Chương thứ một trăm hai mươi: Ẩn số Tư Hàm Hương.
nữ tử có thể là sự tồn tại dịu dàng nhất trên đời cũng là sự tồn tại tàn nhẫn nhất
Tư Hàm Hương đáng chết, Tây Lương Mạt cũng trốn không thoát!
Đức Vương phi âm trầm nắm chặt chén trà sứ men xanh trong tay, ngay từ đầu mục đích nó gả tới đây đã không đơn giản, có lẽ lúc trước đã có kẻ phía sau nó sai phái, mà không biết là ai!
Có điều tất cả đã quá muộn, bọn họ rơi vào trong bẫy mà còn không biết chân diện mục của đối phương, không biết mục đích của phương!
Tư Lưu Phong hơi ngừng rồi chỉ nói: "Mẫu phi cảm thấy sau lưng Mạt Nhi là ai?"
Đức Vương phi hừ lạnh một tiếng, ném chén trà sứ men xanh lên bàn: "Một thiếu nữ mới mười lăm, năm nay cũng chỉ mười sáu, ngoại trừ phụ thân nó ta thật sự không nghĩ ra kẻ nào có bản lĩnh khống chế đường đường con gái Tĩnh Quốc Công."
"Tĩnh Quốc Công... Nhi tử lại cảm thấy không chừng là người khác, người của Tư Lễ Giám không chỗ nào không nhúng tay vào, hơn nữa lúc ấy ở Lạc Dương ngoại trừ Mạt Nhi, Cửu Thiên Tuế cũng lấy danh nghĩa tuần tra thủ đô thứ hai để đi Lạc Dương." Tư Lưu Phong luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, hắn bỗng nhớ tới một năm trước, Bách Lý Thanh đặc biệt coi trọng Trinh Mẫn Quận Chúa Tây Lương Mạt mới được sắc phong, hắn còn từng vì thế mà bảo Hàm Ngọc đi thử Trinh Mẫn.
Đức Vương phi sửng sốt: "Con nói... Con hoài nghi người phía sau Trinh Mẫn là Cửu Thiên Tuế?"
Nhưng bà lập tức lắc đầu, không tưởng tượng nổi nói: "Sao có thể!"
Đức Vương phi tuy cũng cực kỳ căm hận Cửu Thiên Tuế, nhưng bà cảm thấy chuyện này là không thể: "Tây Lương Mạt là nữ nhi của Tĩnh Quốc Công và Lam Đại phu nhân, lúc trước tuy nó không được Tĩnh Quốc Công thương yêu, nhưng một năm gần đây bỗng nhiên nổi danh, rất được Tĩnh Quốc Công coi trọng, thậm chí đôi tỷ muội Tây Lương Tiên và Tây Lương Đan cũng không bằng, đây vốn là một chuyện có vẻ cổ quái."
"Chuyện khác thường tức có cổ quái, một nữ tử bình thường không được sủng ái đi đâu học được một thân võ nghệ không tệ, lại vì sao ngay trước khi Thiên Lý giáo chúng ta chuẩn bị nhất thống võ lâm trong đại hội đoạt khôi trâm hoa mà bỗng gả vào nhà chúng ta? Trên đời này nào có nhiều chuyện trùng hợp như thế?"
Đức Vương phi cười lạnh một tiếng: "Chỉ có thể nói Tĩnh Quốc Công Tây Lương Vô Ngôn này quá thâm tàng bất lộ, nhìn bề ngoài có vẻ trung can nghĩa đảm, thẳng thắn quang minh, chỉ sợ từ rất sớm đã tỉ mỉ bồi dưỡng nữ nhi mình coi trọng thành cao thủ nhất đẳng, bị kế mẫu ngược đãi cái gì, không được phụ thân quan tâm cái gì, tất cả chẳng qua là thủ thuật che mắt của Tây Lương Vô Ngôn, sợ là để ngày nay đối phó với Thiên Lý giáo ta!"
Đức Vương phi nói vậy Tư Lưu Phong liền im lặng, quả thật so với suy đoán của hắn, suy nghĩ của Đức Vương phi hợp tình hợp lý hơn nhiều, nếu không hắn cũng không giải thích được một thiếu nữ nhìn bề ngoài yếu ớt đáng thương, bị kế mẫu ngược làm sao có thể có nội lực và võ nghệ mạnh mẽ đến thế, sánh ngang với hắn đã luyện võ hơn mười năm.
Nhưng hắn nhớ rõ trên yến thưởng sen, nàng bị Hàn thị đặt bẫy suýt chút nữa chết dưới vó ngựa của đám ăn chơi trác táng, không giống giả vờ!
