Chương 42 - Rốt cuộc là thứ gì đang gõ cửa

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Bĩ Hắc 15-11-2024 15:03:00

Mạnh Kỳ Yến không phải lúc nào cũng ở bên cạnh Khương Thất Ngư. Vào chưa được bao lâu, anh đã đi vệ sinh. Anh nhờ Đại Áp dẫn đường. Đại Áp cũng khá thân thiết với anh, liên tục trò chuyện vặt vãnh. Cũng từ đó Mạnh Kỳ Yến mới dò la được, ở đây có khoảng ba mươi mấy người, phần lớn là thanh niên cường tráng. Bọn họ đều được trang bị súng ống. Càng đến vùng xa xôi hẻo lánh, súng ống càng dễ kiếm. Mạnh Kỳ Yến nhanh chóng báo lại những manh mối này cho Khương Tứ Hải. Khương Tứ Hải dàn xếp cho Khương Tử Nhiễm xong, bàn bạc với đội trưởng. Đội trưởng suy nghĩ một lát: "Không thể tấn công trực diện được, phải dùng mưu trí!" Hơn ba mươi người là quá nhiều. Dù giờ đã có nhiều lực lượng cảnh sát đang trên đường đến, nhưng vẫn phải giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất. "Để Khương Thất Ngư nội ứng ngoại hợp với chúng ta, xem có thể dụ được đầu sỏ ra ngoài không." "Mấy tên lâu la còn được, nhưng không được để đầu sỏ chạy thoát." Ý tưởng của đội trưởng không mưu mà hợp với Khương Thất Ngư. Lâu la chạy thoát còn bắt lại được, chứ năm trăm nghìn thì không thể để chạy mất! "Phép hóa giải." Khương Thất Ngư ngẩng đầu, nhìn về phía gã bịt mắt và người phụ nữ tóc xoăn: "Không phải là không có." Vừa rồi hai người vẫn liên tục hỏi vấn đề này. "Là gì là gì?" Gã bịt mắt hỏi. Khương Thất Ngư nghiêm túc: "Các người có biết cách nói 'lẩn tránh' không?" Người phụ nữ tóc xoăn đáp: "Có nghe nói, là ở nhà trốn không ra ngoài, tránh tai ương." Khương Thất Ngư gật đầu: "Đúng vậy. Đêm nay lúc mười hai giờ, các người không thể ở đây, phải ra ngoài trốn, nhưng lại không thể để lộ mặt, nên cần trùm đầu lại rồi ngồi xe ra ngoài. Đến sáng mai các người sẽ không sao nữa." Gã bịt mắt gật đầu: "Cái này đơn giản! Được được, không vấn đề gì." Khương Thất Ngư ăn uống no nê, vỗ vỗ bụng mình, đứng dậy. Gã bịt mắt hỏi: "Đại sư Ngô, cô đi đâu vậy?" Khương Thất Ngư nhìn gã ta: "Tôi đến sở xử lý một chuyến." Gã bịt mắt giật mình: "Đại sư định đi sở cảnh sát?" Khương Thất Ngư nói rõ hơn: "Tôi đi nhà xí." Gã bịt mắt: "..." Trong nhà xí, Khương Thất Ngư kể chi tiết kế hoạch của mình cho Khương Tứ Hải. Khương Tứ Hải và đội trưởng đều bị sốc. Thật không biết là bọn tội phạm này ngu ngốc hay Khương Thất Ngư quá thông minh nữa. Đêm khuya mười hai giờ, nhà máy lương thực chìm vào tĩnh lặng. Khương Thất Ngư và Mạnh Kỳ Yến dẫn gã bịt mắt và người phụ nữ tóc xoăn đã trùm đầu ra khỏi cổng nhà máy, lên chiếc xe ô tô bên cạnh. Cảnh sát địa phương chờ sẵn bên ngoài đều ngớ người, từ xa nhìn thấy liền hỏi nhỏ: "Hai người kia đã bị còng tay rồi à?" Cảnh sát đến từ Bắc Kinh lắc đầu: "Người ta chưa bị còng, nhưng có vẻ não đã bị móc ra rồi." Cảnh sát địa phương: "..." Ngồi lên xe, Khương Thất Ngư cười nói: "Đã lên xe rồi, các người ngủ một lát đi, sẽ qua nhanh thôi, sáng mai là ổn rồi." Gã bịt mắt cảm kích: "Cảm ơn đại sư Ngô, chúng ta định đi đâu trốn vậy?" Khương Thất Ngư: "Một nơi an toàn trăm phần trăm." Xe cảnh sát đầu tiên lên đường, những cảnh sát phía sau lập tức ùa lên, bao vây nhà máy lương thực. Đại Áp còn chưa kịp mặc quần áo đã bị lôi ra khỏi ổ chăn. Lúc Nhị Áp bị bắt, trên đầu còn đội một cái quần lót. Tam Áp đang video call