[Quyển 3 – Chương 09] Cái chết của Quý Phi
Nếu có người có thể nhìn xuống từ hướng của Bách Lý Thanh sẽ thấy trên mảnh lụa buộc trên chiếc trâm cài có bốn chữ cực nhỏ – xuống nước mò cá!
Bách Lý Thanh xoa huyệt Thái Dương, hắn cảm thấy mình hơi đau đầu, có thê tử không chịu ngồi yên trong nhà, gian xảo lại to gan thế này thật sự không ngừng khiêu chiến giới hạn của hắn.
Có điều...
Nếu nàng không đặc biệt như vậy thì hắn cũng không để nàng vào mắt.
Mọi người không biết ai sẽ làm cho Cửu Thiên Tuế lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ như thế, cho nên biểu cảm nghìn năm khó gặp của chủ tử nhà mình đương nhiên kích động vẻ sợ hãi lại tò mò của mọi người.
Túc Vệ không nhịn được thấp giọng hỏi: "Gia, ngài làm sao vậy?"
Bách Lý Thanh cất cây trâm cài tóc lưu ly kia đi, lạnh nhạt nói: "Không có gì, chỉ có người ngứa đòn thôi."
Túc Vệ xoa gáy, luôn cảm thấy từ này có thâm ý gì đó, có điều lúc này không phải lúc suy nghĩ, bởi khi Bách Lý Thanh vừa nói xong thì mặt đất bỗng dưng rung động, giống như có vật gì ở bên dưới bùng nổ, khiến mọi người giật nảy mình.
Chỉ chốc lát sau đã thấy không ít người của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám vội vàng lùi ra khỏi Phong Lộ Các, không ít người trên mình đầy đất cát, có người còn bị thương, thế nhưng coi như đâu vào đấy, không quá nhếch nhác.
Nhưng ngay trên chính địa bàn của mình, không chỉ không bắt được người, tìm được phu nhân, còn bị đối phương tính kế, phạm lỗi trước mặt chủ tử của mình, gần như có thể coi là nỗi nhục của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám, chưa nói tới đám Lý Mật và Túc Vệ, ngay cả mấy đại thái giám nhất đẳng vốn vẻ mặt vô cảm đứng phía sau Bách Lý Thanh cũng phải biến sắc.
Vừa rồi rõ ràng là âm thanh của lôi hỏa đạn, người của bọn họ vốn đã tìm được cơ quan ngầm, có kẻ lấy Phong Lộ Các làm cứ điểm, đào vô số mật đạo rắc rối dưới đất.
Khi bọn họ chuẩn bị vào mật đạo đuổi bắt người thì đối phương khởi động cơ quan lôi hỏa đạn, trực tiếp nổ sập một nhánh đường, chặn hướng truy tung.
Nhóm hán vệ Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đồng loạt quỳ một gối xuống thỉnh tội: "Thiên Tuế gia, thuộc hạ vô năng!"
Bách Lý Thanh ngược lại không tức giận như trong tưởng tượng, mà hơi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía bầu trời đầy sao sáng, cười cười nói: "Tử khí bốc lên, gió cuồn cuộn thổi, sao tham lang ở phía đông, chậc, quả là hiện tượng thiên văn thú vị."
Không ai biết Bách Lý Thanh đang suy nghĩ cái gì, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ là người có thể để người ta suy đoán, hôm nay bỗng nhiên xem thiên văn càng khiến thuộc hạ khó hiểu, lại không ai dám lên tiếng.
Cho đến khi Bách Lý Thanh nhàn nhạt nói: "Rút."
Mọi người mới hơi yên tâm đứng dậy, người người đều nghiêm mặt chỉ huy người của mình tập kết.
Đại quản sự ngõ Hoa Nùng thì gục trên mặt đất thở phào một hơi.
Cuối cùng, cuối cùng cũng kết thúc!
Nhưng vào lúc này, Lý Mật tiến lên kính cẩn hỏi: "Thiên Tuế gia, người trong Phong Lộ Các này phải xử lý thế nào?"
Bách Lý Thanh hơi nhắm mắt lại, hời hợt nói: "Ngoại trừ phó tỳ hạ đẳng nhất mang về nhà giam Tư Lễ Giám, những kẻ còn lại giết không tha."
Lý Mật có chút bất ngờ, đám phó tỳ chưa hẳn đã có năng lực gì, ngược lại đám chủ tử phía trên còn có chút giá trị.
Thế nhưng hắn không có bất cứ nghi vấn gì, gật đầu lĩnh người đi.
Đại quản sự kia hoàn toàn không ngờ Bách Lý Thanh lại tàn khốc đến thế, sợ run như cầy sấy, chỉ cảm thấy mình đã nghĩ quá đơn giản, mạng nhỏ nguy nan.
Không biết nằm sấp bao lâu, ông ta ngửi thấy trong không khí nồng nặc hơi thở của máu và cái chết, thân thể quỳ đến hoàn toàn cứng đờ, ngọn lửa hừng hực từ Phong Lộ Các bốc lên, ngọn lửa nóng cháy lại khiến đại quản sự đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Lúc này, một giọng nói thái giám sắc nhọn âm u mỉa mai vang lên phía sau ông ta: "Làm sao thế? Đại quản sự ngõ Hoa Nùng, đi cùng chúng ta một chuyến đi."
Đại quản sự kia lập tức xụi lơ dưới đất.
— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch cần bộ ngực lớn —
Gió lạnh rền vang, tuyết đông lạnh giá, có một nhánh cây nở ra những bông mai vàng mỹ lệ trong tuyết, mai vàng san sát làm cho cả trang viên tựa như ảo mộng.
Có thiếu nữ mặc bộ váy vàng nhạt lẳng lặng ngồi dưới mái hiên, trước mặt là một bếp lò nhỏ, phía trên là cái ấm đồng sôi ùng ục bốc hơi nóng, trên bàn nhỏ bên cạnh là một bình rượu mơ đã được hâm nóng và cái bếp than tinh xảo gác mấy xiên thịt dê không ngừng chảy mỡ xèo xèo.
