Chương 147

Hoạn phi thiên hạ

Hoạn phi thiên hạ 16-11-2023 15:05:19

Chương thứ một trăm bốn mươi bảy: Xử trí Đức Vương Phi. Sự xuất hiện của Bách Lý Thanh, có lẽ chính là biến số lớn nhất trong cuộc đời nàng. Tây Lương Mạt không lập tức trả lời mà bảo Bạch Ngọc lấy một đĩa nho phỉ thúy rửa sạch, để vào giỏ, dùng đá ướp lạnh, sau đó đặt lên bàn bên cạnh Liên công công. Liên công công cũng không từ chối, nhận lấy, cười tủm tỉm nói: "Quận Chúa khách khí quá." "Công công thay ta gánh nhiều khiển trách, một chút này chỉ là lòng biết ơn nho nhỏ của Mạt Nhi thôi." Tây Lương Mạt cười cười, dù sao Liên công công không phải người của nàng, chuyện Phương Quan hôm nay cũng nhờ hắn ra tay giúp đỡ, tuy Bách Lý Thanh ở trong cung lấy thúng úp voi nhưng cũng cần Liên công công giúp chịu trách nhiệm lớn. "Bổn phận nô tài mà thôi, Quận Chúa đã nghĩ xong sẽ xử trí Đức Vương Phi thế nào chưa?" Liên công công khách sáo một lúc xong lại để ý tới mục đích chính. Tây Lương Mạt hơi dừng, mỉm cười nói: "Xử trí Đức Vương Phi? Tuy hôm nay Đức Vương Phi thật sự vô lễ, nhưng bà ta dù sao cũng là mẹ chồng trước của ta, coi như từng có một đoạn tình cảm, nếu ta cầu xin xử lý bà ta chỉ sợ không ổn, vi phạm nhân luân hiếu đạo." Liên công công sửng sốt: "Vậy theo ý tiểu thư, lẽ nào lại tha cho Đức Vương Phi?" Như thế thật sự không hợp tác phong của Quận Chúa! Tây Lương Mạt nhíu mày cười nói: "Tiếng chê bai bản Quận Chúa ở trong cung còn ít à, nếu hôm nay Đức Vương Phi vừa mới nói luyên thuyên trong buổi tiệc bệ hạ tổ chức cho ta, rồi cũng ngay hôm nay chết oan trong cung, công công cảm thấy người đời sẽ nghĩ ta thế nào?" Sẽ nghĩ thế nào? Sẽ nghĩ thế nào, tiểu thư ngài căn bản không phải loại người sẽ để ý cái nhìn người khác mới đúng, trừ khi "cái nhìn" của những người khác đối với ngài có chỗ hữu dụng. Liên công công yên lặng nói thầm. Nhưng nếu Quận Chúa muốn làm vậy thì chắc chắn có lý do của nàng. "Vâng, nô tài trở về bẩm báo với bệ hạ." Liên công công trong lòng còn nghi vấn nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Tây Lương Mạt bảo Bạch Nhụy tiễn Liên công công ra ngoài, trước khi hắn rời khỏi, nàng lại nhấn mạnh một câu: "Đức Vương Phi hiếm khi nào tiến cung một chuyến, nếu mọi người đều thấy bà ta làm loạn tiệc ngày hè trong Ngự Hoa Viên, thì cũng để mọi người thấy bà ta bình an, sảng khoái bước ra khỏi cung đi." Liên công công bỗng như hiểu được cái gì, sau đó khóe môi cũng nhếch lên nụ cười quỷ quyệt, gật đầu nói: "Vâng, tiểu thư cứ yên tâm là được." Nhìn bóng dáng Liên công công đi xa, Bạch Nhụy bất bình hừ lạnh một tiếng: "Đại tiểu thư, vì sao người tha cho Đức Vương Phi, rõ ràng bà ta muốn hại người trước, nếu bệ hạ đã giao bà ta vào tay chúng ta thì nhất định phải dạy cho một trận nhớ đời mới đúng!" Tây Lương Mạt khẽ cười giễu cợt, tùy tiện vặt một quả nho phỉ thúy Tây Vực ngậm trong miệng, cảm nhận vị ngọt mang theo vị chua, Tây Lương Mạt hài lòng nheo mắt lại: "Không có gì phải dạy dỗ, chỉ là một nữ nhân ngu xuẩn tự tìm đường chết thôi, cho dù trừ bỏ bà ta thì có lợi ích gì? Hơn nữa, một người khi để ý cái gì, lúc mất đi mới gọi là sống không bằng chết, nay Đức Vương Phi còn gì để mất nữa?" Bạch Nhụy sửng sốt, nhìn đôi mắt cong cong rực rỡ của Tây Lương Mạt, tỏa ánh sáng dịu dàng quyến rũ, cũng mang theo cái lạnh của tuyết tháng ba, mỗi lần Đại tiểu thư có ánh mắt thế này nhất định sẽ có người không xúi quẩy, hơn nữa còn là xúi quẩy lớn rồi. Bạch Ngọc âm thầm thở dài, Quận Chúa và Thiên Tuế gia càng nhìn càng giống, nhất là lúc nheo mắt thế này, lẽ nào đây gọi là tướng vợ chồng? Nhưng, Thiên Tuế gia là thái giám mà... Chẳng lẽ Quận Chúa định sống với Thiên Tuế gia cả đời như thế, ngay cả cốt nhục của mình cũng không thể có? Bạch Ngọc bỗng theo bản năng sờ lên bụng mình, nàng hơi nhăn mày, hình như đã một tháng kinh nguyệt chưa tới, lẽ nào khi đó... "Bạch Ngọc, Bạch Ngọc, Bạch Ngọc...?!" Bạch Nhụy cất cao giọng gọi thần trí Bạch Ngọc trở về, nàng có chút mờ mịt nhìn về phía vẻ mặt nghi hoặc của Bạch Nhụy và Tây Lương Mạt. "Vâng, Quận Chúa..." Bạch Nhụy quái dị nhìn nàng: "Ngươi làm sao thế, Đại tiểu thư đang dặn dò sao ngươi lại thất thần?" Bạch Ngọc hơi xấu hổ cúi đầu ho khan: "Quận Chúa, hôm nay nô tỳ có điểm không thoải mái, có lẽ hôm qua bị cảm lạnh, cho nên hôm nay