Chương thứ bốn mươi: Sàm sỡ (Thượng)
Báo ứng?
Thứ các ngươi đang thừa nhận không gọi là báo ứng sao?
"Mẫu thân, ngài nói gì vậy, nữ nhi chỉ muốn sớm mời đại phu tới chẩn trị cho muội muội thôi mà." Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng, rưng rưng nước mắt.
Hàn thị cười nhạt: "Nếu không phải ngươi hại Tiên nhị, tiền đồ phú quý hôm nay làm thế nào lấy được, còn khiến ta bị liên lụy ở đây chịu đòn, trong lòng đang cực kỳ đắc ý phải không?"
Tây Lương Mạt lắc đầu, tựa như vô cùng uất ức: "Mẫu thân, nữ nhi thật sự không dám, nếu nữ nhi không cầu xin bệ hạ thì đã họa đến cả nhà rồi."
Một số cung nhân và phu nhân tiểu thư chưa đi thấy một màn này không khỏi đều thở dài, nếu không có Đại nữ nhi này liều mình cứu giá, nếu bệ hạ bị thương, bọn họ không chỉ đơn giản là bị đánh như vậy.
Cho dù không thích cô con gái không phải chính mình sinh ra này cũng không thể vô lý như vậy.
"Tiểu tiện nhân, làm bộ làm tịch, phu quân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Hàn thị thịnh nộ trong lòng, không thể không nói trường kỳ lăn lộn trong giới quý tộc khiến trực giác của bà ta cực chuẩn, từ sớm đã nhận định chuyện hôm nay tất do Tây Lương Mạt gây nên, nhìn Tây Lương Mạt xử sự như vậy bà ta đương nhiên hận đến tột đỉnh.
Tây Lương Mạt cười nhạt trong lòng, ngươi mắng đi, mắng càng lợi hại danh tiếng của con gái ngươi càng mất sạch.
Tây Lương Tiên ngược lại tìm được chút lý trí trong cơn đau đớn, ánh mắt nàng ta từ trên vẻ mặt chán ghét của cung nhân rơi vào trên người Tây Lương Mạt, cắn răng miễn cưỡng nói: "Mẫu thân, đừng oan uổng Đại tỷ tỷ, xin nhờ... xin nhờ Đại tỷ tỷ giúp chúng ta thông báo với người nhà mời sẵn thái y, tin chắc có tỷ tỷ chuẩn bị cẩn thận, chân nữ nhi nhất định không có vấn đề gì."
Cung nhân hơi ghé mắt nhìn vị Huyện chúa này, mẫu thân hồ đồ khắc nghiệt như vậy, ít nhất con gái còn coi như thông minh.
Tây Lương Mạt đối diện với ánh mắt lạnh giá của Tây Lương Tiên, nàng mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Chuyện này là đương nhiên."
Không hổ là Đoan Dương Huyện chúa, đau đớn như vậy mà vẫn còn nhanh trí, muốn lấy chuyện này tới kiềm chế nàng, rõ ràng đang nói nếu chân Tây Lương Tiên có vấn đề chính là tỷ tỷ nàng đây lòng dạ mang thù, tận lực khiến người ta làm khó Tây Lương Tiên.
Hàn thị cũng tỉnh táo lại, bà ta lập tức cười lạnh nói: "Đều tại mẫu thân hồ đồ, Mạt tỷ nhi lương thiện như vậy nhất định sẽ che chở muội muội của mình, đúng không?"
Tây Lương Mạt thoáng híp mắt, nhẹ giọng an ủi: "Yên tâm."
Bạch Nhụy tại một bên muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Trinh Mẫn Quận chúa, ngài xem có cần tránh đi không?" Hai vị cung nhân hành hình đi tới một bên, nhìn Tây Lương Mạt lấy lòng.
Tây Lương Mạt cắn môi, nói nhỏ: "Chỗ mẫu thân xin hai vị chiếu cố, chỉ là bên muội muội, chỉ cần giữ được phong hào của muội muội... Những chuyện khác nhờ hai vị nhìn rồi lo liệu."