Trong không khí tràn ngập hương trà ấm áp và mùi thịt nướng mê người.
Trong trời đông giá rét tuyết trắng đầy trời thế này, một bầu rượu ấm, mấy xiên thịt nướng, nhìn cực kỳ ấm lòng.
Thiếu nữ tập trung nhìn chằm chằm thịt nướng trên cái bàn nhỏ, cầm bàn chải quét gia vị lên trên, lông thỏ trắng trên viền áo làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa mai nở rộ của nàng, đồng thời mang theo hơi thở trong lành của băng tuyết.
Có một bóng người cao ráo trầm tĩnh lẳng lặng đứng phía sau quan sát nàng, giống như không muốn quấy rầy cảnh tượng kia, hắn không lên tiếng.
Người hầu phía sau hắn cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, cho dù gió lạnh thấu xương cũng chưa từng rên một tiếng.
Thiếu nữ giống như không hề cảm nhận được, chăm chú với việc trong tay, cho đến khi xiên thịt trên bếp gần chín, nàng hài lòng cười cười, vừa rắc bột thì là người Hách Hách thích dùng nhất nhưng hiếm thấy ở Thiên Triều, vừa nói mà không quay đầu lại: "Nếu Vân gia đã tới rồi thì sao không ngồi đi, trời lạnh thế này uống chén rượu coi như ấm người."
Nam tử cao gầy kia nghe Tây Lương Mạt nói vậy trên mặt không có bất cứ biểu cảm ngạc nhiên nào, chỉ thoáng dừng rồi ra hiệu bằng tay, bảo những người hầu khác lui xuống, chỉ để lại hai thị vệ thiếp thân theo hắn đi tới trước mặt thiếu nữ, ngồi xuống.
Hắn vẫn che mặt, lộ đôi mắt phượng trầm ổn đường cong xinh đẹp ở ngoài, liếc mấy thứ trên chiếc bàn nhỏ của Tây Lương Mạt, nhàn nhạt nói: "Không ngờ ngươi lại biết làm những thứ dân dã này."
Tây Lương Mạt cười cười, dùng đũa bạc gắp ba xiên thịt đặt lên đĩa, đẩy tới trước mặt Vân gia: "Tuy là thứ dân dã nhưng mùi vị thật sự không tệ, nhất là trong thời tiết mưa tuyết thế này dùng kèm với một chút rượu là tốt nhất."
Vân gia không vươn tay lấy xiên thịt nàng đưa, mà thị vệ phía sau hắn không chút khách khí nhận lấy, sau đó cầm lấy một xiên trực tiếp thử, Vân gia cũng không ngăn cản, cho đến khi thị vệ đó ngẩn người rồi gật đầu với Vân gia.
Tây Lương Mạt không để ý động tác không tin tưởng rất rõ ràng này, nàng chỉ nhìn về phía thị vệ kia, cười cười: "Thế nào, ngon chứ?"
Thị vệ kia nhìn nàng một cái, mặt không chút biểu cảm, cũng không nói lời nào, dùng châm bạc thử.
Tây Lương Mạt cười khẽ, không giải thích, tiện tay cầm một xiên thịt bắt đầu ăn.
Vân gia và hai thị vệ nhìn động tác của nàng, và cả mùi thơm bay tới, bỗng đồng loạt thật sự cảm thấy đói bụng.
Vân gia nhìn xiên thịt một cái, vươn tay đi lấy một xiên, dưới ánh mắt căng thẳng muốn nói lại thôi của thị vệ cuối cùng vẫn đưa tới dưới khăn che mặt của mình.
Ánh mắt Tây Lương Mạt sáng lên, nhìn hắn hỏi: "Thế nào? Mùi vị thế nào?"
Vân gia do dự một lát rồi nói đúng trọng tâm: "Không tệ lắm, có điều hơi mặn, mùi vị không giống chỗ chúng ta lắm, có chút... đặc biệt."
Tây Lương Mạt nở nụ cười: "Đó là một loại nguyên liệu Tây Vực, gọi là thì là, có lẽ Tây Địch không có, thịt dê nướng rắc cái này cực kỳ thơm."
Nói xong, nàng lại đưa mấy xiên nữa cho Vân gia.
Lần này Vân gia không khách khí cũng không do dự, trực tiếp nhận lấy ăn.
Tây Lương Mạt vừa gặm xiên thịt của mình vừa rót trà cho hắn, đồng thời rất tự giác rót thêm hai chén đưa cho thị vệ phía sau hắn, thị vệ phía sau hắn không khách khí, nhận lấy thử độc, cũng lấy châm bạc ra, xác định không có vấn đề gì mới gật đầu với Vân gia.
Vân gia mới tự nhiên cầm lên uống.
Thịt dê nặng mùi, dùng kém với trà xanh có thể giải ngấy.
Vân gia nhìn về phía Tây Lương Mạt, lại cười nói: "Không ngờ Phi Vũ Đốc Vệ không chỉ là một nữ tử xinh đẹp mà còn là một nữ tử tay nghề rất tốt, hương mai trong mưa tuyết, hồng tụ thêm trà, không uổng phí ta cực khổ tới Thiên Triều một chuyến."
Tây Lương Mạt cầm trà thỏa mãn uống một ngụm, cười nói: "Vân gia khách khí, ngài đi xa tha hương, Tây Lương Mạt tuy thân là tù nhân nhưng vẫn ở trên thổ địa của mình, coi như mượn hoa hiến phật, làm chủ nhà một lần cũng là đương nhiên, có điều..."
