[Quyển 3 – Chương 48] Chân tướng sương mù
"Không được ăn, cái này có độc!"
Tay Tây Lương Mạt khựng lại, sau đó không chút biểu cảm nhìn về phía cái bát vỡ và sủi cảo nằm trên mặt đất.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tây Lương Sương mang vẻ mặt giận dữ, đầu bù tóc rối, cái trán chảy máu, thở hồng hộc không biết từ đâu chạy tới, rồi lại nhìn về phía Tây Lương Nguyệt cúi đầu đứng bên cạnh không nói một câu, nàng thản nhiên nói: "Ai có thể giải thích cho ta thế này là thế nào không?"
Tây Lương Sương lạnh như băng trừng mắt với Tây Lương Nguyệt, cả giận nói: "Ta vốn tưởng rằng Hàn thị chết, tên Ngu Hầu vô liêm sỉ cũng đã chết, nhiều năm đã qua, ba tỷ muội chúng ta rốt cuộc đã vượt qua tất cả, giống như sống lại một lần, tuy Đại tỷ tỷ làm việc tàn nhẫn một chút nhưng còn có trái tim, chúng ta năm đó không ít lần bỏ đá xuống giếng với Đại tỷ tỷ, Đại tỷ tỷ vẫn không đuổi tận giết tuyệt chúng ta, còn nhiều lần quan tâm săn sóc, nay sao ngươi có thể hồ đồ đến mức làm chuyện vô liêm sỉ này."
Tây Lương Mạt nghe Tây Lương Sương nói đứt quãng cũng hiểu được đại khái ngọn nguồn, thì ra hôm nay Tây Lương Nguyệt nói muốn tự tay làm một ít sủi cảo diệp hoàng, Tây Lương Sương nhân tiện nói muốn giúp một tay, không ngờ vừa mới làm xong nhân bánh lại cảm thấy khát nước, bèn uống một chén nước mà Tây Lương Nguyệt đưa, uống vào không bao lâu, khi đang nhào vỏ bánh đã thấy đầu óc choáng váng ngủ gà ngủ gật, Tây Lương Nguyệt bèn cười nói nàng đêm qua ngủ không ngon, bảo nàng đi ngủ, nàng không nghĩ nhiều nên cũng đi.
Nhưng khi Tây Lương Sương đang định vào phòng bỗng nhận ra chìa khóa của mình vẫn còn ở chỗ Tây Lương Nguyệt, bèn gắng gượng quay lại lấy chìa khóa, nào ngờ khi tới phòng Tây Lương Nguyệt thì phát hiện Tây Lương Nguyệt đang rắc thứ gì đó vào nhân bánh sủi cảo, hơn nữa vẻ mặt rất căng thẳng, đột nhiên thấy nàng đi vào, Tây Lương Nguyệt căng thẳng đến mức làm rơi thứ trên tay, bột màu đỏ rắc đầy đất.
Nàng thấy thứ bột phấn kia không giống thứ gì tốt, nảy lòng hoài nghi.
Nhưng đối mặt với sự chất vấn của Tây Lương Sương, Tây Lương Nguyệt lại không nói gì mà bỗng kéo mạnh Tây Lương Sương, đẩy nàng lên giường mình, dùng dây lưng trói tay chân, nhét khăn vào miệng.
Tây Lương Sương vốn đã lung lay sắp đỏ, tinh thần hoảng hốt, làm sao chịu được Tây Lương Nguyệt vừa đẩy vừa kéo, lúc này đã nửa hôn mê, trong lòng lo lắng lại chỉ có thể để mặc Tây Lương Nguyệt bày bố mà không thể làm gì.
Tây Lương Nguyệt làm nốt việc đang làm, nấu xong sủi cảo rắc thêm bột phấn, sau đó bưng đi cho Tây Lương Mạt ăn.
Tuy Tây Lương Sương đang mơ mơ màng mang nhưng cũng biết mình ăn phải thứ thuốc gì nên mới như vậy, nàng lặng lẽ cắn đầu lưỡi không để mình thật sự mê man, không kịp cứu vãn chuyện sắp xảy ra.
Đợi đến khi Tây Lương Nguyệt rời đi, nàng đụng mạnh đầu lên cột giường, dùng đau đớn để ép mình giữ tỉnh táo, xoay tay tháo dây lưng trên tay.
