Chương 10

Hoạn phi thiên hạ

Hoạn phi thiên hạ 16-11-2023 15:06:42

[Quyển 3 – Chương 10] Mưu đồ bí mật Tây Lương Sương không phải đồ ngốc, biết Tây Lương Mạt bị giam lỏng ở đây, dùng trăm nghìn kế sách nịnh hót Hàn Quý Phi, rốt cuộc tìm được một cơ hội mạo hiểm chuyển một tờ giấy, vì thế mới có màn diễn ngày hôm nay. Tây Lương Mạt lành lạnh nói: "Chậc, Tam muội muội, hôm nay tiễn dì ra đi còn có một phần công lao của ngươi đấy, nếu bà ta không nghĩ rằng cháu gái như ngươi không ngại chung một nam nhân với bà ta, có lẽ còn có chung mối thù với bà ta, thì bà ta cũng không xong đời, đúng không?" "Tây Lương Mạt, ngươi... Ngươi đừng quên hiện giờ người cần cầu xin ta, huống hồ sao ngươi biết ta không chán ghét ngươi!" Tây Lương Sương tức đến thắt ruột, nàng ta không thể nào ngờ rằng Tây Lương Mạt lưu lạc đến nước này rồi còn dám châm chọc mình như thế. "Ta nói cho ngươi biết, trên đời này, nữ nhân ta ghét nhất chính là ngươi, không ai hơn!" Tây Lương Sương nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói. Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ chỉ muốn xé xác mình của nàng ta, bỗng cảm thấy Tây Lương Sương rất thú vị, nàng không nhịn được cúi đầu bật cười: "Được rồi, được rồi, ta biết rồi, biết rồi, ấm ức cho Tam muội." Tây Lương Sương bị giọng điệu đó của nàng làm cho tức muốn chết, không còn biện pháp nào, chỉ có thể thẹn quá hóa giận trừng mắt với nàng, thấp giọng nói: "Ngươi đừng có đắc ý, còn như vậy thì ta đi đây, cho ngươi không có chỗ mà khóc, ta thấy Vân gia kia có vẻ có chút ý tứ với ngươi, để hắn mang ngươi về Tây Địch xem ngươi làm sao bây giờ." Tây Lương Mạt nhịn cười, nhướng mày nhìn nàng ta một cái: "Nói đến Vân gia, sao ngươi không tìm cách bò lên giường hắn, dù sao tỷ muội chúng ta trẻ tuổi hơn dì nhiều." Tây Lương Sương cười khẩy một cái: "Ngươi tưởng ai cũng giống bà dì của chúng ta, giường ai cũng ngủ được à, đúng là không biết xấu hổ, Vân gia hoàn toàn chỉ lợi dụng bà ta, chưa từng chạm vào một đầu ngón tay của bà ta!" Tây Lương Mạt sửng sốt, có chút khó hiểu: "Nhưng nhìn thái độ của người Tây Địch, hình như bọn họ đều gọi bà ta là phu nhân." Tây Lương Sương khinh miệt nói: "Đấy là chỗ cao minh của Vân gia, khiến tất cả mọi người cho rằng bà ta là người bên gối của mình, thỏa mãn lòng tự trọng nực cười của bà ta, lại không thật sự chạm vào bà ta, khiến trong lòng bà ta nôn nao, ngứa ngáy sốt ruột, chỉ muốn ôm chặt lấy chỗ dựa vững như Vân gia. Mỗi đêm bà ta đều sầu không ngủ được, luôn hỏi ta có phải mình già rồi không. Chậc, không ngờ bà dì năm đó cao cao tại thượng cũng có một ngày như thế, năm đó bà ta và Nhị phu nhân, cả đôi tỷ muội của chúng ta kia nữa, sống sung sướng đến mức độ nào." Tây Lương Mạt khép hờ mắt, nhàn nhạt nói: "Khôn ngoan lắm thì oan trái nhiều, việc thế gian đều vậy cả." Tây Lương Sương dừng lại, bỗng nhớ ra bất kể là phụ tộc Tây Lương thế gia hay mẫu tộc Hàn gia, sự bại vong của bọn họ dường như đều có rất