Nàng dừng một chút, nụ cười có chút kỳ lạ: "Ngài thân ở hiểm cảnh địch quốc cũng dám dùng đồ của tù nhân có ý đồ xấu như ta, không sợ bên trong có độc à? Phải biết rằng, tuy Nam Dương Miêu Cương chỗ các ngươi có vô số cổ độc hàng đầu, thế nhưng ta xuất thân từ quỷ quân Tây Vực, biển cát vô biên, vô số chuyện kỳ dị, có vài loại độc có lẽ ngay cả châm bạc cũng không kiểm tra ra được."
Lời còn chưa dứt đã thấy hai thị vệ biến sắc, trong nháy mắt rút ra trường kiếm bên hông, quát chói tai: "Yêu nữ, ngươi..."
Nhưng bọn họ chưa dứt lời đã bị Vân gia lạnh nhạt cắt đứt: "Thu hồi kiếm trên tay các ngươi đi, đừng khiến người khác chê cười!"
Hai thị vệ không cam lòng hung hăng trừng Tây Lương Mạt, nhưng vẫn thu hai thanh kiếm về.
Tây Lương Mạt mỉm cười: "Vân gia quả nhiên rất can đảm."
Rồi nàng hạ tầm mắt, tiếp tục dùng vẻ mặt thỏa mãn uống chén trà.
Vân gia nhìn nàng, cười cười dùng giọng nói cực có sức hút nói: "Tây Lương Mạt, ngươi thật sự cảm thấy mình là tù nhân à? Thứ lỗi cho ta nhìn không ra, ngươi cũng biết, bởi vì ngươi ta tổn thất căn cứ điểm đắc lực nhất ở thượng kinh, tổn thất nghiêm trọng. Ngươi cũng biết ta chưa bao giờ giao dịch không có lời, người khác khiến ta tổn thất một văn tiền, ta nhất định phải khiến đối phương trả giá càng nhiều."
Tây Lương Mạt có chút ngạc nhiên nhìn hắn: "Lẽ nào ngài không cảm thấy bắt được Thiên Tuế Vương Phi, Phi Vũ Đốc Vệ mà chỉ tổn thất một căn cứ điểm là cuộc trao đổi có lời nhất trên đời sao?"
Vân gia và hai thị vệ nhất thời không biết nói gì: "..."
Nữ nhân này tự tin quá rồi đấy.
Bên này, Vân gia nhìn nàng, trong đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo hiện lên tia cười, nhàn nhạt nói: "Không sai, ta bắt được Thiên Tuế Vương Phi, nghe nói Vương Phi là chiến tướng đắc lực nhất bên cạnh Cửu Thiên Tuế, hôm nay xem ra ánh mắt của hắn không tệ, chỉ tiếc khanh vốn giai nhân lại theo nhầm giặc, bằng dung mạo và tài hoa của ngươi, chưa từng nghĩ chọn minh chủ khác sao?"
Tây Lương Mạt rót một chén trà nóng nữa cho mình, chậm rãi nói: "Ừm, đã từng nghĩ tới..."
Thấy ánh mắt Vân gia nhìn mình hiện lên một tia sáng kỳ dị, nàng nở nụ cười khẽ: "Nhưng mà ta phát hiện ta thích tìm một người bầu bạn hơn, mà không phải tìm một chủ tử cho mình, cho dù người kia cho ta làm Hoàng Hậu thì cũng chỉ là một nô tài đường hoàng hơn mà thôi, đời người mấy chục năm ngắn ngủi, tội gì khó xử chính mình, đúng không?"
Lời nói kinh hãi thế tục này đương nhiên khiến người ta không chấp nhận được, trong mắt hai gã thị vệ đầy khinh miệt và vẻ "nữ nhân này điên rồi".
Vân gia nhìn nàng chốc lát, phát hiện nữ tử trước mặt không phải đang nói đùa, môt cô gái ôn hòa xinh đẹp như hoa lan, lại không xuất thân từ giang hồ phố phường, không ngờ lại có suy nghĩ kinh hãi thế tục đến vậy, hắn lắc đầu: "Thứ cho ta không thể gật bừa. Chưa nói đến phi tần tuy là thiếp của đế vương nhưng địa vị chung quy vẫn là chủ tử, ngay cả mệnh phụ nhìn thấy cũng phải hành lễ, chưa nói tới Hoàng Hậu là mẫu nghi thiên hạ, hàng vạn hàng nghìn người kính ngưỡng, mẫu nghi thiên hạ dạy dỗ nữ tử thiên hạ, làm sao có thể gọi là nô tài, còn ai cao quý hơn nàng được nữa?"
Tây Lương Mạt thờ ơ nói: "Vậy à? Nhưng mà Hoàng Hậu đối với Hoàng Đế bệ hạ là cái gì? Lẽ nào Hoàng Đế bệ hạ không có quyền chủ đạo tuyệt đối đối với Hoàng Hậu? Có Hoàng Đế nào coi Hoàng Hậu bình đẳng với mình đâu, đối với chuyện Hoàng Đế bệ hạ muốn làm hay nạp phi, chẳng phải Hoàng Hậu nương nương cũng phải vui vẻ hùa theo hay sao?"
Nàng dừng một chút rồi nói tiếp: "Một nữ nhân không cần dưới một người trên vạn người, đối với nàng mà nói, chỉ cần làm người duy nhất vĩnh viễn trong lòng trượng phu là đủ rồi, chỉ khi nào không làm được người duy nhất trong lòng trượng phu thì mới chọn trở thành dưới một người trên vạn người, nếu đã không có tình cảm độc nhất vô nhị thì theo đuổi quyền thế mới là lựa chọn không tệ."
Ngôn luận kỳ lạ gần như phản loạn của Tây Lương Mạt làm cho đối phương nhất thời nghẹn lời.
Cho dù là nơi cởi mở như Tây Địch cũng không có cô gái nào dám nói ra ngôn luận như thế.
Nữ tử ghen tị sẽ không còn đáng yêu, nếu lại theo đuổi quyền thế không chút che dấu sẽ khiến người ta càng khinh bỉ, tuy rằng trong hào môn đại phiệt, trong hoàng cung biệt uyển cũng không ít nữ tử chuyên quyền ghen tị, thế nhưng nói ra một cách trắng trợn thế này thật sự quá mức...