Cũng may Tây Lương Nguyệt vốn không quen làm chuyện này cho nên buộc không chặt, còn Tây Lương Sương năm đó trải qua rất nhiều chuyện, có chút tâm đắc đối với chuyện cởi trói, cho nên rất nhanh nàng đã trốn thoát, nghiêng ngả chạy tới chỗ Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt nhìn về phía Tây Lương Nguyệt đứng bên cạnh, khoát tay để đám thị vệ đang đằng đằng sát khí lui ra ngoài, chỉ để lại Mị Tinh.
Còn Bạch Nhụy và Bạch Trân thì đã tự giác đứng bên cạnh Tây Lương Mạt, đẩy Tây Lương Nguyệt ra xa.
Mị Tinh trợn mắt nhìn Tây Lương Nguyệt, loan đao trên cổ tay đã bày ra thế công, chỉ đợi chủ tử nhà mình mở miệng là không chút do dự lấy đầu Tây Lương Nguyệt.
"Ngươi có gì muốn giải thích không?" Tây Lương Mạt thản nhiên nói.
Tây Lương Nguyệt cúi đầu, sắc mặt hơi trắng bệch nhưng vẫn không nói một câu.
Tây Lương Mạt nhận lấy chén trà an thai mà Bạch Trân đưa, cúi đầu nhấp một ngụm: "Nhiều năm qua, ta cảm thẩy năm đó ngươi giúp Hàn thị bỏ đá xuống giếng sau lưng ta là vì bảo vệ chính mình, huống hồ con người ai cũng có chút xu lợi, nếu muốn sống tốt sẽ không tránh được nịnh cao đạp thấp, nhưng sau này ngươi là người nhỏ nhất trong số tất cả tỷ muội, lại tỉnh ngộ nhanh nhất, ta cũng cho rằng ngươi là người thiện lương nhất, đối tốt với ngươi nhất, ngay cả phủ Quốc Công ta cũng để ngươi quản, giúp ngươi để ý tìm vị hôn phu tốt, chỉ không ngờ các ngươi vô duyên vô phận."
Nếu không có nàng ngầm đồng ý, phủ Quốc Công cũng chưa đến lượt một thứ nữ nho nhỏ như Tây Lương Nguyệt quản lý.
Nàng hơi dừng rồi nói tiếp: "Thiên Tuế gia vốn dặn dò tất cả mọi thứ vào trong miệng ta, những thứ ta dùng đều phải có người tự kiểm tra trước, dùng trước, mà thứ ngươi đưa tới ta lại trực tiếp dùng, vậy ra đây là phương pháp ngươi báo đáp ta? Ngươi rất hận ta phải không?"
Tây Lương Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt, lớn tiếng nói: "Không phải, nếu muội hận tỷ tỷ, muội sẽ không dùng... Muội..."
Nàng cắn môi, bỗng quay đầu đi không nói nữa.
"Ngươi đã không hận ta, vậy cho ta một lý do ngươi làm như vậy, lẽ nào có người uy hiếp ngươi?" Tây Lương Mạt nhướng mày, lại hỏi: "Là vị Đại ca ca kia của chúng ta?"
Tây Lương Nguyệt lung tung lắc đầu, cắn răng nức nở: "Đại tỷ tỷ, tỷ đừng đoán nữa, không phải Đại ca ca, chuyện này là tự muội làm. Muội biết nếu Thiên Tuế gia biết chuyện này sẽ có nhiều người không tránh khỏi liên lụy, nhưng chuyện này thật sự do chính muội quyết định, không liên quan đến Đại ca ca."
Tây Lương Mạt nhếch khóe môi, vừa cúi đầu uống trà vừa chậm rãi nói: "Chuyện này kể từ khi xuất phát từ ngươi, phủ Quốc Công đã không thoát được quan hệ rồi."
Tây Lương Nguyệt sửng sốt, nhưng vẫn cúi đầu không nói một câu.
"Được rồi, ngươi không muốn nói thì ta không miễn cưỡng, chuyện này ta sẽ giao cho Cẩm Y Vệ điều tra, điều tra ra kết quả thế nào ngươi đều có chuẩn bị tâm lý là được, Thiên Tuế gia trước nay thà giết nhầm một nghìn còn hơn bỏ sót một." Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng.
