Chương 36 - Có chuyện này tôi muốn thú nhận với ngài

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Bĩ Hắc 15-11-2024 15:03:00

Hoàng hôn buông xuống. Trong thôn này, trong lúc nhiều người đi nhà xí thì phát hiện hố xí của họ không còn phân nữa! May mà không phải thứ gì quý giá, mọi người cũng không để ý lắm. "Đinh! Có drama." Âm thanh máy móc đánh thức Khương Thất Ngư khỏi giấc ngủ. Cô xoa mắt, nhìn thấy ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, nghĩ đến điều gì đó. Cô dùng ý niệm nói với hệ thống: "Cậu biết không? Thú mỏ vịt vừa có thể đẻ trứng, vừa có thể cho sữa, là một trong số ít loài trong tự nhiên có thể tự làm bánh trứng." Hệ thống: "??? Ký chủ muốn biểu đạt gì vậy?" Khương Thất Ngư: "Ngủ dậy muốn ăn bánh trứng. Cuộc đời chẳng phải chỉ là ăn bánh trứng và nhâm nhi chút khoai tây chiên thôi sao?" Hệ thống: "..." Hệ thống phớt lờ lời của Khương Thất Ngư, bắt đầu thông báo tin tức mới. "Ký chủ, có cảnh sát đến đây!" Khương Thất Ngư giật mình, nhảy ngay xuống ghế xếp: "Cốm đến rồi! Chạy mau!" Vừa định bước chân chạy, Khương Thất Ngư chợt nhớ ra mình không còn ở thế giới trước kia nơi cô hoạt động trong giới xã hội đen nữa! Hình như phản xạ có điều kiện quá mức rồi. Lão Vương ngồi dưới đất bên cạnh cả ngày, cuối cùng cũng thấy Khương Thất Ngư đứng dậy khỏi ghế xếp. Ông ta suýt vui mừng đến rơi nước mắt. Nhưng khi ông ta vừa định ngồi lên, Khương Thất Ngư lại ngồi xuống. Lão Vương: "..." Lão Vương chỉ ước gì có thể tự đấm mình một cú! Sao hôm đó lại xách ghế xếp qua đây chứ! "Ký chủ, chị nhớ đến gì à?" Khương Thất Ngư bày ra vẻ tang thương: "Nhớ năm đó, tôi là Cao Khải Ngư nổi danh khắp Hải Thị! Mọi chuyện đều bắt đầu từ việc tôi bày quán bán cá ở chợ..." Hệ thống ngắt lời nói nhảm của cô: "Khương Tứ Hải dẫn mấy cảnh sát đến để thay thế mấy người quay phim, muốn tìm cơ hội bắt giữ hoặc theo dõi ba tên tội phạm này." Khương Thất Ngư nghi hoặc: "Sao anh ta biết ba gã này là tội phạm?" Hệ thống: "Điều này rất bình thường, ba người này là tội phạm bị truy nã, Khương Tứ Hải lại quan tâm đến Khương Tử Nhiễm, xem livestream thấy cũng không có gì lạ." Mắt Khương Thất Ngư sáng lên: "Tội phạm bị truy nã? Sao cậu không nói sớm?" Hệ thống tức giận: "Em đã nói từ lâu rồi!" Khương Thất Ngư vuốt cằm: "Tôi không có ý đó, thường thì tội phạm bị truy nã đều có tiền thưởng đúng không? Ba người bọn họ có không?" Hệ thống tra cứu một chút, trả lời: "Có." Khương Thất Ngư tức giận siết nắm tay! Cô sớm nên nghĩ cách báo cảnh sát! Như vậy cô có thể lấy được số tiền này rồi! Cô cảm thấy hình như mình vừa bỏ lỡ một trăm triệu. Cô đau lòng hỏi: "Mỗi người bọn họ bị truy nã với số tiền thưởng bao nhiêu?" Hệ thống: "Đại Áp ba tệ, Nhị Áp hai tệ, Tam Áp một tệ." Khương Thất Ngư lập tức không buồn nữa: "Không sao rồi." Làm tội phạm truy nã mà như ba con vịt này thì cũng quá thất bại rồi! Lúc đêm khuya yên tĩnh, chắc là bọn họ cũng sẽ thấy buồn lắm nhỉ? * Vì đội trưởng và Mạnh Kỳ Yến đều muốn thận trọng, họ quyết định chờ ba người kia quay lại rồi âm thầm theo dõi, chắc chắn sẽ tìm được hang ổ của chúng. Dù đêm nay chúng không về nhà máy, rình thêm vài ngày cũng có cơ hội. Nếu có động tĩnh gì, họ sẽ bắt tại chỗ. Khương Tứ Hải rất lo lắng cho an toàn của Khương Tử Nhiễm nên khi ba người kia không có mặt, anh đã thay hết tất cả người quay phim bằng các anh em của mình. Việc thay người quay phim trong chương trình cũng là chuyện thường, không gây chú ý cho ai. Tuy lần này tất cả người quay phim đều đội mũ, nhưng cũng không ai để ý. Người quay phim Khương Tứ Hải thay thế là quay Khương Tử Nhiễm. Nhìn thấy em gái đầu bù tóc rối, anh ta thương xót vô cùng. Không biết anh cả đầu tư loại chương trình gì mà lại khổ cực thế này. Nhiễm Nhiễm được nuông chiều từ nhỏ , chưa từng chịu khổ như vậy. Đang suy nghĩ, anh nghe Khương Tử Nhiễm nói: "Này!" Khương Tứ Hải vui mừng trong lòng. Anh ta đã hóa trang và đội mũ vậy rồi mà em gái vẫn nhận ra anh ta sao? Anh ta ngẩng đầu lên, định nhắc nhở cô ta không nên lên tiếng. Nhưng lại nhìn thấy Khương Tử Nhiễm ghét bỏ ra mặt, nói với anh ta: "Anh biết quay phim không? Sao lại cứ dí vào mũi tôi thế này? Không làm được thì đừng làm nữa!" Khương Tứ Hải: "..." Khương Tứ Hải bị nói đến ngẩn người. Trong ấn tượng của anh ta, Nhiễm Nhiễm là một cô bé vô cùng hiền lành và hiểu chuyện. Sao lại có thể nói những lời này? Nhưng anh ta nhanh chóng hiểu ra, con gái đều thích đẹp, lỗi là ở anh ta. Anh ta vội đứng xa hơn một chút, nhìn Khương Tử Nhiễm với ánh mắt xin lỗi. —[Khương Tử Nhiễm thật khó tính! Chẳng phải trước đó anh quay phim còn làm việc giúp cô ta sao?] —[Các nữ minh tinh đều có gánh nặng thần tượng, điều này không bình thường à?] —[Chương trình thực tế có thể bộc lộ khuyết điểm của người tham gia, nhất là trong điều kiện khó khăn thế này. ] Khương Tử Nhiễm vừa bực vừa nóng nảy, đã đào đất cả ngày mà chẳng có gì ngon để ăn, chương trình chỉ cung cấp một chút nước lọc! Nhưng Khương Thất Ngư lại cứ ngủ và ăn, làm cô ta ghen tị đến phát điên lên rồi! Bây giờ, dưới chân Khương Thất Ngư còn có một chai Coca lạnh, do Khương Ngũ Hồ chủ động mua cho cô. Khương Tử Nhiễm ghen tị đến mức đỏ cả mắt. Khương Tứ Hải theo ánh mắt của em gái nhìn thấy Khương Thất Ngư đang thư giãn, vừa lười vừa tham. Anh ta không muốn nhìn nữa, định chuyển ánh mắt thì nghe một giọng nói: [Khương Tứ Hải là người tốt, cũng là một cảnh sát giỏi, chỉ là đầu óc không được sáng suốt. Sau này bao che cho tội ác của Khương Tử Nhiễm, bị cảnh sát tạm thời cách chức điều tra. Sau khi bị cách chức tạm thời, tâm trạng anh ta luôn tồi tệ nên đi uống rượu giải sầu, vừa vặn gặp phải tội phạm từng bị anh ta bắt vào tù, bị gã tội phạm đánh mù một mắt, cuối cùng buồn bực mà chết. ] Khương Tứ Hải nhíu mày. Ai đang nói vậy? Làm sao Nhiễm Nhiễm có thể phạm tội? Người này đang nói hươu nói vượn gì đó? Rồi anh ta nhanh chóng nhận ra, dường như giọng nói này là của Khương Thất Ngư, anh ta có thể nghe được tiếng lòng của cô? Dù gì cũng làm cảnh sát nhiều năm, Khương Tứ Hải vẫn giữ vẻ mặt bình thường, không biểu hiện gì. [Ha ha, hồi nhỏ anh ta bị rụng răng, nuốt răng vào trong bụng, mấy ngày sau răng chui ra theo đường tiêu hóa. Anh ta thấy thú vị nên rửa sạch rồi nuốt vào tiếp! Cứ thế lặp đi lặp lại, chơi suốt hè không chán!] Khương Tứ Hải: "..." Sao Khương Thất Ngư biết được chuyện này? Anh ta giấu kỹ lắm, đến mấy anh em chung nhà còn chẳng biết! Lúc này đôi mắt Khương Ngũ Hồ trợn. Trời ơi! Hóa ra anh tư là người như vậy! Cậu ta lập tức lấy điện thoại ra, trêu chọc anh ta trong nhóm! Này thì khi trước dám cười cậu ta thích một bà lão! Có điều, chuyện anh tư bị tạm thời cách chức điều tra, còn bị tội phạm trả thù, liệu chúng có thật không? Khương Ngũ Hồ còn chưa biết anh tư đang ở cách mình không xa, cậu ta vẫn định sau này nhắc nhở anh tư một chút. Suy cho cùng những gì tiếng lòng Khương Thất Ngư nêu ra đều là sự thật. Lúc này, ba con vịt đã đi sang bên này. Ai biết ba gã này là tội phạm đều bắt đầu cảnh giác. Chỉ có Khương Thất Ngư đi ra chào đón: "Các anh làm tốt lắm." Đại Áp gãi đầu: "Phân trong thôn này hết rồi, không thì chúng tôi còn có thể gánh nhiều hơn nữa!" Khương Thất Ngư gật đầu tán thưởng: "Ừm, các anh đã hóa giải được hầu hết tai ương đổ máu rồi!" Đại Áp ngập ngừng nhìn Khương Thất Ngư: "Đại sư Ngô, có chuyện này tôi muốn thú nhận với ngài." Khương Thất Ngư nhíu mày. [Đừng nói là lật bài tẩy đấy nhé? Vậy tôi nên đối diện với anh thế nào đây, mỉm cười hay im lặng - Liệu trong những năm qua có ai khiến anh không cô đơn -] Khương Ngũ Hồ: "..." Khương Tứ Hải: "..." Sao đối mặt với tội phạm mà cô còn ca hát được thế này? Hơn nữa, lời bài hát không khớp chút nào!