Chương thứ sáu mươi mốt: Hủy dung (Hạ)
Khăn che mặt của Tây Lương Đan bị vạch ra, đột nhiên cảm thấy mặt lành lạnh, cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng bởi vì vừa mới lôi kéo linh tinh, phần cổ càng thêm khó chịu, trong lúc đầu óc mơ hồ, nàng ta bất chấp tất cả, thò tay vào trong yếm, liều mạng gãi cổ, thậm chí còn cố gắng giật cái yếm ra.
"Đan nhi, con đây là...!" Nhị phu nhân vừa sợ vừa giận lại vừa đau lòng, vội vàng gọi người "Còn không mau đưa tiểu thư xuống!"
Lại phát hiện ra đám người hầu cũng đang sững sờ, bà ta không khỏi càng thêm nhức đầu, thế này là bêu rếu Đan nhi trước mặt mọi người sao! Lại quát lớn hai tiếng mới có bà tử nha hoàn vội vàng tiến lên túm lấy cổ tay Tây Lương Đan.
Trong lúc mơ hồ, Tây Lương Đan chỉ cảm thấy bên cạnh có một người đàn ông, nơi hắn nắm lấy cổ tay nàng là một mảnh mát lạnh, rất là giải ngứa, lập tức bất chấp tất cả, nhào tới ôm lấy Tư Lưu Phong, vậy mà lại cứ đứng nguyên như vậy, không chịu để cho bà tử nha hoàn kéo đi.
Trong miệng còn rầm rì nói: "Thật thoải mái..."
Mọi người lập tức trợn mắt há mồm tại chỗ, các vị phu nhân da mặt mỏng đều quay mặt đi chỗ khác.
Tư Lưu Phong mặt lúc đỏ lúc trắng, chỉ cảm thấy mất hết thể diện, trong lòng chán ghét, chỉ muốn nhanh chóng đẩy nữ nhân điên cuồng này ra, lại không thể đẩy nàng ta ra, sau một trận lôi kéo, hắn mất kiên nhẫn len lén điểm huyệt khiến nàng ta mềm nhũn xuống, Tây Lương Đan bấy giờ mới để cho mấy bà tử nha hoàn dìu đi.
Chờ Tây Lương Đan đi xa rồi, mọi người mới nhìn nhau, trầm mặc một lúc lâu, Đức Vương phi mặc một thân lộng lẫy, sắc mặt lại đen sì nặng nề, cuối cùng miễn cưỡng nói "Nhị phu nhân, Tứ tiểu thư thế này rốt cuộc là thế nào?"
Mặt của Hàn thị cũng đã tái nhợt, dù bà ta đã trải việc đời cũng không thể ngờ tới con gái mình đúng lúc này lại có hành vi như vậy, đành cố gắng cười nói: "Đó là do.. Đan nhi nó, thân thể của nó mấy ngày nay có chút không ổn, đã để Vương phi chê cười."
"Không ổn? Trông bộ dạng kia, sao lại giống như bị đậu mùa vậy?" Lâm ma ma đi theo Vương phi không kìm được mà cất tiếng nói, cháu của bà ta dạo trước khi bị bệnh đậu mùa chính là có bộ dạng như vậy.
Đức Vương phi cũng biết chuyện trong nhà Lâm ma ma, thần sắc trên mặt càng thêm bất ổn, ngay cả các vị phu nhân trong phòng cũng cả kinh, gương mặt đều hiện lên vẻ sợ hãi, hai chân đã bồn chồn chực muốn đi, không ít người lập tức lấy khăn tay bịt mũi lại.
"Lâm ma ma, xin đừng nói lung tung, thân thể của Đan nhi rất ổn, chẳng qua là mấy ngày trước không biết đã dùng thứ gì nên nổi mẩn mà thôi, đại phu đã sớm nói qua, vài ngày nữa sẽ ổn." Nhị phu nhân hồi hồn lại, lạnh giọng nói với Lâm ma ma.