nhiều liên quan tới Đại tỷ tỷ trước mặt này, nàng quả thực mở rộng tầm mắt nhờ thủ đoạn của Đại tỷ tỷ. Đại tỷ tỷ này từ trước tới nay không phải người nàng có thể suy tính, luôn khiến nàng cảm thấy rất nguy hiểm. Tây Lương Sương nhìn nàng, bĩu môi: "Đúng rồi đấy, Thiên Tuế Vương Phi, Phi Vũ Đốc Vệ nổi danh như ngươi hôm nay cũng đã thành tù nhân rồi." Tây Lương Mạt cười khẽ: "Cũng đúng nhỉ." Sau đó, nàng bỗng nhìn về phía Tây Lương Sương: "Thế nào, ta nghe ngươi nói thì xem ra có mấy phần ý tứ với vị Vân gia kia, nhưng ngay cả bà dì nếm hết bụi trần của chúng ta còn bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngươi cảm thấy ngươi là đối thủ của hắn?" Tây Lương Sương cứng đờ, sau đó thấp giọng tự giễu: "Vân gia là quý nhân Tây Địch, chướng mắt một tàn hoa bại liễu như ta, về phần ngươi..." Tây Lương Sương liếc nàng một cái, hừ lạnh: "Nếu không phải thân phận ngươi đặc biệt thì làm gì có chuyện hắn sẽ kính trọng ngươi, ta thấy người không chịu nổi cô đơn, hồng hạnh vượt tường nói không chừng là ngươi đấy." Tây Lương Mạt lười biếng "ờ" một tiếng: "Chuyện bò lên giường người ta làm một lần là đủ rồi, được voi đòi tiên sẽ không còn nổi mảnh xương." Nàng không chút nào phủ nhận khi đó mình làm thế nào để đi tới một bước hôm nay. "Ngươi...!" Tây Lương Sương lập tức trợn mắt nhìn Tây Lương Mạt một cách không thể tin, ý của nữ nhân này nói sẽ không phải như nàng nghĩ đấy chứ. Nếu thật sự như vậy, ừm... Tây Lương Sương bỗng cảm thấy Tây Lương Mạt cũng rất đáng thương, nhìn có vẻ vẻ vang, phía sau cũng khổ cực như mình. Nghĩ vậy, Tây Lương Sương bỗng sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, nhìn gương mặt Tây Lương Mạt cũng không thấy quá đáng ghét nữa. "Ngươi thật có dũng khí, nếu là ta chắc không thể làm được." Tây Lương Sương không nhịn nổi lắc đầu, tới gần Cửu Thiên Tuế trong vòng ba trượng đã cảm thấy mình bị hơi thở hắc ám đáng sợ trên người hắn cắn nuốt, lạnh run, nói năng lộn xộn, chứ đừng nói chủ động hầu hạ hắn, ngủ bên cạnh hắn, vậy mới thấy tinh thần của Tây Lương Mạt quả nhiên không giống con người. Tây Lương Sương bội phục không thôi năng lực và dũng khí tìm đường sống trong chỗ chết của Tây Lương Mạt. Tây Lương Mạt không ngờ một câu nói vô tâm của mình khiến địch ý của Tây Lương Sương đối với mình giảm mạnh, nhìn dáng vẻ buồn cho mình buồn cho người của nàng ta mà không khỏi mỉm cười. Thật ra, trên một góc độ nào đó mà nói, Tây Lương Sương chỉ là người cậy tài khinh người, tự nhận mình là Lâm Đại Ngọc, lại không thể không vì xuất thân của mình mà khuất phục dưới Hàn thị và tỷ muội Tây Lương Tiên, tuy tính tình chanh chua nhưng vẫn còn nhìn rõ tình thế, giống như năm đó vừa vào Hầu phủ, bị nàng dạy dỗ rồi không dám trở về gây sự với nàng nữa, không đến mức ngu hết thuốc chữa như chị em Tây Lương Tiên. Ừm, hơn nữa đôi khi nàng ta còn ngây thơ hơn cả nàng. Tây Lương Sương nhìn nụ cười của Tây Lương Mạt tự nhiên đỏ mặt, hầm hừ nói: "Ngươi cười