tinh thần mới không tốt." Trăm ngàn lần đừng để Quận Chúa nhìn ra cái gì, nếu thật sự có chuyện gì không nên có, chưa nói tới Quận Chúa có thể chấp nhận nàng hay không, ngay lúc Quận Chúa đang ở nơi đầu sóng ngọn gió này, Đại nha hoàn bên cạnh lại gây ra chuyện khó coi, không biết những kẻ vô liêm sỉ sẽ nghị luận Quận Chúa thế nào sau lưng... Chính nàng cũng không thể tha thứ cho bản thân nếu lúc này làm cho Quận Chúa thêm ngột ngạt! Sắc mặt Bạch Ngọc có chút tái nhợt, nàng rất nhanh làm ra vẻ bị cảm lạnh có chút không thoải mái. Tây Lương Mạt nhìn nàng ta một lúc mới mỉm cười dịu dàng nói: "Nếu không thoải mái thì đừng ở đây cố gắng hầu hạ ta, Bạch Trân tuy đã về phủ Quốc Công nhưng vẫn còn Bạch Nhụy và hai vị ma ma." Bạch Ngọc thoáng do dự: "Nhưng..." Bạch Nhụy lập tức nhiệt tình đẩy nàng ra ngoài: "Đi mau, đi mau, nơi này có ta cơ mà, trước kia các ngươi còn chưa tới ta cũng hầu hạ được Đại tiểu thư đấy thôi." Tây Lương Mạt cũng nhìn nàng ta gật đầu: "Đi đi." Vậy Bạch Ngọc mới xoay người rời đi, thân hình hơi gầy ngược ánh mặt trời càng có vẻ mong manh. "Cô nàng này gần đây không biết làm sao, còn quan tâm nhiều chuyện hơn cả Đại tiểu thư ngài." Bạch Nhụy lắc đầu nói. Tây Lương Mạt vặt một quả nho cẩn thận bóc vỏ, đột nhiên hỏi: "Gần đây em và Mị Thất, Bạch Ngọc và Mị Lục thế nào?" Bạch Ngọc nghe vậy nét mặt đỏ lên, ánh mắt nhìn khắp nơi nhưng vẫn thành thật đáp: "Mị Thất bình thường, chỉ là luôn chọc giận nô tỳ, cũng không biết trong đầu hắn gì, luôn... luôn nghĩ... tới những chuyện thành thân xong mới nên nghĩ." "Em cho?" Tây Lương Mạt nhíu mày nhìn Bạch Nhụy. "Không có, đương nhiên không có!" Bạch Nhụy liều mạng lắc đầu, mặt đỏ như bốc lửa. Ban đầu tiểu thư đã dặn dò, bất kể thế nào cũng không thể có quan hệ xác thịt với Mị Thất trước khi thành thân. Tây Lương Mạt nhìn Bạch Nhụy như vậy liền gật đầu, lại dặn dò: "Nhớ lời ta đã nói, nếu đạt được quá dễ dàng sẽ không biết quý trọng, mua bán vội vàng sẽ thiệt thòi, con gái rất quý giá, nam sợ vào nhầm cửa, nữ sợ gả nhầm người, nam và nữ khác nhau, nếu còn chưa thật sự hiểu rõ một người đàn ông thì vĩnh viễn đừng dễ dàng trao ra thứ quý giá nhất của bản thân." Bạch Nhụy nghe cái hiểu cái không, vẫn có chút không phục: "Nhưng không phải trong sách đều nói "hai mối tình nếu thật sự lâu dài, cớ gì phải sớm sớm chiều chiều bên nhau*" sao? Hơn nữa nếu tình cảm còn so đo như thế rất giống buôn bán, vậy chẳng phải mất ý nghĩa?" *Trích bài "Thước Kiều Tiên" – Tần Quán Tây Lương Mạt nghe vậy khóe môi cong lên một nụ cười như có như không: "Buôn bán? Đúng vậy, đây là buôn bán, là một cuộc buôn bán cả đời, nếu không cẩn thận so đo, cẩn thận tính toán, lẽ nào đợi đến lúc em gả đi rồi mới biết, đối phương ngoại trừ có tình với mình, cũng có thể có tình với người khác? Huống hồ, thứ như đàn ông..." Nàng hơi dừng: "Khi hắn nói yêu em là thật sự yêu em, thương em; khi nói không yêu cũng là thật sự không yêu, em có biết cái câu gọi là – hai mối tình nếu thật sự lâu dài, cớ gì phải sớm sớm chiều chiều bên nhau, thật ra do Tần Quán viết cho một kỹ nữ từng được hắn lâm hạnh, hứa hẹn sẽ cưới, đáng thương cho một thế hệ danh kỹ, vì một câu này của Tần Quán mà không còn tiếp khách, một kỹ nữ không thể tiếp ân khách lại không được chuộc thân có kết cục gì tốt? Cuối cùng lưu lạc đến nước chết thảm, còn Tần Quán học sĩ mà nàng ta nhớ mãi không quên lại ở trong một thanh lâu khác ngủ ngon lành tới lúc mặt trời soi đến mông." Bạch Nhụy nghe vậy sắc mặt trắng bệch, không thể tin mở to đôi mắt xinh đẹp: "Đại tiểu thư, người nói... người nói... là thật sao?" Nàng không thể nào tin được phía sau những ngôn từ đẹp như thế lại là một câu chuyện xấu xa thê thảm. Tây Lương Mạt ngậm nho, hơi nheo mắt, thản nhiên nói: "Đương nhiên là thật, Đại tiểu thư của em thích đọc dã sử, dù sao cũng chẳng cần lừa một tiểu nha đầu như em." Năm đó khi còn đi học, thành tích của nàng rất xuất sắc, lại thích đọc chính sử, dã sử, ngoại trừ thi từ trong "Kinh thi" còn có chút nét đẹp thuần khiết, những Đường thi Tống từ này lại là ngôn từ si tình buồn bã, phía sau là biết bao cô gái bị phụ lòng, thậm chí hương tiêu ngọc nát. Cho nên sau này nàng cũng lười lật lại mấy thứ kia, ngược lại có hứng thú với triết học, chính trị gì đó. "Nhưng mà... Nhưng mà Đại tiểu thư, người