Chương 29 - Cả cộng đồng mạng cũng phát điên lên rồi!
Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ
Bĩ Hắc15-11-2024 15:03:00
Mạnh Kỳ Yến không ăn cơm sáng, cuối cùng, anh mở lời nói chuyện với Khương Thất Ngư.
Khương Thất Ngư nhìn thấy anh thì có hơi bất ngờ, hỏi: "Sao anh cũng tới đây thế?"
Vừa nói, cô vừa chia cho Mạnh Kỳ Yến một quả trứng luộc nước trà.
Đại Áp hỏi: "Đại sư Ngô, đây là bạn của ngài à?"
Khương Thất Ngư mỉm cười: "Anh ấy là trợ lý của tôi, nếu các anh..."
Ba người kia lập tức trở nên căng thẳng, hỏi Mạnh Kỳ Yến: "Anh muốn ăn gì không?"
Khương Thất Ngư rất hài lòng với phản ứng nhanh nhạy của ba người, cô ngước cằm nhìn Mạnh Kỳ Yến: "Cứ gọi món đi, he he, nhờ phúc của tôi đấy!"
Mạnh Kỳ Yến chỉ gọi một bát súp cay.
Lúc này, Tần Tạ mới ngủ được đôi chút lúc sáng sớm tỉnh giấc. .
Thực ra anh ta không ngủ được nhiều, vì cứ ngủ là gặp ác mộng!
Trong giấc mơ toàn là Khương Thất Ngư!
Thậm chí vừa rồi anh ta còn mơ thấy Khương Thất Ngư đang ăn một bữa thịnh soạn!
Khiến anh ta sợ tới mức bật dậy ngay khỏi giường.
Nhưng khi rửa mặt, anh lại thở phào nhẹ nhõm.
Không thể nào!
Cả thôn đã được trưởng thôn thông báo không được tiếp tế cho bất kỳ khách mời nào.
Người dân ở đây rất chất phác, không ai dám trái lệnh trưởng thôn.
Rửa mặt đơn giản rồi uống một túi trà hắc kỷ tử xong, anh ta mới từ từ đi tới phòng giám sát.
"Thế nào? Có phải ai cũng đang làm việc chăm chỉ không?"
Tần Tạ vừa ăn bánh bao vừa hỏi.
Dù không thích bánh bao lắm, nhưng vì các khách mời đều đang phấn đấu vì bánh bao nên anh ta cũng trở nên thích ăn hơn!
Phó đạo diễn đang vui vẻ ship CP, nghe Tần Tạ hỏi, liền trả lời: "Đa số là vậy."
Tần Tạ nhíu mày: "Đa số của anh là sao?"
Anh ta vội vàng đi đến màn hình giám sát để xem tình hình.
Đầu tiên là thấy Khương Tử Nhiễm đang ngồi bên bờ ruộng, dù không làm gì nhưng cũng uể oải rã rời bởi ánh nắng chói chang. .
Nhìn các khách mời khác thì còn thảm hơn.
Tần Tạ vẫn khá hài lòng.
Nhưng khi thấy Khương Thất Ngư đang ăn bánh quẩy chấm súp cay, mắt anh ta mở to.
Anh ta kinh ngạc nhìn phó đạo diễn: "Chuyện gì đây? Khương Thất Ngư làm nhiều việc lắm à?"
Phó đạo diễn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chính xác là cô ấy chẳng làm gì cả."
Tần Tạ sụp đổ, hét lớn: "Vậy tại sao! Cô ta lại! Mua được súp cay! Còn có nhiều trứng luộc nước trà như thế nữa!"
Phó đạo diễn cười bảo: "Là tám quả, nhưng cô ấy chia cho ảnh đế Mạnh một quả rồi."
Tần Tạ: "..."
Anh ta không hiểu phó đạo diễn đang cười cái gì nữa.
Anh ta chỉ quan tâm đến việc cô lấy đồ ăn từ đâu ra thôi.
Phó đạo diễn còn chưa kịp trả lời.
Trong màn hình, ba gã đàn ông cao lớn xuất hiện, một trong số họ bưng một bát súp cay đến trước mặt Mạnh Kỳ Yến.
"Xin mời dùng súp."
Tần Tạ nheo mắt: "Tôi hiểu rồi, ba người này là fan của Mạnh Kỳ Yến đúng không?"
Đúng là khó đối phó thật!
Fan của Mạnh Kỳ Yến cuồng nhiệt quá!
Ngay cả lời trưởng thôn cũng không nghe!
Phó đạo diễn lắc đầu: "Không phải, hình như họ là fan của cô giáo Ngô đấy."
Tần Tạ phủ nhận ngay: "Không thể nào! Khương Ngô không thể có fan sống!"
Một người nổi tiếng mờ nhạt như cô thì lấy đâu ra fan?
Dù bây giờ cô có chút nổi tiếng, nhưng ba người này rõ ràng không phải là người thích xem chương trình truyền hình thực tế.
Tần Tạ cảm thấy chắc chắn ba người này đã bị Khương Thất Ngư nói bậy nói bạ lừa gạt rồi.
Nhưng anh ta không bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu!
Anh ta vừa uống một hớp trà hắc kỷ tử, vừa lấy điện thoại gọi cho trưởng thôn.
"Trưởng thôn, quán súp cay của thím Vương có ba người mời khách mời của chúng tôi ăn cơm, ông mau ngăn họ lại!"
Trưởng thôn đến, xem là ai dám làm xằng!
Trong màn hình livestream nhanh chóng xuất hiện một ông lão tóc bạc.