Tây Lương Nguyệt nhìn về phía nàng một các không dám tin: "Đại tỷ tỷ, đó là phụ thân và Đại ca ca của chúng ta."
Trong lòng Tây Lương Nguyệt và Tây Lương Sương, cho dù cha con Tây Lương Vô Ngôn rất lạnh nhạt với bọn họ thì dù sao vẫn chưa thực sự tổn thương bọn họ, hơn nữa trong thời đại huynh trưởng như cha, quyền của cha nặng nhất này, thân là con gái hoàn toàn không dám oán hận phụ huynh của mình, tình nguyện dùng cảm xúc và tâm cơ để đối phó với những cô gái cũng ở phía sau tường cao đại viện giống mình.
Nhưng Tây Lương Mạt thì khác, trong thân thể nàng là một linh hồn đến từ thời không khác. Tây Lương Mạt nâng chén trà, lạnh nhạt nói: "Thật không? Đó là phụ thân và Đại ca ca của các ngươi, không phải của ta."
Lời này vừa nói ra nhất thời làm cho Tây Lương Nguyệt và Tây Lương Sương sững sờ, đồng loạt nhìn về phía Tây Lương Mạt một cách khó tin.
Tây Lương Mạt lại giống như không nhận ra, nhìn về phía Tây Lương Nguyệt: "Những gì ta nên nói chỉ nói tới đây thôi, ngươi tự mình suy nghĩ cẩn thận đi, nghĩ rõ ràng rồi lại tới nói cho ta biết vì sao ngươi lại làm loại chuyện này."
Sau đó nàng khoát tay để người ta dẫn Tây Lương Nguyệt đi.
Nhìn Tây Lương Nguyệt ngơ ngác bị dẫn đi, Tây Lương Sương nhìn Tây Lương Mạt ngập ngừng muốn nói.
Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ chật vật của nàng ta, không khỏi thở dài, nhắc nhở nàng: "Được rồi, bất kể Tam muội muội muốn nói gì, ngươi đi xử lý vết thương trước đã, đặc biệt là trên trán của ngươi, đừng để đường đường Quận Chúa lại phá tướng, khó lập gia đình."
Tây Lương Sương cũng biết dáng vẻ hiện giờ của mình rất thảm, đành gật đầu cùng Bạch Nhụy ra ngoài trị thương trước.
Chờ nàng rửa vết thường trên đầu, băng bó cẩn thận, thay quần áo xong lại khẩn cấp bảo nha hoàn của mình đỡ tới chỗ Tây Lương Mạt.
"Đại tỷ tỷ."
Tây Lương Mạt cũng đã thay quần áo xong, vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên ghế lắc uống trà, thấy Tây Lương Sương vào bèn thản nhiên nói.
"Ừ, ngươi đến rồi, ngồi đi."
Sau khi Tây Lương Sương ngồi xuống, Tây Lương Mạt lại hỏi tình hình vết thương trên đầu nàng.
Tây Lương Sương lắc đầu: "Thái Y nói không có gì đáng ngại, chỉ là..."
Nàng do dự một lát mới nhẹ giọng nói: "Đại tỷ tỷ, ta biết tỷ cảm thấy Đại ca ca cho rằng cái chết của tỷ muội Tây Lương Tiên và Hàn phu nhân có liên quan đến tỷ, nhưng ta nghĩ chuyện này không phải do Đại ca ca làm."
Tình cảm của Tây Lương Tĩnh đối với Tây Lương Mạt ngay cả nàng xem cũng không hiểu, nhưng ít nhất từ biểu hiện của Đại ca ca ngày ấy, chuyện này thật sự không giống như hắn sẽ làm.
"Ừ, ta cũng không cho rằng là hắn sai khiến." Tây Lương Mạt thản nhiên mở miệng, ánh nắng chiều nhè nhẹ chiếu lên mặt nàng, tạo lên một vầng hào quang mỏng manh, mang theo hơi thở lạ kỳ.
"Hả?" Tây Lương Sương không khỏi sửng sốt, sau đó khó hiểu nhìn Tây Lương Mạt: "Vậy... Vậy vừa rồi Đại tỷ tỷ nói với Tây Lương Nguyệt là có ý gì?"