và Thiên Tuế gia chẳng phải cũng..." Bạch Nhụy ngẩn ra một lúc lâu rồi ấp úng hỏi. Tây Lương Mạt nhướng mày: "Thiên Tuế gia đương nhiên khác." Bạch Nhụy không phục: "Khác chỗ nào?" Tây Lương Mạt: "Hắn không phải đàn ông." Bạch Nhụy: "... Vậy thì cũng khác thật." Khóe môi Tây Lương Mạt nở nụ cười thản nhiên: "Hơn nữa, tình cảnh mỗi người khác nhau, em và ta có giống nhau không? Cho dù đời nay ta sống một mình, hoặc tái giá mười lần, cũng không ai có thể dao động niềm tin của ta, ta vẫn có thể sống rất bình tĩnh, rất tốt. Em có thể không?" Từ một giây bắt đầu trọng sinh nàng đã biết, đời này, trừ khi gặp được một người duy nhất có thể bao dung tất cả tư duy, tính cách không hợp thời đại này của nàng; hiểu và thừa nhận nàng đê tiện, nàng hung ác, nàng mềm lòng, nàng mơ hồ, nàng khôn khéo, nàng bốc đồng, nàng mới có thể thật sự giao trái tim và sau lưng cho đối phương. Nếu không, hoặc là nàng một mình bình tĩnh, không tiếng tăm gì sống cả đời, hoặc sẽ trở thành người phụ nữ như Võ Mị Nương, Lã Trĩ, bỏ qua thứ gọi là tình cảm nhân luân, khiến không kẻ nào có thể khinh thường nàng, nhục nhã nàng, đứng trên đỉnh cao nhất của quyền lực nhân gian, quan sát chúng sinh. Mà xuất thân của nàng đã định, con đường thứ nhất, nàng vĩnh viễn không thể đi, vậy thì lựa chọn con đường thứ hai. Chỉ là... Sự xuất hiện của Bách Lý Thanh, có lẽ chính là biến số lớn nhất trong cuộc đời nàng. Nàng không thể ngờ đến rằng mình sẽ gặp một người như thế, có thủ đoạn và tâm địa độc ác tàn nhẫn như quỷ địa ngục, đồng thời cũng là người duy nhất trên thể giới này có thể thấu hiểu nàng. Tây Lương Mạt cúi đầu, khẽ khàng than một tiếng. "Nô tỳ tất nhiên không thể so với tiểu thư rồi." Bạch Nhụy liên tục lắc đầu, trong mắt nàng, tính cách của Đại tiểu thư căn bản không giống một nữ tử, mà càng giống văn thần võ tướng tranh đấu trong triều đình, trên chiến trường. Bạch Nhụy nàng chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ thôi, lý tưởng lớn nhất trong cuộc đời này là vĩnh viễn được hầu hạ Đại tiểu thư, làm sao có thể sánh bằng tiểu thư. Có điều... "Đại tiểu thư, lẽ nào người và Thiên Tuế gia cứ dây dưa thế cả đời à, như vậy có hạnh phúc không?" Bạch Nhụy có chút ấp úng hỏi. Tây Lương Mạt cười cười: "Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc chính là em có thể sống tốt hơn hầu hết mọi người, hầu hết mọi ngày đều vui vẻ, mà không phải nghe người khác bảo em phải làm thế nào mới là hạnh phúc, hiện giờ Thiên Tuế gia chưa đủ thương tiểu thư của em à?" Bạch Nhụy sửng sốt, đúng thế, gần đây tiểu thư hồng hào trắng trẻo hơn lúc ở Đức Vương Phủ nhiều, sự yêu thương của Thiên Tuế gia dành cho tiểu thư mọi người đều thấy. Nếu tiểu thư cảm thấy hạnh phúc thì cần gì để ý cái nhìn thế tục. "Loại lời nói này không phải nha đầu như em có thể nghĩ được, là Bạch Ngọc bảo em hỏi phải không?" Tây Lương Mạt nhìn Bạch Nhụy ngạc nhiên há cái miệng nhỏ, thuận tay ném hai quả nho phỉ thúy vào miệng nàng cực kỳ chính xác. "Là Bạch Ngọc hỏi." Bạch Nhụy suýt chút nữa bị nho nghẹn, vội vàng ngậm miệng, vừa nếm vị nho trong veo trong miệng vừa than thở: "Thiên Tuế gia thật tốt với tiểu thư, nho này trong cả cung chỉ có chỗ bệ hạ có một giỏ, nghe nói Quý Phi nương nương xin bệ hạ rất lâu mới được một chùm, ở chỗ Đại tiểu thư lại có cả giỏ, không biết Thiên Tuế gia đã được ăn chưa." Mẻ nho Tây Vực đầu hè sớm nhất phải giơ roi thúc ngựa, chèn băng tồn từ mùa đông vào trong sọt, dùng chăn bông thật dày bọc lấy mới đưa được đến kinh thành. "Hắn ăn rồi." Tây Lương Mạt dùng nắm tay che miệng, ho khẽ một tiếng, mặt đỏ ửng, nho vừa đưa tới, hắn chẳng những ăn rồi, còn ăn một cách cực kỳ dâm đãng. Bách Lý Thanh đưa đồ tốt đến đây, mỹ danh viết là chia cho trò cưng, sau đó mượn danh nghĩa này thưởng thức trên người nàng. Tây Lương Mạt dời đề tài, ném cho Bạch Nhụy một chùm nho nữa: "Đúng rồi, gần đây Bạch Ngọc và Tiểu Lục Tử có phải có gì khác lạ không?" "Không có gì khác lạ ạ, Bách Ngọc vẫn thích bắt nạt Tiểu Lục Tử, mỗi khi Tiểu Lục Tử từ phòng nàng đi ra đều rất đáng thương, nước mắt lưng tròng, chỉ có một lần thấy Tiểu Lục Tử cười đi ra, nô tỳ đoán ngày đó Bạch Ngọc không ở đấy..." Bạch Nhụy vừa ăn nho vừa lầu bầu. Tây Lương Mạt nghe vậy nhíu mày: "Có một ngày Tiểu Lục Tử cười đi ra?" Bạch Nhụy