Nếu để người ta đồn đại Đan nhi thân mang bệnh khó chữa, chẳng những hôn sự của Đan nhi xảy ra chuyện, đến cả danh tiếng của phủ Quốc công cũng sẽ bị ảnh hưởng!
"Hàn Nhị phu nhân, nếu mấy ngày nữa sẽ ổn thì vì sao cứ nhất quyết phải cử hành lễ đính hôn khi thân thể Đan tỷ nhi đang không khỏe, vậy có đúng với việc thân thể Đan tỷ nhi không khỏe hay không!" Đức Vương phi lạnh mặt nói, vốn còn không định nói toạc ra như vậy, có điều Lâm ma ma là hồi môn theo bên mình của bà ta, lại lên tiếng hỏi thay những gì mình muốn nói trong lòng, nào đến lượt kẻ khác ra khiển trách?
Huống chi vừa nãy nha đầu kia, cho dù chỉ là nổi mẩn bình thường thôi mà không nhịn được dù chỉ chốc lát, trước mặt mọi người vươn tay lên gãi cổ, thậm chí còn kéo gần nửa cái yếm ra ngoài, trông ra cái dạng gì, căn bản là chẳng ra thể thống gì cả, không có lấy chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các, mất hết cả thể diện của phủ Quốc công, liên lụy đến cả mặt mũi của Đức Vương phủ bà ta cũng chẳng biết để vào đâu nữa.
Hàn Nhị phu nhân bị lời của Đức Vương phi dồn ép đến im bặt, cuối cùng chỉ có thể cười trừ nói: "Đây cũng là lỗi của ta, vốn là trong tộc đã định hôm nay là ngày lành, cứ nghĩ Đan tỷ nhi vài ngày sẽ ổn, làm trễ ngày tốt giờ lành sẽ không được hay, cho nên mới không chọn ngày khác, xin Vương phi đừng trách."
Đức Vương phi thấy bà ta đã mang vẻ áy náy, không tiện dồn ép quá mức, cũng thuận thế xuống nước, lạnh nhạt nói: "Cũng được, vậy chuyện hôm nay coi như chấm dứt, chờ thân thể Đan tỷ nhi ổn định lại rồi, chúng ta sẽ bàn bạc sau."
Hàn Nhị phu nhân cả kinh, lập tức đứng dậy định nói gì đó: "Vương phi..."
"Được rồi, hôm nay ta đã mệt rồi, phu nhân thu xếp chuẩn bị lâu vậy chắc cũng đã mệt mỏi, quay về nghỉ ngơi đi, không phải tiễn." Đức Vương phi ưu nhã khoát tay chặn lại, đứng dậy, kéo Tư Lưu Phong mặt vẫn không chút thay đổi ra ngoài, người của Đức Vương phủ cũng vội vàng đuổi theo.
Chỉ có Lâm ma ma tiến lên bưng lấy đôi vòng ngọc đông châu trong tay bà mối, cười một tiếng với Hàn thị: "Tín vật này vẫn là để chờ lúc nào tổ chức lễ đính hôn lần nữa đưa tới thì hợp hơn."
Dứt lời, không buồn để ý đến sắc mặt xanh mét của Hàn thị, đi thẳng.
Hàn thị giận đến mức cả người phát run, những vị phu nhân khác trong phòng hai mắt nhìn nhau, lập tức có người đứng dậy cáo từ, có người còn bị dáng vẻ kia của Tây Lương Đan dọa cho sợ đến mức chỉ muốn sớm rời đi, thậm chí đến cả cáo từ cũng không nói đã giải tán theo mọi người.
Chưa đầy chốc lát, trong đại sảnh ở Tuyên các đã sạch bong chỉ còn lại đám hạ nhân không dám thở mạnh trong phủ Quốc công.
Tĩnh Quốc công mặt mày âm trầm dẫn Ninh An bước tới, nhìn đám phó tì xung quanh một lượt, đám phó tì kia lập tức sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ hận không thể chui vào kẽ nứt nào.