Quá mức trắng trợn!
Có điều Tây Lương Mạt nói xong lặng lẽ liếc ba người không biết nói gì một cái, lại cười cười: "Chỉ là lời nói đùa thôi, nếu dọa các vị thì ta không chịu trách nhiệm đâu."
Dứt lời, nàng lại tự sướng lấy thịt dê sống ra xiên nướng.
Dĩ nhiên làm cho người ta không biết rốt cuộc nàng nói thật hay nói đùa.
Hai thị vệ âm thầm hừ lạnh một cái, Phi Vũ Đốc Vệ này nhìn có vẻ cũng chỉ bình thường thôi, còn thích nói bừa bãi, khi đó có uy danh như vậy có lẽ cũng dựa vào làm thuộc hạ của Cửu Thiên Tuế, thật sự có tiếng mà không có miếng!
Ngược lại Vân gia vẫn lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, sau đó đột nhiên hỏi: "Ngươi cảm thấy Cửu Thiên Tuế phù hợp với yêu cầu người bầu bạn của ngươi?"
Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái, khẽ cười: "Vân gia, Tây Lương Mạt chỉ nói đùa chút thôi, về phần Cửu Thiên Tuế có phù hợp yêu cầu của ta hay không thì liên quan gì đến ngài, cho dù hắn là thái giám thì cũng là phu quân của ta, ngươi chỉ cần biết ta không thích bị người khác phản bội, cũng không thích phản bội bất cứ ai là được rồi."
Lời này đã rõ ràng từ chối lời chào mới của hắn.
Vân gia nghe vậy hơi nheo mắt nhìn Tây Lương Mạt, hắn chưa từng bị bất cứ nữ nhân nào từ chối, thế nhưng hắn biết nữ tử trước mặt không phải đang nói đùa, nàng từ chối chắc chắn và không có chỗ nào cứu vãn.
"Thật không? Vậy thật đáng tiếc, Cửu Thiên Tuế là một người tòng chính xuất sắc, thế nhưng ta nghĩ hắn sẽ không phải một trượng phu hợp cách." Vân gia lạnh nhạt nói, giọng nói hắn cũng trở nên lạnh giá chứ không mang vẻ ám chỉ như trước.
Vân gia đứng lên nhìn về phía Tây Lương Mạt, trong mắt hắn không còn thử mà là lạnh lùng và kiêu ngạo không chút che giấu, đó là hàn ý và uy nghi chỉ kẻ thượng vị mới có: "Ta đã nói, ta chưa bao giờ trao đổi không có hồi báo, Cửu Thiên Tuế phá hủy cứ điểm quan trọng ta xây dựng nhiều năm, có lẽ ngươi có thể ngẫm lại, ta nên lấy gì báo đáp hắn... ví dụ như mạng sống của Vương Phi âu yếm của hắn, thế nào?"
Dứt lời, hắn xoay người phất tay áo bỏ đi.
Hai thị vệ khinh miệt hừ một tiếng rồi cũng lập tức đi theo.
Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng hắn đi xa, lắc đầu, không hề cảm thấy mình bị uy hiếp, tiếp tục rắc bột thì là lên thịt dê nướng, đồng thời thì thầm: "Người Tây Địch đúng là không có kiến thức, nếu gặp một người tự mình không cẩn thận làm rơi một văn tiền, lại cướp đoạt một văn tiền mà một tên khất cái nhặt được đến cục xương cũng không còn, mới biết cái gì gọi là vắt cổ chày ra nước."
Trong hoàng thành cách đó không xa, một tên vắt cổ chày ra nước có khuôn mặt xinh đẹp đang nghị sự khẩn cấp bỗng nhiên hắt xì ba cái liên tiếp, vì thế hắn không vui hừ lạnh một tiếng: "Nhất định là nha đầu xấu xa kia đang nói xấu bản tọa."
Sau khi rời khỏi hành lang, thị vệ phía sau Vân gia nhìn nhau một cái, một người cuối cùng không nhịn được cung kính nói: "Chủ tử, ngài quá khách khí với nàng ta, người không biết tốt xấu, phát ngôn bừa bãi trước mặt ngài như vậy, còn không chịu kiềm chế, ngài không sợ nàng ta gây chuyện sao, nếu nàng ta sai người mật báo thì quá nguy hiểm với ngài."
"Thuộc hạ thấy, chi bằng thừa dịp nàng ta còn chưa phát hiện ra thân phận của chúng ta nên tiên hạ thủ vi cường." Một thị vệ khác cũng lạnh lùng nói.
Bọn họ thật sự không vừa mắt có kẻ vô lễ với chủ tử của mình như vậy, còn là một nữ tử!
Vân gia nhìn mai vàng trong vườn, cười khẽ một tiếng: "Thế nào, các ngươi cho rằng nàng còn chưa biết ta là ai sao?"
Hai gã thị vệ sửng sốt, lại thấy Vân gia thản nhiên nói: "Chỉ e từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ta dưới địa lao nàng đã biết ta là ai, hôm nay nói những lời chọc giận các ngươi cũng chỉ vì chứng thực lại suy nghĩ trong lòng nàng mà thôi."
Hai gã thị vệ nhất thời nhìn nhau, thế nhưng sau khi lấy lại tinh thần, ấn tượng với Tây Lương Mạt càng không tốt, một người trong đó trầm giọng nói: "Nếu tâm cơ nàng ta thâm trầm như vậy, lại không thể để gia sử dụng, chỉ sợ sau này sẽ thành họa!"
Dù sao một nữ nhân có thể bỏ qua hạnh phúc cả đời, leo lên một thái giám quyền thần bị thế nhân khinh thường, ngoại trừ tâm cơ thâm trầm, đê tiện tàn nhẫn, thì nhất định không phải một người dễ đối phó!