không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu: "Vâng." Tây Lương Mạt không hỏi gì nữa, chỉ nhìn nho hơi nhăn mày, suy nghĩ về lời Bạch Nhụy nói, bỗng nghĩ tới hành động kỳ lạ của Bạch Ngọc lúc trước, hay là... Bạch Ngọc thật sự bị con hổ đóng giả heo Tiểu Lục Tử kia ăn rồi? Tuy nàng từng hoài nghi mục đích Mị Lục, Mị Thất được Bách Lý Thanh phái tới bên cạnh nàng, ngoại trừ giám sát nàng, còn định quyến rũ tỳ nữ bên cạnh này để tiện nắm trong tay quân cờ là nàng, nhưng sau đó phát hiện có vẻ nàng suy nghĩ nhiều. Nàng cũng hy vọng người bên cạnh mình có thể đạt được hạnh phúc như truyền thống được thế tục tán thành hơn nàng, cho nên không phản đối Bạch Nhụy, Bạch Ngọc kết giao với Mị Lục, Mị Thất. Nhưng mà, nàng cũng biết Tư Lễ Giám không hề keo kiệt với đám thích khách đứng đầu Mị Bộ, cho nên bọn họ tuyệt đối là tay lão luyện trong tình cảm, tuyệt đối không thiếu phụ nữ. Cho nên nàng mới liên tục dặn dò Bạch Ngọc và Bạch Nhụy phải nghĩ cho kỹ, trước kia luôn lo lắng người xảy ra chuyện là Bạch Nhụy, không ngờ nha đầu ngốc này thì bình an vô sự, ngược lại là Bạch Ngọc... Bạch Ngọc không thật sự có thai chứ? Tây Lương Mạt hơi phiền lòng, trong đầu không biết sao bỗng nghĩ tới Bách Lý Thanh, từ ngày ấy hắn cưỡng ép nàng, đâm rách cửa sổ giấy của lẫn nhau, chuyện đó xảy ra rất thường xuyên, có khi nào... Tây Lương Mạt lắc đầu, khẽ vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, hẳn sẽ không, bởi nàng luôn dùng thuốc. Nàng chưa nghĩ tới tương lai sẽ thế nào, ít nhất, tuyệt đối không thể xảy ra ngoài ý muốn vào lúc này. ... Bên này, Bạch Ngọc không biết chủ tử của nàng đang phát sầu vì chuyện của nàng, định về phòng cẩn thận nghĩ lại phải làm sao bây giờ. Có lẽ, nên đi xem đại phu, nếu không có thì tốt nhất, nếu thật sự có, đứa bé này... Bạch Ngọc cắn môi, cuối cùng không hạ quyết tâm được, đóng cửa lại tới bàn trà rót cho mình một chén trà. Lúc này, giọng thiếu niên mềm mại ngọt ngọt bỗng vang lên: "Ngọc Nhi tỷ tỷ!" Bạch Ngọc liền cảm thấy có người từ phía sau ôm lấy mình. Bạch Ngọc cứng đờ, tránh ra khỏi đôi tay kia, thản nhiên nói: "Tiểu Lục Tử, buông ra, ban ngày ban mặt còn ra thể thống gì." Mị Lục nghĩ là Bạch Ngọc thẹn thùng, liền vòng về trước, cười tủm tỉm ghé sát gương mặt trẻ con xinh đẹp của mình vào: "Ngọc Nhi tỷ tỷ, vậy buổi tối Tiểu Lục Tử tìm đến tỷ tỷ sẽ không là ban ngày ban mặt nữa rồi." Bạch Ngọc nhìn hắn, trong lòng rung động, vẻ mặt hơi thẹn thùng, nhưng đến cùng biến thành phiền muộn cực độ làm cho nàng mất kiên nhẫn. Bạch Ngọc đẩy mặt của hắn ra: "Tránh ra!" Mị Lục không đề phòng bị đẩy ra vài bước, hắn sửng sốt, trong đôi mắt vô tội nhìn Bạch Ngọc thoáng qua tia sáng sắc bén, nhanh đến mức gần như Bạch Ngọc tưởng mình nhìn nhầm. Sau đó Mị Lục buông đôi lông mi thật dài, vẻ mặt mê man nói: "Ngọc Nhi tỷ tỷ, làm sao vậy, Tiểu Lục Tử làm ngươi tức giận sao, vì sao lại đẩy Tiểu Lục Tử ra?" Bạch Ngọc luôn hoài nghi có phải vừa rồi mình nhìn nhầm không, lúc này thấy Mị Lục như vậy, cảm giác phiền muộn kỳ dị trong lòng nàng càng tăng lên, Bạch Ngọc quay mặt đi: "Tiểu Lục Tử, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chút không thoải mái." Mị Lục nghe vậy căng thẳng, vội vàng chạy đến như chó con, tới sát gần đánh giá Bạch Ngọc từ trên xuống dưới: "Làm sao? Chỗ nào không thoải mái? Tiểu Lục Tử đi mời Ngự Y cho Ngọc Nhi tỷ tỷ được không?" Bạch Ngọc mất bình tĩnh đẩy bản tay hắn đang vươn tới: "Được rồi, ngươi nay có thân phận là thị vệ cung đình, ta thì thân phận là một cung nữ, làm sao mời được Ngự Y. Hơn nữa ta chỉ mệt thôi, ta muốn ở một mình một lát, ngươi có thể đừng luôn quấn lấy ta không!" Đôi mắt to tròn của Mị Lục liền đỏ lên, cái miệng non mềm bĩu bĩu: "Ngọc Nhi tỷ tỷ, rốt cuộc ngươi làm sao vậy, hôm qua hai chúng ta không phải còn rất tốt sao, ngươi còn ôm Tiểu Lục Tử ngủ mà!" Mặt Bạch Ngọc đỏ bừng lên, thẹn quá hóa giận ngắt lời hắn: "Ngươi câm miệng cho ta, không phải ngươi nửa đêm ôm chăn lén chạy vào phòng ta, nói nhìn thấy nữ quỷ trong phòng ngươi, sợ hãi, nên ta mới để ngươi ở lại!" Hơn nữa, ban đầu rõ ràng bảo hắn ngủ trên đất, sau không biết từ khi nào đã chạy lên giường nàng, đẩy không nổi hắn mới hồ đồ để tiểu tử thối này đạt được ý đồ. Nay cẩn thận nghĩ lại, Mị Lục thân là thích khách đứng hàng thứ sáu của Tư Lễ Giám, trên