"Phu quân..." Hàn thị cố vực tinh thần dậy nở nụ cười định nói gì đó, mới thấy ánh nhìn lạnh như băng Tĩnh Quốc công bắn về phía mình đã nghẹn cứng lại.
Tĩnh Quốc công lạnh nhạt nói: "Được, được lắm, con gái ngươi dạy dỗ hay lắm, làm mất hết cả mặt mũi của phủ Quốc công chúng ta!"
"Là đứa con gái ngoan do Tây Lương Vô Ngôn chàng nuôi đó, là cái giống đê tiện kia đã ra tay với Đan nhi của ta, chàng không đi đánh giết nó thì thôi, lại còn chất vấn trách móc vợ cả con ruột, đạo lý ở đâu!" Hàn thị lòng đầy ấm ức oán hận, chỉ lạnh lùng nhìn Tĩnh Quốc công.
Tĩnh Quốc công bị thái độ của Hàn thị làm cho giận quá hóa cười, vừa mới đàm luận vui vẻ với đồng nghiệp ở sảnh trước, hiếm khi có chuyện vui làm tan bớt tâm trạng phiền muộn liên tiếp mấy ngày qua, không ngờ đột nhiên lại nghe được tin tức như vậy, đành phải nhìn đồng nghiệp tránh né từng người một cáo từ bỏ đi.
Ông ta vốn định đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ngờ tới Hàn thị lại vẫn cứ nhắm vào Mạt nha đầu như trước.
"Có phải ngươi lại định nói là chuyện này do Mạt nhi làm?" Tĩnh Quốc công âm trầm nhìn chằm chằm Hàn thị.
Hàn thị oán hận nhìn Tĩnh Quốc công nói: "Không phải nó thì là ai, hôm đó nó vặn gãy cổ tay ta, nó đã nói sẽ hạ thủ với Đan nhi, ta phòng ngàn phòng vạn mà vẫn không ngờ tới nó vẫn thành công... Nó đúng là lòng dạ độc ác... Nó đã hủy hoại Tiên nhi mà ta tự hào nhất rồi, giờ còn muốn hủy hoại Đan nhi của ta!"
Nói đến cuối, bà ta đã không kìm được mà nước mắt rơi như mưa, túm chặt lấy váy mình, không kìm được đau lòng.
Đám phó tì dưới sự ra lệnh của Ninh An, lập tức lui ra ngoài, bọn họ cũng không dám can dự vào chuyện của chủ nhân.
Thấy dung nhan của Hàn thị như đóa thược dược trong mưa, dáng vẻ hận không nói nổi, trong lòng Tĩnh Quốc công vậy mà lại chỉ dâng lên một tia chán ghét, nhưng cũng không khỏi không hoài nghi, dù sao chuyện của Tây Lương Đan hôm nay quá mức kỳ lạ, ông ta cuối cùng mất kiên nhẫn đi qua di lại trong phòng, cuối cùng nói: "Không phải ngươi đã mời ngự y đến rồi sao, ta sẽ để quân y giỏi về độc thương trong quân chủng đến xem xem, nếu thật sự là Mạt nhi, bản công đương nhiên sẽ đòi lại lẽ phải cho Đan nhi, nhưng nếu không phải..."
Ông ta lạnh lùng liếc nhìn Hàn thị một cái, có điều cái nhìn này nháy mắt đã chọc giận Hàn thị, bà ta cười lạnh: "Nếu không phải thì sao, cho dù ta có oan uổng cho nó thì thế nào, chẳng qua là một đứa tiện chủng do Lam thị và kẻ khác sinh ra, ngươi còn muốn coi như châu như bảo ngậm trong miệng, nâng trong tay để gieo họa cho con của mình hay sao!"
Chỉ thấy nhặt vàng nhặt bạc, chưa thấy nhặt nón xanh để đội bao giờ!