Tây Lương Mạt nhếch khóe môi: "Là vì để cho nàng ta biết nếu không ăn ngay nói thật sẽ liên lụy tới người nàng ta không muốn liên lụy."
Tây Lương Sương nghe vậy mới hơi hiểu ra, sau đó cũng không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: "Thật ra ta thấy Ngũ muội muội không biết bị ma quỷ nào ám ảnh, hoặc bị người nói sai khiến, nhất thời nông nổi mới..."
"Mới muốn lấy mạng ta, hoặc lấy mạng con ta, có phải không?" Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói.
Tây Lương Sương sững người: "Đại tỷ tỷ, ý của tỷ là..."
Tây Lương Mạt vuốt ve bụng mình, lạnh lùng nói: "Thứ bột phấn màu đỏ mà ngươi nói đã được cầm cho Thái Y kiểm tra, đó là phấn hoa hồng của Tây Vực, ngươi ở trong Hầu gia phủ đệ đã lâu, hẳn biết rõ thứ đồ hại người đó có tác dụng gì."
Tây Lương Sương mở to mắt, nàng đương nhiên biết, phấn hoa hồng dùng thường ngày đã có dược tính rất mạnh, một chút thôi là có thể khiến nữ tử mang thai thời kỳ đầu sảy thai, với một liều hoa hồng nhất định có thể dùng để trợ sản, nhưng phấn hoa hồng Tây Vực là một loại thuốc tiên lưu thông máu cực hiếm có, đủ để khiến sản phụ xảy thai, cộng thêm chảy máu không ngừng mà chết.
"Loại phấn hoa hồng này bình thường rất khó tìm, rốt cuộc Ngũ muội muội lấy đâu ra?" Tây Lương Sương trăm đường khó hiểu: "Thứ này cho dù hiệu thuốc bình thường cũng không có, hai mươi lượng bạc một gói nhỏ ấy chứ."
Bởi vì giá cả quá đắt nên bình thường rất ít người mua, hiệu thuốc không thường xuyên nhập hàng, năm đó nàng giải quyết đứa bé trong bụng tiểu thiếp cũng từng sai người tìm thứ này cho nên mới biết giá cả.
Tây Lương Mạt hừ khẽ: "Đúng vậy, chuyện này phải hỏi Ngũ muội muội của chúng ta, ta đã sai người đi thăm dò tất cả hiệu thuốc trong kinh, để xem ai từng bán thứ này, ai từng đến mua."
Tây Lương Sương cắn chặt răng, sắc mặt cũng thay đổi: "Chuyện này không đơn giản, ta vốn tưởng rằng Ngũ muội muội nhất thời choáng đầu, nay xem ra, chẳng lẽ tiểu tiện nhân này thật sự là... là..."
Đáy mắt nàng hiện lên một tia tàn nhẫn: "Vậy thật sự không thể giữ lại được."
Tây Lương Mạt nâng tầm mắt liếc nhìn Tây Lương Sương một cái, cười khẽ giễu cợt: "Vừa rồi ta còn cảm thấy ngươi mềm lòng, sao giờ bỗng nhiên thay đổi thái độ thế này."
Đáy mắt Tây Lương Sương hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Không phải ta làm tỷ tỷ mà độc ác, mà vì phủ Quốc Công chúng ta đến hôm nay nhưng nàng ta vẫn không bỏ xuống được ân oán lúc trước, muốn đẩy người ta vào chỗ chết, thật sự không còn thuốc nào cứu được, dù sao năm đó vẫn là trẻ con, nhưng nay chúng ta đều đã trưởng thành."
Tây Lương Mạt nhìn Tây Lương Sương, im lặng một lát, sau đó cầm canh ngọt lên uống một ngụm rồi mới thản nhiên nói: "Chuyện này, ta thấy Ngũ muội muội không có vẻ vì ân oán năm đó nên mới hạ độc thủ như vậy."