Đức Vương phi nghe xong nghi vấn của Tư Lưu Phong liền châm chọc xì một tiếng: "Phong Nhi, con dù được chúng nữ ái mộ lại thật sự không hiểu nữ tử, con cho là tất cả nữ tử đều cùng một lòng với phu quân sao, đây gọi là phấn hồng khô lâu, còn có nghĩa là nữ tử có thể là sự tồn tại dịu dàng nhất trên đời cũng là sự tồn tại tàn nhẫn nhất, hy vọng một mình chiếm lấy tất cả sự chú ý của phu quân, không thể tha thứ người khác được phu quân chú ý, càng không muốn nữ tử khác sinh con cho phu quân mình, đó là thiên tính của nữ tử, dù là tỷ muội ruột thịt cũng sẽ trở mặt thành thù."
"Nhất là loại người xuất thân Hàn gia có nhiều đời cung phi như Hàn thị lại càng am hiểu thủ đoạn tranh sủng và bài trừ đối lập. Nếu Tây Lương Vô Ngôn càng để ý cô con gái Tây Lương Mạt của hắn và Lam thị, Hàn thị sẽ càng oán hận Tây Lương Mạt, cho nên Tây Lương Mạt không dễ sống không phải chuyện kỳ quái, nếu là ta... ."
Đức Vương phi đột nhiên ngậm miệng, không nói nữa.
"Nếu là mẫu phi, mẫu phi sẽ làm thế nào?" Tư Lưu Phong bỗng nhẹ giọng hỏi, Đức Vương phi trầm mặc một lát rồi lạnh nhạt nói: "Phong Nhi, con chỉ cần biết rằng, nữ nhân có rất nhiều loại, phần lớn không thể độc chiếm sự sủng ái của phu quân chỉ vì bất đắc dĩ, đây là thiên tính, cũng giống như nam tử thích sự mới mẻ, cho nên con muốn làm thành đại sự thì phải biết nắm giữ lòng người, thuận thế mà làm."
Tư Lưu Phong nhìn dáng vẻ của Đức Vương phi, đáy mắt hắn thoáng qua một chút mây mù, trên gương mặt tuấn mỹ lại vẫn hết sức ôn hòa: "Vâng, nhi tử thụ giáo."
"Chỉ là, nếu thật sự là Tĩnh Quốc Công ở sau sai phái, dốc lòng mưu hoa nhiều năm là vì cái gì?" Tư Lưu Phong hơi nhăn mày.
"Chẳng lẽ nhiều năm trước bệ hạ đã nổi lòng nghi ngờ chúng ta, cho nên mới bảo Tĩnh Quốc Công làm thế?"
Điểm này đã hỏi khó Đức Vương phi, bà có chút chần chờ nói: "Điều này e rằng không quá rõ ràng, nhưng bệ hạ đã không để ý tới triều chính nhiều năm, cũng không đảm bảo đây là Tĩnh Quốc Công cũng có dị tâm, dù sao đương kim bệ hạ đăng cơ không phải danh chính ngôn thuận ."
Vẻ mặt Đức Vương phi hiện lên một tia oán giận: "Lúc trước Thái Tử thời tiên đế là Cảnh Hoành Thái Tử, người có tiếng hô cao tiếp theo là phụ vương con. Có điều Cảnh Hoành Thái Tử là kẻ không biết tiến tới, bùn loãng không thể trát tường, còn phụ vương con năm đó văn thao võ lược, rất được triều thần ủng hộ, mọi người đều nghĩ nếu Cảnh Hoành Thái Tử bị phế bỏ sẽ là phụ vương con đăng cơ, ai ngờ đương kim bệ hạ sống nhờ trong nhà Lam Đại nguyên soái, chiếm được sự ủng hộ của Lam Đại nguyên soái và Lam Linh phu nhân, thừa lúc tiên đế bệnh tình nguy kịch, Khuyển Nhung và Tây Địch đồng thời xâm phạm, thiên hạ đại loạn ủng hộ đương kim bệ hạ đăng cơ, phụ vương con một cây chống chẳng vững nhà, vì bảo vệ giang sơn Trung Nguyên mới đổi ý nâng đỡ đương kim bệ hạ."
Đức Vương phi một hơi nói xong, sau lại cắn răng cười lạnh: "Phụ vương con sớm biết vị bệ hạ hiện nay là kẻ có thể cùng hoạn nạn, không thể chung phú quý, sớm đã âm thầm phát triển Thiên Lý giáo, chẳng những có thể đề phòng thỏ khôn chết, giết chó săn, nếu có cơ hội còn có thể đoạt lại ngôi vị hoàng đế, Lam Đại nguyên soái kia cũng là đồ ngu dốt, cả mình và nữ nhi đều bồi vào, cuối cùng chẳng phải nhận kết cục nhà tan cửa nát!"
"Ai ngờ ngàn phòng vạn phòng, vẫn không phòng được phụ vương con chết trong tay người của Tư Lễ Giám."
Đức Vương phi nói đến chỗ thương tâm không nhịn được rơi một chuỗi nước mắt.
"Mẫu phi nén bi thương." Tư Lưu Phong ôm bả vai Đức Vương phi nhẹ giọng nói.
