Chương 43 - Đây mà là đại sư đoán mệnh gì chứ, rõ ràng là đại sư trà xanh!

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Bĩ Hắc 15-11-2024 15:03:00

Ngày hôm sau, một ngày đẹp trời nắng vàng rực rỡ. Đang mơ màng trong giấc mộng đẹp, Khương Thất Ngư bỗng bị một giọng nói làm tỉnh giấc. "Đại sư Ngô! Đại sư Ngô! Cô..." "Á!" Gã bịt mắt chưa kịp nói hết câu đã bị đá cho một cú đau điếng! "Đừng làm phiền giấc ngủ của cô ấy." Mạnh Kỳ Yến lạnh lùng liếc nhìn gã bịt mắt. Ánh mắt của người đàn ông lạnh như băng, sắc như dao. Dù gã bịt mắt đã phiêu bạt giang hồ bao năm nay, gặp không biết bao nhiêu kẻ biến thái ác quỷ, nhưng cũng phải khiếp sợ trước ánh mắt của người đàn ông trước mặt. Hai viên cảnh sát đứng sau gã bịt mắt cũng có chút sợ hãi. Ảnh đế Mạnh này đáng sợ quá đi. Khương Thất Ngư mở mắt ra, thấy gã bịt mắt và người phụ nữ tóc xoăn đang bị hai cảnh sát áp giải. Mạnh Kỳ Yến đứng quay lưng về phía cô. Dáng người anh cao ráo, vai rộng eo thon, ánh nắng chiếu lên đôi vai hoàn hảo, vô cùng bắt mắt. [Vừa tỉnh dậy đã thấy được mỹ nam mông vểnh, niềm vui này ai hiểu cho đây?] Khương Tứ Hải vừa xuống xe: "..." Khương Thất Ngư vươn vai lười biếng: "Đến nơi rồi à?" Mạnh Kỳ Yến nghe tiếng bèn quay đầu lại, đôi mắt đào hoa sâu thẳm trở nên dịu dàng: "Ừm, đến rồi." Gã bịt mắt rốt cuộc không chịu nổi nữa, hét lớn: "Đại sư Ngô! Uổng công tôi tin tưởng cô như vậy." Mọi người à, ai hiểu được đây! Thân là tội phạm bị truy nã, một giấc ngủ dậy phát hiện mình đang ở cục cảnh sát! Còn có chuyện gì kinh khủng hơn thế này không? Khương Thất Ngư xuống xe, đi đến trước mặt gã bịt mắt, vẻ mặt không vui: "Anh nói vậy là không đúng rồi, tôi đã tính được anh sẽ gặp tai ương tù tội, nên đưa anh đến đây sớm, giúp anh bớt đi nhiều đường vòng, sao anh lại không cảm ơn tôi?" Gã bịt mắt: "..." Người phụ nữ tóc xoăn có vẻ cam chịu: "Tôi biết mà, lời nói của phụ nữ đẹp đều không thể tin!" Khương Thất Ngư chớp chớp mắt: "Vẫn là chị nói chuyện dễ nghe, chị xem anh ta hung dữ với em kìa!" Người phụ nữ tóc xoăn trừng mắt nhìn gã bịt mắt: "Lần sau nói chuyện cẩn thận chút!" Gã bịt mắt: "..." Đây mà là đại sư đoán mệnh gì chứ, rõ ràng là đại sư trà xanh! Thực ra người phụ nữ tóc xoăn đã chán ngấy cuộc sống ẩn náu trong rừng sâu núi thẳm cùng gã bịt mắt hàng ngày. Ả phát hiện được một số điều bất thường, nhưng không nói ra. Thậm chí còn thuyết phục gã bịt mắt nghe theo lời Khương Thất Ngư. Ngồi tù cũng tốt, quả thực an toàn một trăm phần trăm, không cần lo lắng có ai phát hiện ra họ nữa. Lúc này Đại Áp, Nhị Áp, Tam Áp cũng bị cảnh sát áp giải xuống. Họ nhìn thấy Khương Thất Ngư cũng rất kích động! Đại Áp quấn một tấm khăn trải giường, hét lớn: "Đại sư Ngô! Thế mà ngài dám tố cáo chúng tôi!" Thực ra ba người này chưa từng tự tay giết người, những năm qua ở trong băng đảng cũng chỉ làm mấy việc lặt vặt. Khương Thất Ngư đi đến, nhìn ba người họ, cất giọng nhẹ nhàng: "Các anh cứ nói tai ương đổ máu có được hóa giải không đi?" Ba con vịt: "..." Cũng đúng ha! Tai ương đổ máu biến thành tai ương tù tội, sao lại không tính là hóa giải chứ? Khương Thất Ngư vỗ vai Đại Áp: "Ở trong tù cố gắng cải tạo cho tốt, khi ra ngoài thì liên lạc với tôi, tôi có một kế hoạch khởi nghiệp ngon lành đang đợi anh đấy!" Mắt Đại Áp sáng lên, nhưng rồi lại ảm đạm: "Đại sư lại lừa tôi rồi." Khóe miệng Khương Thất Ngư nhếch lên nụ cười: "Không có, thật đấy!" Lần đầu tiên Đại Áp nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như vậy, chợt cảm thấy ngồi tù cũng không có gì là không tốt. Nhất định gã sẽ cố gắng cải tạo! Phấn đấu giảm án phạt! Khương Tứ Hải đứng từ xa nhìn Khương Thất Ngư nói chuyện vui vẻ với tội phạm, nhất thời trong lòng có cảm giác khó tả. Nhưng rồi anh ta chợt nghĩ, không biết kế hoạch khởi nghiệp mà Khương Thất Ngư nói có phải là chuyện mở lớp của Đại Áp không? Khương Tứ Hải cạn ngôn luôn rồi rồi, bèn lớn tiếng: "Đưa hết vào trong đi!" Khương Thất Ngư và Mạnh Kỳ Yến cũng phải ở lại làm bản ghi chép. Tối qua lái xe về lúc mười hai giờ, đường đêm khó đi, thêm vào đó tội phạm đã bắt được rồi, không cần phải vội vàng. Nên bây giờ đã là mười giờ giờ sáng rồi. Mọi người trong cục cảnh sát đều đang làm việc, người đi kẻ lại tấp nập. Mặc dù trên xe Khương Thất Ngư đã ngủ rồi, nhưng bây giờ vẫn còn buồn ngủ. Khi làm bản ghi chép, phần lớn là Mạnh Kỳ Yến nói chuyện. Còn cô thì gật gà gật gù cái đầu như gà mổ thóc, đáng yêu vô cùng. Trái tim của nữ cảnh sát Nam Hoan sắp tan chảy rồi: "Cô giáo Ngô, xong rồi, cô có thể về nghỉ ngơi." Một câu cô giáo Ngô, lộ ngay danh tính fan của cô ấy!