Chương 28 - Mạnh Kỳ Yến rút lại một Mạnh Kỳ Yến

Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Bĩ Hắc 15-11-2024 15:03:00

Khương Thất Ngư nở một nụ cười biến thái, mắt đảo quanh tìm người có vẻ là tội phạm. Chẳng mấy chốc, ánh mắt cô đổ dồn về phía ba gã đàn ông với vẻ ngoài hung tợn. Cô không đi thẳng tới mà vào tìm chủ quán, cười khanh khách hỏi: "Chị đẹp ơi, có thể cho em xin một tờ giấy và một cây bút không?" Bà chủ quầy thu ngân nhìn Khương Thất Ngư, thấy cô lạ mặt nhưng rất xinh đẹp, nhớ lại lời trưởng thôn dặn rằng có ngôi sao đến thôn quay chương trình, tuyệt đối không cho họ ăn uống gì, chỉ được mua bằng đồng vàng. Một đồng vàng có thể đổi được mười tệ. Nhưng nếu không tuân thủ quy định, bị phát hiện sẽ bị phạt một nghìn tệ. Tuy nhiên, cô gái nhỏ này không xin đồ ăn, chỉ xin giấy và bút, nên bà chủ quầy cũng đưa cho cô. Lúc này, Mạnh Kỳ Yến cũng tìm tới đây, thấy Khương Thất Ngư đang viết gì đó trên bàn. Anh quay phim theo chân Mạnh Kỳ Yến cũng đến, nhưng vì đông người, để không ảnh hưởng đến hiệu ứng chương trình, anh quay phim đành nấp ở chỗ kín mà quay. —[Đang làm gì thế? Khương Thất Ngư không đi làm việc mà lại làm gì đây?] —[Không lẽ cô ấy nằm lên bàn liếm hết phần súp thừa của khách?] —[Ở đây chúng ta cần làm rõ, Khương Thất Ngư chỉ điên thôi, chứ không phải biến thái!] Khương Thất Ngư không biết rằng Mạnh Kỳ Yến đã mang người quay phim đến. Viết xong, cô xé tờ giấy thành ba mảnh. Sau đó cô đi tới bàn ba người đàn ông hung tợn đang uống súp cay, ngồi xuống bên cạnh họ. Ba người thấy có người ngồi chung bàn, có chút không vui, ngẩng đầu chuẩn bị mắng, nhưng thấy là một cô gái xinh đẹp thì không muốn mắng nữa. Tuy nhiên, họ chưa kịp mở miệng thì cô gái đã lên tiếng trước: "Đại Áp, Nhị Áp, Tam Áp, chào các anh." Ba gã đàn ông: "..." Bọn họ chưa từng giao tiếp với người trong thôn này, vậy mà có người biết tên họ! Đại Áp là tên cao nhất và to nhất, gã cảnh giác hỏi: "Sao cô biết tên chúng tôi?" Khương Thất Ngư vuốt vuốt cái râu không tồn tại, giả vờ thần bí: "Tôi là một đại sư đoán mệnh, tôi biết hết mọi thứ về các anh!" Ba người nhìn Khương Thất Ngư một lượt, cảm thấy cô đang nói nhảm. "Tôi biết các anh không tin một cô gái trẻ trung xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn khuynh quốc khuynh thành như tôi là một đại sư đoán mệnh." Ba người: "..." Nhị Áp nhăn mày: "Lừa người lại dám lừa đến chỗ chúng tôi? Cô cũng không xem thử đại ca chúng tôi là ai à?" Khương Thất Ngư không tức giận, phát giấy cho ba người: "Các anh xem tôi nói đúng không đã." Dù không tin nhưng thấy Khương Thất Ngư tự tin như vậy, ba người vẫn mở giấy ra. Đại Áp thấy trên giấy viết: [Anh ngủ với vợ của thằng em hai và em ba, với tình nhân của đại ca nữa. Muốn tôi giữ bí mật thì mời tôi một bát súp cay! Anh chỉ có một phút để suy nghĩ. ] Đại Áp biến sắc! Cô nàng này thật sự là đại sư đoán mệnh! Chuyện bí mật thế này mà cũng biết! Nhị Áp khinh thường mở giấy, thấy trên đó viết: [Anh thèm khát chị dâu cả từ lâu, thường lén lấy trộm quần lót của chị dâu giấu đi! Hiện giờ trong túi anh còn có một cái quần lót của chị dâu cả! Muốn tôi giữ bí mật thì mời tôi ba cái quẩy, anh chỉ có một phút để suy nghĩ!] Nhị Áp cũng biến sắc! Ánh mắt hoảng loạn liếc nhìn anh cả. Anh cả yêu vợ nhất, nếu biết hắn làm chuyện này, chắc chắn sẽ đánh chết hắn! Tim hắn đập thình thịch, nắm chặt tờ giấy trong tay. Tam Áp hơi chậm chạp, mở giấy ra, thấy trong đó viết: [Anh không yêu vợ mình, anh yêu anh hai anh. Dưới tình hình anh hai anh không hiểu rõ, anh lén giúp anh hai trộm quần lót của chị dâu cả! Để tiện cho việc này hơn, anh còn dụ dỗ chị dâu cả vụng trộm với anh. Muốn tôi giữ bí mật thì mời tôi tám quả trứng luộc nước trà. Anh chỉ có một phút để suy nghĩ!] Tam Áp không thể tin nổi nhìn Khương Thất Ngư. Ai