Chương 32b

Hoạn phi thiên hạ

Hoạn phi thiên hạ 16-11-2023 15:05:47

[Quyển 2 – Chương 32 (hạ)] Hồ ly về thăm Tây Lương Mạt nhìn đám người chen chúc tặng lễ ngoài cửa, lại hạ tầm mắt nhìn Kim Ngọc, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Kim Ngọc, sao ngươi không vào trong phủ chờ ta, ngoài cửa nhiều người lạ, còn ngươi là người nhà mẹ đẻ của bản Quận Chúa cơ mà." Vẻ mặt Kim Ngọc hơi cứng lại, sau đó cung kính nói: "Chỉ tại Kim Ngọc nhất thời nóng vội, đã nhiều ngày chờ ngoài cửa phủ Thiên Tuế, chỉ sợ bỏ lỡ lúc Quận Chúa trở về." Tây Lương Mạt nhếch khóe môi liếc nàng ta: "Thật không, nếu lão phu nhân bị bệnh thì đương nhiên ta phải về thăm, nếu không chẳng phải bất hiếu sao, ngươi theo ta vào trong trước đã." Dứt lời, nàng sai Bạch Trân, Bạch Ngọc đuổi những người vây tới tặng lễ đi, xách váy đi thẳng vào trong phủ. Kim Ngọc vội vàng đuổi kịp. Nhưng Kim Ngọc xem Tây Lương Mạt hồi phủ, tắm rửa thay quần áo, dùng cơm, nói nói cười cười với Bạch Ngọc, mà vẫn không có ý định theo nàng về phủ Quốc Công chút nào, không khỏi lo lắng, trên mặt cũng có vẻ bực bội. Nhìn mặt trời dần ngả về tây, rốt cuộc Kim Ngọc không nhịn được tiến lên uyển chuyển nói: "Quận Chúa, ngài xem, có nên theo nô tỳ về phủ một chuyến trước không?" Tây Lương Mạt lãnh đạm liếc nàng ta một cái, bỗng nhiên nói: "Ta nói sẽ theo ngươi về phủ Quốc Công khi nào?" Kim Ngọc sửng sốt, không khỏi hoảng hốt giọng nói cũng cất cao: "Quận Chúa, rõ ràng sáng nay ngài đã nói, sao lại lật lọng được!" Ánh mắt Bạch Ngọc lạnh xuống, tiến lên cho Kim Ngọc một cái tát, nhìn Kim Ngọc ôm mặt nước mắt lưng tròng, Bạch Ngọc cười lạnh: "Ngươi là ai mà cũng xứng hô to gọi nhỏ trước mặt Quận Chúa, cho dù lão phu nhân ở đây cũng không có lý nào nói Quận Chúa như vậy. Đừng quên, nay Quận Chúa đã không còn là người của phủ Quốc Công, mà là Vương phi của Cửu Thiên Tuế điện hạ!" Kim Ngọc che má nóng rát, lập tức quỳ gồi xuống đất, nước mắt rơi xuống: "Quận Chúa thứ tội, nô tỳ... nô tỳ không cố ý vô lễ trước mặt ngài, chỉ là... chỉ là..." Tây Lương Mạt nhận lấy khăn ướt trên tay Bạch Trân lau bàn tay mềm của mình, thản nhiên nói: "Kim Ngọc, năm đó ở phủ Quốc Công ngươi ít nhiều coi như từng chăm sóc bản Quận Chúa, bản Quận Chúa vốn cũng xem trọng ngươi và Lệ cô cô, nhưng không có nghĩa sẽ chấp nhận ngươi tính kế bản Quận Chúa, càng chán ghét người khác ép ta làm chuyện gì." Kim Ngọc nghe vậy nước mắt chảy càng nhanh, trán chạm vào mu bàn tay mình, nghẹn ngào nói: "Quận Chúa, Kim Ngọc biết sai rồi, chỉ là... chỉ là Đổng di nương nói nếu hôm nay nô tỳ không thể mời được Quận Chúa hồi phủ sẽ... sẽ hỏi tội nô tỳ." Bạch Trân ở bên khinh bỉ nở nụ cười: "Kim Ngọc tỷ tỷ, ngươi là nha đầu nhất đẳng đắc lực nhất bên cạnh lão phu nhân đấy, tay Đổng di nương dài mấy mà quản được ngươi?" Kim Ngọc quỳ rạp trên mặt đất, đầu cúi càng thấp, ngượng ngùng ấp úng: "Nô tỳ... Nô tỳ... vài ngày trước đã hầu hạ Thế Tử gia, nay đã là người của