Bà giữ chặt cánh tay Tư Lưu Phong, ánh mắt lạnh lẽo, ngón tay gần như đâm vào cánh tay Tư Lưu Phong: "Bách Lý Thanh chỉ là một tên hoạn quan, là một con chó bên cạnh Hoàng Đế, thiên hạ này dù cho hắn cũng có tác dụng gì. Con phải nhớ, kẻ thù lớn nhất hiện nay của con là Tuyên Văn Đế, thiên hạ này là của phụ vương con, là của con!"
Tư Lưu Phong nhìn ánh mắt cố chấp và điên cuồng của Đức Vương phi, hắn hạ tầm mắt: "Vâng, Phong Nhi nhớ kỹ, có điều đánh chó phải ngó mặt chủ, nay Bách Lý Thanh gần như đã trèo lên đầu Tuyên Văn Đế, quyền thế khôn cùng, chúng ta tất phải trừ bỏ hắn."
Trên mặt Đức Vương phi bỗng nhiên hiện lên một tia vui sướng, cổ họng phát ra tiếng cười ha hả sắc nhọn: "Hoàng Đế là tự làm tự chịu, hoạn quan chuyên quyền, hắn lại trầm mê thứ đan dược có độc, nay người trong thiên hạ chỉ biết có Cửu Thiên Tuế mà không biết có Vạn Tuế, bị chó của mình cưỡi lên đầu cũng là đáng đời hắn!"
Cho nên bà cảm thấy nay thế của Tĩnh Quốc Công so ra kém Lam Đại nguyên soái, thậm chí kém Đức Vương gia năm đó, nhưng cũng đã đứng đầu võ quan, hắn chứng kiến hai đời đế vương hưng suy hẳn càng hiểu tâm thuật đế vương là thứ không thể phỏng đoán nhất, tựa như mây trên trời.
Cho nên, nếu Tĩnh Quốc Công có dị tâm tuyệt đối không kỳ quái!
Huống chi năm đó Hoàng Đế và Lam Linh phu nhân có một đoạn truyền thuyết kỳ quái, tuy nhóm sử quan đều nói đó là lời đồn, nhưng không có lửa làm sao có khói, ai lại muốn nữ nhân của mình bị người ta để ý.
Điều hiện nay bọn họ không rõ là, nếu tất cả giống như bọn họ suy đoán, mục đích chung là khiến Tuyên Văn Đế thoái vị, thì vì sao Tĩnh Quốc Công xuống tay với Đức Vương phủ và Thiên Lý giáo bọn họ?
"Hay là..." Tư Lưu Phong hơi dừng, ánh mắt đối diện với Đức Vương phi, đồng thanh nói: "Là vì lệnh bài?"
Đúng rồi, chỉ có lý do này mới hợp lý, nếu vì lệnh bài thần bí của Lam gia, tất cả đã có giải thích hợp lý!
Đức Vương phi nheo mắt lại, âm trầm nói: "Đúng vậy, năm đó hắn phụ bạc Lam thị, Lam thị rất có thể không giao lệnh bài cho hắn, nhưng hắn cũng luôn âm thầm tìm kiếm lệnh bài Lam thị, có lẽ biết mục đích của Thiên Lý giáo chúng ta nên mới muốn tiên hạ thủ vi cường!"
"Nhưng mà, nói thế cũng không thông, Tây Lương Mạt là con gái của hắn và Lam Linh phu nhân, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng Tây Lương Mạt để lấy được sự tin tưởng của Lam Linh phu nhân, đoạt được lệnh bài!" Tư Lưu Phong khoanh tay thong thả đi lại trong phòng, hắn luôn cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Đức Vương phi suy nghĩ sâu xa một lúc, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nở nụ cười cổ quái: "Phong Nhi, con còn trẻ, chưa nghe lời đồn đại năm đó. Năm đó, Lam Linh phu nhân từng thành thân với Tây Lương Vô Ngôn ở biên quan, sau khi trở về đã bị Tuyên Văn Đế triệu vào cung một thời gian, sau đó trở về phủ Quốc Công chưa được hai ngày đã truyền ra tin có thai, lúc ấy trong cung còn có lời đồn nói Lam Linh phu nhân mang thai con của đương kim bệ hạ."
Tin tức bất ngờ như vậy khiến Tư Lưu Phong ngừng bước, khiếp sợ nhìn Đức Vương phi.
Đức Vương phi xoay tròn cái nhẫn ru by hoa mỹ trên tay mình, giọng nói có vẻ vui sướng khi người gặp họa: "Hơn nữa, trong khoảng thời gian kia, Hoàng Hậu nương nương từng quỳ gối trước Hưng Khánh cung của bệ hạ ba ngày ba đêm, ngất ở trước điện. Bệ hạ không những không thương hại Hoàng Hậu nương nương mà càng thêm giận dữ, gần như muốn phế Hoàng Hậu làm thứ nhân. Nhưng không lâu sau, Lam Linh phu nhân xuất cung, còn có thai, con nói xem chuyện này có trùng hợp quá không?"
Tư Lưu Phong hiểu được ý của Đức Vương phi, ánh mắt hắn sáng quắc nói: "Nay bệ hạ yêu thương Mạt Nhi như thế, thậm chí chú ý hơn cả những người con khác cũng vì Mạt Nhi không phải con gái của Quốc Công, mà là con của bệ hạ?!"