tay vô số máu tươi, làm sao có thể sợ hồn ma cung nữ cái gì. Nếu hắn thật sự sợ thì đã sớm bị những người hắn giết ăn sống nuốt tươi rồi. Lần đầu tiên, Bạch Ngọc bắt đầu hoài nghi có phải Mị Lục không ngây thơ vô tội như hắn biểu hiện ra không, theo lời hắn nói thì từ khi mở mắt hắn đã bắt đầu học giết người, chưa từng nghĩ tới đúng sai, sự tồn tại của thích khách chính vì hoàn thành mệnh lệnh của chủ tử. Nàng thương hắn thuở nhỏ đã đắm mình trong máu tanh lại hiếm có bảo vệ trái tim trẻ con, có điều hôm nay nghĩ lại cảm thấy cũng chẳng phải như thế. Người luôn bị vẻ non nớt vô tội của hắn lừa vòng quanh, ngay cả thân mình cũng mơ hồ cho đi, là nàng mới đúng! Mị Lục nhìn Bạch Ngọc, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt: "Ngọc Nhi tỷ tỷ..." "Được rồi, sau này ngươi đừng tới tìm ta nữa, chuyện trước kia, coi như... coi như chưa có gì xảy ra là được, quên đi." Bạch Ngọc đỡ cái trán của mình, tay chống trên bàn, bỗng nói. Nàng không muốn mang tới phiền toái không cần thiết cho Quận Chúa, đời này nàng cũng không tính lập gia đình, xuất thân nô tỳ lưu đày biên quan, từ nhỏ lớn lên trong quân kỹ doanh, nàng đã nhìn quen nam nhân kéo quần lên liền trở mặt, thậm chí không coi nữ nhân là người. Tuy nàng không thể có tâm tính như Quận Chúa, nhưng nếu Quận Chúa đã cho nàng một khởi đầu mới, thì lựa chọn đi theo Quận Chúa cả đời mới là lựa chọn thật sự không sai. Một người nếu đã có vướng bận thì không thể chuyên tâm làm tốt một chuyện khác, nếu sau này thành thân sinh con, nếu có người dùng phu quân và người nhà của nàng để uy hiếp, nàng không biết mình có thể còn trung thành với Quận Chúa như lúc này hay không. Nhất là trong tình huống hiện nay, bên cạnh Quận Chúa nguy hiểm bốn bề. Mị Lục... Nàng cảm thấy mình nhìn không rõ Mị Lục chút nào. Mị Lục nghe vậy đáy mắt có cái gì chìm xuống, u ám dâng lên, hắn bỗng nắm chặt lấy Bạch Ngọc, khàn khàn nói: "Ngọc Nhi tỷ tỷ, ngươi thế là có ý gì, ngươi muốn bội tình bạc nghĩa sao, ngày đó chúng ta đã ở bên nhau rồi!" "Ngươi coi như ta bội tình bạc nghĩa đi!" Bạch Ngọc cắn môi nói, nàng đột nhiên đứng dậy, đẩy Mị Lục ra ngoài cửa. "Đừng tới tìm ta nữa, đừng ra vẻ ngươi không hiểu gì nữa, ngươi dùng dáng vẻ đấy có thể đi lừa tỷ tỷ thứ hai, tỷ tỷ thứ ba của ngươi!" Bạch Ngọc nhìn thiếu niên bị nàng đẩy ra ngoài cửa, đỏ mắt, cắn răng nói xong rồi sập cửa "rầm" một cái. Mị Lục nhìn cánh cửa suýt chút nữa đập lên mũi mình liền thất thần, kinh ngạc không biết phải nói gì, chỉ là trong lòng bỗng dâng lên cảm giác lo sợ nghi hoặc, giống như sẽ mất đi thứ gì đó. "Hừ, giả tạo, giả tạo đi, hôm nay lộ rồi!" Trên đầu bỗng vang lên giọng nam trào phúng. Mị Lục ngẩng đầu lên thấy Mị Thất đang nằm trên xà nhà, miệng ngậm lá cây, lười biếng nhắm hai mắt, vẻ mặt đùa cợt. Gương mặt trẻ con tuấn tú đáng yêu của Mị Lục sa sầm xuống, đôi mắt to nheo lại, hắn bỗng giơ tay lên."Keng keng...!" Gió mạnh phóng đến mang theo nguy hiểm trí mạng làm cho Mị Thất tung mình nhảy lên, nhẹ nhàng bay sang một xà nhà khác như một chiếc lá cây, mười ngón hắn bám vào xà nhà, cúi đầu nhìn về phía vị trí vừa rồi của mình, trên đó lóe lên ánh sáng lạnh màu xanh lam, rõ ràng là châm mang kịch độc. Mị Thất nhất thời nổi giận, cả giận nói với Mị Lục: "Con mẹ nó ngươi điên rồi à, dám ra tay với đồng nghiệp như thế!" Mị Lục âm trầm cười, nháy mắt như biến từ một con mèo nhỏ vô hại thành một con báo có thể xé rách cổ họng người khác. "Nếu ngươi còn chưa học được từ câm miệng viết như thế nào, ông đây không ngại cho ngươi nếm lại cảm giác thua dưới tay ta như năm đó chúng ta luận võ ở Mị Bộ." Dứt lời, Mị Lục xoay người rời đi, bóng dáng lạnh lùng. Mị Thất nhìn một loạt độc châm trước mặt, bỗng nhớ tới một câu kỳ quái mới học được chỗ Quận Chúa, hắn hừ lạnh một tiếng: "Hừ, vờ vịt ra vẻ!" Sau đó, hắn điểm mũi chân, ngồi về trên xà nhà, thuận tay lấy quyển sổ nhỏ và bút lông ở trước ngực ra, theo lệ thường dùng đầu lưỡi liếm bút, viết trên quyển sổ của mình – không được lừa nữ nhân, lừa nữ nhân hậu quả rất nghiêm trọng! — Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch đi ra ngoài lượn một vòng — Bóng đêm mờ mịt, mây đen che trời, từ khi vào hè, ban đêm càng trở nên khô nóng khó chịu. Trong Đức Vương phủ, đèn đuốc bập bùng, không một ngọn gió. Đức Vương Phi ở trong phòng