Chương 50 - Tôi không hề mê tín nhé!

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Bĩ Hắc 15-11-2024 15:02:59

Khương Tứ Hải: "..." Khương Thất Ngư quả là cao thủ trong nghệ thuật nói nhảm! Khương Ngũ Hồ khóc đến nỗi cười luôn. Khương Nhất Phàm cũng suýt bật cười thành tiếng. Anh ấy còn rất thắc mắc, đang yên đang lành, Khương Tứ Hải hỏi Khương Thất Ngư câu này làm gì? Không lẽ nó cũng nghe được tiếng lòng của Khương Thất Ngư? Câu trả lời là chắc chắn rồi. Có lẽ nó đã nghe được vài manh mối từ tiếng lòng của Khương Thất Ngư, nhưng lại không nghe được hết! Thăm dò thông tin thất bại, tâm trạng Khương Tứ Hải hơi chùng xuống. Khương Tử Nhiễm không biết tình hình, nhưng cô ta vẫn an ủi Khương Tứ Hải: "Anh tư, về nhà ăn cơm đừng nghĩ đến chuyện công việc nữa." Khương Tứ Hải cũng không hỏi thêm gì. Khương Thất Ngư chào Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn xong thì về ngủ trưa. Khương Nhất Phàm gọi điện cho trợ lý, bảo anh ta điều tra chuyện của Lãnh Nhược Nhược. Anh ấy ở trong nhà không về. Anh ấy định ăn xong bữa tối rồi mới đi, biết đâu còn có thể nghe được thêm chút gì đó về đứa trẻ kia từ tiếng lòng của Khương Thất Ngư. Chắc chắn Lãnh Nhược Nhược đã giấu đứa trẻ rất kỹ! Khương Tứ Hải cũng không đi, anh ta vẫn chưa lấy được thông tin gì. Khương Ngũ Hồ thuần túy muốn hóng chuyện, nên cũng ở lại. Buổi chiều Tô Nhậm Mẫn đặc biệt ra ngoài một chuyến để thỉnh một bức tranh Bồ Tát thay thế bức Ultraman trên tầng thượng. Càng nhìn bức tranh Ultraman phát sáng kia, Tô Nhậm Mẫn càng tức giận, lại đánh Khương Ngũ Hồ một trận. Khương Thất Ngư đang ngủ nên không biết những chuyện này, càng không biết ba anh trai đều đang chờ cô. Chiều hôm đó Khương Tử Nhiễm cũng không ra ngoài, cô ta thấy ba anh trai hiếm khi ở đây, cô ta muốn cày điểm thiện cảm! Nhưng rõ ràng cô ta cảm nhận được thái độ của mấy người anh đối với mình rất lạnh nhạt, hoàn toàn không thân thiết như trước kia nữa. Khương Tử Nhiễm tức điên lên, nói với hệ thống: [Kiểm tra độ thiện cảm của mấy anh trai đi. ] Hệ thống đưa ra câu trả lời: [Khương Nhất Phàm: Độ thiện cảm 50%. ] [Khương Tứ Hải: Độ thiện cảm 50%. ] [Khương Ngũ Hồ: Độ thiện cảm 50%. ] Cô ta không kiểm tra được độ thiện cảm của cha mẹ, mà cũng cảm thấy không cần thiết. Chỉ là hai lão già mà thôi. Thấy độ thiện cảm của mỗi người đều giảm gần một nửa, Khương Tử Nhiễm nhíu chặt mày! Rốt cuộc là chuyện gì vậy, rõ ràng cô ta chẳng làm gì cả! Chẳng lẽ chính vì cô ta không làm gì nên mới giảm sao? Cả buổi chiều, Khương Tử Nhiễm đấm bóp vai cho anh cả, làm bữa chiều cho Khương Tứ Hải. Giới thiệu cho Khương Ngũ Hồ mấy chị em trong giới. Cuối cùng, đến tối. Độ thiện cảm của ba người này đều tăng lên, đều ở mức khoảng 80%. Khương Tử Nhiễm cười. Khương Thất Ngư làm sao đấu lại cô ta được! Cô ta mới là nữ chính của thế giới này! Nghĩ đến điều gì đó, cô ta nói với hệ thống: [Kiểm tra độ thiện cảm của boss phản diện Mạnh Kỳ Yến đi. ] Hệ thống: [ - 50%. ] Khương Tử Nhiễm: "..." Tuy cô ta không làm gì để tăng thiện cảm của boss phản diện, nhưng cũng đâu có đắc tội với anh đâu! Thật là kỳ quái! Lúc này hệ thống gợi ý. [Ký chủ, xuất hiện một nhân vật mới, mời cô tăng độ thiện cảm với người đó trước, sẽ có lợi rất lớn cho cô sau này. ] Khương Tử Nhiễm xem qua thông tin của đối phương, khóe miệng nhếch lên. * "Tôi muốn phát tài- Tôi muốn phát tài-" Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, đánh thức Khương Thất Ngư khỏi giấc ngủ. Cô đưa tay mò điện thoại, ngáp một cái, không vui: "Ai vậy?" Giọng Lý Lâm vang lên trong điện thoại, tính khí còn lớn hơn cô: "Là tôi! Sao tin nhắn WeChat tôi gửi cô không trả