Đức Vương phi gật đầu, vẻ mặt trào phúng: "Cho nên, điều này giải thích vì sao Tĩnh Quốc Công đối với nữ nhi này khi lạnh khi nóng, vì sao Lam Linh phu nhân hoàn toàn không thích nữ nhi này, lúc trước Lam Linh còn là dưỡng nữ của tiên đế vinh quang thế nào, đắc ý thế nào, ngay cả công chúa chính xuất chân chính của bệ hạ cũng không bằng."
"Lam Linh tính tình cực kỳ kiêu ngạo, tận tình lại quỳ hứng, ái mộ Tây Lương Vô Ngôn nhiều năm, sao có thể bằng lòng mang thai đứa con của nam nhân khác, huống hồ vì đứa bé kia chào đời mà mất đi trái tim của nam tử âu yếm, với tính cách kiêu ngạo của Lam Linh phu nhân năm đó, không bóp chết Tây Lương Mạt từ trong tã có lẽ chỉ vì lo lắng hành động này khiến đương kim bệ hạ bất mãn với Tĩnh Quốc Công."
Tư Lưu Phong nhăn mày kiếm, vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng: "Nếu Mạt Nhi thật sự là con gái của bệ hạ, nay nàng đã biết chuyện Thiên Lý giáo chúng ta..."
"Cho nên ta mới nói không thể để nó sống!" Trong mắt Đức Vương phi lộ ra một tia hung ác dữ tợn, khác hẳn vẻ ôn hòa hiền đức trước kia.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, Tây Lương Mạt không thể tồn tại trên đời này, nếu không sẽ thành uy hiếp đối với bọn họ!
Tư Lưu Phong không phải không rõ, nhưng không biết vì sao, hắn vẫn trầm ngâm nói: "Hôm nay, lúc nhi tử và nàng giao thủ, nàng từng nói sẽ không nói chuyện của chúng ta cho bệ hạ biết."
Đức Vương phi tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Lời nói của tiểu hồ ly tinh kia con cũng tin? Nha đầu Tây Lương Mạt kia không giống mẹ của nó, lớn lên trong hoàn cảnh của nó, mưu kế còn nhiều hơn lỗ ong mật, nay nó còn tưởng Tĩnh Quốc Công là cha nó, khó đảm bảo ngày nào đó nó biết chân tướng sẽ không quay đầu về phía bệ hạ!"
Tư Lưu Phong ngập ngừng, không nói gì nữa, không biết đang nghĩ gì.
Đức Vương phi thấy Tư Lưu Phong như vậy chỉ nghĩ hắn còn đang suy nghĩ, không khỏi tức giận, thầm mắng một tiếng đồ vô dụng, nhưng trên mặt không hiện ra, chỉ giữ chặt tay hắn ôn hòa nói: "Phong Nhi, mẫu phi biết con luôn rộng lương, Tây Lương Mạt nhìn thân phận như cao quý, thực ra nói khó nghe thì cũng chỉ là thứ con gái không rõ nguồn gốc thôi. Nếu nó dịu dàng hiền lương như Vũ Nhi, một lòng chỉ nghĩ đến con thì không nói làm gì, cố tình nó là tiểu yêu tinh bụng dạ khó lường, con cần gì suy nghĩ vì đứa con gái như thế, chờ sau nay con đăng cơ làm vua, loại nữ nhân gì còn lo không có?"
Tư Lưu Phong thấy Đức Vương phi nói vậy cũng không giải thích, chỉ thản nhiên nói: "Mẫu phi nói phải."
Đức Vương phi thế mới gật đầu dặn dò: "Ước chừng ngày mai Hoàng Đế sẽ gọi con tới hỏi, hắn nhất định sẽ suy xét chuyện Hàm Ngọc vì Tây Lương Mạt mà chết, cũng nghĩ đến chuyện mẫu phi mắng nhiếc Tây Lương Mạt hôm nay; cho nên con chỉ cần nói mẫu phi oán Hàm Hương nhưng dù sao cũng là huyết mạch Đức Vương phủ, hắn thế nào cũng sẽ chần chừ một hai, tạm thời giữ lại cái mạng cho Hàm Hương, chuyện sau này còn phải xem quyết định của con."
Tư Lưu Phong thấy lời này của Đức Vương phi coi như hết lòng, cũng trầm giọng nói: "Mẫu phi yên tâm, chờ Hàm Hương không còn tác dụng với chúng ta, nhất định sẽ giao cho mẫu phi xử trí!"
Vẻ mặt Đức Vương phi thả lỏng một ít, mệt mỏi gật đầu: "Ừ, mẫu phi biết con hiếu thuận." ...
Tư Hàm Hương nào biết rằng, bản thân ngay trong lúc hôn mê đã bị quyết định tương lai sẽ thành một quân cờ thí.
Trong lúc trọng thương nguy kịch miệng vẫn thì thầm: "Ca ca... Ca ca..."
— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch muốn bộ ngực lớn, cũng muốn bình luận —
Sáng sớm ngày hôm sau, Liên công công tới, thật cẩn thận ở bên ngoài gọi Bách Lý Thanh thứ dậy, Bách Lý Thanh nhìn Tây Lương Mạt ngủ say trong lòng mình cũng không ầm ỹ nàng, chỉ tùy tiện lấy quần áo mặc vào, thừa dịp trời còn tờ mờ ra khỏi lều bạt.
Liên công công sai hai tiểu thái giám soi đèn lồng phía trước, ở bên do dự một chút rồi nói: "Thiên Tuế gia, Thái Tử gia nhận hoàng mệnh, dẫn cô cô bên cạnh mang điểm tâm tới muốn thăm tiểu thư."
Đây là lý do vì sao hắn phải gọi Bách Lý Thanh dậy sớm như vậy, Thiêu Tuế gia cùng tiểu thư ở cùng một chỗ ít nhất phải mặt trời lên cao mới đi ra, người bình thường tới thăm không thể đi vào, nhưng lần này Thái Tử gia tự mình tới, không tiện từ chối.
"Hừ, tiểu tử Tư Thừa Kiến này không phải đã tìm được Thái Tử Lương Đệ của hắn rồi à, giờ lại được voi đòi tiên, không biết mỹ nhân ân khó tiêu thụ nhất. Nếu đã vậy, cứ để hắn đến đi." Bách Lý Thanh hừ lạnh một tiếng, khoanh tay ung dung tao nhã đi về phía lều trại của mình.
"Thiên Tuế gia nói phải, Thái Tử còn trẻ tuổi, dù sao vẫn còn nông nổi, đối với thiếu nữ như hoa như tiểu thư hẳn là có lòng mơ ước. Nhưng bụi hoa có gai như tiểu thư không phải ai cũng có thể hái." Liên công công thấp giọng nói, đối với hoa mỹ nhân toàn thân có gai độc như Tây Lương Mạt sợ rằng chỉ có Thiên Tuế gia mới hái được.
Lời này của Liên công công vốn mang theo ý đồ nịnh nọt, ai ngờ Bách Lý Thanh nghe mấy từ "trẻ tuổi", "thiếu nữ" để cạnh nhau lại cực kỳ chói tai.
Hắn bỗng chậm rãi nói: "Thái Tử còn trẻ tuổi, Mạt nha đầu cũng còn trẻ tuổi, chưa nói đến cái khác, chỉ nghe vậy ngược lại rất xứng."
Liên công công trước nay giỏi nhất nhìn mặt đoán tâm tình, hôm nay lại không biết mờ mắt thế nào còn nói: "Đều là mấy đứa trẻ mà thôi, sao có thể ung dung tao nhã như Thiên Tuế gia..."
"Ngươi đang nói bản tọa già rồi, không xứng nhau bằng đám trẻ con kia phải không?" Giọng nói của Bách Lý Thanh đột nhiên trở nên nguy hiểm.
Hắn bỗng nhớ tới câu nói chọc hắn xù lông hôm qua của Tây Lương Mạt, nha đầu cũng đang chê hắn già?
Hôm nay ngay cả người bên cạnh cũng cảm thấy thiếu nam xứng thiếu nữ?
Liên công công phát hiện khả năng mình không cẩn thận giẫm phải chỗ đau của Thiên Tuế gia, lập tức sửa miệng: "Nào có, ý của nô tài là trẻ con làm sao hiểu được ảo diệu trong chuyện nam nữ, cô nương bất thường như tiểu thư đương nhiên chỉ có đứng bên cạnh Thiên Tuế gia mới là thích hợp nhất."
"Hừ, Mạt nha đầu vốn do bản tọa một tay bồi dưỡng, khó khăn lắm mới biến tiểu nha đầu xấu xí khô quắt thành bộ dạng hôm nay, còn chưa chạm trái cây nhỏ này, đang chờ nàng chín đây, mà đã có mấy con ruồi bọ không có mắt nhào lên, đúng là làm cho bản tọa cảm thấy..." Hắn hơi dừng, cười như có như không nhếch môi: "Thú vị cực kỳ."
Liên công công đi bên cạnh hắn không nhịn được giơ tay lau mồ hôi, tiếng "thú vị cực kỳ" này làm sao nghe có vẻ có chút âm trầm, Thiên Tuế gia đang ghen sao?
Nhưng hắn không có gan hỏi.
Bách Lý Thanh không tiếp tục hỏi vấn đề khiến Liên công công đổ mồ hôi lạnh ròng ròng nữa, chỉ đi thằng về lều trại của mình.
Nhưng cùng ngày, đám Tiểu Thắng Tử nhận được một nhiệm vụ mới, sai người của Tư Lễ Giám sưu tầm các phương pháp dưỡng nhan làm đẹp khắp thiên hạ.
Phải không có độc, hiểu quả cao, hoàn toàn tự nhiên!
