Chương 35 - Chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác thôi

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Bĩ Hắc 15-11-2024 15:03:00

Mạnh Kỳ Yến cúi đầu mở điện thoại mình ra, không trả lời ngay. Tần Tạ cẩn thận hỏi: "Là Khương Thất Ngư đúng không? Tôi biết mà, không lạ gì khi anh luôn theo dõi cô ta, mọi người đều nghĩ anh thích cô ta, nhưng thật ra anh đang giám sát cô ta, đúng không?" Mạnh Kỳ Yến liếc mắt nhìn anh ta, cất giọng lạnh lùng: "Rảnh thì đến bệnh viện kiểm tra não đi." Tần Tạ: "..." Mạnh Kỳ Yến lấy được điện thoại liền liên lạc ngay với Khương Tứ Hải. Khương Tứ Hải gọi cho anh: "Tốt nhất là chúng ta có thể tìm được sào huyệt sản xuất ma túy của bọn chúng trong một lần này rồi tóm gọn một mẻ." Tất nhiên đó là tình huống tốt nhất, nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Mạnh Kỳ Yến chống bàn tay khớp xương rõ ràng lên cây, ánh mắt nhìn xa xa về phía cô gái đang ngủ trên ghế xếp: "Rất khó, bây giờ ba người đó chỉ tin tưởng mỗi em gái cậu thôi." "Chúng tin tưởng Nhiễm Nhiễm à? Tôi có thấy chúng nói chuyện với Nhiễm Nhiễm câu nào đâu." Khương Tứ Hải nhíu mày. Ánh mắt Mạnh Kỳ Yến chợt tối lại. Lúc này, anh mới nhận ra, trong lòng Khương Tứ Hải không coi Khương Thất Ngư là em gái. Ánh mắt lạnh lùng của anh trở nên u ám. Nếu nhà họ Khương đối xử tệ với cô, anh không ngại vì cô mà đối đầu với cả nhà họ! Nếu cô đồng ý, anh có thể đưa cô đi. Những gì nhà họ Khương có thể cho cô, anh đều có thể cho! Sự im lặng ngắn ngủi khiến Khương Tứ Hải cũng nhận ra vấn đề này, giọng anh ta kiên định: "Tôi mãi mãi chỉ có một em gái là Nhiễm Nhiễm." Giọng của Mạnh Kỳ Yến không phân rõ vui buồn: "Ồ." Khương Tứ Hải nghe thấy câu trả lời này, trong lòng có chút khó chịu. Thật ra em gái biết anh ta và Mạnh Kỳ Yến có quan hệ rất tốt, thường xuyên bảo anh ta dẫn Mạnh Kỳ Yến về nhà chơi. Nhưng Mạnh Kỳ Yến chưa từng đến. Anh ta không hiểu tại sao Mạnh Kỳ Yến lại phản cảm với Nhiễm Nhiễm như vậy. Nhiễm Nhiễm là một cô gái tốt đẹp đến thế cơ mà? Nhưng bây giờ chắc chắn không phải là lúc nói chuyện này, anh ta mở miệng nói: "Khương Thất Ngư biết ba người đó là tội phạm không?" Giọng Mạnh Kỳ Yến lạnh lùng: "Biết." Khương Tứ Hải cực kỳ nghi hoặc: "Cậu nói với cô ta à? Sao cái gì cậu cũng nói với cô ta vậy, cô ta rất dễ làm hỏng việc." Trong khoảnh khắc này, Mạnh Kỳ Yến rất muốn cúp máy! Chưa từng có lúc nào anh muốn tuyệt giao với Khương Tứ Hải đến vậy! Nếu không có Khương Thất Ngư thì không biết ba gã tội phạm đó đã chạy đi đâu rồi, làm sao đến lượt để họ bắt? Sự kiên nhẫn của Mạnh Kỳ Yến đã cạn kiệt. Thật ra trong lòng anh, chỉ có mỗi Khương Thất Ngư là quan trọng, sinh tử của người khác anh không quan tâm. Vì vậy đối với vụ bắt giữ tội phạm lần này, anh không có nhiệt tình gì cả. Nếu không phải sợ Khương Ngũ Hồ sẽ hành động bừa bãi, có thể đe dọa đến sự an toàn của Khương Thất Ngư, anh đã không thèm quan tâm rồi. Thấy Mạnh Kỳ Yến lại im lặng, Khương Tứ Hải xoa trán, tiếp tục nói: "Buổi sáng thấy ba người đó nói muốn Khương Thất Ngư đến ở chỗ của chúng, đây là một cơ hội tốt." "Không được, quá nguy hiểm." Mạnh Kỳ Yến lạnh lùng từ chối. Trên xe. Đội trưởng cũng lên tiếng: "Đúng vậy, quá nguy hiểm, chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác thôi." Bây giờ rất muốn có được công lao, để tiến lên một bậc thang mới. Bởi vì trong số mấy anh em, thành tựu của anh ta hiện giờ là nhỏ nhất, em gái sẽ cảm thấy anh ta không bằng những anh em khác. Khương Tứ Hải lắc đầu: "Không nguy hiểm, lát nữa chúng tôi sẽ thay thế mấy người quay phim, chúng tôi sẽ ở bên cạnh bảo vệ mọi người, sẽ không để mọi người xảy ra chuyện." "Xảy ra chuyện thì cậu không gánh vác nổi!" Giọng của Mạnh Kỳ Yến càng lạnh hơn, như băng giá. Khương Tứ Hải đành chịu thua: "Vậy tạm thời như thế đi, chúng ta sẽ nghĩ thêm, giữ liên lạc..." Lời của Khương Tứ Hải còn chưa nói hết, Mạnh Kỳ Yến đã cúp máy. Khương Tứ Hải: "..."