tức giân, quen miệng định mắng Tây Lương Mạt là tiện nhân, nhưng bỗng nhớ tới thân phận của thiếu nữ trước mặt từ lâu đã khác trước, lập tức nghẹn họng nuốt lời mắng chửi xuống.
"Nhị thái thái vừa định mắng bản Quận chúa là gì vậy, Nhị thái thái họ Thận, nên thận trong từ lời nói tới hành động mới được, bằng không đừng trách bản Quận chúa không niệm tình thân thích, vả miệng theo cung quy." Tây Lương Mạt liếc một cái lạnh như băng, loại ánh mắt lạnh như gió đông thổi qua này khiến Thận Nhị thái thái lập tức cứng đờ, vừa giận vừa thẹn, lại nhớ tới một màn tanh máu tại Lưu Hoa Đường lúc trước, nhất thời không dám lên tiếng.
Bạch ma ma xách gã đàn ông kia lên, đập một cái ép hắn ngẩng đầu, nam tử mới khoảng thành niên, mặc một thân Hồ phục ống tay thu gọn bằng gấm hoa đang lưu hành trong giới công tử kinh thành, chỉ là y phục có phần xộc xệch, nhưng tổng thể vẫn nhìn ra là một công tử tuấn tú.
Mà Tĩnh Quốc công tức khắc nhận ra công tử trẻ tuổi này, ông ta lạnh giọng nói: "Ngươi là thứ trưởng tử Lục Phong của Hữu Thị Lang bộ Binh."
Hữu Thị Lang bộ Binh là thuộc hạ cũ của Tĩnh Quốc công, lần này cùng hai con trai một chính xuất một thứ xuất tới tham gia yến hội.
Triệu phu nhân lập tức nhìn chằm chằm công tử vẻ mặt suy sụp kia: "Lục Phong, có phải ngươi giết nữ nhi của ta không?"
Lục Phong ngồi bệt dưới đất, không biết vì sao, chỉ không nói một lời, nghe thấy câu hỏi của Triệu phu nhân sắc mặt càng tái nhợt.
"Lục Phong!" Vẻ mặt Tĩnh Quốc công hiện lên sự tàn khốc, áp lực toàn thân nháy mắt tràn ra, dọa Lục Phong bò lùi hai bước, lắp bắp nói: "Không phải... Không... Không phải, ta không giết nàng ta, ta không giết!"
"Lục Phong, ngươi còn không nói thật?" Hà ma ma cả giận lạnh giọng nói.
Thận Nhị thái thái lại không nhịn được chua ngoa cười: "Ôi da, vị công tử này có vẻ mi thanh mục tú, xem ra nhã nhặn vậy mà sợ không nhẹ, không biết kẻ nào thiếu đạo đức tùy tiện bắt về bức cung vu oan."
Lời này vừa nói ra, Triệu phu nhân vốn đã không còn lý trí lập tức giận dữ trừng mắt với Tây Lương Mạt, cắn răng nói: "Tây Lương Mạt, đừng tưởng vu oan cho người khác là có thể phủi tay không nhận tội, bản phu nhân, không, Tây Lương tổ gia và Triệu thị ta sẽ không để ngươi yên!"
Thận Nhị thái thái lại nhìn về phía Tĩnh Quốc công như tiếc hận: "Quốc công gia, ta thấy chi bằng cứ vậy đi, đừng tra hỏi nữa, đành uất ức vị công tử nhà Hữu Thị Lang này, vị Thị Lang kia đã từng theo Quốc công vào sinh ra tử, nói vậy dâng một nhi tử gánh tội thay cho Quận chúa cũng không phải không thể."
Đây rõ ràng đang nói nếu Tĩnh Quốc công hỏi tội Lục Phong chính là làm rét lòng thuộc hạ nhiều năm, truyền tới trong quân sẽ khiến uy tín của Quốc công gia giảm sút.
Tĩnh Quốc công hơi nhíu mày, thật ra nhìn dáng vẻ Lục Phong ông ta đã cảm thấy kỳ quặc, cho dù không phải Lục Phong thì chắc chắn Lục Phong cũng biết gì đó, chỉ là...
Ông ta còn chưa nghĩ ra đối sách, Tây Lương Mạt đã khoát tay lên, nói với Bạch ma ma: "Bạch ma ma, nói những gì bà thấy ra đi."
Bạch ma ma cung kính nói: "Vâng, thưa Quận chúa, thưa Quốc công gia, lão thân luôn quản lý viện của Quận chúa, đừng nói người lạ, ngay cả con ruồi cũng bay vào không lọt, lão thấy biết nếu có người muốn hại Quận chúa, hôm nay nhất định là cơ hội tốt, không ngờ những người đó thấy không vào được viện của Quận chúa liền ra tay ngay bên ngoài.