với chị dâu thì bị bắt, vừa thấy có người vào, lập tức xóa lịch sử chat trong điện thoại. * Bên phía doanh trại của đạo diễn. Không có Khương Thất Ngư và Mạnh Kỳ Yến, số liệu người xem livestream ít ỏi thảm hại. Chỉ làm vài trò chơi thông thường, buổi livestream đã kết thúc. Đạo diễn bảo mọi người về ngủ. Hạ Nam Thăng cảm động đến rơi nước mắt. Không ngờ là tối nay họ lại có giường ngủ! Vốn tưởng lều trại bị mất, đêm nay phải ngủ ở đầu đường không chứ. Dương Thư Phàm lại không cam lòng. Chương trình này đã hủy hoại sự nghiệp của cô ả rồi. Cô ả phải làm gì đó để bù đắp mới được. Ánh mắt cô ả nhìn về phía Tần Tạ. Nếu cô ả không chê vụ anh ta yếu sinh lý, chẳng phải Tần Tạ sẽ là kẻ quỳ dưới váy cô ả sao? Chỉ cần chinh phục được Tần Tạ, đến lúc đó đối phó Khương Thất Ngư cũng không khó gì! Nghĩ vậy, Dương Thư Phàm trở về tắm rửa. Cô ả phải trang điểm thật đẹp mới được. Vì đêm nay vốn là buổi quay cuối cùng của kỳ 1, đạo diễn đã trả lại vali đồ đạc cho họ. Hôm nay cả thể xác lẫn tinh thần của Tần Tạ đều mệt mỏi, không ngờ quay một chương trình truyền hình lại dính líu đến tội phạm. Tắm xong, nằm trên giường, tắt đèn, không hiểu sao Tần Tạ lại có chút khó ngủ. Ở đây toàn nhà ngói, khu doanh trại đạo diễn của họ là thuê những nhà ngói mà thôn dân không ở. Tuy điều kiện bình thường, nhưng dọn dẹp sạch sẽ, ở tạm cũng không vấn đề gì. Đêm nay gió hơi to, thổi cửa sổ gỗ kêu lách cách. Tần Tạ lại quấn chăn lật người. Lúc này, trong đầu anh ta bỗng vang lên câu nói của Khương Thất Ngư trước khi đi: "Đạo diễn tiết sớm, tối nay anh ngủ thì ngáy nhỏ thôi nhé, ngáy gì mà mấy người trong phòng không ai ngủ được." Khi đó là chiều tối, nghe câu nói đó xong cũng không có cảm giác gì. Giờ Tần Tạ lại thấy rùng mình, sau lưng bắt đầu lạnh toát. Chẳng lẽ trong phòng này còn có người mà anh ta không nhìn thấy? Tần Tạ co rúm cả người vào góc tường, run bần bật! Đúng vậy! Nếu căn nhà này vẫn ổn, người có thể ở lại đây, vậy tại sao thôn dân lại bỏ trống không ở? Có phải có vấn đề gì không? Ban ngày khi đi vệ sinh anh ta nghe thấy mấy ông bà bên ngoài bàn tán, khu này thường xuyên có ma hù người! Càng nghĩ càng sợ, Tần Tạ bắt đầu niệm kinh: "A Di Đà Phật! Cấp cấp như luật lệnh! Amen! Lạy chúa! Xin ban sức mạnh cho con!" Người ta cầu Phật phù hộ bằng lòng thành. Tần Tạ cầu Phật phù hộ theo kiểu "đánh đủ số lượng". Cầu hết một lượt, thế nào cũng có vị nào đó chịu giúp anh ta! Nhưng mà, ngay khi anh ta đang lẩm bẩm, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ. Tần Tạ: "!!!" Tần Tạ sợ đến nỗi chui tọt từ trên giường xuống gầm giường! Nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang mãi không ngừng. Tần Tạ sợ đến mức muốn ngất đi, nhưng vẫn giữ được chút tỉnh táo, thế nào cũng không thể ngất hẳn! Đây mới là điều đáng sợ nhất! Không còn cách nào khác, Tần Tạ lấy hết can đảm, bò ra khỏi gầm giường. Anh ta muốn xem thử rốt cuộc là thứ gì đang gõ cửa! Dương Thư Phàm đứng ngoài cửa đợi có chút sốt ruột. Cô ả cố ý mặc một chiếc váy trắng thanh thuần, không tin không chinh phục được Tần Tạ. Còn Tần Tạ khi mở cửa ra, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy trắng, gió đêm hơi to, mái tóc che kín mặt cô ả. Tần Tạ hét lớn: "Á á á á á á! Có ma! Có ma!" Anh ta tung cước đá bay Dương Thư Phàm, vọt vào phòng phó đạo diễn ở đối diện.