Tây Lương Mạt chỉ thuận miệng đùa một câu, ai ngờ khiến Bách Lý Thanh lòng dạ hẹp hòi nhớ kỹ, chẳng những chính mình bị dày vò một lượt, ngay cả đám Tiểu Thắng Tử cũng xúi quẩy nhận nhiệm vụ cổ quái.
Lại nói yến ngày xuân trên Mân Sơn ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện lớn, ngoại trừ chết một Quận Chúa, nhiều tiểu thư, tỳ nữ nhà quý tộc cũng bị thương hoặc bị gấu vồ chết, không còn ai có hứng chơi xuân.
Không những có người chết xúi quẩy, càng nhiều người lo lắng là trừ hai con gấu bị bắt giết, trên Mân Sơn này còn mãnh thú nào khác hay không, người nào người nấy kinh hồn táng đảm.
Nhóm triều thần thì tận lực khuyên Hoàng Đế về kinh, chỉ sợ chẳng may Hoàng Đế gặp chuyện thì bọn họ cũng không sống nổi.
Vì thế, yến ngay xuân tại Mân Sơn vốn dài chín ngày, mới mở màn ba ngày đã qua loa kết thúc, mọi người đồng loạt thu dọn đồ đạc hồi kinh.
Tây Lương Mạt ngồi trên xe ngựa, bên cạnh bếp lò là một bồn nước, nàng chậm rãi dùng cái lược nhỏ dính nước chải lông cho Tiểu Bạch: "Aizz, đúng là tiêu chuẩn vui vẻ đến mất hứng về, vốn đang nghĩ sẽ có gặp gỡ bất ngờ gì đấy, không ngờ lại chẳng có gì thú vị."
Tiểu Bạch mở tung hai cánh, hai vó chổng lên trời, lười biếng nhắm mắt để Tây Lương Mạt chải lông trên bụng mình, thỉnh thoảng chải đến chỗ nhột toàn thân còn run lên: "Cạc - Cạc - Cạc - Cạc -" Kêu to vài câu tỏ vẻ đồng ý với Tây Lương Mạt.
Đúng vậy, đúng vậy, bản thần điểu vốn tưởng mùa xuân đến, đám chim mái trong núi cũng đều động dục, đang định cùng đám chim xinh đẹp kia cảm nhận hương vị "mùa xuân", nào ngờ qua loa đã hết rồi.
Hôm qua nó nhìn thấy một con thiên nga mái, xinh đẹp vô cùng, còn liếc mắt đưa tình với nó đấy...
Tấy Lương Mạt lật Tiểu Bạch cái "phịch", tiếp tục chải lông trên lưng nó, lắc đầu: "Ta nói này Tiểu Bạch, ngươi phải tự biết mình là ai, đừng có con chim nào xinh đẹp cũng muốn dính lấy, ngươi không nhìn xem mình ngắn dài thế nào, kích cỡ ra sao, cả ngày chui tới chui lui dưới mông mấy con chim to có hay ho không?"
Tiểu Bạch lẳng lơ tới một cảnh giới nhất định rồi, không biết nó làm thế nào dẫn tới nhiều con chim mái đến thế, loài quỷ quái gì cũng có, nàng luôn không hiểu một điều, kích cỡ có hợp nhau không?
Đám nha đầu đang thu dọn đồ dùng bên cạnh đều đỏ mặt, tránh đi thật xa.
Quận Chúa càng ngày càng không kiêng chay mặn, cái gì cũng dám nói.
Tiểu Bạch nghe vậy, lông chim đo đỏ trên người liền "bùng" một cái nổ tung, nó nhảy dựng lên tức giận hét với Tây Lương Mạt: "Két két..." Chói tai cực kỳ.
Cái gì gọi là kích cỡ không hợp, ta là nhỏ bé nhanh nhẹn, một cây ngân thương dựng lên thiên hạ vô địch!
Tây Lương Mạt chống cằm nhìn Tiểu Bạch ở kia nhảy lên đông đổng, một lúc lâu sau mới nói: "Tiểu Bạch, ngươi lộ hàng."
Tiểu Bạch cúi đầu xem, nhất thời: "Cạc -" Hét lên một tiếng nằm sấp trên bàn, tức giận đến sôi lên, toàn thân run rẩy.
Tây Lương Mạt, nữ nhân kia, vô sỉ vô địch thiên hạ -!
Thì ra Tây Lương Mạt thừa dịp chải lông cho nó, vô cùng cẩn thận dùng lược dính nước chải lông giữa hai chân nó thành từng nhúm một, sau đó lại dùng hồ dính cẩn thận dính trên mông chim, cũng tiện lộ ra... Khụ khụ... Cái chim nho nhỏ xinh xinh của Tiểu Bạch.
Bạch Ngọc vươn tay tới ôm lấy Tiểu Bạch, tức giận nói: "Quận Chúa, người có thể nhàm chán hơn chút nữa được không?" Mọi người đang bận chết được, vội vội vàng vàng dọn dẹp, Quận Chúa còn làm chuyện thế này.