Thế Tử gia." Tây Lương Mạt nghe vậy động tác uống trà hơi dừng, sau đó nhướng mày nhìn về phía Kim Ngọc: "Ngươi hầu hạ Đại ca ca? Tay của Đổng di nương có thế nào cũng không với được vào phòng của đường đường Thế Tử gia chứ." Thân thể Kim Ngọc run rẩy, cắn môi run run nói: "Bởi vì, chỉ một lần, Thế Tử gia... Thế Tử gia cũng không có ý muốn nhận nô tỳ vào phòng, cho nên nay nô tỳ đã bị điều đến chỗ Đổng di nương, di nương nói chờ nàng dạy dỗ nô tỳ cho tốt, nói không chừng Thế Tử gia sẽ nhận nô tỳ." Tây Lương Mạt nhìn gương mặt vốn mượt mà của Kim Ngọc đã trở nên gầy gò, thân thể cũng gầy trơ xương, bỗng nhớ tới cái gì, không khỏi hơi nheo mắt lại: "Ngươi mang thai?" Thân thể Kim Ngọc cứng đờ, chua sót nói: "Nô tỳ ti tiện không xứng mang thai con của Thế Tử gia, di nương đã cho nô tỳ dùng dược, đứa nhỏ... đứa nhỏ đã không còn." "Choang!" Tiếng chén sứ vỡ nát vang lên trong không gian im lặng có vẻ cực kỳ chói tai, làm Kim Ngọc sợ run như cầy sấy. Tây Lương Mạt cười lạnh: "Xem ra Đổng di nương ở phủ Quốc Công sống rất vui vẻ nhỉ." Nàng đứng dậy sai Bạch Ngọc: "Nâng Kim Ngọc dậy, vừa sảy thai, quỳ trên đất lạnh lâu không tốt." Kim Ngọc nay ở phủ Quốc Công sa suýt đến ngay cả nha hoàn nhị đẳng cũng không bằng, chưa từng có ai nói với nàng như thế, chỉ biết dùng đôi mắt lạnh nhìn nàng. Nay nghe thiếu nữ quyền cao chức trọng nói có vẻ không để vào mắt thật ra lại mang ba phần quan tâm, nước mắt Kim Ngọc rơi như mưa, khóc không thành tiếng: "Quận Chúa... Quận Chúa..." Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ nàng ta như vậy khẽ thở dài một tiếng: "Được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa ta hồi phủ với ngươi là được, nhìn ngươi thế kia lại làm người ta tưởng bản Quận Chúa đây làm gì ngươi." Dứt lời, nàng sai Bạch Trân dẫn Kim Ngọc đang ngàn ân vạn tạ đi rửa mặt. Bạch Ngọc nhìn Kim Ngọc rời đi không khỏi nhăn mày nói: "Quận Chúa, Đổng di nương đột nhiên nghĩ cách ép ngài hồi phủ, rõ ràng trong này có tính kế, ngài thật sự sẽ trở về sao?" Tây Lương Mạt nhìn đám mây biến hóa kỳ ảo phía chân trời, lạnh nhạt nói: "Vì sao không về, đó là "nhà" của bản Quận Chúa cơ mà, nay Đổng thị quá cuồng vọng không biết bản thân là ai, dù sao phải có người kiềm chế nàng ta một chút." Thật ra nàng muốn nhìn xem Đổng thị, hoặc nên nói người trong "nhà" muốn gây chuyện gì nữa. "Hơn nữa, ta còn một khoản nợ chưa tính với Tứ muội muội khuynh quốc khuynh thành của ta nữa kìa." Tây Lương Mạt ngắm nhìn vòng ngọc trên cổ tay, nguy hiểm nheo mắt lại. "Chỗ Thiên Tuế gia..." Bạch Ngọc do dự nói. Bóng dáng Tây Lương Mạt hơi cứng lại, vẻ mặt dịu xuống, than một tiếng: "Không biết còn định giận dỗi đến khi nào." Tên hồ ly ngàn năm kiêu căng lại lòng dạ hẹp hòi kia biết nàng muốn về nhà mẹ đẻ, không biết sắc mặt có đen hơn vài phần hay không? Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ rồi nói: "Em đi chuẩn bị đi, ta tới thư phòng trước xem gia có ở đó không." Bạch Ngọc vội vàng gật đầu, nhìn Tây Lương Mạt mang vẻ mặt buồn bực và đau đầu rời đi lại cảm thấy rất buồn cười. Đôi khi nàng cảm thấy Thiên Tuế gia và Quận Chúa không giống vợ chồng bình thường, vị trí đảo ngược lại, mỗi khi gia giận dỗi là Quận Chúa lại đau đầu không thôi. — Ông đây là đường ranh giới — "Ngươi muốn về phủ Quốc Công?" Bách Lý Thanh khoát tay để mấy tiểu thái giám mỹ mạo hầu hạ hắn thay quần áo đi ra, xoay người nhìn về phía Tây Lương Mạt. Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Bách Lý Thanh bất giác nheo mắt lại, sau đó vẫn gật đầu: "Đúng thế, nghe nói lão phu nhân nhà ta bị bệnh." Không biết sao nàng luôn cảm thấy khi nàng nói ra tin tức này, âm khí trên người Bách Lý Thanh lại nặng thêm hai phần. Bách Lý Thanh nhìn nàng một lúc lâu, không nói gì, không biết suy nghĩ gì. Ngay khi Tây Lương Mạt tưởng hắn sẽ không đồng ý thì hắn bỗng thản nhiên nói: "Ngươi đi đi, hai ngày nữa ta sẽ tới đón ngươi." Tây Lương Mạt sửng sốt nhìn hắn, một lúc sau mới phản ứng lại, vị gia này đồng ý rồi? Được rồi, tuy nhìn hắn có vẻ vẫn âm dương quái khí lắm nhưng ít nhất không tức giận, hẳn là không tức giận đúng không? "Còn lỳ ra đấy làm gì, muốn ta tiễn ngươi tới cửa à?" Bách Lý Thanh nhìn nàng còn ngẩn ngơ ở đó, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, đáy lòng liền bực bội đến mức sinh ra ham muốn chà đạp nàng cực độ, nhưng nhìn dáng vẻ có chút cẩn thận của nàng lại không khỏi tức giận. Lời vừa nói ra miệng hắn bỗng nhớ tới cái gì, nhìn Tây Lương Mạt chậm rì rì nói: "Đúng rồi, theo lý mà nói tân nương vào cửa, con rể như ta còn chưa đi chào nhạc phụ là không tốt, hôm nay ta sẽ cùng ngươi về lại mặt." Khóe mắt Tây Lương Mạt lập tức giật giật, cẩn thận nói: "A Cửu, ngươi muốn cùng ta về lại mặt?" Hắn lạnh lùng liếc nàng: "Làm sao, ngươi không muốn về thì đừng về, trực tiếp lên giường làm đến chết cho xong!" Tây Lương Mạt lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã chó gặm bùn, cũng may thân thủ của nàng không tệ, bám vào cạnh cửa mới không ngã xuống. Nàng toát mồ hôi lạnh cười cười: "Ta đi chuẩn bị, gia, ngài đợi chút." Dứt lời, vội vàng quay đầu bước đi. Nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt chạy nhanh như trốn, đáy mắt Bách Lý Thanh bùng lên ngọn lửa, thứ vô liêm sỉ kia! Hắn chèn ép nàng suốt dọc đường, nhìn bộ dạng cẩn thận lấy lòng của nàng, lửa giận mới vừa tiêu tán lại bị nàng làm cho bốc lên. Đúng là một khắc cũng không yên thân. Đến bao giờ tiểu hồ ly này mới ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn! Tin tức Thiên Tuế gia muốn cùng phu nhân về lại mặt vừa truyền ra mọi người lập tức lại bận rộn. Tuy phu nhân làm người không thích khoa trương nhưng Thiên Tuế gia thì hoàn toàn ngược lại, chỉ cần không phải bí mật xuất hành thì trang phục đạo cụ không phải chỉ chuẩn bị một hai bộ là đủ, diễn xuất phải nói tuyệt đối phô trương. Nhất là lần nay gia quyết định lâm thời, cho nên cao thấp cả nhà cực kỳ bận