Nói xong, nàng từ trong tay áo đưa qua hai chiếc hà bao.
Hai vị cung nhân sửng sốt, lập tức ngầm hiểu nhận lấy hà bao.
Vị Huyện chúa này phạm sai lầm lớn, chưa bị tước phong hào rất có thể vì bệ hạ trong lúc giận dữ còn chưa nhớ ra, chỉ có được bệ hạ thương hại mới có thể giữ lại phong hào, mà muốn bệ hạ thương hại một nữ tử phạm tội chỉ có chịu tội càng lớn hơn, ví dụ như tàn phế!
Tây Lương Mạt liếc nhìn hai mẹ con đang mang vẻ mặt kỳ vọng kia một cái, lạnh lùng cười, xoay người rời đi.
Hai cung nhân hành hình kia đi tới bên cạnh Tây Lương Tiên, thương hại cười cười: "Huyện chúa, vì tiền đồ bản thân, ngài nhẫn nhịn chút đi."
Hàn thị còn chưa phản ứng lại, trong nháy mắt Tây Lương Tiên đã hiểu, nhất thời không thể tin nhìn về phía bóng lưng Tây Lương Mạt đi xa, xé họng gào thét: "Tây Lương Mạt, ngươi thật tàn nhẫn, không sợ báo ứng sao!"
Trên đường, gió lạnh từ hồ thổi tới, thổi tung mái tóc đen của Tây Lương Mạt, lộ ra dung nhan lạnh giá như sương tuyết, nàng buông tầm mắt, thậm chí không quay đầu lại, thản nhiên rời đi.
Báo ứng?
Thứ các ngươi đang thừa nhận không gọi là báo ứng sao?
Hàn thị, ta đã nói sẽ tặng ngươi một phần lễ lớn — khiến cô con gái ngươi thương yêu nhất thân bại danh liệt, hôm nay ta chỉ thực hiện lời hứa của mình mà thôi.
Nghe phía sau truyền đến tiếng Tây Lương Tiên và Hàn thị kêu gào thảm thiết, khóe môi nàng lộ ra một nụ cười lạnh giá trào phúng.
Tiết mục Tây Lương Tiên chuẩn bị tiến cung hiến nghệ vốn là cơ mật, nhưng nàng ta không đề phòng được hạ nhân tam đẳng chăn ngựa và quét dọn phân ngựa, vì vậy từ khi biết nàng ta định biểu diễn cái gì nàng đã bắt đầu chuẩn bị xuống tay. Trong một quyển sách Liễu ma ma để lại bao gồm cả tác dụng của phấn thơm, phấn thơm vốn lấy ra từ thực vật, cũng thuộc về dược khoa, cùng nguồn gốc với độc dược, trong đó có một số loại phấn thơm có thể khiến thú vật nổi điên, trên khăn tay của nàng bôi một loại dược như vậy.
Khứu giác của ngựa rất nhạy, nó vốn đã bất an, nàng còn yên lặng đi về phía Hoàng Đế móc khăn tay ra, vì vậy con ngựa không phải lao thẳng về phía long tọa mà là lao về phía khăn tay của nàng!
Diễn một tràng như vậy chính vì muốn chiếm được danh hộ giá, tôn vinh Quận chúa, khiến mẹ con Hàn thị không thể đè lên đầu nàng.
"Tiểu thư, nhỡ may bên Tĩnh Quốc công..." Bạch Nhụy có chút lo lắng, sau khi trở về Hàn thị liệu có ra tay với tiểu thư không.
Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói: "Được làm vua thua làm giặc, lão thái thái cùng Quốc công gia đều là người thông minh."
"Trinh Mẫn Quận chúa, ban thưởng của ngài chúng nô tài đã sai người đưa tới phủ Quốc công." Một thái giám trung niên mặc trang phục nước biển vỗ vách đá nhị phẩm dẫn hai tiểu thái giám cười đón đầu.
