Chương 37 - Đồ của người nhà sao có thể coi là trộm được?
Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ
Bĩ Hắc15-11-2024 15:03:00
Trong lòng hơi thấp thỏm, nhưng Khương Thất Ngư vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi nhẹ nhàng: "Chuyện gì?"
Đại Áp gãi mũi, nói nhỏ: "Vừa rồi đại ca của chúng tôi gọi điện hỏi sao mua bữa sáng lại đến tối mới về. Tôi kể chuyện gặp ngài cho anh ấy nghe, anh ấy bảo tôi đưa ngài về để anh ấy cũng xem vận số."
"Tôi biết đại sư Ngô đoán mệnh không vì tiền tài, nhưng đại ca của chúng tôi nói nếu ngài đồng ý đến, sẽ có cơm ngon rượu ngon tiếp đãi ngài."
Nếu không muốn thì trói qua.
Nhưng Đại Áp không nói ra câu đó.
Điều này quá thất lễ với đại sư Ngô rồi!
Đại ca chưa biết đại sư Ngô lợi hại đến mức nào đâu!
Hệ thống lập tức la hét gọi bậy trong đầu Khương Thất Ngư: "Thấy chưa! Ký chủ! Chị rước họa vào thân rồi! Giờ muốn chạy cũng không thoát! Giờ chị biết hối hận chưa?"
Khương Thất Ngư: "Hối hận, thật sự hối hận! Biết trước tối nay có đồ ăn ngon, ban nãy tôi đã không ăn hết năm gói snack cay, ba gói khoai tây chiên và năm chai CocaCola rồi! Giờ bụng đầy ắp đây!"
Hệ thống: "..."
Hệ thống: "Đó là hang ổ của tội phạm đấy! Đại ca của chúng cũng là tội phạm bị truy nã!"
Khương Thất Ngư: "Mấy đồng bạc lẻ thì đừng nói nữa, bọn họ không thấy xấu hổ, tôi nghe còn thấy xấu hổ!"
Hệ thống: "Không phải vài đồng! Đại ca của bọn họ là tội phạm bị truy nã đặc biệt, treo thưởng năm trăm nghìn tệ đấy!"
Khương Thất Ngư sáng mắt lên: "Bao nhiêu cơ? Hôm nay không ai cản được tôi! Khương Thất Ngư tôi đây sẽ đấu tranh đến cùng với tội phạm!!"
"Được, tôi đi." Khương Thất Ngư trả lời Đại Áp.
Hệ thống khóc ròng.
Nó hối hận rồi! Không nên nói thật số tiền năm trăm nghìn cho ký chủ biết!
Nó quên rằng ký chủ của nó là dân tộc thứ năm mươi bảy, luôn thiếu tiền!
Đại Áp vui mừng hỏi: "Vậy khi nào chúng ta có thể đi?"
Khương Thất Ngư trầm ngâm.
Cô phải làm sao để bắt tội phạm truy nã rồi vào thành tích của mình đây?
Chắc là cô tố giác, rồi tội phạm bị bắt được!
Cô nhìn Đại Áp: "Ba người các anh đợi tôi một lát, tôi phải dặn dò vài câu với những người đang tích công đức này đã."
"Thiên cơ bất khả lộ, ba người các anh hiểu chứ? Nên đứng xa chút."
Ba người hiểu ngay!
Những bí mật của họ cũng không thể tiết lộ được!
Họ lập tức chạy xa, đứng cách xa một đoạn.
Sau khi ba người kia đi, Khương Thất Ngư nhìn Khương Tứ Hải, vẫy tay: "Anh qua đây một chút."
Khương Tứ Hải cau mày nhưng vẫn vác máy quay tiến lại.
Khương Tử Nhiễm sa sầm mặt.
Con nhỏ Khương Thất Ngư này muốn gì đây! Sao lại công khai gọi người quay phim của cô ta đi như vậy?
Chẳng lẽ nó muốn người quay phim của cô ta chụp nhiều góc chết của cô ta hơn à?
Đồ Khương Thất Ngư đáng ghét!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Tử Nhiễm sáng lên, nhìn thấy chai Coca lạnh mà Khương Thất Ngư để ở đầu ruộng.