rộn. Từ ăn, uống, xả, thải, mặc, dùng, đi, ở, toàn bộ phải được chuẩn bị. Tây Lương Mạt nhìn một đống thùng tử đàn hương thơm thoang thoảng được khiêng ra, bên trong là từng bộ quần áo hoa mỹ, đồ trang sức, thậm chí còn có ống nhổ được làm đặc biệt từ vàng ròng, nàng lại liếc cái thùng gỗ cúc lê nho nhỏ của mình, không khỏi than một tiếng, kiếp trước nhất định hắn là phụ nữ, còn nàng nhất định là đàn ông! Lằng nhằng đến lúc trăng lên tới đỉnh đầu, Tây Lương Mạt dùng bữa tối xong ngáp liên tục, sắp ngủ gục đến nơi mới bị Bách Lý Thanh nhéo mặt gọi dậy. Đến giờ đoàn người mới chậm rãi đạp ánh trăng đi về phía phủ Quốc Công, Tây Lương Mạt bị trang điểm cao nhã hoa lệ cùng Bách Lý Thanh ngồi trên chiếc kiệu khắc lục đàn mười sáu người nâng, nhìn đường lớn Chu Tước hoàn toàn trống trải. Lúc này rõ ràng đã là lúc cấm đi lại ban đêm, trên đường ngoại từ đội ngũ hoa lệ vàng lóng lánh của bọn họ thì đến cả bóng quỷ cũng không thấy, Tây Lương Mạt không khỏi lẩm bẩm: "Nửa đêm nửa hôm, người không biết còn tưởng bách quỷ dạ hành ấy chứ." Bách Lý Thanh lười biếng nhắm mắt dưỡng thần, thình lình kéo dài giọng nói: "Ngươi nói gì?" Tây Lương Mạt lắc đầu, ngoan ngoãn dựa sát vào lòng hắn: "Không có gì." Bách Lý Thanh hừ lạnh một tiếng, xem như hài lòng với đáp án của nàng. Mọi người một đường chậm rãi đến phủ Quốc Công, người của phủ Quốc Công đã sớm chờ hết kiên nhẫn, lão phu nhân bị bệnh không thể ra ngoài, Tĩnh Quốc Công lại không muốn nhìn thấy Bách Lý Thanh ra vẻ ta đây trước mặt mình, chỉ bảo Tây Lương Tĩnh và Đồng thị ra đón, Nhị lão gia và Tam lão gia khác với Tĩnh Quốc Công, bọn họ không dám trực tiếp đối nghịch với Bách Lý Thanh, đã sớm đứng ngoài cửa. Từ khi nắng chiều hạ xuống đã có người tới thông báo Cửu Thiên Tuế sẽ cùng Trinh Mẫn Quận Chúa về lại mặt, nay trăng treo đỉnh đầu người còn chưa đến, nhóm chủ tử lại không dám thật sự bỏ đi, chỉ sai người bày chỗ chờ trong cửa ngồi chờ, không ít người đã bắt đầu buồn ngủ. "Cửu Thiên Tuế điện hạ và Thiên Tuế vương phi đến!" "Các ngươi còn không mau mau ra tiếp giá!" Đột nhiên nghe thấy tiếng hô chói tai lạnh như băng vang lên bên ngoài, cùng tiếng nội thị sắc bén la mắng, cắt qua bóng đêm yên tĩnh như gió tuyết, làm cho người của phủ Tĩnh Quốc Công đồng loạt hoảng sợ, Nhị lão gia trực tiếp lăn từ trên ghế xuống, khi hiểu được chính chủ đã đến lập tức lảo đảo dẫn người quỳ ngoài cửa. "Bái kiến Thiên Tuế gia, bái kiến Thiên Tuế vương phi!" Bách Lý Thanh ấn Tây Lương Mạt đang định hạ kiệu ngồi xuống, lười biếng nói: "Được rồi, dậy đi." Tây Lương Mạt cũng cười thản nhiên bảo bọn họ bình thân, thuận tiện nhìn Tam lão gia, chỉ thấy bên cạnh hắn đã có nữ tử trẻ tuổi mới làm bạn, ánh mắt nàng không khỏi hơi nheo lại. Năm nào Lê thị tươi cười thản nhiên, đoan trang đúng mực đứng ở cửa phủ chờ nang lại mặt vẫn còn trước mắt, nay hương hồn mới đi một năm đã cảnh còn người mất, mọi chuyện đổi thay. Tam lão gia cảm giác được ánh mắt Tây