lại ăn sáng mà ăn tới tám quả trứng luộc nước trà chứ? Lúc này, Mạnh Kỳ Yến vẫn còn đang đi tới chỗ Khương Thất Ngư. Cư dân mạng đều thấy Khương Thất Ngư ngồi chung bàn với ba gã đàn ông hung tợn. Ai cũng sợ hãi. —[Khương Thất Ngư không muốn sống nữa sao? Tôi vừa nhìn ba người đó đã thấy họ đầy sát khí rồi!] —[Họ là bá chủ của cái thôn này đúng không? Không lẽ họ nhìn trúng Khương Thất Ngư, muốn bắt cô ấy về làm áp trại phu nhân của họ?] —[Vậy thì ba người này xui xẻo rồi!] —[Khương Thất Ngư: Lầu trên, tôi cho cậu cơ hội rút lại lời nói. ] Mạnh Kỳ Yến không hiểu Khương Thất Ngư đang làm gì. Nhưng anh thấy ba người đó đồng loạt đứng lên. Mạnh Kỳ Yến nheo mắt, bước nhanh về phía đó. Còn chưa tới nơi, anh đã giơ tay ra định kéo Khương Thất Ngư ra sau lưng mình. Nhưng mà, ngay giây tiếp theo, ba gã đàn ông đồng loạt cúi người cung kính: "Xin lỗi, vừa rồi là chúng tôi thất lễ, xin hỏi đại sư quý danh là gì?" Mạnh Kỳ Yến đã giơ tay ra nửa chừng: "..." Anh nhanh chóng rút tay lại, trơn tru ngồi xuống ghế bên cạnh Khương Thất Ngư. Như không hề có chuyện gì xảy ra. —[Ha ha ha Mạnh Kỳ Yến nhanh chóng rút lại một Mạnh Kỳ Yến!] —[Tôi cười muốn lăn ra đất mất! Thật sự, trước đây chưa bao giờ nhận ra ảnh đế Mạnh còn có tài diễn hài kịch như vậy. ] —[Không đúng, ba người đó làm sao thế? Sao lại cung kính với Khương Thất Ngư như vậy?] —[Không biết nữa, đang vò đầu bứt tai đây, cách xa quá nên không nghe họ nói gì hết. ] Khương Thất Ngư không để ý thấy Mạnh Kỳ Yến bên cạnh, cô hắng giọng một tiếng, lại vuốt bộ râu không tồn tại: "Các anh cứ gọi tôi là đại sư Ngô là được, đi đi, mang những gì tôi muốn đến đây." Mạnh Kỳ Yến liếc nhìn. Mang những gì cô ấy muốn? Là gì? Không lâu sau, anh thấy ba gã đàn ông đi ra khỏi quầy. "Một bát súp cay." "Ba cái bánh quẩy." "Tám quả trứng luộc trứng trà." Mạnh Kỳ Yến: "..." Trong lúc chờ đợi đồ ăn, Đại Áp nhìn Nhị Áp và Tam Áp, hỏi: "Đại sư nói trúng phóc cái gì của các cậu vậy?" Cả hai người đồng thời căng thẳng. Nhị Áp mím môi, nắm chặt mẩu giấy trong tay: "Cô ấy... cô ấy nói trúng chuyện hồi nhỏ em cắn nhau với chó nhà hàng xóm, chuyện này chỉ có hai người biết, nên em nghĩ cô ấy đoán chính xác." Tam Áp chớp chớp mắt: "Ờm... cô ấy nói trúng chuyện hồi nhỏ em đánh nhau với người ta rồi chọc vào mông họ." Tam Áp trông có vẻ thật thà nhất, nói xong còn ngượng ngùng gãi đầu. Đại Áp nuốt ực nước miếng. Thằng hai và thằng ba thật thà quá, xem ra chỉ có chuyện của mình là không dám để ai biết! Tuy nhiên, lúc này Nhị Áp và Tam Áp đồng thời lên tiếng hỏi: "Anh cả, còn anh thì sao?" Súp cay đã chuẩn bị xong, Đại Áp đi bưng súp cay, cười gượng gạo nói: "Cô ấy nói trúng chuyện hồi nhỏ tôi ngã cắm đầu vào hố xí, còn... ăn một miếng." Nhị Áp thầm cảm thán. Anh cả thật tốt, mình thật có lỗi với anh cả, tuyệt đối không thể để anh cả biết chuyện đó. Tam Áp cúi đầu. Anh cả và anh hai đều rất tốt, mình tuyệt đối không thể để họ biết suy nghĩ bẩn thỉu của mình! Ba gã đàn ông cao to đồng thời cầm đồ ăn quay về bàn, đồng thời đặt đồ ăn trước mặt Khương Thất Ngư. Đại Áp cười nói: "Đại sư Ngô, xin mời dùng." Khương Thất Ngư cười to đến mức miệng suýt toác đến tận mang tai! Cuối cùng thì họ Khương ta đây cũng vùng dậy rồi!!! Cô không để ý ba người nữa, bắt đầu ăn sáng. Trên sóng bình luận: —[???????] —[Tôi vừa xem phòng livestream khác, Dương Thư Phàm còn đang đào đất, mồ hôi nhễ nhại, Hạ Ngắn Ngủn mệt đến nỗi ngã lăn ra đất, Khương Ngô cô lại đang hưởng thụ súp cay ngâm bánh quẩy! Còn có tám quả trứng luộc nước trà!] —[Khi ba gã cao to kia dâng đồ ăn lên, CPU của tôi trực tiếp bốc cháy!] —[Có ai đọc được khẩu hình môi không? Mau xem họ đã nói gì với nhau đi!] —[Chẳng lẽ ba gã này bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài của cô ta? Nếu vậy thì họ khó mà toàn mạng rồi!]