cái gì, cho rằng ta đã làm gì chắc, hừ, Vân gia kia nhìn có vẻ không lấy thân phận phô trương chèn ép người khác, trên thực tế chẳng khác gì Cửu Thiên Tuế, vui giận bất định, tâm cơ thâm trầm, đào hố cho người ta nhảy lúc nào không biết, loại nam nhân này dù có tốt ta cũng dính không nổi, nói đến nói đi, chân thật như Hàn biểu ca vẫn tốt nhất..." Tây Lương Mạt nghe nàng ta có xu hướng thao thao bất tuyệt, lập tức dời chủ đề: "Được rồi, được rồi, sau này ra ngoài ngươi tính sổ với ta là đươc, có điều hiện nay phải nghĩ biện pháp để ngươi có cơ hội ra ngoài đã, dù sao chỉ có ngươi mới hiểu tình hình của sơn trang Tịch Mai này." Tây Lương Sương nghe vậy cũng ngừng, nhăn mày nói: "Không sai, chỗ này đặc biệt cổ quái, ta thử rồi, rõ ràng nhìn có vẻ rất gần mà đi thế nào cũng chỉ vòng quanh, không ra nổi." Tây Lương Mạt nghe vậy trong lòng hơi trĩu xuống: "Xem ra nơi này có cao thủ kỳ môn độn giáp bày bố thuật che mắt." Hơn nữa, theo nàng quan sát, nơi này nhất định cách thượng kinh không xa, ở trong một vùng núi nào đó ngoài ngoại ô, thế nhưng cho tới nay người của Tư Lễ Giám và người của sáu bộ vẫn chưa tìm đến, đủ để nói rõ một việc – thuật che mắt kỳ môn độn giáp nơi này nhất định do cao nhân bày bố, nói không chừng cho dù người của Tư Lễ Giám đi qua ngay trước mặt, nếu không tỉ mỉ lưu ý cũng không phát hiện ra cái gì khác thường. Có điều như vậy cũng không kỳ quái, dù sao thân phận địa vị của Vân gia kinh hãi thế tục như thế, nếu hắn không chuẩn bị đã tự mình tiến vào địch quốc, chỉ e ở Tây Địch cũng không đi nổi tới tình hình bây giờ, đứng cao nhìn xa mà thôi. Xem ra, quyết định của mình khi đó hơi mạo hiểm một chút. Thế nhưng rất có giá trị. Nếu như có thể... Đáy mắt Tây Lương Mạt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, sau đó khôi phục bình tĩnh. "Vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Ta không hiểu kỳ môn cái gì giáp, ngươi cũng đừng mơ bảo một mình ta trốn ra khỏi nơi này, cho dù ta có thể đi ra khỏi cổng của sơn trang này cũng không cách nào bò xuống núi trở về thượng kinh." Tây Lương Sương nói một cách chắc chắn. Đồ ngu mới một mình chạy trốn trong thời tiết mưa tuyết thế này, huống hồ nàng còn là tiểu thư khuê các. Tây Lương Mạt trầm ngâm chốc lát, nhếch khóe môi cười cười: "Ngươi yên tâm, tuyệt đối không để một mình ngươi trốn ra ngoài là được." Sau đó, nàng ra hiệu một cái bảo Tây Lương Sương nhích lại gần, thì thầm dặn dò bên tai nàng ta một phen. Tây Lương Sương càng nghe càng thấy khó tin, rồi nhìn về phía Tây Lương Mạt, trừng mắt nói: "Ngươi xác định?" Tây Lương Mạt cười cười: "Ta khẳng định, xác định và nhất định!" Tây Lương Sương đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, cười lạnh một tiếng: "Tốt, vậy một lời đã định, dù sao ta muốn làm chuyện này lâu lắm rồi." Tây Lương Mạt không thèm để ý, chỉ nhếch môi nói: "Thế nên mới cho ngươi cơ hội đấy thôi." Tây Lương Sương hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Đừng