Chương thứ sáu mươi sáu: Hỏa thiêu Tây Lương thế gia (Hạ)
Tròng mắt đục ngầu của lão thái công đảo một vòng, có chút do dự, sau đó nhìn về phía Dư lão thái quân, Dư lão thái quân lại trực tiếp nhìn về phía con trai thứ hai của mình: "Lão Nhị, tình hình trong nhà thế nào, có ai mất tích không, tổn thất thế nào?"
Dư lão thái quân sinh năm người con trai, ngoại trừ Ngũ gia coi như có chút tiền đồ, làm chức Tuần phủ nhị phẩm ở ngoài kinh thành, Đại gia chết sớm, Tam gia sức khỏe kém hàng năm nằm trên giường bệnh, Tứ gia Tây Lương Khánh ăn chơi đàng điếm, cuối cùng vẫn là Nhị gia Tây Lương Hòa hiện làm chân chạy ở bộ Hộ trở thành người quản lý sản nghiệp công, hắn cũng chính là chồng của Triệu thị, nếu không xét đến sản nghiệp trong tay hắn không ít, lại là người thừa kế thực tế của Tây Lương gia, Triệu gia còn lâu mới gả chính nữ nhà mình cho hắn.
Tây Lương Hòa vuốt chòm râu bị thiêu rụi phân nữa, vẻ mặt cực kỳ tối tăm: "Bởi vì phần lớn người trong nhà bị tiếng chiêng trống đánh thức nên trên cơ bản đều tránh được trận đại hỏa này, nhưng vẫn có người chạy không kịp mà ngoài ý muốn bỏ mạng, còn lại phần lớn là không may bị bỏng, có điều trong nhà bị đốt phân nửa, tổn thất nghiêm trọng."
Tây Lương Hòa thật sự đau lòng không thôi, lão đoán trận hỏa hoạn này tám chín phần mười là người anh em và bốn đứa cháu nhà mình gây nên, đang định trở về sẽ phạt bọn họ một trận nên thân.
Nhưng có một việc đã hoàn thành, việc này đã thành, Hàn gia, Hàn Nhị phu nhân cùng vị trong cung đều sẽ cho bọn họ không ít lợi lộc. Nghĩ tới đây, Tây Lương Hòa thầm vui sướng, trên mặt lại giống như rất ưu sầu: "Phía chủ tử có một nàng dâu, một đệ tử và hai thiếp thất không được cứu ra, hạ nhân cũng có chừng năm, sáu người, số người bị thương còn chưa thống kê được, chỉ có một chuyện, người ở trong Hương Mặc Hiên cháy đầu tiên kia là...là..."
Nhìn dáng vẻ của Tây Lương Hòa, chỉ huy Binh Mã Tư ngũ thành chỉ tưởng đó là thân thích trong nhà, đang định mở miệng an ủi thì Tây Lương Hòa đã thở dài một tiếng như hạ quyết tâm: "Ở trong Hương Mặc Hiên là Trinh Mẫn Quận chúa cùng nữ quan Tư Thiện nhị phẩm trong cung cùng mấy nha đầu của bọn họ, sợ rằng đã lành ít dữ nhiều."
Lời này như một tiếng sấm đánh xuống khiến chỉ huy Binh Mã Tư ngũ thành mặt cắt không còn giọt máu, nhất thời thất thanh la lên: "Cái gì!"
"Chuyện này... Chuyện này..."
Dư lão thái quân dường như cũng rất kinh ngạc, sắc mặt khiếp sợ, sau đó che mặt thở dài: "Oan nghiệt nha, thật là oan nghiệt, giờ phải làm thế nào, ngày mai đám già cả chúng ta đều phải tiến cung chịu đòn nhận tội!"
Bầu không khí nặng nề đọng xuống trong nháy mắt, tất cả mọi người không dám lên tiếng, hoặc không biết nên nói gì.