Lương Mạt nhìn qua, không tự chủ được cười khan một tiếng. Tây Lương Mạt đã thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt quay mặt đi làm cho Tam lão gia trong lòng không yên, dù sao hắn cũng là người thông minh, bỗng nhớ tới khi Tây Lương Mạt còn là cô nương có quan hệ rất tốt với Lê thị, trong lòng không khỏi hối hận. Đồng thị nhìn mọi người cung kính hành lễ với Tây Lương Mạt, ánh mắt dừng trên ngọc sai châu ngọc sang quý hoa mỹ trên đầu nàng, thấy mái tóc Tây Lương Mạt búi thành mẫu đơn kế, một chiếc trâm sài hoa mai phỉ thúy chất lượng vô cùng tốt rủ xuống vô số những mảnh phỉ thúy nhỏ hình lá tinh xảo, trên người mặc một bộ cung y mẫu đơn, đai lưng nạm nam châu buộc quanh vòng eo mảnh mai tinh tế của nàng. Châu ngọc tinh mỹ, cẩm y hoa phục trên người Tây Lương Mạt tỏa ra ánh sáng vui mắt dưới ánh đèn, làm nổi bật gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Tây Lương mạt như thần tiên phi tử, cộng thêm tư thế huy hoàng làm cho Đổng di nương bất giác lộ ra ánh mắt căm ghét và khinh bỉ, chờ Nhị lão gia, Tam lão gia chào hỏi xong liền lặng lẽ tiến lên, lả lướt cúi đầu với Tây Lương Mạt: "Thiếp thân tham kiến Thiên Tuế gia, tham kiến Quận Chúa." Ánh mắt Tây Lương Mạt cũng dừng trên hóa trang tỉ mỉ của nàng ta, thấy trên đầu nàng ta cũng cắm một chiếc trâm vàng phượng hoàng tam vĩ, sáu chiếc trâm ngọc đối xứng, trước ngực đeo một chuỗi ngọc lâm lang, áo đỏ thẫm thêu hoa hồng và váy mã diện xanh thẫm, nếu dưới mắt không có chút quầng thâm thì nhìn cũng cực kỳ mỹ mạo. Bách Lý Thanh lười biếng nhắm mắt lại giống như không nhìn thấy gì hết. Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, đuôi mắt cong cong lộ ra chút ý cười: "Gần đây Đổng di nương ngày càng tương lai rộng mở nhỉ." Đổng di nương thấy Tây Lương Mạt khen mình không khỏi tự đắc, cảm thấy rất có thể diện trước mặt mọi người, liền cười nói: "Quận Chúa quá khen, thiếp thân đều nhờ có phúc của Quốc Công gia và lão phu nhân." Tây Lương Mạt cười khẽ: "Quả là trong núi không có hổ, con khỉ xưng vương, trong phủ này không có nữ chủ nhân đứng đắn, ngay cả một di nương cũng mang vàng mang phượng ra ngoài đón khách, đây chỉ có người một nhà, nếu truyền ra ngoài không biết bên ngoài sẽ nghị luận thế nào." Lời này vừa nói ra sắc mặt mọi người đều biến đổi, nhất là Đổng di nương nháy mắt đã nghẹn thành màu gan heo. Nhị lão gia và Tam lão gia nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự bất an và bất đắc dĩ. Tam lão gia tiến lên một bước, duỗi tay giật trâm phượng trên đầu Đổng di nương xuống, phất tay áo đuổi Đổng di nương đi: "Còn không đi xuống, ở đây mất mặt xấu hổ à." Đổng di nương cắn chặt môi đến mức gần như nhỏ máu, nàng ta cúi đầu lùi lại mấy bước ra vẻ cung kính, tóc bị kéo có chút bù xù nhưng lưng lại thẳng như khúc gỗ, chưa bao giờ cong xuống. Tam lão gia tiếp lên chắp tay, xấu hổ nói: "Thật ra luôn là lão phu nhân chủ trì việc bếp núc, chỉ là từ sau năm mới thân thể lão