quên ngươi đã hứa với ta cái gì!" Tây Lương Mạt gật đầu cười khẽ: "Ngươi yên tâm, nếu việc này thành, vị trí Quận Chúa của ngươi tuyệt đối chạy không thoát, ta còn tặng ngươi một phủ Quận Chúa, ruộng tốt sản nghiệp cũng không thiếu." Lúc này Tây Lương Sương mới hài lòng gật đầu: "Cuối cùng ngươi cũng nói một câu tiếng người." Sau đó, nàng ta đứng dậy xách giỏ đi ra. Tây Lương Mạt lập tức nhanh tay lẹ mắt từ phía sau bắt lấy cái giỏ trong tay nàng ta, nàng còn chưa ăn no, không có thịt thì ăn cơm tẻ đầy bụng cũng không tệ. Tây Lương Sương vốn định nhân cơ hội bỏ đói Tây Lương Mạt một trận, trút cơn tức vì luôn bị Tây Lương Mạt đè đầu, nay ý đồ không thành, trên mặt nhất thời lại bộc lộ vẻ chanh chua, nàng ta oán hận giậm chân: "Quỷ chết đói đầu thai!" Rồi nàng ta tức giận quay đầu bỏ đi. — Ông đây là đường ranh giới — Hương mai thấm lạnh, tuyết lùa tay áo. Một bàn tay thon dài mảnh khảnh vươn ra ngoài cửa sổ, bàn tay thô ráp vì thường xuyên cầm trường kiếm nay đang nâng một bông tuyết trong suốt, chủ nhân của bàn tay dường như không cảm thấy lạnh, lẳng lặng nhìn bông tuyết trong tay mà xuất thần. Ngược lại thuộc hạ bên cạnh có phần không nhịn nổi, một nam tử trung niên ánh mắt mang chút lo lắng tiến lên nhẹ giọng nói: "Đại đương gia, mùa đông Bắc quốc rất giá lạnh, ngài chớ quyến luyến những bông tuyết tuyệt đẹp này, nếu gặp lạnh, thân thể của ngài chỉ sợ chịu không nổi." Vân gia lạnh nhạt nói: "Thân thể của ta tự ta biết, nhiều năm chinh phạt sa trường, bao nhiêu sống chết đều đã trải qua cũng không có việc gì, Trường khanh không cần lo lắng." Sau đó, hắn thoáng dừng rồi lại hỏi: "Nhiều ngày qua vị Phi Vũ Đốc Vệ kia thế nào rồi?" Trường Nhật nghe vậy biết hắn không muốn nói nhiều, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, nhớ tới vị ở trong địa lao, hắn cũng kỳ quái nói: "Vị Phi Vũ Đốc Vệ kia quả nhiên có chút khác ngươi, tóm lại không quá ba việc – ăn ngon, uống tốt, ngủ kỹ." Chưa từng thấy ai trở thành tù nhân lại thích ý như nàng, chính phần khí độ này đã coi như nữ trung hào kiệt. Vân gia nghe vậy trong đôi mắt âm trầm hiện lên một chút ý cười như có như không, hắn cười khẽ một tiếng: "Nữ trung hào kiệt? Ta lại thấy là một tiểu hồ ly tinh vô cùng tâm cơ, rất có tính nhẫn nại mới đúng." Trường Nhật có chút khó hiểu, nhăn mày nói: "Đại đương gia có kế hoạch gì không? Thiên Triều ở bên ngoài vì tìm người đã quật ba thước đất, có thể thấy Phi Vũ Đốc Vệ này vô cùng quan trọng với người đương quyền Thiên Triều, nếu chúng ta muốn nêu yêu cầu, hiện nay không phải thời cơ tốt sao?" Trong ánh mắt Vân gia lóe lên một tia sắc nhọn âm trầm, hắn nhàn nhạt nói: "Trường khanh, ngươi thấy, nếu hiện nay ta đổi chỗ với vị Cửu Thiên Tuế kia thì ngươi nghĩ ta có trắng trợn ồn ào tìm người vậy không?" Trường Nhật suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Sẽ không, như vậy không khác gì bại lộ điểm yếu của bản thân." Vân gia nhếch khóe môi, nhìn về phía