Tần Tạ cười khẩy: "Khương Thất Ngư! Xem ai hơn ai!"
Nhưng mà, anh ta vừa dứt câu, đã thấy ông lão tóc bạc vừa nhấc chân chuẩn bị bước vào quầy hàng bán súp cay.
Ngay giây sau ông thu chân lại, quay người đi mất, biến mất khỏi màn ảnh.
Tần Tạ: "..."
Anh ta gọi lại cho trưởng thôn: "Trưởng thôn? Chuyện này là sao?"
Giọng của trưởng thôn run rẩy: "Ba người đó không phải người của thôn chúng tôi, tôi không quản được."
Trưởng thôn thực sự rất sợ.
Kinh nghiệm sống bảy mươi mấy năm của ông nói rằng, ba người to con kia không phải người dễ chọc.
Có khi họ còn mang theo vũ khí trên người.
Cái thôn này xa xôi hẻo lánh, ít cảnh sát.
Nếu có chuyện xảy ra, họ muốn chạy thoát không khó, nhưng ông già rồi, khó mà sống sót.
Tần Tạ cau mày: "Thôn của ông còn có người ngoài? Có nhà máy nào cho người ngoài đến làm việc à?"
Trưởng thôn lắc đầu: "Không, có lẽ họ chỉ đi ngang qua, tôi cũng không biết, nhưng tôi không quản được."
Trưởng thôn cúp máy, Tần Tạ tức đến mức tóc tai dựng đứng hết lên!
Đồng thời, anh ta thấy chuyện này thật kỳ quặc!
Thôn này, người trẻ đều đi làm xa, sao lại có người ngoài đến?
Không còn cách nào, Tần Tạ đành tự an ủi bản thân.
"Không sao, ba người này không thể cứ ở đây mời Khương Thất Ngư ăn mãi được! Dù họ có đưa tiền cho cô ta thì cửa hàng trong thôn chỉ nhận đồng vàng của khách mời!"
"Bữa trưa và tối cô ta vẫn phải tự lo!"
Nhưng Tần Tạ càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận.
Ánh mắt anh ta lóe lên vẻ ác độc: "Phó đạo diễn, tôi giao cho anh một nhiệm vụ quan trọng!"
Phó đạo diễn ngạc nhiên: "Nhiệm vụ gì?"
Tần Tạ nói ra ý định.
Khuôn mặt phó đạo diễn nhăn lại thành một đống: "Như vậy không hay lắm! Có hơi quá đáng rồi không?"
Tần Tạ cười khẩy: "Đó là do Khương Thất Ngư tự tìm!"
Phó đạo diễn thở dài.
Không còn cách nào, anh ấy vẫn phải dựa vào Tần Tạ để có cơm ăn, đành trái lòng mình mà làm theo vậy.
*
Ăn uống no nê, Khương Thất Ngư nhét năm quả trứng luộc nước trà còn lại vào túi.
Ba gã đàn ông thấy cuối cùng cô cũng ngẩng đầu, ánh mắt chứa vài phần mong đợi.
Đại Áp hỏi: "Đại sư Ngô, ngài có thể đoán giúp chúng tôi về tương lai không?"
Làm nghề của họ, thực ra rất nguy hiểm.
Khương Thất Ngư ngậm một chiếc tăm xỉa răng, vẻ mặt bình thản: "Hôm nay tôi ngồi nói chuyện với các anh, bỏ qua khách hàng triệu đô của tôi, là vì tôi thấy các anh..."
Ba người lập tức căng thẳng, đồng thanh hỏi: "Chúng tôi thế nào?"
Khương Thất Ngư xuýt xoa vài tiếng: "Tôi thấy các anh gần đây có họa đổ máu!"
Ba người mở to mắt.
Thế mà có hoạ đổ máu?
Ba người họ còn trẻ lắm, không muốn chết sớm như vậy đâu!!
Đại Áp vội hỏi: "Đại sư Ngô, có cách nào hóa giải không? Tiền bạc không thành vấn đề, chúng tôi có tiền!"
Lòng Khương Thất Ngư xao động cực mạnh!
[Thực ra mình là dân tộc thứ năm mươi bảy, tiền của mình sắp cạn kiệt rồi!]
[Các anh đừng nói nữa! Nói nữa tôi không kiềm chế nổi đâu! Nhưng các anh là tội phạm chế tạo ma túy, tôi là người thừa nối nghiệp chủ nghĩa xã hội! Tôi không thể lấy tiền của các anh!]
[Ai đó tát tôi một cái đi! Đánh cho tôi tỉnh táo đi!]
Khương Ngũ Hồ vừa đến, nghe thấy những lời trong lòng của Khương Thất Ngư, bỗng dưng rùng mình, cực kỳ sợ hãi!
Ba người này thế mà là tội phạm!
Mẹ ơi! Con muốn về nhà!
Để Khương Thất Ngư không đi vào con đường sai trái, Khương Ngũ Hồ phân vân không biết có nên tiến tới tát cho cô một cái để tỉnh táo lại hay không.
Đang do dự, thì thấy Khương Thất Ngư bất ngờ tát vào mặt Mạnh Kỳ Yến một cái.
Mạnh Kỳ Yến: "?"
Khương Ngũ Hồ: "..."
Hoá ra còn có cách làm mình tỉnh táo này à?
—[Khương Thất Ngư lại đang làm trò gì thế? Vậy mà tát cả vào mặt ảnh đế Mạnh. ]
—[Mạnh Kỳ Yến: Cô ấy vuốt ve gò má tôi thôi. (thẹn thùng)]
—[Cả cộng đồng mạng cũng phát điên lên rồi!]