mình, chốc đứng chốc ngồi, luôn nôn nóng bất an dị thường. "Tiểu Vương gia đâu, bao giơ tiểu Vương gia trở về?" Một giọng nói già nua lạnh nhạt vang lên: "Vương Phi an tâm chớ vội, tiểu Vương gia nói hắn sẽ đến thì chắc chắn sẽ đến." Đức Vương Phi nhìn lão ma ma xa lạ kia, đập bàn đứng lên, cả giận nói: "Sẽ đến, sẽ đến, đã ba ngày rồi, Phong Nhi giam lỏng bản vương phi ở đây, đây là hiếu đạo của hắn à? Hắn sợ cái gì, Vương gia chết vì bệ hạ, nay nếu hắn dám động vào bản vương phi, ngôn quan thiên hạ sẽ viết hắn thế nào, hắn cũng phải đưa bản vương phi bình an trở về rồi, không phải sao!" Đã nhiều ngày mà ngủ không yên, ăn cũng không ngon, luôn mơ thấy một ít hình ảnh đáng sợ, mỗi ngày thức dậy tinh thần càng kém. Lão ma ma liếc nhìn Đức Vương Phi một cái, vẫn mặt không thay đổi lặp lại: "Vương phi an tâm chớ vội." Đức Vương Phi rốt cuộc không nhịn được nữa, bà ta tiện tay cầm một cái bình hoa đập lên mặt ma ma già kia. Ma ma già kia giật mình, ngay khi bình hoa sắp đập lên đầu bà đầu rơi máu chảy, thì một bàn tay bỗng vươn ra trước mặt bà lập tức cầm lấy bình hoa trong tay. "Tiểu Vương gia!" Ma ma già kia mới thở phào một hơi. "Phong Nhi!" Ánh mắt Đức Vương Phi cũng sáng lên, sau đó sắc mặt lại trầm xuống. Tư Lưu Phong buông bình hoa trong tay xuống, nói với ma ma già kia: "Được rồi, ma ma, hôm nay ngươi vất vả, về nghỉ ngơi trước đi." Ma ma già kia cung kính gật đầu rồi lui xuống. Ngay khi cửa vừa đóng lại, Đức Vương Phi ngồi trở về chủ vị của mình, như thường chờ Tư Lưu Phong tới thỉnh an. Nhưng lần này, Tư Lưu Phong chỉ thản nhiên nhìn bà ta một cái, nhân tiện nói: "Mẫu phi, ngài làm gì vậy?" Đức Vương Phi thấy hắn như vậy, trong lòng giận liền cười lạnh: "Làm gì? Ngươi thì làm gì? Lẽ nào không biết à, vì tiện nhân kia mà giam lỏng mẫu phi một tay nuôi lớn ngươi!" Tư Lưu Phong ngồi xuống trước mặt bà ta, rót một chén trà để trước mặt bà ta: "Xem ra trí nhớ mẫu phi không tốt, ngài đã quên ba ngày trước ngài làm gì trong cung à, Phong Nhi nhớ trước khi mẫu phi tiến cung thỉnh an đã từng nói hy vọng ngài đừng gây thêm thị phi gì cho vương phủ, nếu không..." "Nếu không cái gì, bản vương phi không phải xả giận thay vương phủ, thay muội muội chết thảm của ngươi à, nên mới vạch bộ mặt thật của tiện nhân lẳng lơ đó trước mặt mọi người, thứ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi!" Đức Vương Phi điên cuồng gào lên. Tức giận và bất an quá mức khiến gương mặt vốn đẫy đà của bà ta nhanh chóng lõm xuống, hai tròng mắt có vẻ đặc biệt lồi ra, khuôn mặt khô quắt và mái tóc rối tung làm cho bà ta nhìn có vẻ giống người đàn bà chanh chua phố phường. Tư Lưu Phong nhìn bà ta, đáy mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và chán ghét, sau đó lạnh lùng nói: "Mẫu phi, ngươi thật sự vì xả giận cho Đức Vương phủ hay cho Tần Đại quản gia, chính ngươi rõ ràng!" "Ta..." Đức Vương Phi bị Tư Lưu Phong làm cho ngạc nhiên, sau đó ánh mắt lảng tránh, cứng họng nói: "Ta không biết ngươi đang nói gì." "Không biết à, vậy thì di mẫu ngươi hẳn rõ ràng mẫu thân ta đã chết như thế nào." Tư Lưu Phong bỗng bỏ xuống một câu, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, khiến sắc mặt Đức Vương Phi thoáng chốc tái nhợt. Nhưng sau đó bà ta nhăn mày lạnh nhạt nói: "Mẫu phi ngươi là tỷ tỷ ruột thịt của ta, tỷ tỷ qua đời thế nào? Còn không phải vì sinh ra ngươi mới qua đời? Lúc trước nếu không vì tỷ tỷ dặn dò, làm sao ta vì chăm sóc ngươi mới sảy thai, từ nay về sau không thể có con nối dòng của Vương gia được nữa, nay ngươi báo đáp ta như vậy, ngươi có mặt mũi nào đối mặt với tỷ tỷ và mẫu thân của ngươi được nữa!" Đức Vương Phi càng nói càng đau lòng, ôm bụng mình, nước mắt rơi thành chuỗi: "Nếu biết ngươi sẽ vì một ả nữ nhân mà biến thành thế này, lúc trước chẳng bằng không giữ lại ngươi, hay thật sự con nuôi không bằng con ruột!" "Vương phi, ngài không phải muốn giữ lại tiểu Vương gia, mà là ngài không thể không giữ lại tiểu Vương gia, dù sao khi tiên Vương phi biết ngươi ra tay với người thì đã quá muộn nhưng cũng sớm đề phòng ngươi. Ngươi uống loại thuốc kia, thân thể căn bản không thể mang nam thai dương khí quá nặng, cho nên cả đời này ngươi không thể sinh hạ người thừa kế cho tiên Vương gia. Ngươi cũng thử nhiều lần rồi đấy thôi, nếu không phải nhiều lần thất bại, làm