"Ừ, nếu không chúng ta cắt bớt lông trên ngực Tiểu Bạch đi, dùng mực đỏ điểm hai điểm, thế là ba điểm đủ hết!" Tây Lương Mạt nói, mắt sáng quắc.
Tiểu Bạch tức đến mức hai mắt trợn trắng... Hôn mê!
Bạch Ngọc vừa nghĩ đến nếu Tiểu Bạch thực sự biến thành như thế liền không nhịn được buồn cười, hiếm khi cũng góp lời chế nhạo: "Tiểu Bạch đôi khi quả là không chú ý, đám chim mái cũng không biết nghĩ sao, kích cỡ cũng chỉ có vậy, lẽ nào vì không đau nên mới để Tiểu Bạch thân cận?"
Tây Lương Mạt bỗng cảm thấy có điểm không thích hợp, nàng bỗng ngắm Bạch Ngọc rồi nhếch môi: "Bạch Ngọc, gần đây em cũng ngày càng... ờ, không kiêng chay mặn."
Bạch Ngọc hơi ngừng rồi vội nói: "Còn không phải tại gần mực thì đen gần đèn thì rạng!"
Tây Lương Mạt nghe vậy, a, đang trào phúng nàng đây mà, Bạch Ngọc luôn là người quy củ, khác với Bạch Nhụy, Bạch Ngọc hướng đến rất ít làm chuyện vượt quá quy củ, nói những lời vượt quá quy củ, cho nên rất được Hà ma ma nghiêm khắc, xuất thân nữ quan thích, nhận làm đệ tử.
Hôm nay đây là... Khụ khụ, bị nắm bím tóc, thẹn quá thành giận chăng?
"Vậy làm sao em biết ngắn dài không hợp sẽ không đau? Không đau, ha ha, Mị Lục nói cho ta biết cả rồi." Tây Lương Mạt cười rất quỷ quái.
Bạch Ngọc lập tức đỏ bừng mặt, lắp bắp đáp: "Biết... Biết cái gì?"
Tây Lương Mạt thấy ngón tay nàng ôm Tiểu Bạch đều run run, bỗng nhíu mày nói: "Em nói xem biết gì đây?"
Sắc mặt Bạch Ngọc biến thành xanh mét: "Em... Em... Biết... Em không biết..."
Nhìn Bạch Ngọc nói năng lộn xộn, Tây Lương Mặt vẻ mặt cổ quái: "Ta chỉ lừa em chút thôi, Tiểu Lục Tử không nói gì hết, lẽ nào em thật sự làm thịt Tiểu Lục Tử rồi?"
Hoặc phải nói bị Tiểu Lục Tử làm thịt rồi?
Tròng mắt Bạch Ngọc không đảo quanh nữa, nàng cứng nhắc nói: "Nô tỳ không biết Quận Chúa đang nói gì nô tỳ còn phải đi thu dọn đồ đạc để lát nữa khởi hành còn phải đi vệ sinh nếu không ven đường không có chỗ vệ sinh tại buồng vệ sinh đói bụng còn có thể thuận tiện dùng chút."
Hoàn toàn không có tạm dừng, không có trật tự nói hết lời, Bạch Ngọc xoay người bước đi.
Tại buồng vệ sinh còn có thể thuận tiện dùng chút?
Tây Lương Mạt nhìn Bạch Ngọc dùng tư thế quái dị cùng tay cùng chân tránh ra, không khỏi hơi nhăn mày, Mị Lục thật sự xuống tay với Bạch Ngọc?
"Quận Chúa, sao người còn ở đây?" Hà ma ma nâng một bọc hành lý to đi đến, bỗng nhìn thấy Tây Lương Mạt ngồi trên xe, dáng vẻ cực bất nhã, lập tức chậm rãi đi tới, quẳng hành lý xuống rồi nhất quyết kéo Tây Lương Mạt xuống xe.
"Quận Chúa, người bộ dạng thế này còn ra thể thống gì!"
Tây Lương Mạt thản nhiên vỗ mông nói: "Chẳng phải đang ở lều của mình à, cũng chẳng có ai khác."
Đám gia quyến đại thần nghe nói sắp về kinh lập tức thu dọn xong trong chưa tới nửa canh giờ, bỏ chạy lấy người, thậm chí nàng còn trông thấy phu nhân và các tiểu thư nhà Lô Đại học sĩ Hàn Lâm Viện ngủ hẳn trên xe ngựa, vừa nghe nói có thể đi là trực tiếp sai hạ nhân đánh xe chạy.
Có thể thấy lần này gấu xuất hiện dọa sợ không ít người.
Cho nên cuối cùng biến thành đám bọn họ là những người thu dọn chậm nhất, bởi Tây Lương Mạt tuyệt đối không nóng ruột, còn muốn chờ tới giữa trưa để khoai lang vùi trong bếp lò chín mới đi.
Hà ma ma tuyệt đối không đồng ý, nhưng lúc này bà còn có việc muốn hỏi Tây Lương Mạt, bà nhìn xung quanh không thấy Bạch Ngọc liền nhăn mày hỏi: "Quận Chúa, người không đi xem xác chết của Tư Hàm Hương à?"