Dù sao cô ả cũng uống nhiều rồi, chai Coca này để cho người em gái như mình uống chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Nghĩ vậy, cô ta bước đến lấy chai Coca.
Lúc này Khương Ngũ Hồ chú ý thấy Khương Tử Nhiễm cầm chai Coca của Khương Thất Ngư lên.
Cậu ta nhíu mày, bước đến hỏi: "Em gái, em đang làm gì vậy?"
Khương Tử Nhiễm có chút xấu hổ vì bị bắt gặp, nhưng vẫn nói: "Anh năm, em hơi khát."
Khương Ngũ Hồ mím môi: "Nhưng em làm vậy là ăn trộm đó!"
Khương Tử Nhiễm lắc đầu: "Không phải, chúng ta là người một nhà mà, đồ của người một nhà sao gọi là trộm được?"
Khương Ngũ Hồ: "..."
Khương Ngũ Hồ nhìn ánh mắt của Khương Tử Nhiễm, thoáng chốc không muốn trách móc cô ta nữa.
Nhưng cậu ta đột nhiên nhớ đến những điều mà Khương Thất Ngư đã nói trong lòng, về việc anh tư sẽ bao che việc cô ta phạm tội.
Thế chẳng phải bây giờ cậu ta cũng đang bao che đó ư?
Cậu ta nghiêm túc lắc đầu: "Em không thể lấy được, phải hỏi ý kiến của Công chúa Ngô trước đã."
Khương Tử Nhiễm: "..."
Khương Tử Nhiễm bỗng ném chai Coca kia xuống, khóc sướt mướt chạy đi.
Khương Ngũ Hồ muốn an ủi, nhưng lại không thể nhấc chân lên.
*
Khương Thất Ngư cũng bị Khương Tứ Hải chĩa ống kính ngay mũi mình!
Cô trợn mắt, rồi tắt luôn máy quay của Khương Tứ Hải.
"Tôi biết anh là Khương Tứ Hải, tự giới thiệu chút, tôi là siêu mỹ nữ siêu nhây người gặp người thích hoa gặp hoa nở xe thấy xe chạy siêu cấp vô địch thủ Khương Thất Ngư."
Khương Tứ Hải: "..."
Khương Tứ Hải tháo mũ, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"
Khương Thất Ngư không quan tâm đến thái độ của Khương Tứ Hải, dù sao cô cũng không phải muốn lấy lòng Khương Tứ Hải, cô chỉ muốn lấy năm trăm nghìn tệ kia thôi.
Không phải, cô muốn diệt trừ cái ác cho dân!
"Tôi tình cờ biết được ba người vừa đi gánh phân kia là tội phạm truy nã."
Khương Tứ Hải hơi tò mò: "Cô biết bằng cách nào?"
Khương Thất Ngư nghiêm túc: "Đó không phải chuyện anh cần biết, biết càng ít sẽ càng tốt cho anh."
Khương Tứ Hải: "..."
Cứ cảm thấy người này hơi bất bình thường.
"Vậy thì sao?" Khương Tứ Hải tiếp tục hỏi.
Khương Thất Ngư nheo mắt: "Tôi còn biết đại ca của họ là một tội phạm truy nã đặc biệt nguy hiểm! Tôi sẽ hợp tác với các anh để bắt giữ."
Khương Tứ Hải vô cùng ngạc nhiên.
Khương Thất Ngư thật sự tìm anh ta để nói điều này!
Anh ta cứ tưởng cô đến để lôi kéo làm quen với mình chứ!
Nhưng muốn giúp anh ta bắt tội phạm truy nã, chắc cũng để lấy lòng anh ta thôi nhỉ?
Dù Khương Tứ Hải nhìn thấu ý định của cô, nhưng cũng không từ chối.
Anh ta thực sự cần công lao lần này!
Nếu lần này anh ta có thể lập công lớn, chắc chắn vị trí đội trưởng sẽ thuộc về anh ta.
Nhưng mà, khi Khương Tứ Hải định nói chuyện, đằng sau bỗng truyền đến một giọng nói: "Tôi phản đối!"