Lúc trước lão thân từng theo Tĩnh tiểu thư học chút võ nghệ, vì vậy hôm nay khi kẻ xấu hại Yên nhi tiểu thư đã phát hiện hậu viện có điều không đúng, chỉ là tuổi đã già, võ nghệ không tinh nên đợi đến khi lão thân chạy đến chỉ kịp đuổi theo kẻ đã hại Yên nhi tiểu thư, không ngờ sau khi bắt được kẻ này Yên nhi tiểu thư đã tắt thở, còn dính dáng đến Quận chúa."
"Bạch ma ma là người của Quận chúa, đương nhiên Quận chúa nói thế nào chính là thế ấy." Thận Nhị thái thái chanh chua nói, âm thầm nhéo khăn trong tay.
Tây Lương Mạt lạnh lùng thốt: "Ngỗ Tác (*người khám nghiệm tử thi), xuống dưới nghiệm thương cho người này sau đó đối chiếu với vết móng tay của Yên nhi tiểu thư, còn nữa Yên nhi tiểu thư tô móng bằng Bách Hoa Diễm rất dễ để lại dấu vết, kiểm tra xem trên người hắn có không, nói vậy là có thể rõ ràng chân tướng."
Ngỗ Tác kia nghe vậy ánh mắt nhìn Tây Lương Mạt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức hai gia đinh nắm Lục Phong đang quá sợ hãi cùng Ngỗ Tác xuống dưới nghiệm thương.
Chưa tới ba khắc, Ngỗ Tác kia kính cẩn quỳ trên mặt đất nói: "Thưa Quận chúa, thưa Quốc công gia, vết thương trên người người này hoàn toàn khớp với móng tay của Yên nhi tiểu thư, đã nghiệm ra Bách Hoa Diễm trên vết thương của hắn, không ngờ Quận chúa học thức uyên bác như vậy, nô tài bội phục!"
Lục Phong bị xách lên ném xuống đất lần thứ hai, mặt mày xám xịt như tro, Triệu phu nhân hét lên một tiếng thê lương, nhào tới cào đánh Lục Phong, hoàn toàn không còn phong phạm quý phu nhân lúc trước.
Mọi người tặc lưỡi, không ngờ quý công tử nhã nhặn tuấn tú như vậy lại là thủ phạm gian dâm giết người mặt người dạ thú!
"Chắc hẳn vị công tử này cùng Quận chúa lưỡng tình tương duyệt, chỉ là cần chi nhẫn tâm như vậy, hại đến Yên nhi tiểu thư vô tội." Thận Nhị thái thái than thở, ngữ nghĩa lại cực kỳ độc ác.
Lục Phong kia như giật mình hoảng sợ, cũng kinh ngạc nhìn về phía Thận Nhị thái thái, lại không biết vì sao sau khi nhìn về phía Thận Nhị thái thái xong liền run lên, không còn im lặng mà cúi đầu thừa nhận: "Ta... Ta có cấu kết với Quận chúa."
Mọi người ồ lên, ánh mắt quỷ dị mà chán ghét dồn về phía Tây Lương Mạt, Tĩnh Quốc công tuy thoáng có vẻ hoài nghi nhưng lập tức gầm lên: "Lục Phong, ngươi đừng cắn bậy lung tung."
Triệu thị bỗng cười thảm, hung bạo nhìn về phía Tây Lương Mạt: "Thế nào? Tĩnh Quốc công cũng muốn bao che ả tiểu tiện nhân vô sỉ này sao? Tốt thôi, nếu ngươi không thể lấy mạng đền mạng thì chúng ta sẽ gặp nhau trên điện Kim Loan!"
Dường như Tây Lương Mạt cảm thấy rất thú vị, thấp giọng cười ra tiếng rước lấy ánh mắt không thể tin của mọi người, cảm thấy lẽ nào Tây Lương Mạt vì sợ sự tình bại lỗ nên phát bệnh hay sao?
Tây Lương Mạt chỉ mỉm cười nói: "Nếu Lục Phong công tử có tư tình với bản Quận chúa, vậy Lục Phong công tử hẳn rất ái mộ bản Quận chúa, đã sớm có lui tới với bản Quận chúa?"
Lục Phong không rõ vì sao nàng hỏi như vậy, chỉ là ánh mắt thiếu nữ kia đen kịt như hồ sâu, thâm sâu khó lường, khiến người ta không rét mà run, hắn vẫn kiên trì nói: "Đúng vậy, chúng ta quen nhau khi Quận chúa chưa có tiếng tăm, sau đó Quận chúa không chịu thừa nhận hôn ước với tại hạ, hôm nay tại hạ muốn nối lại tình xưa với Quận chúa lại bị Yên nhi tiểu thư phát hiện vì vậy... vì vậy ta mới... giết người."