Một người nom dáng dấp có vẻ là Giáo Úy vội vã tiến lên chắp tay nói với chỉ huy Binh Mã Tư ngũ thành Trần Cận Nam: "Đại nhân, thuộc hạ đã điều tra rõ, trong Hương Mặc Hiên quả thật có năm cỗ thi thể, khám nghiệm tử thi cho thấy..."
"Thật là... Thế này phải làm sao!" Giáo Úy kia còn chưa nói hết lời, Trần Cận Nam đã không nhịn được mà đau đầu ngắt lời hắn.
Trinh Mẫn Quận chúa này gần đây đang danh tiếng rất vang, không chỉ có công cứu giá mà kỹ thuật họa bì kỹ càng đang được đồn đãi vô cùng kỳ diệu, theo tin tức vỉa hè một hai ngày nay truyền tới, Hoàng Hậu nương nương thậm chí còn có ý muốn tuyển nàng ta là Trắc phi cho Thái tử.
Nếu lấy thân phận Quận chúa thì vị trí Trắc phi xem như ấm ức, nhưng một khi Thái tử đăng cơ, nàng ta nhất định chiếm vị trí Thần phi tương đương với Phó Hậu, chỉ cách Phượng tọa quyền cao chức trọng của Hoàng Hậu một bước, huống hồ nghe nói Thái tử phi quanh năm bệnh nằm trên giường.
Hiện giờ nghe nói ngay cả nữ quan nhị phẩm cũng được phái đến hầu hạ bên cạnh vị Quận chúa này càng làm Trần chỉ huy tin tưởng lời đồn này.
Hôm nay nhân vật như vậy chết cháy ở đây, tuy hắn không có trách nhiệm trực tiếp nhưng nhất định không thiếu bị quở trách, và cả bên Tĩnh Quốc công phủ... Nếu đây chỉ là ngoài ý muốn thì còn đỡ, nếu liên lụy đến những thứ khác...
Hắn ngẫm nghĩ đã thấy da đầu tê dại, cho nên trong lúc chán nản không nhìn thấy Giáo Úy vài lần muốn nói lại không có cơ hội mở miệng.
"Ở đây làm sao vậy?" Một giọng nói dịu dàng bỗng vang lên, sau đó một bóng người đội mũ trùm đầu đi tới, phía sau là mấy nha đầu và ma ma.
Trong khoảnh khắc bóng người mảnh khảnh kia bước vào, sắc mặt mọi người đặc sắc vạn phần, những phần lớn vẫn là kinh ngạc, thậm chí là không dám tin.
Tây Lương Hòa trừng lớn mắt nhìn chằm chằm bóng người kia, ngón tay run run giơ lên chỉ vào nàng: "Ngươi... Ngươi... Không phải đã chết sao? Sao có thể... còn sống?"
Một số người gần với trung tâm quyền lực hiểu được chân tướng cũng khiếp sợ dùng loại ánh mắt "ngươi là người hay ma" nhìn nàng chằm chằm.
Tây Lương Mạt lật mũ trùm xuống, lộ ra gương mặt sáng tỏ, mỉm cười nói với Tây Lương Hòa: "Nhị thúc, ngươi rất ngạc nhiên vì ta còn sống sao?"
Một câu hỏi này vào tai mọi người rất có ẩn ý, ngay cả Trần chỉ huy của Binh Mã Tư ngũ thành cũng như ngộ ra điều gì, ánh mắt quét qua tất cả mọi người ở đây một vòng, cuối cùng dừng lại trên người thiếu nữ duyên dáng yêu kiều kia.
"Vị này chính là..."
"Vị này chính là Trinh Mẫn Quận chúa nhất phẩm Bệ Hạ thân phong, trưởng nữ phủ Tĩnh Quốc công, Tây Lương Mạt." Hà ma ma ở bên tiếp lời Trần chỉ huy, không kiêu không nịnh giới thiệu: "Nô tỳ là nữ quan Tư Thiện nhị phẩm Hà thị."