Tuy đối phương đã bị Vân gia hạ dược, cấm chế nội lực của nàng, nhưng để một nữ tử nguy hiểm như vậy không bị trói buộc ngay trước mặt bọn họ, bọn họ luôn cảm thấy sẽ là mối uy hiếp cho chủ tử.
Vân gia thoáng dừng, nhàn nhạt nói: "Để xem đi."
Bắt được Tây Lương Mạt vốn là chuyện ngoài ý muốn, vì thế hắn cũng rất muốn xem Cửu Thiên Tuế đột nhiên mất đi phu nhân của mình sẽ có phản ứng gì, nếu Tây Lương Mạt có sức nặng nhất định trong cảm nhận của Bách Lý Thanh thì nói không chừng hắn có thể lợi dụng Tây Lương Mạt để đạt được một vài thứ có lợi cho Tây Địch.
Nếu Tây Lương Mạt đối với Bách Lý Thanh không có gì quan trọng thì hắn cảm thấy có thể mang một nữ tử thú vị thế này về nước cũng là lễ vật không tệ.
Chí ít nàng là là nữ tử đặc biệt nhất hắn từ gặp.
Trên người nàng luôn tràn ngập hơi thở mâu thuẫn, khiến người ta không nhịn được muốn tiếp tục tìm tòi nghiên cứu.
Có lẽ tìm tòi nghiên cứu xong sẽ phát hiện nàng cũng chỉ là nữ tử bình thường mà thôi, thế nhưng ít nhất người khiến hắn có hứng thú không nhiều lắm, nàng coi như một trong số đó.
"Chủ tử, ngài..." Một thị vệ thiếp thân do dự một lát, nhìn bóng lưng chủ tử nhà mình, không nhịn được nói: "Có lẽ đúng như lão phu nhân nói, ngài không nên mạo hiểm thế này, nghìn dặm xa xôi tới Thiên Triều thật sự quá nguy hiểm."
Vân gia dừng lại, ngẩng đầu nhìn tuyết bay đầy trời, vươn tay đón lấy bông tuyết rơi, mặt mày lạnh mạt nói: "Ít nhất nàng nói đúng một câu, đời người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, cần gì vì quá nhiều chuyện mà khiến bản thâm ấm ức, ta... chỉ muốn xem tuyết Bắc quốc này thế nào mà thôi."
Hai thị vệ nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau vẻ khó hiểu, gia... chủ tử trước nay là người trầm tĩnh lý trí, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy chủ tử như vậy...
Hôm nay, là làm sao thế?
— Ông đây là đường ranh giới —
Tốc Ngọc Điện.
"Thiên Tuế gia, người của chúng ta đã xuống dưới xem, mật đạo kia đã tồn tại từ nhiều năm trước, ít nhất có hơn một trăm năm lịch sử, không phải vận dụng nhân lực một sớm một chiều xây thành, chúng ta không có địa đồ, hơn nữa phía dưới đã sụp rất nhiều chỗ, nếu chờ người của chúng ta xử lý bên dưới sạch sẽ rồi mới tìm kiếm tung tích của tiểu tiểu thư, e rằng..." Chu Vân Sinh nhìn bản vẽ trên tay, im lặng một lúc rồi nhăn mày lắc đầu.
Bách Lý Thanh ngồi trên vị trí trên cùng lẳng lặng nhìn bản vẽ trước mặt, không nói gì.
Túc Vệ có phần mất kiên nhẫn nói: "Gia, ta thấy chúng ta vẫn nên phong thành đi, nếu để đám tặc tử này mang phu nhân đi, thời gian càng lâu càng bất lợi."
Lý Mật lại lắc đầu: "Như vậy không được, đối phương còn chưa đưa ra bất cứ yêu cầu gì, bọn chúng nhất định sẽ có yêu cầu, nếu ép sát đến cùng ngược lại sẽ ép đến mức chó cùng rứt giậu, làm bị thương phu nhân."
Chu Vân Sinh và Bạch Khởi liếc nhìn nhau, đều không nói gì, bởi điều Túc Vệ và Lý Mật nói đã là lo lắng của tất cả mọi người.
Bách Lý Thanh chống tay lên mặt nhìn về phía tuyết rơi ngoài cửa sổ, bỗng lạnh nhạt nói: "Đi điều tra nơi bắt đầu của địa đạo này đã, nói không chừng sẽ có đầu mối khác, khi đó tổ tiên hoàng tộc Tây Địch từng là quý tộc tiền triều, để xem Bách Lý thị có còn để lại gốc rễ gì sâu xa không."
Tuy mọi người đều rất lo lắng lại chỉ lặng lẽ không nói gì,
Cũng không có phương pháp tốt hơn, đành như vậy.
Trong điện đã trống rỗng, Bách Lý Thanh nhắm mắt khẽ thở dài một tiếng: "Tiểu Liên Tử, mời lão Y Chính và Huyết bà bà tới."
Nha đầu này thật sự quá khiến người ta đau đầu.
Liên công công lập tức gật đầu, cung kính lui ra. ...
Tây Lương Mạt tự do tự tại ở sơn trang Tịch Mai cũng chỉ được sáu, bảy ngày rồi chấm dứt.
Nguyên nhân không gì khác, vị dì nhà nàng ngứa mắt nàng ăn no ngủ kỹ, vì thế tìm tới cho nàng một chút phiền phức, Tây Lương Mạt nhìn cái giường bị hắt nước lạnh lần thứ ba của mình, lại nhìn bánh màn thầu lạnh như tảng đá trên bàn, cùng ấm nước không hiểu sao bốc ra mùi nước tiểu, hơn nữa vị dì kia luôn cố gắng xúi giục đám nha đầu thừa dịp nàng không có nội lực mà động tay động chân, châm chọc khiêu khích.
"Thế nào? Tiểu tiện nhân, ngươi cho rằng nơi này vẫn là hoàng cung đại nội, có tên hoạn quan kia bảo vệ ngươi, vẽ đường cho hươu chạy à? Cho ngươi ăn, cho ngươi ngủ, còn muốn thế nào nữa?" Hàn phu nhân nhìn Tây Lương Mạt cười lạnh.