"Tốt, vậy bản Quận chúa hỏi ngươi, ngày sinh tháng đẻ của Quận chúa là bao giờ, bản Quận chúa am hiểu nhất cái gì, bản Quận chúa quen ngươi khi nào, ở đâu, có tín vật không? Có nhân chứng không? Ngươi có biết nha hoàn bên cạnh bản Quận chúa tên gì không? Có thẻ Tiết Đào bản Quận chúa thích nhất không?" Tây Lương Mạt liên tiếp đặt câu hỏi khiến Lục Phong há hốc mồm.
Lục Phong suy nghĩ một lúc lâu mới miễn cưỡng nói: "Ta cùng Quận chúa gặp gỡ chưa lâu, chỉ ở trước hoa dưới ánh trăng nên không nhớ kỹ, Quận chúa am hiểu... am hiểu nhất... họa bì, không có nhân chứng, cũng không biết nha hoàn của Quận chúa, thế nhưng thẻ Tiết Đào thì có, đang ở trên người ta, là năm thẻ do Quận chúa tự tay viết!"
Nói xong hắn còn lấy mấy thẻ Tiết Đào ra.
Mọi người đang cảm thấy lời hắn nói không đầu không đuôi, đang không hiểu ra sao thì đã nghe Bạch Nhụy bên cạnh Tây Lương Mạt cười lạnh: "Thật là buồn cười, Quận chúa không am hiểu nhất là viết chữ trâm hoa, thậm chí không am hiểu viết chữ chứ đừng nói đến thẻ Tiết Đào, chỉ cần mang sách trong thư phòng tới so sánh liền biết!"
Lục Phong nhất thời như bị sét đánh trúng đầu, hắn ngơ ngác mở to miệng, không biết nói gì.
Hắn không thể ngờ một tiểu thư khuê các ngay cả viết chữ cũng viết không tốt, lại không ngờ kiếp trước Tây Lương Mạt vốn không biết viết bút lông, kiếp này ngay cả cơm ăn còn chưa đủ no, nói chi đến tập viết.
Mọi người ồ lên, Lê thị càng trợn mắt nhìn: "Ngươi có biết nói xấu người khác là tội gì không, nhất là tôn sư Quận chúa cũng là người ngươi có thể cắn bậy sao?"
Tây Lương Mạt lạnh lùng nói: "Bạch ma ma, vả miệng hắn cho ta!"
Bạch ma ma lập tức đáp vâng, đi lên liên tục bạt tai Lục Phong, trên tay Bạch ma ma là thẻ trúc chuyên dùng để vả miệng, đánh vào kẹp thịt, đau đớn không gì sánh được, vì vậy bà hung hăng đánh liên tiếp hai mươi mấy cái, cho đến khi Tây Lương Mạt hô dừng mới ngừng tay.
Lục Phong bị đánh choáng đầu, khuôn mặt tuấn tú sưng như đầu heo, phun ra nửa hàm răng, bộ mặt hoàn toàn thay đổi, nhìn mà kinh hồn táng đảm.
"Đây là kết cục của kẻ nói xấu bản Quận chúa, nếu ngươi còn không nói thật, liền mời Lục công tử nếm thử thủ đoạn của phòng Tư Hình trong phủ Quốc công, không biết công tử có thể qua được mấy cửa, trên người còn mấy lạng thịt?" Tây Lương Mạt dịu dàng cười, nhưng vào mắt người ngoài lại khiến người ta không rét mà run.
Lục Phong rốt cuộc không nhịn được nữa, gào khóc lắp bắp nói ra chân tướng.
Thì ra hắn vốn có tư tình với Tây Lương Yên bị hại chết, nhưng Tây Lương Yên tuy ôm ấp tình yêu thiếu nữ lại từ nhỏ đã biết mình phải gả cho quý nhân môn đương hộ đối, gánh vác sứ mệnh gia tộc, nào chịu không làm thiếu phu nhân danh môn mà bỏ trốn cùng hắn?
Vừa đính thân liền cắt đứt liên hệ với Lục Phong.
Hôm nay Lục Phong mượn cơ hội đến đây chính vì muốn nối lại tình xưa với nàng ta, không ngờ Tây Lương Yên thế nào cũng không chịu, vì vậy trong cơn giận dữ không biết thế nào hắn liền cưỡng đoạt Tây Lương Yên, còn nghĩ bóp nàng ta ngất đi, ai ngờ khi tỉnh táo lại hắn liền hoảng sợ đến trợn tròn mắt.