Trần chỉ huy xác nhận Trinh Mẫn Quận chúa chưa chết, nhất thời vui vẻ, cảm thấy gánh nặng trên người nhẹ đi không ít, lập tức chắp tay hành lễ với Tây Lương Mạt và Hà ma ma: "Hạ quan tham kiến Quận chúa, ra mắt Hà nữ quan."
"Chỉ huy đại nhân đa lễ." Tây Lương Mạt khẽ gật đầu, lễ phép nói: "Hôm nay làm phiền chỉ huy đại nhân vất vả."
"Không dám, là chức trách của hạ quan." Trần chỉ huy mỉm cười, quay sang tức giận trừng mắt với Giáo Úy kia: "Lời ngươi vừa nói là thế nào, Quận chúa không phải vẫn rất tốt đấy thôi?"
Giáo Úy kia rất uất ức: "Đại nhân, tiểu nhân còn chưa nói xong, phát hiện năm cỗ thi thể không sai, nhưng khám nghiệm tử thi cho thấy đó là năm thi thể đàn ông."
"Ngươi... Lần sau nói lưu loát một chút!" Chỗ râu quai nón của Trần chỉ huy hiện lên màu đỏ xấu hổ, sau đó lại như nhớ tới cái gì: "Năm thi thể đàn ông? Nhưng Hương Mặc Hiên này là chỗ ở của Quận chúa, sao lại có..."
Hắn chưa nói xong đã im bặt, nhìn về phía Tây Lương Mạt có chút hồ nghi, chỉ là vẻ mặt Tây Lương Mạt cũng đầy mờ mịt không hiểu.
Trần chỉ huy đành ho nhẹ một tiếng lựa lời nói: "Quận chúa, xin để hạ quan thỉnh giáo ngài một vấn đề, có người nói đại hỏa bốc lên từ phòng ngài, không biết khi đó ngài ở đâu? Làm thế nào thoát khỏi đám cháy?"
Đây cũng là nỗi nghi vấn của tất cả mọi người ở hiện trường, ánh mắt tất cả đều đổ dồn vào Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt chỉ kỳ quái nói: "Thoát khỏi đám cháy? Bản Quận chúa vốn không ở trong phòng... Cũng không biết ngọn lửa này bốc lên thế nào. Vốn sau khi dùng bữa tối, cảm thấy tức bụng, ta định tìm các tỷ muội ở hậu viện trò chuyện, đi dạo để tiêu thực cũng tốt, có điều đây là lần đầu tiên ta ở lại nhà tổ nên không quen đường. Thấy có một nha hoàn đi qua trước viện chúng ta, ta liền đuổi theo hỏi thì tiểu nha đầu kia nói đi thẳng đường phía trước để đến nơi ở của các tỷ muội quá xa, hơn nữa phải đi qua tiền viện, ngược lại có một đường gần hơn trong rừng, nàng ta đồng ý dẫn chúng ta đi.
Chỉ không biết có chuyện gì mà đi được một lúc thì tiểu nha đầu kia nói nàng ta quên một số thứ, phải trở về lấy, sau khi nàng ta đi chúng ta mới nhận ra mình bị lạc trong rừng, không biết phải ra ngoài thế nào, bóng đêm ngày một buông xuống mà vẫn không có người tới, đang lúc hốt hoảng thì thấy đầu kia cánh rừng bỗng dấy lên ánh lửa hừng hực, mấy người chúng ta đi theo ánh lửa mới đi ra, lại bị đám cháy làm hoảng sợ mới đi theo dòng người, giờ lửa đã tắt mới..."
Dứt lời, Tây Lương Mạt như nhớ tới đám cháy hừng hực kia, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, thân thể lung lay sắp ngã, Hà ma ma lập tức tiến lên đỡ nàng, Trần chỉ huy vội vàng nhường ghế cho thiếu nữ mảnh mai này ngồi xuống.