"Làm phiền công công." Tây Lương Mạt dịu dàng cười, nhận ra đây chính là thái giám võ công cao cường hai lần ném Tây Lương Đan vào hồ nước.
"Quận chúa gọi nô tài là Tiểu Thắng Tử là được." Thắng công công cười tủm tỉm nói, sau đó lại tiếp lời: "Mỹ danh Quận chúa truyền khắp kinh thành, Cửu Thiên Tuế có ý mời Quận chúa tới trò chuyện, xin Quận chúa hãnh diện."
Tây Lương Mạt nghe hiểu Thắng công công tuy nói hãnh diện nhưng trong giọng nói không hề có ý khách khí, đây càng giống như một ý chỉ.
Nàng lễ phép nói: "Thiên Tuế gia có lời mời, Mạt nhi vô cùng vinh hạnh, có lý nào lại khước từ."
"Mời!" Thắng công công hài lòng cười, đi trước dẫn đường, hắn luôn thích những người thức thời, huống hồ Thiên Tuế gia còn rất hứng thú với vị Quận chúa này.
Bạch Nhụy có chút lo lắng nói: "Tiểu thư..."
Tây Lương Mạt vỗ vỗ tay nàng ta trấn an, thản nhiên nói: "Dù sao cũng rảnh rỗi, để gã sai vặt chờ ngoài cung về phủ thông báo một tiếng là được."
Bọn họ lên một chiếc xe cực kỳ tinh xảo xinh đẹp mà Thắng công cỗng dẫn tới, đi hai khắc xe liền ngừng.
Tây Lương Mạt vén mành lên, thấy một tiểu thái giám vội vã tiến lên quỳ gối phía dưới xe, lưng hướng lên trên, một ma ma gương mặt tròn trịa mặc cung trang đứng ở bên, trên gương mặt mượt mà đầy ý cười, vẻ mặt dễ thân: "Tây Lương tiểu thư, mời."
Tây Lương Mạt hiểu đây là thứ gọi là ghế người, không khỏi hơi nhíu mày, khách khí lại ôn hòa nói: "Tạ ơn ma ma, tự ta xuống là được." Dứt lời, nàng vịn tay Bạch Nhụy, tránh khỏi tiểu thái giám kia nhảy xuống.
Ma ma kia không giận, vẫn cười thân thiện nhún gối với Tây Lương Mạt: "Tiểu thư gọi ta là Hà ma ma là được, mời đi bên này." Dứt lời bà liền dẫn nàng vào phủ từ cửa hông.
Phủ đệ này trước cửa rất kỳ quái, không có bất cứ bảng hiệu gì, nhưng khi vào trong có thể thấy vô cùng xa hoa lãng phí, nơi nơi rường cột trạm trổ, không hề kém hoàng cung, tràn đầy kỳ hoa dị thảo, vài loại cây hoa nàng mới chỉ nhìn thấy trong sách, thứ thiên kim khó cầu ở đây lại có thể tùy ý tìm thấy, hết sức xa xỉ, khiến nàng không khỏi cảm thán Cửu Thiên Tuế quả là dưới một người trên vạn người, không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân mới xây thành nơi này.
Hà ma ma dẫn nàng tới một gian phòng rất khác biệt, lại gọi nha hoàn tới đưa lên nước trà thơm, bánh ngọt, rồi cười nói: "Tiểu thư xin chờ một lát, gia đang có công vụ cần xử lý, chốc lát nữa sẽ tới đây."
Khi đang nói chuyện, bỗng một tiếng kêu thê thảm như không phải của con người mơ hồ truyền đến từ trong sân, khiến người nghe đều không nhịn được lạnh toát toàn thân, giống như có nam có nữ, loáng thoáng không rõ ràng.
"Không sao, làm phiền Hà ma ma." Tây Lương Mạt gật đầu như không nghe thấy, không hề mất tự nhiên, ung dung ngồi xuống khiến trong mắt Hà ma ma thầm hiện lên một tia kinh ngạc.