Chương 31 - Đúng là bọn họ!

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Bĩ Hắc 15-11-2024 15:03:00

Anh ta định bụng chút nữa sẽ truy ra số điện thoại này, nhưng vừa nghĩ vậy thì lại nhận được một tin nhắn nữa: [Khương Phú Quý! Mau lên!] Khương Tứ Hải thấy vậy, sờ đầu mình! Tên lừa đảo này còn biết tên mụ của anh ta? Không phải, cũng chẳng mấy ai biết được tên mụ của anh ta mà. Chẳng lẽ là Mạnh Kỳ Yến thật sao? Anh ta vẫn còn chút nghi ngờ, chẳng phải Mạnh Kỳ Yến là ảnh đế ư? Sao lại đi quan tâm đến bọn tội phạm buôn bán ma túy? [Thật sự là cậu à?] Khương Tứ Hải bán tín bán nghi. Đối phương nhanh chóng đáp lại: [Năm cậu mười sáu tuổi bị trĩ, là tôi đã đưa cậu đi cắt. ] Khương Tứ Hải: "..." Đọc đến đây, Khương Tứ Hải nhíu mày, đúng là cậu ta thật rồi! Chuyện này chỉ có Mạnh Kỳ Yến biết, mấy anh em và em gái của anh ta cũng không biết. Sắc mặt anh ta trở nên nghiêm túc: [Được rồi. Đây là số mới của cậu à?] Mạnh Kỳ Yến: [Không, cậu đừng liên lạc với tôi, cậu cứ chú ý theo dõi livestream, có tình hình tôi sẽ liên lạc lại. ] Sau khi xóa tất cả tin nhắn, Mạnh Kỳ Yến trả lại điện thoại cho bác gái: "Cảm ơn." Bác gái cười tươi như hoa: "Không cần không cần, nhưng tôi có thể chụp chung với cậu một tấm không?" Vừa rồi bác ấy nhìn kỹ, phát hiện ra đây chính là đại ảnh đế Mạnh Kỳ Yến! Mạnh Kỳ Yến lễ phép đáp: "Được." Tại cục cảnh sát Bắc Kinh. Khương Tứ Hải đã báo cáo sự việc cho đội trưởng của mình, đội trưởng thông qua nhận diện khuôn mặt, phát hiện ba người này đúng là tội phạm bị truy nã! Không cần biết có sản xuất ma túy hay không, dù sao ba người này cũng phải bị bắt. Đôi mắt đen nhánh của Khương Tứ Hải lộ ra vài phần vui sướng. Nếu lần này anh ta có thể bắt được ba người đó, vị trí đội trưởng chắc chắn sẽ là của anh ta. Bởi vì đội trưởng hiện tại sắp nghỉ hưu rồi. Đội trưởng vừa triệu tập toàn bộ đội viên xuất phát đến thôn Tam Tam, vừa liên lạc với cục cảnh sát bên đó. Họ không quen thuộc khu vực đó, chắc chắn cần sự phối hợp của cảnh sát địa phương. Hơn nữa họ hy vọng đối phương sẽ phối hợp, như vậy công lao chính sẽ thuộc về bên họ, tất nhiên là với điều kiện bảo đảm an toàn cho mọi người. Trên xe. Ngoại trừ người lái xe, tất cả mọi người đều mở điện thoại xem livestream. Nữ cảnh sát Nam Hoan hào hứng nói: "Cô giáo Ngô! Tối qua tan làm tôi đã xem livestream của cô giáo Ngô suốt cả đêm đấy!" Cuộc rượt đuổi trong rừng tối qua quá kích thích! Đội trưởng liếc nhìn cô ấy một cái: "Bảo sao hôm nay quầng thâm mắt lại nặng như thế." Nam Hoan cười ngượng ngùng: "Tối qua có chút buông thả bản thân, tối nay nhất định không xem... đến khuya như vậy nữa." Khương Tứ Hải đưa điện thoại cho Nam Hoan xem: "Cô nói ai là cô giáo Ngô? Còn có dòng họ này nữa à?" Nam Hoan cười, chỉ vào Khương Thất Ngư trên màn hình, nói: "Không phải họ đâu, là tôn xưng đấy! Chính là cô gái này, đi trước oai phong như bà hoàng đây này!" Khương Tứ Hải nhíu mày thật chặt, hình như là cô em gái mà nhà anh ta vừa nhận về? Anh cả đã gửi một bức ảnh trong nhóm. Là bức ảnh chụp chung tại bữa tiệc nhận thân của mẹ, trong đó có Nhiễm Nhiễm và Khương Thất Ngư. Đội trưởng cũng liếc mắt nhìn, nói: "Cô ấy đang trong tình trạng rất nguy hiểm, ở gần ba tên tội phạm truy nã kia quá!" Nam Hoan: "Đúng là rất nguy hiểm, ba tên tội phạm truy nã kia đang gặp nguy hiểm." Khương Tứ Hải: "..." Đội trưởng: "..." Đội trưởng