"Xác chết? Tư Hàm Hương chết rồi à?" Tây Lương Mạt ngẩn ra, nàng chưa nghe được tin tức này.
Hà ma ma giận mắng: "Con nhỏ Bạch Ngọc này không biết làm gì, vừa rồi ta bảo nàng đến truyền tin, Ngự Y bẩm báo nói Tư Hàm Hương đã chết, nhưng lão nô luôn cảm thấy có điểm kỳ quái, hôm qua Ngự Y còn nói khỏe mạnh, hôm nay đã chết, cho nên định bảo Quận Chúa đi xem có vấn đề gì không."
Dù sao thời gian qua Tây Lương Mạt ngoại trừ tự học y độc, Thiên Tuế gia cũng đặc biệt mời Độc Y cao thủ dùng độc đứng đầu giang hồ tới dạy Tây Lương Mạt, Độc Y kia là một lão già tính tình cổ quái, y thuật cao minh.
Độc của dùng độc thế gia Đường Môn điều chế, trước kia ngoại trừ người Đường Môn có thể giải rất ít đại phu giải được, Độc Y là ngoại lệ duy nhất, thế gian này hiếm có độc nào lão không giải được, nhưng lão cứu một người thì nhất định phải giết một người.
Không có lý do, cực kỳ tà môn, cố tình lại nợ một nhân tình lớn của Thiên Tuế gia nên không cam tâm tình nguyện tới đây dạy Quận Chúa, không biết làm sao, Quận Chúa cũng vào mắt lão già kia, còn bằng lòng nhận Quận Chúa làm đệ tử, dạy nàng không độc thuật và y thuật.
Có điều thời gian Quận Chúa theo học Độc Y quá ngắn, cho nên không ít thứ còn chưa học được hoàn toàn, nhưng dùng để kiểm tra Tư Hàm Hương kia đã chết thật chưa thì vẫn có thể.
Hà ma ma biết Tây Lương Mạt vô cùng muốn báo thù cho Tư Hàm Ngọc, cho nên nghe được tin tức này xong liền bảo Bạch Ngọc tới thông báo Tây Lương Mạt, không ngờ Bạch Ngọc xưa nay làm việc cẩn thận hôm nay lại phát bệnh gì, không biết đi đâu, không thông báo Tây Lương Mạt.
"Ừ, Tư Hàm Hương đã chết đương nhiên là tốt, nhưng nếu chết dễ dàng như thế thì ngược lại chưa chắc là chuyện tốt." Tây Lương Mạt nghe vậy gật đầu, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh xa xôi.
Khi nàng và Hà ma ma tới thì chỉ thấy một đám lửa cháy hừng hực.
"Chuyện này là thế nào, sao lều trại lại bốc cháy, người bên trong đâu?" Tây Lương Mạt nhìn cảnh tượng trước mặt không khỏi nhăn mày hỏi.
Nơi này vốn là lều trại cho đám tỳ nữ nghỉ ngơi, sau đó dùng để nhốt Tư Hàm Hương, Tư Hàm Hương cũng ở trong này nhận chữa trị.
"Thưa Quận Chúa, tiểu thư ở trong đó sáng nay bệnh tình bỗng chuyển biến xấu, Ngự Y đến đây hai lần đều vô dụng, đến giữa trưa thì mất, sau đó không biết thế nào lửa trên bếp bén đến vải lều, một lát sau thì bốc cháy." Một cung tỳ thấy Tây Lương Mạt hỏi liền sợ hãi đáp.
Tây Lương Mạt nhíu mày, trùng hợp vậy sao?
"Các ngươi xác định là trông thấy tiểu thư nằm trong đó?"
Cung tỳ gật đầu, rất khẳng định: "Hôm nay có vị công công tới đây nói lều trại này quá bí bách, không tiện để bay mùi máu, cho nên bảo người ta vén nửa tấm mành lên, cho nên nô tỳ quả thật trong thấy có vị tiểu thư nằm trong đó, không chỉ nô tỳ, những người khác cũng trông thấy."
Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ lại hỏi: "Hôm nay còn ai đến nơi này không?"
Cung tỳ nghĩ rồi mờ mịt lắc đầu: "Không ạ."
Tây Lương Mạt gật đầu, tiện tay cho nàng ta một thỏi bạc, không nhìn lều trại kia một cái đã xoay người rời đi.
"Quận Chúa, chuyện này... hay là Tư Hàm Hương thật sự đã chết?" Hà ma ma hơi do dự hỏi.
Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng: "Nếu không có ai trong thấy nó ở trong lều, Tư Lưu Phong sai người đưa vài thứ tới đây, có lẽ ta sẽ tin nó đã chết, nhưng nay thế này... Hừ!"
Tư Hàm Hương nàng nhất định phải giết, có điều, vì sao Tư Lưu Phong phí sức như thế để bảo vệ Tư Hàm Hương?