Sau đó Hàn phu nhất phát tay với nữ tỳ bên cạnh: "Đi bắt ả uống hết ấm nước kia đi!"
Đám nữ tỳ này vốn có chút quan hệ với những nữ nhân bị tru sát trong Phong Lộ Các, đương nhiên đã sớm hận Tây Lương Mạt đến nghiến răng nghiến lợi, có điều trước đây mỗi ngày Vân gia còn tới nói chuyện với Tây Lương Mạt, bọn họ cũng không dám có động tác gì.
Hiện giờ đã nhiều ngày Vân gia không hề tới, cũng không sai người tới thăm nàng nữa, chẳng phải chứng minh tiện nha đầu này đã đến lúc đẹp mặt rồi hay sao.
Lập tức, có mấy tỳ nữ nhìn chòng chọc, vẻ mặt oán độc xông lên, còn có người cầm cái ấm nhỏ trên tay, muốn ra tay với Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt nhìn đám tỳ nữ hung thần ác sát và dì nhà mình, không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ, loại thủ đoạn ngây thơ này nhìn thế nào cũng cảm thấy có lẽ vì vị dì này không còn là Quý Phi nên thủ đoạn trừng trị người khác cũng thụt lùi.
Tây Lương Mạt xưa nay tự nhận không phải người tốt, thế nhưng đối với loại "người thân" giúp đỡ mình này nàng còn có chút "lòng nhiệt tình".
Nếu không có nội lực thì đơn giản là không cần nội lực, dùng nắm đấm đánh mấy nha hoàn nũng nịu nằm úp sấp xong, dưới ánh mắt sợ hãi của Hàn phu nhân, Tây Lương Mạt đi tới túm búi tóc nàng ta kéo ra cửa.
"Ngươi buông tay... A... Cứu mạng... Giết người!"
Hàn phu nhân chỉ cảm thấy da đầu bị kéo căng, nàng ta cực kỳ đau đớn hét lên, tiếng hét cắt qua cả tòa sơn trang tĩnh lặng.
Bởi tất cả mọi người đều biết Tây Lương Mạt bị kiềm chế nội lực nên khi thấy nàng thô lỗ giật tóc Hàn phu nhân kéo ra ngoài đều ngẩn ra, không phản ứng lại.
Tây Lương Mạt thuận lợi kéo Hàn phu nhân tới một thùng nước thối cao nửa người ở gần đó, trực tiếp ấn đầu Hàn phu nhân vào trong thùng.
Có lẽ đã có kinh nghiệm hành hạ Trinh Nguyên Công Chúa nên lần này nàng làm tương đối thuận tay, đè đầu Hàn phu nhân, để nàng ta hưởng thụ hương vị của thùng nước thối kia.
Đến khi Vân gia và đám người chạy tới thì đã không thấy Hàn Quý Phi đâu nữa, chỉ thấy Tây Lương Mạt ngồi khoanh chân trên nắp thùng gỗ, ra vẻ – bản cô nương đang ngồi thiền.
Có điều trong cái thùng bên dưới mông nàng không ngừng phát ra tiếng rên và tiếng giãy giụa của nữ nhân.
Không biết có phải đám hộ vệ bị vẻ hung ác của Tây Lương Mạt dọa ngây người hay vẫn luôn không có cảm tình với vị Hàn phu nhân ương ngạnh vô liêm sỉ kia, mà đám hộ vệ đều kinh ngạc nhìn Tây Lương Mạt hành động, không ai đi cứu Hàn phu nhân bị nhốt vào thùng nước thối, chỉ nghe tiếng kêu trong thùng ngày một yếu.
Cho đến khi Vân gia nhăn mày, lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Đi cứu người!"
Đám thị vệ mới vây lên, thế nhưng bọn họ còn chưa rút kiếm thì Tây Lương Mạt đã tự giác nhảy xuống khỏi thùng.
Ánh mắt Vân gia không rõ vui giận nhìn nàng, Tây Lương Mạt lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không phải ta trời sinh tính tình độc ác, nếu không tại nữ nhân của Vân gia ngài cứ thích khiêu khích ta, ta cũng chẳng làm thế."
Đến khi đám thị vệ nhịn mùi tanh tưởi cuối cùng cũng đổ nghiêng thùng nước thối kia cứu Hàn phu nhân ra thì Hàn phu nhân đã không cử động nữa.
Đám thị vệ nhìn nhau, cuối cùng dưới ánh mắt nghiêm nghị của chủ tử, có người bị ép phải đi tới kiểm tra Hàn phu nhân có phải ngất xỉu hay không, lại không ngờ rằng...
Thị vệ kia vươn tay đến dưới mũi nàng ta, sống lưng đột nhiên lạnh toát, hắn lại vươn tay sờ lên cổ Hàn phu nhân, quả nhiên...
"Thưa đại đương gia, phu nhân đã chết, có lẽ bị phế vật trong nước làm tắc miệng mũi mà chết." Thị vệ kia chắp tay thấp giọng nói.
Lời này vừa nói ra, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, đám người Tây Địch vốn còn tỏ thái độ nhìn người một nhà xử lý người một nhà đã hoàn toàn im như thóc.
Không ai ngờ chỉ là cuộc đùa giỡn giữa nữ tử cuối cùng lại ra mạng người.
Vân gia nhìn thoáng qua Hàn phu nhân nằm trên mặt đất, đầu đầy nước thối, toàn thân nhếch nhác không còn vẻ kiều diễm quyến rũ như trước, ánh mắt thoáng dừng trên uế vật trong miệng và mũi nàng ta, sau đó ánh mắt lạnh giá dừng trên người Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt tỏ vẻ hoang mang vô tội: "Đây là ngoài ý muốn, ta không cố ý đâu."