bông tuyết trong lòng bàn tay mình: "Vậy chẳng phải được rồi, không ai là đồ ngốc, ngươi nghĩ xem bọn họ làm vậy là vì cái gì?" Trường Nhật nhăn mày, suy nghĩ một lúc lâu, bỗng mở to đôi mắt hẹp dài: "Ngài muốn nói, bọn họ đang dụ người của chúng ta đi liên hệ bọn họ, đưa ra yêu cầu?" Vân gia gật đầu: "Trong Tư Lễ Giám nhân tài xuất hiện lớp lớp, người tinh thông cơ quan và kỳ môn độn giáp cũng không phải số ít, huống hồ còn có quỷ quân Lam gia năm đó, ngay cả thám tử của chúng ta cũng không chen vào được, chỉ nghe nói trong số chín bộ có một bộ chuyên nghiên cứu thuật này, bao nhiêu tài ba dị sĩ chúng ta không biết." Trường Nhật có chút khinh thường: "Chỗ chúng ta là Quỷ Hải Ma Quân danh chấn thiên hạ trăm năm trước bày bố, cơ quan sư bình thường cho dù đi tới trước mặt cũng chưa chắc đã phát hiện ra." Cho dù phát hiện, muốn phá quan là chuyện càng ít có khả năng. Vân gia thản nhiên nói: "Thế nhưng nếu để đối phương bắt được một đầu mối, ai biết kết quả thế nào, dù sao thiên ngoại hữu thiên." Trường Nhật rốt cuộc có chút thiếu kiên nhẫn, hít một hơi nói: "Đại đương gia, nếu vậy chúng thuộc hạ đều không hiểu, vì sao ngài khư khư cố chấp muốn tự mình tới thượng kinh, đặt mình vào hiểm cảnh, hiện nay chúng ta đi cũng không đi được, ở không thể ở lâu, chẳng phải tiến thoái lưỡng nan sao?" Trước đây đại đương gia không phải người thế này, khắp Tây Địch có tiếng tỉ mỉ cẩn thận, không bỏ sót một chi tiết nào. Thế nhưng sau khi trong nước đã ổn định, một ngày đại đương gia bỗng nhiên như biến thành một người khác, khư khư cố chấp tự mình lẻn tới thượng kinh, cho dù lão phu nhân lấy chết ép buộc hắn cũng không thỏa hiệp, bọn họ đều biết đại đương gia rất hiếu thuận, cho nên bọn họ càng không hiểu. Vân gia lẳng lặng ngồi xuống, nhìn tuyết trong tay, nhàn nhạt nói: "Ta đã nói, ta chỉ muốn tới thượng kinh ngắm tuyết Bắc quốc mà thôi." Đáp án này những tùy thị thiếp thân bọn họ đã nghe nhiều lần, thế nhưng bọn họ luôn không thể lý giải được. Trường Nhật chỉ cảm thấy có lẽ đại đương gia có vài chuyện không tiện nói với bọn họ. Một bông mai vàng lặng lẽ bị gió thổi rơi xuống nắm tuyết trong lòng bàn tay Vân gia, cánh hoa vàng mềm mại được bông tuyết chiếu sáng càng thêm trong suốt, bông mai vàng xinh đẹp như vậy ở trong gió tuyết bỗng dưng có một cảm giác lạnh lùng ngạo nghễ. Ánh mắt Vân gia dừng trên bông hoa mai kia, đôi mắt thâm thúy nheo lại, đột nhiên nổi hứng: "Chuẩn bị đi, ta muốn tới địa lao thăm vị khách quý của chúng ta." Trường Nhật gật đầu, tuy hắn không rõ vì sao Vân gia giam giữ vị Phi Vũ Đốc Vệ kia, ngoại trừ một lần nói chuyện trên hàng hiên, lại chưa từng dùng đại hình ép hỏi đối phương về bí mật của Thiên Triều, cũng không dụ dỗ đối phương làm việc cho mình. Thế nhưng hắn hiểu một điều, mệnh lệnh của chủ tử nhất định phải chấp hành. Cho nên lập tức sai người xuống chuẩn bị. ... Tây Lương Mạt đang nằm mơ dựa vào lòng đại hồ ly nhà mình, ngọt ngào hưởng thụ tay nghề