nghiêm túc nói: "Đừng đùa nữa, bây giờ kẻ cô ấy đối mặt không phải người bình thường đâu, ba gã này trước đây làm bảo kê quán bar, liên quan đến một vụ án giết người trong một vụ giao dịch ma túy, hiện trường chết năm người! Thấy bên hông của chúng cộm lên không, nói không chừng đang mang theo hung khí đấy!" Hóa ra lại nghiêm trọng đến vậy, lòng Nam Hoan cũng thắt lại: "Vậy bọn chúng đi theo cô giáo Ngô làm gì nhỉ?" Đội trưởng lắc đầu: "Cái đó tôi cũng không rõ. Có khi cô gái này bị ba gã đó bắt cóc." Nam Hoan: "..." Cô giáo Ngô cứ cười hô hố thế này, chắc là không có đâu nhỉ? Khương Tứ Hải có làn da ngăm đen, lại để đầu đinh, khi không cười trông rất nghiêm nghị. Anh ta mở miệng nói: "Người anh em Mạnh Kỳ Yến của tôi đang ở bên cạnh, kỹ năng của cậu ta khá ổn, đừng lo lắng quá." Sau đó anh ta lại nhìn thấy Khương Ngũ Hồ xuất hiện trong khung hình. Lập tức lại không yên lòng! Đúng rồi! Nếu Khương Ngũ Hồ ở đó, vậy Nhiễm Nhiễm cũng có mặt đúng không? Trong lòng Khương Tứ Hải bất an vô cùng, không khỏi thúc giục người lái xe phía trước: "Lão Trương, chạy nhanh lên." Khương Thất Ngư không biết rằng mọi động thái của mình hiện đang bị cảnh sát giám sát. Ba con vịt lớn* theo cô đến nơi làm nhiệm vụ hàng ngày. Chữ Áp trong tên của Đại Áp, Nhị Áp và Tam Áp nghĩa là "con vịt". Lão Vương thấy Khương Thất Ngư dẫn ba gã cao to bặm trợn quay lại, sợ đến mức chân run lẩy bẩy. Chẳng lẽ Khương Thất Ngư thấy đe dọa không hiệu quả, chuyển sang dùng bạo lực rồi sao? Khương Thất Ngư cũng nhanh chóng bị Khương Tử Nhiễm chú ý. Khương Tử Nhiễm thấy ba người phía sau cô cũng bị dọa, trợn tròn mắt. [Hệ thống, chuyện này là sao? Không lẽ ba gã đó là ba anh em tội phạm mà mày nói?] Hệ thống đã nói với cô ta, trong cái thôn này ẩn chứa một băng nhóm tội phạm. Khi cô ta hoàn thành nhiệm vụ đào đất, đi ra chợ mua đồ sẽ gặp ba anh em tội phạm này. Ba anh em sẽ thèm khát nhan sắc của cô ta, rồi bắt cóc cô ta. Cuối cùng cô ta sẽ dùng sự thông minh tài trí của mình đấu trí đấu dũng với chúng, thành công báo cảnh sát, toàn bộ tội phạm bị bắt giữ. Cô ta sẽ nhận được sự khen ngợi của toàn mạng, nổi tiếng và có một lượng lớn người hâm mộ. Hệ thống của Khương Tử Nhiễm nhìn thấy cũng ngạc nhiên: [Đúng là bọn họ. ] Khương Tử Nhiễm nheo mắt lại: [Xem ra Khương Thất Ngư không biết bọn họ là tội phạm, ả xui xẻo rồi! Tao không thèm nói cho ả biết đâu, cũng không đi cứu ả!] Cô ta chỉ cần lặng lẽ đợi ba người chú ý đến mình rồi bắt cóc mình là được. Dù sao cô ta cũng là nữ chính của thế giới này, có hào quang nữ chính, không chết được. Vì danh tiếng, mạo hiểm một chút cũng đáng giá! Đợi khi cô ta bị bắt đến hang ổ của bọn chúng rồi tìm cách báo cảnh sát, thế thì mới có thể chân chính thể hiện sự thông minh tài trí tuyệt đỉnh và lòng dũng cảm gặp nguy không sợ của mình! Mặc dù nghĩ thế, nhưng Khương Tử Nhiễm vẫn hơi sợ ba người đó sẽ làm ra chuyện gì đó đổ máu. Cầm dao thọc người khác chẳng hạn. Thế thì cô ta sẽ không có cách thể hiện bản thân. Cô ta không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm đầu ruộng. Dương Thư Phàm và Hạ Nam Thăng cũng tò mò nhìn theo. Thế là, mấy người trong ruộng và lão Vương đều thấy Khương Thất Ngư chỉ vào ba gã đàn ông to cao, cất giọng lười biếng: "Với cái tướng này của ba người các anh mà không gánh phân thì uổng phí quá, đi đi, gánh hết số phân thuộc về các anh về đây đi!"