lời?" Nghe ra là giọng của người đại diện, thái độ Khương Thất Ngư dịu đi: "Cái điện thoại rác này! Tin nhắn nào còn cần tôi tự trả lời chứ! Chị Lâm à, sau này tôi nhất định sẽ mua cái điện thoại có thể tự động trả lời WeChat." Lý Lâm: "..." Lý Lâm im lặng một lúc, nói sang chuyện chính: "Biểu hiện của cô trong chương trình truyền hình... tàm tạm." Ban đầu định nói rất tốt, nhưng cô ấy sợ khen thế, Khương Thất Ngư sẽ càng điên hơn! Nên phải nói uyển chuyển một chút. Hơn nữa Khương Thất Ngư trong chương trình quả thật có vài chỗ làm không tốt lắm. "Nhớ nhé, tham chút lợi nhỏ sẽ thiệt hại lớn đấy!" Nếu mấy tên tội phạm đó tính tình không tốt, Khương Thất Ngư bắt họ mời ăn thì đúng là xui xẻo cho cô rồi. Khương Thất Ngư cười nói: "Trước đây cô còn nói với tôi chịu thiệt là phúc mà, đúng không?" Lý Lâm: "Đúng vậy." Khương Thất Ngư: "Đã biết chịu thiệt là phúc, tham chút lợi nhỏ sẽ thiệt hại lớn, vì vậy kết luận, tham chút lợi nhỏ sẽ được phúc lớn!" Lý Lâm: "..." Lý Lâm suýt nữa đã bị Khương Thất Ngư thuyết phục! Cô ấy từ bỏ việc giáo dục cô: "Công ty cho cô vài cơ hội thử vai phim mới, ngày mai cô đến công ty xem muốn tham gia bộ nào." Mắt Khương Thất Ngư mở to: "Bây giờ tôi còn được chọn phim nữa cơ à? Ha ha! Họ Khương tôi đây thành công rồi!" Lý Lâm: "Toàn vai nữ phụ số bốn số năm thôi." Lý Lâm cũng đã nghĩ, mẹ của Khương Thất Ngư là ảnh hậu kỳ cựu. Thả chút tin tức ra ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều vai nữ chính nữ phụ tìm đến. Nhưng cô ấy cảm thấy cái chương trình truyền hình này đã là đi cửa sau rồi, nếu lại đi cửa sau nữa, Khương Thất Ngư sẽ làm càn lên mất! Vẫn phải để cô rèn luyện từ tầng dưới chót, trở thành một diễn viên giỏi đạt chuẩn đã. Khóe miệng Khương Thất Ngư giật giật: "Bánh xe số phận chẳng xoay chút nào, sợi xích cuộc đời sắp đứt hết rồi!" Nói xong chuyện chính, Lý Lâm hắng giọng: "Tôi có chuyện khác muốn hỏi cô." Khương Thất Ngư cau mày: "Chuyện gì cơ?" Lý Lâm hơi ngượng ngùng: "Là tôi thấy trên tin tức, mấy tên tội phạm đó cứ gọi cô là đại sư." Khương Thất Ngư vội giải thích: "Tôi không hề mê tín nhé! Cái đó của tôi là bên huyền học!" Lý Lâm: "..." Nghĩ đến việc gần đây sếp cứ đau đầu không thôi, Lý Lâm vẫn hỏi. "Là thế này, tôi có một người bạn, mỗi tối anh ấy đều đổ mồ hôi, vừa ngủ là ra mồ hôi, đi khám bệnh viện tốn mấy nghìn tệ, sau đó lại tìm một thầy thuốc trung y kê cho hơn chục thang thuốc, uống rồi cũng không khỏi mà còn ngày một nặng hơn." "Tôi muốn hỏi có phải trên giường anh ấy có thứ gì bẩn thỉu không?" Khương Thất Ngư chớp chớp mắt: "Không phải, cô bảo anh ta đổi cái chăn mỏng hơn đi." Lý Lâm: "..." Sau khi cúp máy, Khương Thất Ngư liếc nhìn đồng hồ, nhận ra đã đến giờ ăn tối rồi. Cô xuống lầu, thấy Khương Tử Nhiễm đang chơi bài với ba anh trai, cả bọn trông vui vẻ hòa thuận. Khương Tử Nhiễm thấy cô xuống, ngẩng đầu lên nhìn đầy khiêu khích. Nhìn đi! Ba người anh trai vẫn là của cô ta! Khương Thất Ngư chẳng bận tâm đến chuyện vặt vãnh này. Cô chỉ tò mò liếc nhìn Khương Tứ Hải. [Sao Khương Phú Quý vẫn còn ở đây? Anh ta không cần đi phá án à?] [Đánh bài cũng tính là cờ bạc nhỉ? Mình có thể tố cáo anh ta không? Không biết có tiền thưởng không nhỉ?] Khương Tứ Hải: "..." Khương Tứ Hải vội vã đặt bài xuống: "Thôi không chơi nữa." Khương Tử Nhiễm bĩu môi không vui: "Anh tư, chơi nốt ván này đi mà -" Khương Nhất Phàm và Khương Ngũ Hồ cũng đặt bài xuống. Khương Thất Ngư đúng là người công bằng vô tư, sẵn sàng đặt đại nghĩa lên trên tình thân. Thấy họ bỏ bài xuống, Khương Thất Ngư cũng chẳng nghĩ nhiều, quay đi tìm đồ ăn. [À phải rồi, vụ trộm của Khương Phú Quý đã phá được chưa nhỉ?]