Rồi Chanh Vũ dẫn hắn và Tây Lương Yên đến đó cho hắn một kế sách, thẳng tay bóp chết Tây Lương Yên, vu oan cho Tây Lương Mạt, Chanh Vũ sẽ sai người lén dẫn hắn rời phủ, Chanh Vũ tới phía trước kinh động mọi người, hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra lẫn trong đám khách nam rời đi.
Không ngờ bị Bạch ma ma bắt tại trận!
Đợi đến khi mọi người nhìn sang Chanh Vũ đã thấy nàng ta vừa kinh vừa sợ, trong lúc hoảng sợ bỗng gãi mạnh vào cổ mình.
"Không xong, ả uống thuốc độc!" Tĩnh Quốc công giật mình, điểm vài đại huyệt trên người Chanh Vũ nhưng đã không kịp, Chanh Vũ thất khiếu đổ máu ngửa mặt ngã xuống đất.
Mọi người kinh hãi, có phu nhân nhát gan còn hét ầm lên.
Hồi lâu sau xung quanh mới yên lặng trở lại.
Thận Nhị thái thái thở ra một hơi dài thườn thượt, than thở: "Aiz, không ngờ Chanh Vũ đã chết, cũng không biết ai muốn hãm hại Quận chúa."
Tây Lương Mạt cười nhạt, chỉ một câu đã muốn phủi sạch sao, nàng nâng tầm mắt nhìn về phía Thận Nhị thái thái, cười khẽ: "Việc này nếu đã rõ chân tướng thì xin mời các vị phu nhân bị sợ hãi trở về đi."
Tĩnh Quốc công cũng lập tức nói: "Bản Công tức khắc sắp xếp đưa cái vị hồi phủ."
Tất cả mọi người không muốn tiếp tục ở đây nữa, cảm thấy xui cực kỳ, chuyện nhà người khác không nên biết quá nhiều.
Chỉ chốc lát đã chim tan thú tán.
Chỉ có khi Triệu phu nhân che mặt rời đi, Tây Lương Mạt bỗng đi qua đỡ Triệu phu nhân, lạnh lùng mà dịu dàng nói bên tai Triệu phu nhân: "Hôm nay miệng ngọc của phu nhân nói ra những lời nợ tình bản Quận chía, phu nhân cần nhớ kỹ, nếu hành vi của phu nhân truyền tới chỗ bệ hạ sẽ ảnh hưởng không được tốt tới phu nhân cũng Triệu gia."
Triệu phu nhân toàn thân cứng đờ, lập tức cứng tiếng nói: "Bản phu nhân đương nhiên biết, Quận chúa yên tâm là được!"
Dứt lời, bà ta thất hồn lạc phách rời đi, bóng lưng vốn yểu điểu kia bỗng chốc già đi tới mười tuổi.
Mà sau khi mọi người ra về, Thận Nhị thái thái đang muốn đi lại bị Bạch ma ma dẫn mấy nha đầu ngăn cản, Thận Nhị thái thái nhìn về phía Tây Lương Mạt, có chút hoảng sợ nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì cả, miệng Nhị thái thái không quá sạch sẽ, tội nói xấu Quận chúa này sợ là Nhị thúc gánh không nổi." Tây Lương Mạt vừa phẩm trà vừa nhàn nhã nói.
"Ngươi dám đánh ta? Ta là Thục Nhân tứ phẩm triều đình phong, ta muốn nói cho Quốc công gia!" Thận Nhị thái thái giận dữ, bắt đầu giãy giụa.
"Không dám, chỉ là mời Nhị thái thái rửa miệng thôi, Quốc công gia đang bận, không có rảnh." Tây Lương Mạt nhàn nhạt cười một tiếng.
Bạch ma ma lập tức bưng một thùng nước lớn, chỉ huy mấy nha đầu thô sử túm tóc Nhị thái thái ấn đầu bà ta vào trong thùng nước.
Nhị thái thái đau đến mức không ngừng thét chói tai, liều mạng giãy giụa, phổi gần như nghẹn muốn nổ tung, trước khi bà ta ngất xỉu Bạch ma ma lại túm bà ta lên, đầu Thận Nhị thái thái đau muốn nứt ra, tức giận mắng luôn miệng, lại bị ấn vào nước, lặp đi lặp lại đến khi bà ta uống no nước, hấp hối, toàn thân nhếch nhác ngất đi.
Lê thị ở bên vừa kinh hãi vừa có chút hả hê, bà đã sớm không vừa mắt Thận Nhị thái thái, không ngờ thủ đoạn của Đại tiểu thư này tàn nhẫn như vậy, trừng trị Nhị thái thái nhận hết khổ sở nhục nhã, trên người lại không hề có vết thương.
Xem ra bà không đối nghịch với Tây Lương Mạt là chính xác.