Chương 47 - Rốt cuộc phải làm sao để Khương Thất Ngư nhận mình là anh trai đây?

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Bĩ Hắc 15-11-2024 15:02:59

Cô ả vừa ngất đi, mọi người xung quanh đều hoảng sợ. "Cô ta bị gì thế? Học theo cô giáo Ngô à?" "Không thể không nói là diễn xuất này hơi kém, không thể sánh bằng Khương Ngô." Điều này dẫn đến việc nhiều người quay phim chụp ảnh, nhưng không ai tiến lên xem xét cô ả ra sao. Cho đến khi nhân viên sân bay nhìn thấy, mới nâng cô ả dậy rồi đưa vào phòng cấp cứu. Khi người đại diện của cô ả đến đón, liền nói thẳng với cô ả: "Tổ chương trình không cần cô nữa. Tất cả công việc tiếp theo của cô đều phải dừng lại, cho đến khi sự việc này bị toàn mạng đưa vào quên lãng." Nghe đến đây, vừa ra khỏi cửa phòng cấp cứu sân bay, Dương Thư Phàm lại ngất xỉu lần nữa. Người duy nhất không gặp nguy cơ gì chính là Khương Ngũ Hồ. Cũng có rất nhiều fan đến đón cậu ta. Khương Ngũ Hồ với mái tóc bạc, tự tin kiêu hãnh vẫy tay chào mọi người: "Mọi người về sớm đi nhé, đi đường cẩn thận." Rồi cậu ta nghe fan của mình hét lên: "Ngũ Hồ Ngũ Hồ cứ bay thỏa thích, khóc thì vào lòng chị đây!" Khương Ngũ Hồ: "..." Cậu ta thích chị gái thật đấy, nhưng cậu ta dễ khóc bao giờ? Không đời nào! Cậu ta là đàn ông đích thực! Ngày hôm sau, Khương Ngũ Hồ ôm chân Khương Nam Sơn: "Hu hu hu! Cha ơi! Đừng đánh con nữa! Con không biết mà! Con thật sự không biết cha không thích chó đốm!" Khương Ngũ Hồ khóc to đến mức làm Khương Thất Ngư đang ngủ trên lầu hai cũng phải tỉnh dậy. Cô xõa mái tóc như tổ quạ bước xuống lầu, thấy Khương Nam Sơn đang cầm cái chổi lông gà định đánh Khương Ngũ Hồ. Khương Ngũ Hồ thấy cô xuống, vội kêu lên: "Em gái, hu hu hu! Em mau khuyên cha đi!" Em gái? Chắc chắn Khương Ngũ Hồ không phải gọi cô. Khương Thất Ngư dời mắt đi, xuống lầu bước vào bếp, lẩm bẩm: "Hôm nay có gì ăn nhỉ?" Khương Ngũ Hồ: "..." Rốt cuộc phải làm sao để Khương Thất Ngư nhận mình là anh trai đây? Khương Nam Sơn trừng mắt: "Ai cũng không cứu được con! Ai bảo con mua chó đốm! Mau mang đi trước khi mẹ con thấy!" Nghe đến chó đốm, Khương Thất Ngư thò đầu ra từ bếp: "Chó đốm ở đâu?" Khương Ngũ Hồ chỉ ra ngoài: "Ở ngoài, cha không cho anh ôm vào nhà." Khương Ngũ Hồ không hiểu, tại sao cha lại không thích chó đốm? Chẳng phải tiếng lòng của Khương Thất Ngư đã nói rằng tín vật đính ước của cha mẹ là một chú chó đốm sao? Người đơn giản như Khương Ngũ Hồ đâu có nghĩ tới những khúc mắc phức tạp trong chuyện này, chỉ có thể rưng rưng nước mắt ăn một bữa lông gà xào thịt! Ý nghĩ của Khương Nam Sơn rất đơn giản, vốn dĩ việc mượn chó của bạn để "theo đuổi" chó nhà Tô Nhậm Mẫn đã bị nhắc lại một lần rồi. Nhắc lại thêm lần nữa chẳng phải sẽ phá hủy tình cảm giữa ông và vợ hay sao? Nhiều người thích vợ ông như vậy, lỡ như vợ tức giận đòi ly hôn thì ông biết làm sao? Khương Thất Ngư chạy ra ngoài, nhìn thấy chú chó đốm mà Khương Ngũ Hồ mang về, cặp mắt to tròn, vừa xấu vừa đáng yêu. Khương Thất Ngư thích quá, liền chạy tới trêu đùa chú chó nhỏ. Khương Nam Sơn ở trong nhà hét lên: "Không được nuôi, đưa nó đi ngay lập tức cho cha!" Hôm nay, Tô Nhậm Mẫn cũng không ra ngoài, nhưng thức dậy khá muộn, cũng bị tiếng ồn đánh thức. Bà mặc đồ bộ bằng lụa tơ tằm bước xuống lầu, hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Khương Ngũ Hồ lập tức mách: "Mẹ ơi! Con mua một chú chó đốm tặng cho cha mẹ, nhưng cha lại đánh con, còn không cho nuôi nữa." Tô Nhậm Mẫn trừng mắt nhìn Khương Nam Sơn. Khương Nam Sơn cúi đầu. Khương Thất Ngư ôm chó vào nhà, mở to mắt hỏi: "Nhà mình không thể nuôi chó ạ? Chó dễ thương thế này cũng không được nuôi sao?" [Trước đây trong nhà tự dưng chết một con chó đốm, mẹ không cho nuôi nữa, cảm thấy nhà mình không thích hợp nuôi chó. ] [Nhưng thật ra không phải vậy, con chó đó là do Khương Tử Nhiễm quăng chết!] Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn đồng thời giật mình. Khương Nhất Phàm vừa bước vào cửa biệt thự cũng nhíu mày. Một lát sau, Tô Nhậm Mẫn cười nói: "Có thể nuôi, con thích thì cứ nuôi, đặt cho nó một cái tên đi." Khương Thất Ngư vuốt đầu chú chó nhỏ: "Nhìn chỗ đốm trên người nó nhiều thế này, gọi nó là Đại Thuận nhé." Chó đốm: "..." Mọi người: "..." Khương Ngũ Hồ lau nước mắt ở khóe mắt, hỏi: "Sao lại gọi cái tên đó?" Khương Thất Ngư nhe răng cười: "Sau này ra ngoài dắt chó đi dạo, chẳng phải là 'lục lục đại thuận' sao!" *"Lục lục đại thuận": có nghĩa là may mắn lớn, ban đầu chỉ ngày mùng 6 tháng 6 âm lịch. Cụm từ này thường được dùng để chúc những người trung niên hạnh phúc gia đình, công việc thuận lợi, sự nghiệp thành công, và sức khỏe tốt. Nguồn gốc từ "Tả Truyện": "君义, 臣行, 父慈, 子孝, 兄爱, 弟敬, 此数者累谓六顺也" (Vua có nghĩa, tôi có lễ, cha nhân từ, con hiếu thảo, anh em yêu thương, em kính trọng, những điều này được gọi là lục thuận).