Nàng dừng một chút, chậm rãi nói dưới ánh mắt kinh ngạc của Tây Lương Sương: "Nếu nàng ta muốn trả thù, hoàn toàn có thể dừng tay sau khi bị ngươi phát hiện, sau đó cầu xin ngươi, ngươi nhớ tình tỷ muội mấy năm nay nhất định sẽ giúp nàng ta giấu diếm, sau đó nàng ta có thể chọn thời cơ khác hành động, nhưng nàng ta vẫn cố tình hoàn thành chuyện này, thậm chí mạo hiểm khi ta xảy ra chuyện nàng ta sẽ chết không có chỗ chôn, ngươi cảm thấy thù oán giữa ta và ngươi năm đó sâu hơn hay giữa ta và nàng ta sâu hơn?"
Tây Lương Sương tức giận theo bản năng: "Đương nhiên là với ta sâu hơn, đến giờ ta còn nhớ chuyện tỷ giẫm gãy ngón tay ta, còn ép ta lên kiệu hoa đây này."
Tây Lương Mạt cười khẽ: "Vậy giờ thì sao?"
Tây Lương Sương mất tự nhiên quay mặt đi, không nói lời nào, hai má hồng hồng.
Tây Lương Mạt lại nói tiếp: "Vậy chẳng rõ rồi sao, ngươi còn có thể bỏ qua, ta và nàng ta vốn cũng không có oán thù quá sâu, không phải sao?"
"Vậy... Vậy rốt cuộc vì sao, là bị người khác sai khiến à? Nhưng nếu nàng ta không hận tỷ thì ai có thể sai khiến nàng ta làm chuyện này?" Tây Lương Sương vẫn rất nghi hoặc.
Có điều nàng đang nghi hoặc là, nếu Tây Lương Nguyệt đã hận Tây Lương Mạt như thế, lúc ấy có thể trực tiếp lấy mạng Tam tỷ tỷ là nàng, thì nào đến mức để nàng có cơ hội chạy đi cảnh báo.
Tây Lương Mạt nói: "Khi ngươi ở phủ Ngu Hầu, dưới tình huống nào sẽ muốn khiến một nữ nhân một xác hai mạng?"
Tây Lương Sương hừ lạnh: "Đương nhiên là những tiện nhân cướp sự chú ý của phu quân, giẫm nát tôn nghiêm một phu nhân như ta ở dưới chân, hận không thể khiếp các ả chết cùng nghiệt chủng trong bụng các ả mới được."
Tây Lương Mạt mỉm cười: "Vậy ngươi cảm thấy ta và Ngũ muội muội có thích cùng một người không, nếu không sao lại có hành động này?"
Tây Lương Mạt sửng sốt, lắc đầu theo bản năng: "Không, làm sao có chuyện đó được."
Tuy nàng không biết rốt cuộc Tây Lương Mạt thích ai, nhưng mà... hẳn là phụ thân của đứa bé trong bụng, nếu không theo tính cách của Tây Lương Mạt, làm sao có thể để người ta tùy tiện động vào mình.
Mà Tây Lương Nguyệt rõ ràng không biết phụ thân của đứa bé trong bụng Tây Lương Mạt là ai.
"Được rồi, chúng ta không cần đoán nữa, chờ hai ngày ta nghĩ chúng ta có thể biết đáp án." Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng, day trán nói.
Thấy Tây Lương Mạt có vẻ mệt mỏi, Tây Lương Sương mới nhớ ra hôm nay Tây Lương Mạt tốn quá nhiều sức lực, lập tức đứng dậy dịu dàng nói: "Được rồi, Đại tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi trước đi, tóm lại không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, không nên vì quá vất vả mà khiến thân thể mình mệt mỏi."
Tây Lương Mạt gật đầu, sai người tiễn Tây Lương Sương ra ngoài, chính mình rửa mặt sau đó nằm lên giường nghỉ ngơi.
Bạch Nhụy nhìn Tây Lương Mạt, không nhịn được nhẹ giọng an ủi: "Đại tiểu thư, đừng để chuyện này trong lòng."
Tây Lương Mạt cười cười tự giễu: "Ừ, ta chỉ hy vọng Tây Lương Nguyệt đừng khiến ta nhìn nhân tính quá phai nhạt."
— Ông đây là đường ranh giới năm mới vui vẻ, cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã không ngừng cổ vũ —
Tây Lương Nguyệt im lặng không lâu, mới chỉ một ngày nàng ta đã yêu cầu gặp Tây Lương Mạt.