gì có chuyện ngươi toàn tâm toàn ý nuôi nấng tiểu Vương gia, dù sao tiểu Vương gia cũng có quan hệ huyết thống vơi ngươi, tiên Vương phi lại đã qua đời, sau này tiểu Vương gia chỉ có thể hiếu kính ngươi, tính đi tính lại đây là một vụ mua bán không thiệt, đúng không?" Một giọng nữ bỗng vang lên. Đức Vương Phi giật mình, lập tức nhìn phía sau Tư Lưu Phong, phát hiện một gương mặt tiều tụy mà bà ta quen thuộc – Cẩm Nương. Hoặc nên gọi – Tĩnh Nương. Đức Vương Phi nhìn nàng, trợn trừng mắt như nhìn thấy ma: "Ngươi... Ngươi... Ngươi còn sống!" Tĩnh Nương tiều tụy đứng phía sau Tư Lưu Phong, nhìn Đức Vương Phi, ánh mắt xa xôi như ma trơi lóe lên tia oán độc: "Đúng vậy, vương phi thấy rất kỳ quái à, Tĩnh Nương còn sống, chỉ sợ vương phi đã sớm quên lời hứa với Tĩnh Nương năm đó, chỉ cần Tĩnh Nương có cốt nhục của vương phủ sẽ cho Tĩnh Nương và đứa trẻ một danh phận, nay đứa bé của Tĩnh Nương đã không còn, lẽ nào vương phi không nhớ tới chút tình cảm cốt nhục đó sao?" Sau đó Tĩnh Nương thoáng dừng, rồi nở một nụ cười thê lương: "Đúng vậy, thật ra vương phi vốn không phải loại người để ý tình cảm cốt nhục, nếu không lúc trước làm sao có thể vì tranh sủng mà xuống tay với tỷ tỷ của mình." Đức Vương Phi tái mặt lui lại một bước: "Ngươi..." "Làm sao ta biết à?" Tĩnh Nương từ phía sau Tư Lưu Phong đi ra, cúi đầu cười "hắc hắc": "Vương phi, ngài đúng là quý nhân hay quên chuyện, ngài không nhớ mẹ ta là ai sao, mẹ ta chính là Đại nha hoàn Kim Tư bên cạnh tiên Vương phi. Sau khi mẹ ta nói cho ta biết bí mật này, ta chưa từng nói với ai, bởi ngài đối xử với ta quả thật cũng không tệ, đặc biệt ta từng cho rằng sẽ sinh con nối dõi của tiểu Vương gia, từ nay về sau chăm chỉ hầu hạ ngài và tiểu Vương gia, ai ngờ, ngài vẫn tàn nhẫn, vô liêm sỉ trước sau như một..." Tĩnh Nương từng bước tới gần Đức Vương Phi, trừng lớn đôi mắt đầy tơ máu nhìn Đức Vương Phi: "Nữ nhân ngoan độc như ngươi, hại chết tỷ tỷ ruột thịt, còn hại chết cháu của tiên Vương phi, ngươi không sợ báo ứng sao? Còn muốn tiểu Vương gia dưỡng lão, lo chung thân cho ngươi, ngươi cũng xứng?" "Câm miệng, câm miệng đi, nếu không vì thứ gọi là chính thứ khác biệt, Vương gia một lòng chỉ biết đến tỷ tỷ, còn hao phí nhân lực xây tháp gì đấy cho nàng, chưa từng nhìn ta nhiều thêm một cái, làm sao ta có thể thả dược vào bụng tỷ tỷ..." Đức Vương Phi nhìn dáng vẻ trợn mắt như ác quỷ của Tĩnh Nương, không biết sao giống như trông thấy tiên Vương Phi khi đang sinh sản, trợn mắt thất khiếu đổ máu nhìn mình, không chịu được kích thích thốt ra. Lời vừa nói ra, Đức Vương Phi mới kinh sợ chính mình đã nói gì, bà ta hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Tĩnh Nương, rồi hướng mắt về phía Tư Lưu Phong, nói năng lộn xộn ý đồ giải thích: "Phong Nhi, Phong Nhi... Ta... Ta..." Lúc này Tĩnh Nương đã bình tĩnh lại, xoay người cúi đầu với Tư Lưu Phong: "Tiểu Vương gia, điều Tĩnh Nương nên hỏi, có thể hỏi đều đã hỏi rồi, cáo lui trước." Tư Lưu Phong nhìn nàng một cái, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một nét dịu dàng: "Tốt lắm, bản vương đã biết, Tĩnh Nương, mấy ngày nay ngươi chịu khổ, về phòng nghỉ ngơi trước đi, muộn chút bản vương tới thăm ngươi." Trên mặt Tĩnh Nương lộ ra một tia giật mình, sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói: "Vâng." Tiếp đó, nàng lui ra ngoài. Khi cửa phòng lại khép lại, Tư Lưu Phong nhìn về phía Đức Vương Phi, đôi mắt vốn ôn hòa thoáng qua một tia sáng lành lạnh: "Ngươi còn gì muốn nói không, mẫu phi?" Một chút tìm cảm ngưỡng mộ cuối cùng của hắn đối với Đức Vương Phi, cùng chút nể tình hắn và Hàm Ngọc cùng một cha đều đã bị tin tức này hủy diệt hầu như không còn. "Phong Nhi... Phong Nhi... Ta... Không phải, ngươi đừng nghe tiện nhân Tĩnh Nương kia nói bậy, tất cả không phải thật!" Đức Vương Phi nhìn ánh mắt lạnh lùng u ám của Tư Lưu Phong, bà ta không nhịn được run rẩy, trong lòng có một loại sợ hãi chưa từng có – cảm giác sợ hãi khi mất đi tất cả. Tính toán đã lâu dường như sắp tan thành mây khói, vinh hoa phú quý, vợ chồng ân ái, con cái đầy đàn... nỗi sợ hãi tất cả, tất cả đều sắp mất đi như một bàn tay ma quỷ túm chặt trái tim bà ta. Tư Lưu Phong nhìn gương mặt tái nhợt của Đức Vương Phi, bỗng nở nụ cười lạnh: "Đúng vậy, có lẽ đúng như di mẫu ngươi nói, tất cả đều