Đôi mắt thâm trầm của Vân gia nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt thật lâu, đôi mắt xinh đẹp sắc bén như của Bách Lý Thanh khiến Tây Lương Mạt sinh ra ảo giác bị ánh mắt đối phương đâm vào da, xé ra từng khe hở, chọc thẳng vào đáy lòng nàng.
Mọi người đều im lặng, tuy bọn họ khinh thường vị Hàn phu nhân này nhưng dù sao nàng ta cũng là nữ nhân của chủ tử, hơn nữa còn là nữ nhân có tác dụng với chủ tử, hôm nay bị người ta giết như thế chẳng phải làm chủ tử bẽ mặt hay sao.
Quả nhiên, Vân gia lạnh lùng nhìn Tây Lương Mạt: "Ngươi cảm thấy lời giải thích của ngươi có thể khiến ta hài lòng sao?"
Tây Lương Mạt hít vào một hơi, ánh mắt đối diện Vân gia không tránh không né, thản nhiên nói: "Nếu Vân gia dùng phương pháp khác ép ta làm việc cho ngài chứ không sai nữ nhân ngu xuẩn này tới làm đao trong tay ngài, thì có lẽ tối nay nàng ta vẫn có thể ấm giường cho ngài đấy."
"Ngươi cố ý." Vân gia nguy hiểm nheo mắt lại, giọng điệu của hắn không phải suy đoán, mà là khẳng định.
Tây Lương Mạt hạ tầm mắt, mỉa mai nhếch khóe môi: "Kẻ phản bội đáng bị tru sát, là tại nàng ta tự mình đưa lên cửa, đương nhiên không thể trách ta tàn nhẫn."
"Ngươi...!" Trong mắt Vân gia hiện lên sát ý lạnh lẽo, tới gần Tây Lương Mạt nhanh như chớp, nâng một tay túm lấy cổ Tây Lương Mạt, giơ nàng lên, nói lạnh như băng: "Ngươi có tin một giây sau ngươi cũng sẽ chết thê thảm như nàng ta không, sau đó không mảnh vải che thân bị treo trên tường thành thượng kinh này."
Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy trên cổ như bị xiềng xích, gần như khiến nàng không thở nổi, bị đè nén khó chịu, thế nhưng nàng buông tầm mắt, môi nở nụ cười khẩy: "Đúng thế... ta... đương nhiên... tin, ngài cứ việc ra tay di."
Vân gia nhìn nữ tử trong tay mặt mày đỏ bừng, khóe mắt nhắm chặt đã có một giọt nước mắt chảy xuống, nụ cười nhạt trên khóe môi có vẻ như được giải thoát rồi.
Hàn quang trong mắt hắn lóe lên, hắn bỗng buông tay để Tây Lương Mạt ngã xuống đất, hắn nhìn từ trên cao xuống Tây Lương Mạt còn đang không ngừng thở gấp, âm trầm nói: "Chọc giận ta rồi muốn chết cho hết việc à? Không ngờ tên hoạn quan kia còn có hồng nhan tri kỷ như ngươi chịu thủ tiết vì hắn, coi như hắn có phúc, có điều, ít nhất bây giờ ngươi còn chưa chết được."
Rồi hắn cúi nửa người, nắm cằm nàng, lạnh nhạt nói: "Trinh liệt của ngươi khiến người ta cảm động và kính nể, khiến ta nhớ tới khi lĩnh quân đại phá thành Vân Tiêu, thành chủ nghênh chiến thất bại, thành chủ phu nhân tự vẫn theo chồng. Thế nhưng, sự trinh liệt lỗi thời của các ngươi đối với một kẻ chinh phục mà nói chỉ là một sự khiêu khích khiến người ta căm tức, ngươi sẽ phải trả giá vì sự khiêu khích của ngươi hôm nay."
Sau đó hắn đứng dậy, lạnh lùng sai bảo: "Nhốt nàng ta vào phòng địa lao số một."
Ánh mắt Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái tối nghĩa khó hiểu, nàng cười lạnh, ôm cổ đứng lên, thở hổn hển một hơi rồi thẳng lưng đi ra khỏi sân.
Vân gia nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt, gợn sóng trong mắt bình tĩnh hơn một chút, sau đó nhìn về phía Hàn phu nhân không một tiếng động nằm trên mặt đất, hơi nhăn mày: "Xử lý sạch sẽ một chút."
Mấy tên thị vệ gật đầu, đưa chủ tử của mình đi xong thương lượng với nhau, đều ghét bỏ thi thể của Hàn phu nhân quá thối, bèn sai người lấy một cái chiếu quấn nàng ta lại, kéo tới bãi tha ma sau núi để ném.
Sau khi người đi rồi, một đám chó hoang vội vàng chạy tới, tham lam bắt đầu cắn xé.
Hàn phu nhân, hoặc nên gọi là Hàn Quý Phi, có lẽ cả đời này cũng không ngờ mình sẽ lưu lạc đến nước phơi thây hoang dã, thi cốt không trọn vẹn. ...
Về phần Tây Lương Mạt, bị dẫn vào nhà tù, nàng nhìn phòng giam này, coi như sạch sẽ, mặt đất trải đầy rơm rạ, trên rơm rạ là mấy lớp chăn bông sạch sẽ, nàng nhướng mày, đi vào ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Bởi vì chủ tử dặn dò nữ phạm nhân có khuynh hướng tự sát nên mấy tên thị vệ đứng cạnh cửa luôn nhìn chằm chằm vào Tây Lương Mạt.
Nhưng nhìn rất lâu, bọn họ vẫn không phát hiện Phi Vũ Đốc Vệ này có biểu hiện tự sát, thậm chí khi có người đưa cơm nước nóng tới nàng ta còn ăn không chút khách khí.
Tới buổi chiều, đám thị vệ thấy vị trong phòng giam kia thật sự nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, không hề giống người sẽ tự sát, bèn chỉ để lại một người coi chừng nàng, những người khác đều đi ăn cơm.