Sau khi nhận được tin, Tây Lương Mạt không ngạc nhiên chút nào, tuy không có bất cứ ai ép hỏi, nhưng chính sự yên lặng như mọi chuyện đã định này khiến cho nàng ta ngày càng bất an, cuối cùng nghĩ quá nhiều tới cảnh tượng Bách Lý Thanh giết chóc trong phủ lúc trước từng gây ấn tượng quá sâu với nàng ta, sẽ làm cho Tây Lương Nguyệt không nhịn được yêu cầu gặp mặt Tây Lương Mạt.
"Thế nào, nghĩ xong chưa, cho ta một lý do có thể thuyết phục được ta." Tây Lương Mạt nhìn thiếu nữ quỳ gối trước mặt mình, thản nhiên mở miệng.
Tây Lương Sương ở bên nhìn Tây Lương Nguyệt, cũng có chút căng thẳng, nàng thậm chí không biết mình đang căng thẳng vì cái gì, nếu Tây Lương Nguyệt thật sự... nàng thầm thở dài một tiếng.
Tây Lương Nguyệt im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Tây Lương Sương cảm thấy không khí dồn nén khó thở, còn Tây Lương Mạt lại vô cùng kiên nhẫn, cho đến khi Tây Lương Nguyệt giống như hạ quyết tâm, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tây Lương Mạt, cắn răng nói: "Đại tỷ tỷ, mặc kệ tỷ tin hay không, muội làm tất cả là vì tỷ."
Tây Lương Sương nghe được đáp án này lập tức trợn trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi nói cái gì?"
Đầu óc nha đầu kia có phải hỏng rồi không?
Tây Lương Mạt hơi dừng động tác uống thuốc dưỡng thai, sau đó thản nhiên nói: "Ngươi để nàng ta nói tiếp đã."
Tây Lương Nguyệt đỏ hồng mắt, cắn răng nói: "Đại tỷ tỷ, tuy muội không biết những chuyện khác, nhưng đứa bé trong bụng tỷ không phải của Cửu Thiên Tuế, như vậy đứa bé này hoặc do Cửu Thiên Tuế ép tỷ mang thai, kéo dài hương khói cho hắn, hoặc chính là của người trong lòng tỷ. Nếu Cửu Thiên Tuế ép tỷ mang thai, thì khi đứa bé này chào đời, tỷ có còn đường sống không? Người như Cửu Thiên Tuế tuy thân mình không được đầy đủ nhưng tuyệt đối không cho phép tỷ nuôi dưỡng đứa bé bên cạnh hắn, đó là chứng tỏ với thiên hạ rằng hắn... hắn vô năng, giữ con giết mẹ, đây không phải lần đầu tiên trong lịch sử. Mà nếu đó là của người trong lòng tỷ, Cửu Thiên Tuế càng không cho phép giữ lại đứa bé này."
Nàng ta một hơi nói xong, sau đó lại nức nở nói: "Nguyệt Nhi biết tỷ sẽ hận Nguyệt Nhi, nhưng nếu Đại tỷ tỷ có thể sống sót, Nguyệt Nhi chết ngàn lần cũng không hối hận, muội tuyệt đối sẽ không để bất cứ người hoặc vật gì uy hiếp sự sống của tỷ tỷ tồn tại."
Nói đên câu cuối cùng, Tây Lương Nguyệt nhào xuống trước đầu gối Tây Lương Mạt, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt đỏ như máu, thậm chí có vẻ gần như điên cuồng: "Tỷ tỷ, tỷ phải tin muội, tin muội..." Tây Lương Nguyệt nhìn Tây Lương Mạt như si mê, nhẹ giọng nói: "Tin muội yêu tỷ, yêu tỷ hơn bất cứ ai khác!"
Tây Lương Sương rùng mình nhìn Tây Lương Nguyệt, Tây Lương Mạt lạnh lùng đứng dậy, xoay người bước đi không nói một lời.
"Đại tỷ tỷ!" Tây Lương Nguyệt nhìn bóng lưng nàng, thấp giọng nỉ non.
"Đại tỷ tỷ!" Tây Lương Sương nhìn Tây Lương Nguyệt một cái phức tạp, rồi đi theo ra ngoài.