không phải thật, ngươi không phải tỷ muội tốt của mẫu thân ta, càng không phải vương phi trung trinh như một với phụ vương ra, cũng không phải thật sự yêu thương nhi tử không phải ngươi sinh ra là ta, nhưng có một việc ta muốn nói cho ngươi – Tần Đại quản gia không phải chết trong tay kẻ thù giang hồ, không phải chết trong tay người của Tư Lễ Giám, mà tự tay ta đã đưa hắn tới hoàng tuyền!" "Ngươi... Ngươi nói cái gì..." Đức Vương Phi trợn trừng mắt. "Ta nói, có lẽ di mẫu ngươi nên xuống địa ngục thỉnh tội với phụ vương ta, hoặc là..." Tư Lưu Phong thoáng dừng, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ lạnh lùng tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi mà chưa ai từng thấy. "Hoặc là, ngươi nên tiếp tục sống, nhận hết tra tấn để chuộc lỗi cho tội nghiệt của ngươi." Sự tàn nhẫn trong lời nói của Tư Lưu Phong và ánh sáng trắng lạnh phản chiếu từ thanh đao trên tay hắn khiến Đức Vương Phi như rơi vào hầm băng, bà ta cắn môi, toàn thân run run, dùng đầu ngón tay để siết chặt chén trà. ... Tĩnh Nương như một hồn ma lướt qua một hành lang dài, cuối cùng dừng phía trước chỗ ở Tư Lưu Phong sắp xếp cho nàng, nàng đẩy cửa vào, đóng lại. Một giây khi nàng đóng cửa, ánh nến sau lưng bỗng sáng lên. Tĩnh Nương giật mình, quay đầu nhìn lại thấy một người đội nón rộng vành ngồi trên vị trí của mình, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp, nàng vẫn cung kính nói nhỏ: "Thiếu Vương Phi, không, Quận Chúa vạn phúc." Tây Lương Mạt buông vật đánh lửa trong tay xuống, mỉm cười nhìn Tĩnh Nương: "Không cần đa lễ, thế nào, vương gia nhà ngươi biểu hiện thế nào?" Tĩnh Nương thấp giọng nói: "Tĩnh Nương đã dựa theo chỉ thị của Quận Chúa để làm, đã nói vậy, tiểu Vương gia rất tức giận, thật sự áp lực, khi ta đi hắn đang giằng co với Đức Vương Phi, nhưng xem ra tiểu Vương gia biết thật sự nhiều." "Ừ." Tây Lương Mạt cười khẽ, thuận tay cầm lấy kéo cắt bấc nến, thản nhiên nói: "Rất tốt, lát nữa ngươi sớm rời khỏi Đức Vương phủ đi, dù sao nơi này không phải địa bàn của ta, hôm nay ngươi đã làm việc cho bản Quận Chúa, bản Quận Chúa sẽ không bạc đãi ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi muốn tiếp tục ở lại phụng dưỡng tiểu Vương gia của ngươi thì cũng được." Nàng chưa bao giờ bỏ qua điều tra chuyện của Đức Vương phủ, nguyên nhân hoài nghi Đức Vương Phi chính vì tòa tháp kia, nếu Đức Vương Phi thật sự tỷ muội tình thâm với tiên Vương phi như lời bà ta nói, thì sao có thể để tòa tháp tiên Vương phi yêu quý nhất bị hoang phế? Cho nên sau đó, nàng đã nhờ người của Tư Lễ Giám điều tra cẩn thận cái chết của tiên Vương phi, tuy mất rất nhiều thơi gian, người năm đó gần như đã chết hết, nhưng nếu muốn người ta không biêt, trừ khi đừng làm, không lâu trước nàng đã lấy được kết quả điều tra. Chân tướng sự thật không khác nhiều với nàng đoán, vốn nàng không tính lấy ra, chỉ tiếc nàng muốn tha người, lại có người cứ thích tự tìm đường chết. Nàng sẽ không tự mình ra tay với Đức Vương Phi, thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng, cứ giao vận mệnh của Đức Vương Phi cho Tư Lưu Phong – "nhi tử" mà Đức Vương Phi một tay nuôi nấng đi. Tĩnh Nương im lặng, nàng đã ở trong căn phòng kín kia quá lâu, khi ra ngoài lại phát hiện mới một năm ngắn ngủi, tất cả đã thay đổi quá nhiều. Nhưng vì sống sót, nàng đồng ý với yêu cầu của Đức Thiếu Vương Phi, không, là Trinh Mẫn Quận Chúa lúc trước đã cứu nàng, làm một nhân chứng để chỉ lỗi Đức Vương Phi, cho dù nàng thật sự là con gái của tỳ nữ tiên Vương phi, nhưng trên thực tế nàng không biết gì hết. "Quận Chúa, ta muốn ở lại." Do dự đã lâu, Tĩnh Nương vẫn nói vậy. "Ngươi xác định chứ, cho dù tiểu Vương gia hoàn toàn không phải phu quân của ngươi, cho dù có lẽ hắn sẽ diệt khẩu ngươi?" Tây Lương Mạt nhíu mày. Tĩnh Nương gật đầu, đôi mắt rưng rưng: "Vâng, ta thương chàng!" Tây Lương Mạt không nói gì nữa, nàng nhìn Tĩnh Nương một lúc, lắc đầu than khẽ, xoay người biến mất trong đêm tối. ... Trong bóng tối, trên cái giường cực lớn, hơi thở nóng bỏng, hơi thở lạnh lẽo quyện vào nhau, có tiếng rên rỉ khó nhịn rất nhỏ của thiếu nữ bay ra trong bóng đêm u ám. Mái tóc đen như gỗ mun của nam tử đan lên cổ tay trơn bóng, bộ ngực mềm mại, vòng eo mảnh mai của nàng, giống lưới của một con nhện độc bao trùm phía trên. "A Cửu..."