nấu nướng của hắn, đang ăn rất hứng trí thì bỗng thấy đồ ăn ngon trước mặt mình bay hết lên, nàng hoảng hốt, lập tức nhào ra bắt lấy bát chân giò hầm mật ong kia, không ngờ đụng đầu vào cái móng heo, trán đau nhói. "A Cửu, chân giò hầm mật ong của ta chạy mất rồi..." Tây Lương Mạt xoa cái trán, đang định mở miệng mắng thì đột nhiên im bặt, nàng ngẩng đầu nhìn về phía một đôi... chân giò thon dài trước mặt. Được rồi, đó là một đôi chân dài, mà chủ nhân của đôi chân dài mà bị mình coi thành chân heo kia đại khái cảm thấy rất thú vị nên đang cúi đầu nhìn nàng cười khẽ: "Thế nào? Ngươi rất đói à?" Tây Lương Mạt vừa ngẩng đầu đã hoàn toàn 囧, nàng lập tức ngồi dựa vào tường, xoa trán mình nói: "Ờ, nếu Vân gia cũng tới nếm thử thức ăn ở đây thì sẽ biết vì sao ta phản ứng như thế." Hắn đến đây từ lúc nào? Im như quỷ ấy, xem ra võ nghệ không tệ. Vân gia khoát tay, nhìn nàng cười nhạt: "Nghe nói ngươi ăn ngon ngủ kỹ, sống rất thoải mái, không ngờ tại hạ như vậy vẫn là bạc đãi ngươi sao?" Tây Lương Mạt cười khẩy: "Vân gia, ta ở đây như thế nào không phải đều nằm trong lòng bàn tay ngài sao? Có một số việc chúng ta hiểu rõ trong lòng, cần gì chọc phá, ta chỉ tò mò, ngài tới đây thế này, nếu không phải có mưu đồ lớn thì cần gì bước vào cục diện tiến thối lưỡng nan thế này?" Nàng rất tò mò, hành vi này hoàn toàn không giống của một người ngồi trên vị trí đó, hiện nay hai nước kiềm chế lẫn nhau, cục diện rất giằng co, chiến không bằng ngừng, cho dù hắn thực sự giết nàng cũng không thay đổi được đại cục hai nước. Thế nhưng nếu hắn rơi vào tay nàng thì lại khác, sẽ chỉ cực bất lợi với Tây Địch. Vì vậy, một mình lẻn vào trung tâm địch quốc, thật sự khiến người ta khó hiểu. Vân gia cười khẽ, buông xuống hàng lông mi thật dài: "Hôm nay ngươi là người thứ hai hỏi ta câu này, nếu ta nói ta chỉ muốn đến ngắm tuyết Bắc quốc mà thôi, ngươi có tin không?" Tây Lương Mạt sửng sốt, hoài nghi nói: "Thật không?" Nàng đương nhiên không tin, chỉ nghĩ rằng vì hắn tâm cơ thâm trầm, có mục đích khác nên không muốn nhiều lời mà thôi. Có điều lúc đó Tây Lương Mạt thật sự không ngờ rằng, rất nhiều năm sau, nàng ngẩng đầu nhìn mưa tuyết rơi trắng xóa cả bầu trời thượng kinh, sắc trời thê lương, bỗng nhiên hiểu, thì ra có vài người, cho dù tâm cơ thâm trầm nhưng vẫn không nói dối, cũng không thèm nói dối. Hắn, thật sự chỉ muốn ngắm tuyết Bắc quốc mà thôi. ... Vân gia nhìn thiếu nữ gần trong gang tấc, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng yếu ớt, bỗng tới gần mặt nàng, vươn ngón tay xoa cánh môi mềm mại như cánh hoa của nàng: "Ngươi..." Tây Lương Mạt giật mình, đáy mắt lóe lên vẻ tàn khốc, hai tay trực tiếp đâm vào hốc mắt đối phương, không ngờ động tác của hắn còn nhanh hơn, nghiêng mặt đi, hai tay giữ chặt lấy tay nàng. Thế nhưng Tây Lương Mạt vẫn kéo một cái giật cái khăn che mặt của hắn xuống. Dưới tấm khăn che mặt kia, khuôn mặt đó khiến Tây Lương Mạt ngẩn ra, suýt chút nữa hô lên kinh ngạc.