Lúc này, thị nữ đưa cơm tối cho Tây Lương Mạt cũng tới, thị vệ kiểm tra mấy thứ được đưa tới rồi để nàng ta đi vào.
Thị vệ trông coi Tây Lương Mạt thấy đồ ăn thị nữ đưa tới cho nàng có phần phong phú, còn có móng giò, không khỏi oán giận: "Chậc, cho một phạm nhân ăn những món ăn này quả là lãng phí."
Thị nữ kia cũng rất bất bình, nói: "Đúng vậy, thân phận có cao quý tới đâu thì hiện giờ cũng chỉ là tù nhân của chúng ta thôi."
Sau đó, nàng ta lấy mấy món ăn ra đưa cho thị vệ kia, cười duyên nói: "Mấy tỷ muội chúng ta đều bị phạt vì tiện nhân này, mấy món ăn này chẳng bằng đưa cho đại ca, chỉ cần không đói chết tiện nhân này là được, ca ca cứ tự nhiên ăn đi, ta thay ngươi trông nàng ta một lát, chờ nàng ta ăn xong ta mang hộp thức ăn đi."
Thị vệ kia do dự một lát, thế nhưng thấy tay chân Tây Lương Mạt đều bị xích trên vách tường, ước chừng sẽ không thể nào sinh sự mới gật đầu, cười nói: "Vậy phải cảm ơn muội muội."
Sau đó, hắn cầm cơm nước thơm ngào ngạt đi tìm đồng bọn của mình.
Thị nữ kia cầm hộp đồ ăn còn lại chui vào trong lao, đặt hộp đồ trước mặt Tây Lương Mạt, tức giận nói: "Ăn đi!"
Tây Lương Mạt đang ngồi khoanh chân mở mắt ra, nhìn cơm trắng rau xanh trước mặt mình rồi thấp giọng oán giận: "Chậc, sao chỉ có thế này?"
Thị nữ kia sắp tức chết rồi, tức giận trừng mắt với nàng, thấp giọng nói: "Tây Lương Mạt, ngươi tưởng mình còn ở trong phủ Thiên Tuế hay hoàng cung, ăn hay không thì tùy, ta đi đây!"
Nói xong, nàng ta đứng dậy định đi.
Tây Lương Mạt lập tức giữ tay nàng ta lại, cười khẽ: "Tam muội muội, làm gì mà vội thế, ngươi cũng biết ta trà trộn vào trong phòng giam không dễ dàng, Vân gia kia con mắt rất độc, màn diễn hôm nay cũng mệt cực đấy."
"Độc ác tàn nhẫn như ngươi mà cũng biết mệt?" Tây Lương Sương mặc một bộ trang phục thị nữ tức giận lắc đầu, chuyện nàng giết chết bà dì của bọn họ như thế nào hiện giờ đã đồn khắp sơn trang rồi.
Tây Lương Mạt nhếch khóe môi, ánh mắt lấp lánh: "Không phải ngươi bảo ta tìm cách chui vào tù sao? Nếu không chọc giận Vân gia thì ta làm sao vào đây gặp ngươi được?"
Không sai, hôm nay nàng ra tay với Hàn phu nhân là cố ý, chọc giận Vân gia cũng là cố ý, thế nhưng mục đích cố ý không phải vì tự sát, Tây Lương Mạt nàng trời sinh đã chẳng phải trinh tiết liệt nữ gì.
Loại chuyện tự sát tự thương tổn, bản thân thì đau kẻ thù thì sướng này, nàng có khuynh hướng khiến tất cả kẻ thù tự sát hơn.
Trong sơn trang Tịch Mai, ban đầu nàng nhìn có vẻ tự do tự tại, trên thực tế, số người Tây Địch âm thầm giám sát nàng không hề giảm, nàng không cách nào ra khỏi cửa viện của mình, càng không cách nào truyền bất cứ tin tức gì ra ngoài.
Tiểu Bạch bị nàng để lại trong hoàng cung, trời tuyết lớn thế này mà nó lại không phải chó, không thể nào tìm tới theo mùi được.
Tuy nàng tin tưởng A Cửu sẽ rất nhanh tìm thấy nàng theo những đầu mối nàng để lại, thế nhưng nàng không thể nào ngồi đây chờ A Cửu đến cứu, đêm dài lắm mộng, nếu không thể giữ chặt đám người Tây Địch này ở đây, ai biết bọn chúng sẽ làm gì.
Huống hồ nơi này còn có một con cá lớn cực phẩm.
Càng không thể thả cho chạy.
Cũng may, nơi này không phải nàng không có người quen, ví dụ như Hàn phu nhân, nàng đã biết chứng tỏ Tây Lương Sương cũng sẽ biết, dù sao hai người từng hầu chung một chồng – Ngu Hầu cơ mà, ước chừng chuyện ở đây Ngu Hầu cũng biết.
Nếu Tây Lương Sương không ngu đến mức hoàn toàn tham gia với người Tây Địch, là một người luôn muốn khiến Ngu Hầu rơi đài, nàng ta nhất định sẽ tìm cách liên hệ nàng.
Tuy thời gian chờ đợi dài dằng dặc, rất khó chịu, thế nhưng nàng dự đoán chính xác.
Tây Lương Sương thật sự đang ở sơn trang Tịch Mai, nàng ta từ lâu đã bị cấm chân ở nơi này. Để bảo mật, tất cả những người tham gia việc này, trừ phi bất khả kháng, đều phải đưa người thân tới sơn trang Tịch Mai.
Thế nhưng Tây Lương Sương không cách nào liên hệ được với nàng, sân của nàng bị trông coi quá nghiêm ngặt.
Tây Lương Mạt cũng không nghĩ rằng có thể dựa vào chính mình để chạy ra ngoài mật báo, vì vậy chuyện này nhất định phải có người làm thay nàng.
Mà Tây Lương Sương, chính là người được chọn không thể tốt hơn!