Hà ma ma vô vùng lo lắng nói: "Quận chúa, ngài cẩn thận, không biết con nhỏ chết tiệt nào dám giữa đường bỏ chạy, làm hại ngài lo lắng sợ hãi trong rừng, nếu để lão nô biết nhất định sai người bẩm báo lão thái quân, đánh cho nó một trận nhừ tử."
Tây Lương Mạt yếu ớt cười: "Ma ma, nếu không phải nha đầu kia đi mất, có lẽ lúc này người chết trong đám cháy thật sự sẽ là chúng ta."
Lúc này Hà ma ma mới căm giận không nói gì nữa, chỉ lành lạnh liếc nhìn vẻ mặt cứng đờ của Dư lão thái quân.
"Quận chúa bị sợ hãi, mau mau nghỉ ngơi đi." Trần chỉ huy tuy cảm thấy còn có điều kỳ quặc, nhưng hắn quản lý trị an kinh thành nhiều năm cũng biết có một số chuyện có nên truy cứu tiếp hay không không phải do một quan viên tứ phẩm như hắn có thể quyết định.
Lúc này trong lòng Dư lão thái quân vừa vô cùng lo lắng vừa nghi hoặc, lại không thể gắng gượng cắn răng nói một câu: "Không có việc gì là tốt rồi."
Lập tức bà ta không muốn nói thêm bất cứ câu nào nữa.
Đây thật sự là vì bà ta ở nhà tổ thường nói một không nói hai, sau khi lớn tuổi không muốn ra ngoài giao thiệp, ở nhà tổ Tây Lương tồn tại như "Thái Hậu", căn bản không cần lấy lòng ai, hoặc làm chuyện giữ thể diện cho người khác, tính tính ngày càng ương ngạnh cổ quái. Cộng thêm thời con gái bà ta chỉ là con gái một Tuần Án, thấp hơn nhiều so với Quận chúa xuất thân từ chi bên, nay con nối dòng của nhà tổ ngày càng không bì được với con nối dòng của chi bên ấy.
Dư lão thái quân ấm ức trong lòng, càng chán ghét cả nhà Tĩnh Quốc công, thấy Tây Lương Mạt cũng có thân phận Quận chúa như chị em dâu chi bên, tính tình cũng nhìn như dịu dàng, trên thực tế là trong bông có kim, chạm tới liền đau tay. Bà ta liền càng hận không thể giẫm lên tiểu nha đầu này. Khi Hàn Thượng thư gửi thư ý đồ chọn Tây Lương Mạt làm người hòa thân với Hách Hách, lúc đầu bà ta còn do dự, nhưng sau khi gặp Tây Lương Mạt liền cố chấp khiến nha đầu kia hưởng hết vị đắng, lại sau đó Hàn Thượng thư sai người truyền tin, mang đến tin tức mới ý muốn nha đầu kia chết ở nhà tổ.
Bà ta biết chuyện này mạo hiểm, lão thái công cũng không tán thành, nhưng bà ta cố chấp quyết định giết tiểu nha đầu này cũng tốt, chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, Hoàng Đế còn vì thế trách tội Tây Lương thế gia hay sao? Cũng khiến bà chị em già bên kia sau này không dám làm càn nữa, chuyện bà ta đã đồng ý, ngay cả lão thái công cũng không phản đối được.
Chỉ là hôm nay con nhỏ kia không chết, trong phòng nó lại xuất hiện năm thi thể...
Dư lão thái quân không dám nghĩ tiếp nữa.
Có điều bà ta không biết, thái độ của bà ta ở trong mắt Trần chỉ huy càng chứng thực một suy đoán khác của ông ta.
Trong đôi mắt hổ của ông ta hiện lên một tia sáng, lông mày không khỏi nhăn lại.
"Cháu gái thật là may mắn." Tây Lương Hòa gần như cũng đoán được người chết cháy trong phòng là ai, rất có thể chính là con trai và anh em của mình, tròng mắt lão đỏ lên, nhìn chòng chọc vào Tây Lương Mạt, kỳ quái nói.