phu nhân ngày càng sa sút cho nên Đổng di nương mới ở bên giúp đỡ, hôm nay nàng ta hẳn cũng biết Thiên Tuế gia và Quận Chúa lại mặt, vui vẻ đến nên có phần sơ suất, mang thứ không phải nàng ta có thể mang, xin Quận Chúa nói một tiếng xin lỗi với Thiên Tuế gia, Đổng di nương này... dù sao cũng có cốt nhục của Quốc Công gia." Hắn và Nhị lão gia tuy đã sớm chướng mắt thái độ kiêu căng của Đổng di nương, nhưng cố tình đối phương lại mang cốt nhục của đại ca nhà mình nên không thể nói gì. Tây Lương Mạt nghe vậy đáy mắt thoáng qua một tia nhọn, ánh mắt dừng trên người Đổng thị, một lát sau mới nhếch khóe môi cười cười: "Đổng di nương quả nhiên có phúc nhỉ." Đổng di nương buông tầm mắt, cứng nhắc nói: "Nhờ phúc của Quận Chúa." Tây Lương Mạt lạnh nhạt khoát tay: "Không dám, đó đều là phúc của chính Đổng di nương ngươi. Được rồi, đứng ở cửa mãi cũng không hay, ta thấy đã không còn sớm, lão phu nhân sức khỏe không tốt, ban đêm không chịu nổi ầm ĩ, sáng sớm ngày mai bản Quận Chúa sẽ đi bái kiến lão phu nhân." Đổng di nương này đúng là có thủ đoạn, dùng tuyệt tử dược rồi mà còn mang thai được? Vậy thì quả là phúc của bản thân nàng ta. Hôm nay vừa trở về đang lúc mệt mỏi, nàng không định nửa đêm nửa hôm còn đi gặp lão phu nhân trước nay đề phòng nàng, thân phận của Bách Lý Thanh cực kỳ cao quý, đặc biệt, ngoại trừ hành lễ với Hoàng Đế thì không ai có thể khiến hắn thăm hỏi, ngay cả Tĩnh Quốc Công thấy hắn cũng phải hành lễ, đương nhiên lão phu nhân cũng chỉ có phần tham kiến hắn. Tây Lương Mạt cũng không muốn để Bách Lý Thanh tham gia vào những chuyện xấu xa lại nhàm chán trong nhà mình. Tây Lương Mạt nói xong, người nâng kiêu được lệnh lại đồng loạt nâng kiệu lên đi vào trong phủ Quốc Công, phía sau đi theo không ít nội thị nâng hành lý tinh xảo vào trong phủ như nước chảy dưới ánh mắt sợ hãi của người phủ Tĩnh Quốc Công. Sau đó, người của phủ Tĩnh Quốc Công cũng theo tới Liên Trai, từ xa xa nhìn lại có vẻ cực kỳ náo nhiệt. Chỉ chốc lát, trước cửa lớn không còn lại mấy người, chỉ còn Đổng di nương và vài đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh, ánh mắt nàng ta dừng trên thứ phát ra ánh sáng hoàng kim mỏng manh dưới đất, cúi người nhặt trâm phượng tam vĩ tinh mỹ bị người ta dẫm cong lên nắm trong tay. Cạnh vàng sắc nhọn cắt vào lòng bàn tay nàng ta, có dòng máu rất nhỏ chảy ra, vẻ mặt nàng ta cũng trở nên dữ tợn. "Di nương..." Đại nha hoàn bên cạnh nàng ta không khỏi lo lắng sợ hãi nhìn gương mặt xinh đẹp vặn vẹo của Đổng di nương. Đổng di nương oán hận thì thào: "Không phải có xuất thân cao quý à, năm đó cũng bị Nhị phu nhân đạp dưới chân, nay gả cho một tên thái giám, dựa vào cái gì mà được sống dễ chịu như thế? Lúc trước ngươi hạ loại dược kia với ta... không phải ghen tị ta sao." Nàng ta thoáng dừng, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, lạnh lùng nói với nha hoàn bên cạnh: "Đi thông báo với chủ nhân, chúng ta chờ lệnh sai bảo bước tiếp theo."